☆, Chương 356
Thế giới 22: Quản giáo 17
Hà Bẩm Thành ngồi dưới lầu, Tống Từ đỡ Tạ Nhạc Thiên đi lên lầu, rất trêu ngươi là, hắn đi đón một người, trái lại đưa về một đôi.
Hà Bẩm Thành nhìn đồng hồ, đại khái khoảng hai mươi phút, Tống Từ xuống, cẩn thận tỉ mỉ không nhiễm một hạt bụi. Đang ở Tạ gia, nên Hà Bầm Thành cũng không tiện nói thêm gì với Tống Từ, chỉ coi như người xa lạ, đứng dậy khom eo với Tống Từ, “Tống quản giáo.”
“Ừm.” Tống Từ lười nhác đáp lại một câu, sải bước rời đi.
Hà Bẩm Thành nghiêng đầu lẳng lặng rời đi rồi mới thẳng người lên, định đi lên lầu xem Tạ Nhạc Thiên song bị người làm cản lại, “Ông chủ đã ngủ, quản lý Hà về đi ạ.”
Hà Bẩm Thành á khẩu không trả lời được, cảm thấy rất hoang đường, song hoang đường ở đâu, lại không thể nói được.
Hà Bẩm Thành dứt khoát ngồi dưới lâu, làm tư thế kiên quyết chờ, “Vậy tôi chờ chủ tịch Tạ dậy rồi nói chuyện với anh ấy.”
Đám người làm chỉ chịu trách nhiệm không để hắn lên lầu, nên nếu hắn muốn chờ, thì bọn họ cũng mặc kệ.
Hà Bẩm Thành ngồi ở dưới lầu, cầm điện thoại lướt, lòng dạ rối bời. Tống Từ tỏ rõ rằng muốn chôn cho Tạ Nhạc Thiên một cái hố, nhưng đồng thời hắn lại vừa thân mật vừa nhiệt tình như vậy với Tạ Nhạc Thiên, thậm chí còn đón Tạ Nhạc Thiên về nhà chăm sóc, giữa hai người còn có sự ăn ý khó nói thành lời.
Hà Bẩm Thành rất lo là mình sẽ trở thành kẻ thua cuộc trong câu chuyện trai cò tranh nhau.
Nằm trên giường của mình, Tạ Nhạc Thiên thấy thoải mái hơn, ngoại trừ nơi nào đó bị bị Tống Từ chơi đến mức ướt nhẹp hơi khó chịu ra. Cậu nghiêng người sang nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Lúc nãy trước khi đi Tống Từ nói buổi tối hắn sẽ tới, bảo Tạ Nhạc Thiên chừa cửa sổ cho mình. Hà Bẩm Thành ở dưới lầu, Tống Từ không tiện ở lâu, đành phải ra hạ sách này.
Tạ Nhạc Thiên bán tín bán nghi, ở lầu ba thế này, Tống Từ leo lên như thế nào? Nhưng tưởng tượng đến thân công phu đẹp đẽ của Tống Từ, lại thấy thực ra cũng không khó lắm.
Thông qua quyền cước của Tống Từ, Tạ Nhạc Thiên lại liên tưởng đến cơ thể như mình đồng da sắt của Tống Từ, hơi thở không khỏi trở nên gấp gáp.
Một cảm giác ngứa ran như điện giật từ gan bàn chân không ngừng truyền khắp người, cậu cắn cắn môi, lại trở người.
Thứ trơn trơn trắng trắng sau lưng dường như muốn trào ra, Tạ Nhạc Thiên vừa thẹn vừa thấy phiền chôn mặt mình vào trong gối. Không phải bị Tống Từ ngủ một đêm thôi mà, sao còn bắt đầu thấy ăn ngon bén mùi, Tạ Nhạc Thiên hoảng hốt nghĩ: Chẳng lẽ mình cũng bắt đầu bị coi thường?
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, ô cửa sổ vang lên âm thanh rất nhỏ, Tạ Nhạc Thiên nhanh chóng quay người lại, tay cầm chăn mắt nhìn chằm chằm cửa sổ phía trước. Cửa sổ bị đẩy ra, vóc dáng cao lớn linh hoạt đáp đất, không phát ra một tiếng, một cái bóng đổ thật dài xuống sàn nhà, nở nụ cười khẽ với Tạ Nhạc Thiên, “Chủ tịch Tạ, tôi đến rồi.”
Toàn thân Tạ Nhạc Thiên nóng bừng lên, lạnh nhạt quay mặt sang kéo chăn phủ lên người mình, đưa lưng về phía tên trộm hương giữa đêm khuya này.
Tống Từ nhẹ nhàng đi đến bên giường, cúi người ghé vào cần cổ Tạ Nhạc Thiên khẽ ngửi, “Thơm quá.”
Tạ Nhạc Thiên lặng im không nói, hơi thở nóng bỏng của Tống Từ phả vào cần cổ cậu, khiến cơ thể đang giấu dưới chăn của cậu run rẩy. Quá mất mặt, Tạ Nhạc Thiên nhắm mắt lại thở ra một hơi.
Tay Tống Từ âm thầm lặng lẽ luồn xuống chăn, luồn đến một nơi nào đó, Tống Từ chợt khựng lại, khóe miệng chợt cong lên cười, tiến đến bên tai Tạ Nhạc Thiên ngậm vành tai của cậu, “Vẫn luôn nhớ tôi sao?”
Tạ Nhạc Thiên run lên, nhẹ giọng nói: “Nhớ nhưng chưa chắc là anh.”
Mặt Tống Từ chợt đen trong phút chốc, “Mạnh miệng.” Thẳng tay ấn xuống một cái, Tạ Nhạc Thiên thở khẽ một tiếng, cong người lên quyết định dù làm sao cũng không mở miệng.
Tống Từ rút tay lại, l*t s*ch sẽ hết đồ trên người mình cong mới vội vàng không kiềm nổi leo lên giường.
Chiếc giường lớn như mặt biển lên xuống, Tống Từ và Tạ Nhạc Thiên, cá lớn đuổi cá nhỏ, không tiếng động bắt đầu đuổi bắn đùa giỡn trên giường. Tạ Nhạc Thiên cắn môi đánh ta lung đá lung tung, Tống Từ để cậu tùy ý đấm đá, hết sức tập trung dồn sức vào một vị trí, “Tiết kiệm chút sức đi, lát nữa đừng ngất xỉu.”
Tạ Nhạc Thiên đổ rất nhiều mồ hôi, lại không có sức chống lại Tống Từ và d*c v*ng, chỉ mang tính chất tượng trưng hơi giãy dụa một chút, chờ đến khi đầu hàng rồi có thể tự lừa rằng mình thua không chật vật đến vậy.
Tống Từ nghiêng người chặn lại, trầm giọng nói: “Baby, kiên nhẫn chút nào.”
Tạ Nhạc Thiên là một bảo vật quý giá, bên trước trơn trượt ẩm ướt, bên ngoài lại chật hẹp siết chặt, lần nào cũng nhất định phải mất sức mở rộng một lúc, Tống Từ thở hổn hển cười trêu nói: “Tôi có em, đêm nào cũng làm chú rể cả.”
Hơi thở Tạ Nhạc Thiên hổn hển lộn xộn, đưa tay ra tàn nhẫn véo cánh tay Tống Từ một cái, Tống Từ khẽ cười một tiếng, “Đau quá——”
Cuối cùng là vẫn e ngại sức khỏe hở tí ra là ngất xỉu của Tạ Nhạc Thiên, làm một chút dừng một chút, tuy chỉ có một lần đã kéo dài gần hai tiếng. Cơ thể Tạ Nhạc Thiên nhũn đến mức không nhúc nhích được nữa, cậu nhắm mắt cảm thấy tuyệt vọng vì mình sa đọa nhanh đến thế, ngẩng đầu lên khàn khàn nói: “Anh giết tôi chết đi…”
“Đừng khóc,” Tống Từ nhún nhún, l**m nước mắt bên khóe mắt Tạ Nhạc Thiên, “Đây là chuyện vui vẻ, em chỉ cần hưởng thụ kh*** c*m là được rồi, đừng nghĩ nhiều, baby à.”
Tạ Nhạc Thiên nức nở đau khổ lắc đầu, “Tôi không xong rồi…”
Một câu nói đó ép ra bản tính hung hãn của Tống Từ.
Hắn có rất nhiều kích động đối với Tạ Nhạc Thiên, một trong số đó là —— giết cậu.
Chơi chết cậu, dùng chính hung khí của mình cắt xén cậu thành mảnh vụn tan tác, rồi lại dùng máu thịt của mình một lần nữa chắp vá lại cho cậu. Tống Từ cúi người tàn nhẫn hôn Tạ Nhạc Thiên, trong tưởng tượng máu me dịu dàng nhu “giết” Tạ Nhạc Thiên.
Hà Bẩm Thành chờ mãi từ tối đến đêm khuya, chờ đến khi ngủ quên trên ghế salon, người làm đến khoác cho hắn một tấm chăn mỏng thì hắn mới sực tỉnh, giơ đồng hồ lên xem, 3 giờ.
Đằng sau có người làm bưng mâm đến, Hà Bẩm Thành dụi dụi mắt, uốn éo thắt lưng đau buốt nhức nhối, “Chủ tịch tỉnh rồi?”
Người làm cười nhẹ không đáp, Hà Bẩm Thành định đi lên song bị cản lại, “Quản lý Hà đi về đi, ông chủ phải ngủ.”
Hà Bẩm Thành chỉ về phía đầu cầu thang chỗ người lám khuất dáng, “Không phải kêu bữa khuya sao.”
Người làm vẫn cười lặp lại: “Ông chủ phải ngủ.”
Hà Bẩm Thành lên máu, dứt khoát ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Được, vậy tôi chờ anh ấy ngủ dậy.”
Một lần này chờ, chờ mãi đến chiều hôm sau, người làm mới thả cho Hà Bẩm Thành đi lên. Hà Bẩm Thành ôm một cục tức, kiên cường ngồi chờ gần một ngày một đêm, dáng dấp tiều tụy đi lên lầu, trước khi đẩy cửa phòng hơi sửa sang lại quần áo của mình rồi ới đẩy cửa ra.
Sau đẩy cửa ra, Hà Bẩm Thành ngửi được một chút mùi gì đó kỳ lạ, đầu mũi hắn nhúc nhích, không thể nói rõ được là mùi gì, có hơi thơm lại hơi ngây ngấy.
Tạ Nhạc Thiên nằm trong chăn, chỉ lộ một khuôn mặt tái nhợt ưng ửng hồng, che kín cả cổ, mỉm cười nhìn về phía Hà Bẩm Thành, “Tôi nghe người làm nói, cậu chờ tôi lâu rồi, có chuyện gì gấp sao?”
Hà Bẩm Thành đứng trước giường có chút luống cuống, thực ra hắn cũng không có việc gì, nhưng đến cùng thì tại sao lại không chịu đi chứ?
“Chủ tịch Tạ,” Hà Bẩm Thành gượng gạo hỏi, “Quan hệ giữa anh và Tống quản giáo quan hệ tốt lắm sao?”
Ánh mắt Tạ Nhạc Thiên dịu xuống, “Sao vậy, vui sao?”
Giọng điệu của cậu rất chiều chuộng, như đang nói chuyện với một đứa trẻ, mà đó là cái mà Hà Bẩm Thành khó đỡ nổi nhất. Từ nhỏ hắn không được cha quan tâm yêu thương, mẹ thì sau khi bị cha vứt bỏ trở nên điên điên khùng khùng, khi tỉnh táo thì đối xử Hà Bẩm Thành rất dịu dàng, lúc lên cơn điên thì xem Hà Bẩm Thành là Hà Nguyên Sinh, gào thét hỏi hắn “tại sao lại không cần bà”.
Hà Bẩm Thành nằm mơ cũng muốn có người cha chú quan tâm che chở cho hắn.
Về tuổi thì Tạ Nhạc Thiên tất nhiên không đủ sức làm cha chú của hắn, quá lắm là một người anh trai. Nhưng Tạ Nhạc Thiên tài năng xuất chúng, lúc Hà Nguyên Sinh còn sống đã ngang hàng với Hà Nguyên Sinh từ lâu rồi, xét về trình độ, thì có tư cách làm bậc trên của Hà Bẩm Thành.
Nhưng người “cha chú” này lại có cơ thể suy nhược đến vậy, suy nhược đến mức không hề xấu xí… mà còn rất xinh đẹp.
Hà Bẩm Thành đỏ mặt, “Tôi… tôi muốn đón anh, nhưng mà Tống Từ không chịu thả.”
Tạ Nhạc Thiên hơi cười, “Tôi biết, cậu là đứa trẻ ngoan.”
Hà Bẩm Thành có chút tức giận, “Tôi chỉ nhỏ hơn anh có bảy tuổi.”
Tạ Nhạc Thiên tốt tính nói: “Xin lỗi, cậu Hà.”
Mặt “Cậu Hà” càng đỏ hơn.
Hắn rất mâu thuẫn, ở bên cạnh Tạ Nhạc Thiên thì hắn xem như là một gián điệp nho nhỏ, nhưng hắn thật sự rất thích Tạ Nhạc Thiên, đó là một loại ngưỡng mộ phức tạp với người “trên mình”. Hà Bẩm Thành há miệng, nuốt lời muốn nói xuống, “Anh giữ gìn sức khỏe.”
“Tôi biết,” Tạ Nhạc Thiên híp híp mắt, trên mặt toát ra một chút mơ màng buồn ngủ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, “Cậu cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi đi.”
Hà Bẩm Thành “ừm” một tiếng, phát hiện Tạ Nhạc Thiên sắc mặt hồng hào, bầu mắt lại hơi xanh, cứ như là không được ngủ ngon vậy. Nghĩ bụng chẳng phải anh ta ngủ gần một ngày một đêm rồi à? Sao còn trông buồn ngủ như vậy.
Có lẽ là sức khỏe của cậu thật sự rất kém, Hà Bẩm Thành tiến lên trước định dém chăn cho Tạ Nhạc Thiên, song tay vừa đặt lên chăn, Tạ Nhạc Thiên đã mở mắt ra. Đôi mắt mới vừa rồi còn mông lung bỗng chốc sáng kinh người, vẻ mặt ôn hòa nói: “Có chuyện gì thế, Bẩm Thành?”
Hà Bẩm Thành bị ánh mắt sắc bén của cậu đóng đinh ngay tại chỗ, “Tôi… sửa chăn cho anh.”
“Không cần.” Tạ Nhạc Thiên mỉm cười nói, trong giọng nói là sự mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Hà Bẩm Thành rút tay về, chạy trối chết trong nụ cười khẽ của Tạ Nhạc Thiên. Hắn vẫn còn quá yếu, cho dù là Tạ Nhạc Thiên hay Tống Từ, chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến hắn khiếp sợ. Hà Bẩm Thành đứng bên ngoài Tạ trạch nhìn lên tòa nhà ba tầng tinh xảo, một ngày nào đó… một ngày nào đó…
Gần đến cuối năm, Hà Linh trở lại, Nhạc Thiên suýt chút nữa không nhận ra cô, kinh ngạc hỏi: “Sao phơi ngăm hết rồi?”
Hà Linh nhe răng cười, “Nắng độc quá, kem chống nắng không có tác dụng, nên không dùng luôn.”
Nhạc Thiên ngồi trên ghế sofa mặc áo len cao cổ màu đen, trong mắt Hà Linh vừa tuấn tú vừa gầy gò, “Sao lại gầy rồi.”
Tạ Nhạc Thiên mỉm cười nói: “Không gầy, mặc ít, nên nhìn gầy, năm nay như thế nào, ở lại đây ăn Tết đi.”
Hà Linh lắc đầu, “Cách Tết còn một thời gian nữa, em muốn sửa sang nhà cũ lại.”
Nhà cũ mà cô nói là Hà trạch bị một cây đuốc đốt sạch sẽ.
Tạ Nhạc Thiên vỗ cánh tay cô, “Trưởng thành rồi.”
Hà Linh hơi cười.
Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên có chút thương cảm.
“Đúng rồi, em mang nhiều quá cho anh lắm,” Hà Linh đứng lên, nở nụ cười vui tươi, “Khăn quàng cổ mũ găng tay có hết, anh phải mang hết nhé.”
Tạ Nhạc Thiên lại cười nói: “Được.”
Những thứ mà Hà Linh mang về đều là vài món đồ chơi nhỏ đặc trưng dân tộc ở địa phương, trên mũ có hai chóp nhọn, trông như con nghé con, đội trên đầu Tạ Nhạc Thiên nghiêm túc mang đến “miếng hài” (1) khác biệt. Hà Linh cười nghiêng nghiêng ngửa ngửa, chụp ảnh cho Tạ Nhạc Thiên xem, Tạ Nhạc Thiên cũng cười ho ra tiếng.
Đang lúc hai người vui vẻ hòa thuận thì người làm đi vào, “Ông chủ, anh Tống đến.”
Nụ cười trên mặt Hà Linh cứng đờ, cô rất nhạy cảm với cái “họ” đó, thoáng liếc nhìn Tạ Nhạc Thiên, ôn hòa nói với nàng: “Em đi lên lầu trước?”
Hà Linh biết, người được gọi là “anh Tống” đó chắc chắn là Tống Từ, cô sợ Tống Từ. Lúc mới đến Cát Nam buổi tối cô thường gặp ác mộng, hay mơ thấy Tống Từ, hắn giơ ngọn đuốc trên tay lên, u ám nhìn cô, trong mơ chỉ có bốn chữ “đuối cùng giết tận”
Mãi về sau này, mới dần đỡ hơn.
Hà Linh lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: “Anh muốn em tránh sao?”
Tạ Nhạc Thiên vỗ vỗ tay cô, ánh mắt nhìn cô hiền hòa, khuyên: “Lên đi.”
Hà Linh cắn môi lên lầu.
Tống Từ sải bước đi vào, hai tay đút trong túi áo rộng rãi, long hành hổ bộ bước chân phóng khoáng, dáng vẻ hăm hở, “Ồ, hôm nay vui nhỉ, còn đội nón sừng nữa.”
Tạ Nhạc Thiên khẽ cười, “Sao anh lại tới đây?”
“Tới thăm em,” Tống Từ đẩy đống đồ trên ghê salon, ánh mắt như có như không quét một vòng xung quanh, “Xem xem em có giấu con gái nhà ai không.”
Nụ cười trên mặt Tạ Nhạc Thiên phai nhạt, “Tống quản giáo muốn xét nhà?”
Tống Từ liếc nhẹ cậu một cái, “Tôi không xét nhà, tôi xét người.”
Tạ Nhạc Thiên mặt không biến sắc, chân buông thõng ở dưới giẫm mạnh lên giày da của Tống Từ, hời hợt nói: “Nói năng đàng hoàng chút.”
Tống Từ khẽ cười, “Hung phạm…” Lại hạ thấp giọng nói: “Tôi thích——”
__
(1) “miếng hài”: Nguyên văn “笑果” – tiếu quả.
笑果 (xiàoguǒ) đồng âm với 效果 (xiào guǒ – hiệu ứng), dùng để chỉ tình huống sau khi kể chuyện cười hoặc diễn hài.
Nguồn: baike.baidu.com
Miếng hài nghe không sát lắm, mà tự nhiên không nhớ ra từ nào hay hơn @@ đại đại vậy.