Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 354

☆, Chương 354

Thế giới 22: Quản giáo 15

Tống Từ thật sự chăm sóc cho Tạ Nhạc Thiên, ở nhà một thời gian dài, hoàn toàn trở thành một hộ lý kề cận hai mươi tư tiếng chờ nhận lệnh.

Tạ Nhạc Thiên nhịn hai ngày, buổi tối ngày thứ ba nằm trên giường không nhịn được cuối cùng vẫn hỏi hắn: “Anh không đến Trung Đỉnh, không sao à? Hay là anh đưa tôi về đi.”

“Bớt nói linh tinh đi,” Tống Từ bóp mặt cậu một cái, vắt chéo đôi chân thật dài, trên tay còn lật một quyển truyện tranh, “Ngoan ngoãn ở lại đây làm áp trại phu nhân cho ông đây.”

Tạ Nhạc Thiên cười khổ, “Tôi chỉ đang lo lắng thôi.”

Tống Từ liếc cậu một cái, “Trước khi quen biết em, tôi từng tưởng rằng mình là hạng người rất say mê sự nghiệp.”

Tạ Nhạc Thiên khẽ thở dài, “Ngoại trừ cái đó ra, cũng không có niềm vui gì khác.”

Nghĩ đến cơ thể ốm đau bệnh tật của Tạ Nhạc Thiên, Tống Từ cũng hiểu đại khái, với tay ra kéo cậu. Tạ Nhạc Thiên bệnh hết một tháng, ôm vào lòng toàn là xương cốt mỏng manh, Tống Từ thấp giọng hỏi: “Sao sức khỏe lại không tốt như thế này?”

“Sinh non, bị từ trong bụng mẹ rồi,” Tạ Nhạc Thiên lời ít ý nhiều đáp, ngoái mặt lại hỏi Tống Từ: “Anh thì sao.”

Cậu hỏi lờ mờ, Tống Từ vẫn ngầm hiểu, song vẫn từ chối trả lời, “Có đói chưa, muốn ăn khuya không?”

“Không đói.” Tạ Nhạc Thiên nói.

Tống Từ vỗ vỗ bờ vai cậu, “Không đói cũng phải ăn, gầy tới mức cấn cả tay rồi.”

Cơ thể Tạ Nhạc Thiên theo cái vỗ của Tống Từ lảo đảo, hơi mỉm cười nói: “Ngại cấn tay thì thả tôi về đi.”

“Chính em đồng ý đi theo tôi, tính chạy à?” Tống Từ hôn một cái vào mặt cậu, “Vỗ béo làm thịt rồi tính sau.”

Tạ Nhạc Thiên cũng là phút bốc đồng nhất thời, còn vì sao bốc đồng, có lẽ là do mùi thuốc lá đầy người Tống Từ khiến cậu cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ, Tạ Nhạc Thiên tựa vào vai Tống Từ, bỗng nhiên nói: “Thuốc lá không phải thứ gì tốt, hút ít lại.”

Tống Từ nghe câu này, trong lòng vừa thấy ấm áp vừa thấy sợ, Tạ Nhạc Thiên quan tâm hắn cuối cùng thì có bao phần thật lòng mấy phần giả, thực sự quá khó nói. Hắn ôm vai Tạ Nhạc Thiên, nói: “Tôi đi mang bữa khuya đến.”

Bữa khuya là một bát mì hoành thánh nhỏ, Tống Từ bưng đút cho cậu ăn, từng miếng từng miếng cản thận thổi nguội, vẻ mặt Tạ Nhạc Thiên phức tạp nói: “Tại sao lại tốt với tôi như vậy?”

Tống Từ múc một muỗng nước súp, bình chân như vại nói: “Tôi ti tiện mà.”

Lòng dạ Tạ Nhạc Thiên không thể nghi ngờ là làm bằng sắt, Tống Từ đeo đuổi cậu đến cùng suy cho cùng vẫn mang mục đích —— ưng ý với cơ thể của cậu. Khiến Tạ Nhạc Thiên có thể không chút kiêng dè nào xây một lớp phòng vệ dày đặc, tỉnh táo đối mặt với Tống Từ, phân tích lợi dụng.

“Tống quản giáo,” Tạ Nhạc Thiên cụp mắt, khuôn mặt gầy gò dưới ánh đèn soi chiếu càng sáng lên như ngọc, “Tôi là kẻ nửa tàn rồi, anh để tâm với tôi, tôi không báo đáp lại được.”

Tống Từ buông muỗng, rơi vào bát va vào thành bát vang lên một tiếng “leng keng”, “Không báo đáp lại được, hay là không muốn báo đáp?”

Tạ Nhạc Thiên hơi cười, hàm súc nói: “Cả hai.”

Tống Từ hừm lạnh một tiếng, nhéo cằm của cậu, “Chưa từng thấy ai nhẫn tâm hơn em.” Trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn chút. Tạ Nhạc Thiên không dùng lời chót lưỡi đầu môi để lừa hắn nữa, nói trực tiếp như thế này trái lại càng chứng tỏ mối quan hệ của hai người gần gũi hơn.

Chỉ là Tống Từ đối với việc Tạ Nhạc Thiên vẫn luôn giả giả thật thật không dám thư thả quá nhiều, thả ba phần để an ủi mình đôi chút là cũng gần đủ rồi.

Tuy Tạ Nhạc Thiên gầy đến mức chỉ còn một bộ xương, nhưng Tống Từ vẫn ôm âu yếm ôm cậu. Thân nhiệt của hắn sấy nóng cả ổ chăn, v**t v* da thịt hơi lạnh của Tạ Nhạc Thiên, dịu dàng hôn l*n đ*nh đầu cậu, “Ngủ đi.”

Hơi thở dìu dịu của Tạ Nhạc Thiên phả vào da thịt trên lồng ngực của Tống Từ, hơi ngứa một chút, cứ mãi ngứa ngáy đến tận tim Tống Từ.

Tạ Nhạc Thiên ở lại chỗ Tống Từ tĩnh dưỡng, hai người đều thành người làm việc tại nhà. Tống Từ sẽ tránh mặt Tạ Nhạc Thiên nghe điện thoại, còn lúc Tạ Nhạc Thiên nghe điện thoại, Tống Từ lại nhất quyết ngồi nghe bên cạnh, “Tôi đang giám sát cậu, không được quá mệt mỏi.”

“Tống quản giáo à,” Tạ Nhạc Thiên nói như thở dài, “Anh làm thế này, sao tôi có thể tin tưởng tấm lòng của anh được?”

Tống Từ bên cạnh nghiêng chân, trên ngực dựng một quyển sách, mang ý trào phúng nói: “Em có tin hay không cũng không quan trọng.”

Tạ Nhạc Thiên khẽ cười lắc đầu, dáng vẻ dễ dàng bỏ qua.

Tống Từ không thể nhìn nổi kiểu được hời còn ra vẻ của cậu, bèn đi sang ôm cậu hôn đến trời đất u ám. Tạ Nhạc Thiên cười ho nhẹ một tiếng, “Barbie à, tôi sắp vỡ ra từng mảnh mất rồi.”

“Vỡ thì vỡ, dán lại cho em là được.” Tống Từ không hề gì nói.

Tạ Nhạc Thiên ngửa đầu để lộ một đoạn cần cổ thon dài, tự nhủ: “Đúng rơi vào ổ cướp thật rồi.”

“Mới biết à, muộn rồi.” Tống Từ ôm cậu, để lộ hàm răng sắc bén, “Để tôi phi lễ một phen nào.”

Trong bồn tắm đổ đầy nước nóng, Tạ Nhạc Thiên chìm vào trong nước run lập cập, “Nóng quá.”

Tống Từ mắt điếc tai ngơ, “Em quen thói rồi, tắm nước lạnh gì chứ.”

Tạ Nhạc Thiên cười nhạt nói: “Dùng nước lạnh mới có thể cường thân kiện thể.”

Tống Từ khịt mũi coi thường, “Ai dạy em kiến thức sai vậy.”

Tống Từ thích sạch sẽ, tắm rửa cho Tạ Nhạc Thiên cũng rất tỉ mỉ, đánh bọt bôi khắp toàn thân cậu, Tạ Nhạc Thiên vẫn còn gầy, xương trên ngực nổi lên từng chiếc rõ ràng, Tống Từ yêu thương sờ hai lần, “Gầy đến mức này.”

Khóe miệng Tạ Nhạc Thiên mỉm cười, thản nhiên nói: “Bao nhiêu người mẫu ao ước có dáng người bạch cốt tinh này của tôi đấy.”

Tống Từ xì cười một tiếng, “Em không phải bạch cốt tinh, em là bộ xương khô.”

Bọt biển trong bồn tắm đầy tràn, bao bọc Tạ Nhạc Thiên như mây, cậu nhắm mắt lại nửa nằm, bỗng nhiên đưa tay ra bắt lấy cánh tay Tống Từ, như cười như không nói: “Đã là xương khô rồi, thì đừng bắt nạt tôi nữa.”

“Chưa nghe câu này hả? —— nhân lúc em bệnh, đòi mạng em.” Tống Từ nhếch miệng cười nói, ngón tay thon dài nhờ vào bọt biển làm trơn sực cái bắt được vào tay.

Tạ Nhạc Thiên rên lên một tiếng, cau mày nói: “Đau.”

“Bậy nào, không đau,” Tống Từ không cười nhạo, “Cắn chặt tôi, không để tôi đi này.”

Khuôn mặt trắng bệch của Tạ Nhạc Thiên dần dần đỏ.

Hôm nay Tống Từ đã quyết tâm làm cho kỳ được, trước hết là cho Tạ Nhạc Thiên có chuẩn bị tâm lý. Mức độ tiếp nhận của Tạ Nhạc Thiên có vẻ khá hơn dự đoán của hắn một chút, không chửi không quấy, chỉ đỏ mặt nhắm hai mắt, hơi tở khi thì gấp khi thì chậm, mím môi không nói lời nào.

Ngón tay bị siết thật chặt, dường như có sức sống xoắn lấy, Tống Từ không nói một lời nhúc nhích ngón tay. Tạ Nhạc Thiên cắn môi, một tay siết chặt cánh tay của hắn, rên khẽ nói nói: “Đừng nhúc nhích… khó chịu…”

Tống Từ không nhịn được ôm Tạ Nhạc Thiên bọt biển đầy người đè ra hôn, “Baby, không khó chịu chút nào, em thích lắm mà, nhúc nha nhúc nhích, không chịu thả này.”

Một vùng đất quý giá như vậy, Tống Từ trước đó chỉ xem như là làm bằng pha lê, sợ đụng vào là vỡ, bây giờ mới phát hiện ra toàn thân Tạ Nhạc Thiên ngoại trừ đôi mắt, còn một nơi có sức sống, quả thực tuyệt không thể tả.

Tạ Nhạc Thiên vô lực như là hóa thành bọt biển trong bồn tắm, vô thức phát ra một chút tiếng thở đè nén.

Tống Từ càng thấy cậu đ*ng t*nh, càng hối tiếc không thôi, sớm biết trước Tạ Nhạc Thiên là bảo vật như thế này, hắn đã sớm bá vương ngạnh thương cung rồi. Không chừng bây giờ Tạ Nhạc Thiên đã bị hắn làm quen, không thể rời bỏ hắn.

Tạ Nhạc Thiên bị một ngón tay Tống Từ chơi đến thoát lực, tay chân bắt đầu bồng bềnh, ánh mắt mê man rã rời nhìn Tống Từ, dáng vẻ chìm trong t*nh d*c khiến Tống Từ nóng hết cả người lên. v**t v* một bộ xương khô mà còn kích động hơn v**t v* người đẹp tuyệt trần.

Nước tách bọt biển ra, để lộ thể ưng ửng hồng của Tạ Nhạc Thiên, Tống Từ v**t v* chiếc chân dài của cậu, trên đùi tốt hơn những chỗ khác một chút, còn được ít thịt thà, “Sướng không?”

“Đừng trêu đùa tôi,” Tạ Nhạc Thiên cười khổ nói, trong đôi mắt ánh lên chút nước, “Chúng ta cứ như vậy không tốt sao?”

Tống Từ ghé đến thơm cậu một cái, “Không đùa.”

Tạ Nhạc Thiên một ngày lại một ngày bắt đầu đầy đặn lên dưới sự chăm bẫm của Tống Từ, tuy vẫn không có sức, vẫn bệnh tật triền miên, nhưng rốt cuộc ít nhiều gì cũng không còn gầy trơ xương. Bộ xương khô như được thổi phòng mọc ra da thịt ấm nóng mềm dẻo, phong thái trên người cậu từ từ trở về.

Hà Bẩm Thành ngồi trong nhà Tống Từ nói chuyện với Tạ Nhạc Thiên, cảm giác mình có phần hoảng hốt, không biết làm sao.

Cuối cùng thì mối quan hệ của Tạ Nhạc Thiên và Tống Từ là như thế nào đây? Hà Bẩm Thành lòng rối như tơ vò nghĩ ngợi, hắn dùng khóe mắt liếc mắt nhìn Tống Từ một cái. Tống Từ ngồi kế bên, dường như không để tâm vào bên chỗ bọn họ, song khi tầm mắt của Hà Bẩm Thành tìm đến thì ánh mắt lạnh lùng của Tống Từ tức khắc xé tan tấm màn dày trước mắt, khiến Hà Bẩm Thành không tự chủ được giật cả mình.

“Rất tốt,” Tạ Nhạc Thiên rất hài lòng với báo cáo tài chính quý này và biểu hiện của Hà Bẩm Thành, dịu dàng cười nói với Hà Bẩm Thành, “Bẩm Thành, cậu làm còn tốt hơn trong tưởng tượng của tôi nữa.”

Lòng dạ Hà Bẩm Thành như ăn một cục đường mật, đối với Tạ Nhạc Thiên, về mặt tình cảm thì hắn thực sự rất khó sinh ác cảm. Ở trước mặt Tạ Nhạc Thiên, hắn dường như nhỏ hơn vài tuổi, như một cậu nhóc to xác ngại ngùng: “Tôi còn muốn nỗ lực hơn nữa.”

“Đừng quá vất vả, nhìn tôi là biết này, vẫn là sức khỏe quan trọng nhất,” Tạ Nhạc Thiên nghiêng mặt, ánh mắt như một đôi tay dịu dàng vỗ qua gò má Hà Bẩm Thành, “Tôi thấy hình như cậu gầy đi.”

Hà Bẩm Thành hít một hơi, “Sụt ít cân, chủ tịch Tạ mới nên chú ý giữ gìn sức khoẻ hơn.”

Tống Từ nhìn thấy Hà Bẩm Thành hơi lâng lâng đi ra ngoài, vứt cuốn sách trên tay, tiến lên trước ôm cổ Tạ Nhạc Thiên từ đằng sau, chậm rãi nói: “Bẩm Thành?”

“Sao vậy? Tôi gọi sai sao?” Tạ Nhạc Thiên thong thả hỏi lại.

Tống Từ cảm thấy Tạ Nhạc Thiên rất đáng ghét.

Lúc bệnh nặng thì ngoan ngoãn động lòng người, hơi hơi bù đắp lại được một chút, thì cái khung và phong độ của chủ tịch Tạ đồng thời trở về, như có như không lại kéo khoảng cách của hai người hơi xa hơn.

Ngay lúc này, Tống Từ sẽ dùng phương thức của mình một lần nữa kéo khoảng cách trở về.

Bàn tay sờ một cái dọc theo cổ áo, bóp ngực, Tạ Nhạc Thiên ngửa mặt về phía sau, vừa bất đắc dĩ lại vui sướng nói: “Barbie… đừng trêu tôi nữa…”

Tống Từ cúi đầu hôn cổ cậu, x** n*n Tạ Nhạc Thiên đang ngồi trên ghế salon đến mức quần áo xốc xếch, nửa ôm kéo người lên. Hôn hôn một hồi rồi bế cậu lên, bước chân vững vàng đi lên lầu hai.

Quần áo rất nhanh bị l*t s*ch sành sanh, Tạ Nhạc Thiên tr*n tr**ng nằm trên giường tơ tằm, Tống Từ tỉnh táo ngắm nghía cậu, “Mập rồi, ưa nhìn hôn.”

Tạ Nhạc Thiên thản nhiên nói: “Anh nuôi tốt.”

Tống Từ không khách sáo nhận lời khen này, “Đúng là nên ghi công tôi.” Sau đó hắn không chút kiêng dè nào xin công với Tạ Nhạc Thiên.

Tạ Nhạc Thiên bị hắn lăn qua lộn lại x** n*n l**m cắn, nắm mái tóc ngắn của hắn, đôi chân dài cuộn trên cổ của hắn, “Anh… quần áo…”

Tống Từ còn mặc Âu phục thẳng thớm, sợi vải cứng chà xát trên da thịt mềm mại của Tạ Nhạc Thiên để lợi từng chút đau nhói.

Tống Từ đứng dậy, kéo Tạ Nhạc Thiên qua sâu hôn một cái, hơi thở của hai người ngổn ngang quấn quít vào nhau, Tống Từ trầm giọng nói: “Em làm đi.”

Hắn muốn Tạ Nhạc Thiên cũng đáp lại một phần chủ động.

Tạ Nhạc Thiên khẽ cười một tiếng, ánh mắt yêu chiều nhìn Tống Từ, như nhìn một đứa trẻ cố tình gây sự đòi kẹo ăn.

Ngón tay tái nhợt có thêm chút thịt so với sự khô cằn trước đó, song vẫn gầy, tinh tế thon dài, chậm rãi cởi cúc áo vest của Tống Từ.

Hai tay Tống Từ chống, ngắm nhìn cậu sâu thăm thẳm. Khoảng thời gian này Tạ Nhạc Thiên ở bên hắn nhiều hơn, dường như phát hiện ra không có gì nguy hiểm, mang ý đùa cợt, chuyện c** q**n áo này mà trì hoãn đến mức khiến da đầu Tống Từ râm ran tê rần hồi lâu.

Ngón tay c** th*t l*ng ra, Tạ Nhạc Thiên rút tay về, hai tay khoác lên cánh tay Tống Từ, thấp giọng nói: “Còn lại tự anh làm đi.”

Tống Từ không nói một lời duỗi tay, lại không c** q**n của mình, mà sờ về phía Tạ Nhạc Thiên.

“Ưm——” Tạ Nhạc Thiên rên lên một tiếng từ trong mũi, không phản đối. Ngón tay Tống Từ quả thực có ma lực, có thể mang đến sung sướng mà cậu không tưởng tượng nổi, nghiêng mặt sang bên, cắn môi chôn đầu trong gối mềm, sợ run cả người.

Rất thư thái, cảm giác tê tê dại dại dọc theo cột sống đi thẳng lên, cháy lên đốm lửa bùm bùm trong đầu cậu, nếu không phải đang cắn vào góc gối, có lẽ cậu đã không thể nào kiềm chế được phát ra âm thanh sung sướng.

“Baby,” Tống Từ khẽ l**m tai cậu, con ngươi Tạ Nhạc Thiên ầng ặng nước tâm trí mơ hồ, “Còn lại —— để tôi…”

“A!” Tạ Nhạc Thiên kêu thảm một tiếng, bởi vì đau đớn đột ngột xuất hiện mà nhào người về phía trước suýt chút nữa thì ngã xuống giường, hai cánh tay bị Tống Từ kéo giật lại, Tạ Nhạc Thiên lập tức tỉnh lại hoàn toàn, quay đầu lại hung ác kêu: “Tống —— a —— ”

Tống Từ trở mình chặn miệng cậu, “Ngoan, gọi tên tôi đi.”

Bình Luận (0)
Comment