Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 358

☆, Chương 358

Thế giới 22: Quản giáo 19

Hà Linh rất thích chó, ôm chó con yêu thích không buông tay, sức khỏe Tạ Nhạc Thiên thân thể, khí trời bên ngoài quá lạnh, cậu không thể đi ra ngoài sẽ bị lạnh. Thế là để Hà Linh mang cún con ra ngoài sân chơi, Hà Linh tìm lại chút ngây thơ, vui vẻ ôm cún còn hát lên đi ra ngoài.

Chờ cô đi rồi, Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Nói đi.”

Hà Bẩm Thành ngẩn ra, mắt nhìn về phía Tạ Nhạc Thiên. Người nhà họ Hà đều có khuôn mặt rất thanh tú, Hà Bẩm Thành cũng không ngoại lệ, giờ khắc này thanh tú như một “cô thiếu nữ” vậy, hai chân khép lại, nhỏ giọng nói: “Nói gì cơ.”

Tạ Nhạc Thiên dùng ánh mắt như nhìn một cậu thiếu niên nhìn hắn, “Cậu vừa đến, vẻ mặt lại như có chuyện, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi.” Cho nên cậu mới cố tình đẩy Hà Linh ra, để Hà Bẩm Thành mở miệng.

Hà Bẩm Thành rất mâu thuẫn.

Bây giờ đang có một câu hỏi trắc nghiệm bày ra trước mắt hắn.

Nghe lời Tống Từ i, xử lý Hà Linh, Hà Bẩm Thành coi như có một nhược điểm nằm trong tay Tống Từ cả đời, nhưng đồng nghĩa với việc có được tuyến đường Cát Nam đó, thứ vốn nên thuộc về hắn.

Không nghe lời Tống Từ, nói thẳng việc Tống Từ bảo hắn làm nằm vùng ra cho Tạ Nhạc Thiên, vậy thì…

Thực ra suy nghĩ đó đã nấn ná rất lâu trong đầu Hà Bẩm Thành.

Một tháng trước, suy nghĩ này đã lên men đến mức không còn gì hơn.

Bởi vì —— hắn “nghe thấy được.”

Ngày đó hắn đến thăm Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên lại bệnh rồi, sau khi mùa đông bắt đầu Tạ Nhạc Thiên thường sinh bệnh, gần như không bước chân ra khỏi cửa. Hà Bẩm Thành có thời gian đều sẽ đến thăm cậu một chuyến, trò chuyện với cậu. Hắn cảm thấy một mình Tạ Nhạc Thiên nhất định sẽ rất cô độc —— hắn suy bụng ta ra bụng người, bởi vì lúc hắn ở nhà một mình thì thấy rất cô đơn.

Cho dù Tạ Nhạc Thiên bị bệnh, cũng vẫn dịu dàng tâm lý, Hà Bẩm Thành đến để nói chuyện giải sầu cho cậu, sau đó lại thành Tạ Nhạc Thiên ngồi nghe Hà Bẩm Thành tâm sự, nghe hắn kể những chuyện xưa xửa xừa xưa thời niên thiếu.

Sau khi Hà Bẩm Thành nhận ra thì thấy xấu hổ không chịu nổi, Tạ Nhạc Thiên đã bệnh rồi, bệnh tới mức môi khô ran, hắn còn giữ Tạ Nhạc Thiên nói chuyện không dứt, vội vã rời đi như chạy trốn.

Sau khi đi xuống dưới lầu, Hà Bẩm Thành mới nhớ ra chưa đưa sách mà hắn mang đến cho Tạ Nhạc Thiên. Hiếm khi người làm như hồn ma vất vưởng của Tạ gia không cản hắn đi lên, hắn bèn nhanh chóng rón rén lên lầu, đi tới cửa trước, bởi vì vẻ mặt còn ngượng ngùng nên hít sâu một hơi, vừa định gõ cửa, chợt nghe thấy bên trong có tiếng nói.

Hà Bẩm Thành cảm thấy rất kỳ lạ, mới mất có một lúc thôi mà, ai vào, người làm sao? Tạ Nhạc Thiên không thích sai vả người làm, hắn miên man suy nghĩ như vậy, lại là chợt nghe thấy một tiếng hơi cao, bên trong vang lên tiếng lẹt xà lẹt xẹt như có người bước đi.

Hà Bẩm Thành chợt nhớ đến tiếng bước chân như méo đi của Tạ Nhạc Thiên, trong lòng càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, ngoài kỳ lạ ra đồng thời còn có một nỗi hoảng sợ quái dị theo bản năng.

Nỗi hoảng sợ đó điều khiển Hà Bẩm Thành rón rén đi xuống lầu, một hơi chạy ra khỏi Tạ trạch.

Hắn không đi xa, lẳng lặng đứng ở một góc trong rừng cây gần Tạ trạch chăm chú theo dõi. Trực giác của hắn mách bảo, trong phòng của Tạ Nhạc Thiên có giấu một người, mà tiếng kêu như tiếng nức nở đó khiến không dám suy nghĩ nhiều.

Chờ mãi đến tận đêm khuya, Hà Bẩm Thành không sợ đợi lâu, chuyện mà cả cuộc đời này hắn làm nhiều nhất là chờ đợi. Hắn chờ thấy cửa sổ lầu mở ra, một bóng người màu đen nhanh nhẹn đến mức khó tin, từ lầu ba nhảy huỳnh huỵch xuống, nhẹ nhàng tiếp đất ngoài Tạ trạch.

Máu toàn thân Hà Bẩm Thành lạnh đi.

Ngoài mặt thì mối quan hệ của Tống Từ và Tạ Nhạc Thiên dường cũng không tệ, nhưng chỉ là ngoài mặt, Hà Bẩm Thành không hề quan tâm, song Tống Từ lén lén lút lút như vậy, thì không phải là ngoài mặt.

Buổi tối hôm đó Hà Bẩm Thành đi về, suy tư cả đêm, có được kết luận, hoặc là Tống Từ đang chơi hắn, hoặc là Tống Từ đang chơi Tạ Nhạc Thiên.

Bất kể là kết luận nào trong hai, thì Hà Bẩm Thành ở giữa không thể tránh được sa vào bị động.

Mặt mày Hà Bẩm Thành tối sầm, bỗng nhiên nghiêng người tới gần Tạ Nhạc Thiên. Tóc gáy Nhạc Thiên dựng lên, suýt chút nữa tránh đi, hơi thở ấm áp phả vào tai cậu, “Tống Từ… muốn giết Hà Linh.”

Sắc mặt Tạ Nhạc Thiên phút chốc thay đổi, đột nhiên quay mặt sang, chóp mũi suýt nữa va vào mũi Hà Bẩm Thành, “Cậu nói cái gì?”

Hà Bẩm Thành nhìn Tạ Nhạc Thiên trong khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện ra mắt của Tạ Nhạc Thiên sáng rực đến kinh người, đôi mắt câu sâu hút như biển sao. Cổ họng Hà Bẩm Thành run run, “Anh Tạ, xin lỗi…” Hắn cúi đầu, trán ngã lên bả vai Tạ Nhạc Thiên, run rẩy ôm vai Tạ Nhạc Thiên, “Xin lỗi…”

Nhạc Thiên không rảnh hỏi hắn có hay không có, chỉ ước có thể tát một phát quăng cậu ta đi. Cậu cầm cây gậy chống tựa vào bên chân, đẩy nhẹ Hà Bẩm Thành ra, trực tiếp chống gậy cất cao giọng gọi với ra ngoài, A Linh, vào đây.”

Hà Bẩm Thành nhìn bóng dáng lo lắng của Tạ Nhạc Thiên, biết rằng mình cược đúng rồi.

Nếu như Tạ Nhạc Thiên không coi trọng Hà Linh, như vậy thì hôm nay hắn xôi hỏng bỏng không, nhưng Tạ Nhạc Thiên coi trọng Hà Linh, như vậy… trên mặt Hà Bẩm Thành lộ ra biểu cảm như khóc như cười —— Tống Từ, anh xong rồi.

Sau ba ngày, Nghiêm Đông tìm được một cơ hội thích hợp, liên lạc với Hà Bẩm Thành, “7 giờ tối, đến lúc đó khách sạn sẽ cúp điện hai mươi phút, vậy là đủ rồi, 6 giờ rưỡi cậu qua đây, chúng ta gặp nhau ở phòng 703.”

“Được, tôi biết rồi.” Hà Bẩm Thành cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Tạ Nhạc Thiên sắc mặt lạnh lẽo, thấp giọng nói: “Anh ta bảo tôi 6 giờ rưỡi tới, gặp mặt ở phòng 703, 7 giờ hành động.”

Thần sắc Tạ Nhạc Thiên lạnh lẽo lại cứng ngắc, chậm rãi gật đầu.

Khách sạn Hoa Viên, vốn là một khách sạn cao cấp nhất, nơi những người danh tiếng lẫy lừng tập trung tối nay lại trở thành một lò sát sinh. Nghiêm Đông ngồi trong phòng 703 lắp ống giảm thanh, vừa lắp vừa lắc đầu, cảm thấy quản giá quá ác, chuyện như vậy giao cho ai không giao, cứ nhất định ép Hà Bẩm Thành ghi công.

Giết em gái ruột của mình, tối về còn ngủ được sao?

Nghiêm Đông nhớ tới câu “cha con còn có thể phản bội” của Tống Từ. Hắn từng nghe nói Tống Từ tự tay giết cha mình, trước đây hắn cảm thấy không đáng tin lắm, thấy khoa trương quá. Phong cách hành sự của Tống Từ đúng là lạnh lùng tàn nhẫn đến mức không giống con người, có điều giết cha thì vẫn hơi quá đáng.

Nghiêm Đông nghĩ đi nghĩ lại, động tác trên tay dừng lại, cảm thấy có phần hoảng hốt.

Tiếng quẹt thẻ mở cửa vang lên, Nghiêm Đông theo bản năng nắm chặt cây súng trên tay, người đến là Hà Bẩm Thành, Nghiêm Đông yên tâm, liếc mắt xem giờ lúc này, “Cậu rất đúng giờ.”

Hà Bẩm Thành không nói một lời bước đến, chăm chú nhìn vào khẩu súng trên tay Nghiêm Đông. Nghiêm Đông thấy hắn im lặng, cũng không khó hiểu, vì ai bị hạ một mệnh lệnh như thế cũng sẽ thấy khó chịu mà thôi, bèn tâm lý nói với Hà Bẩm Thành: “Một lát nữa tôi đánh ngất cô ta, cậu sẽ nổ súng, coi như cô ta đã chết, nổ súng với người chết không phạm pháp.”

Hà Bẩm Thành im lặng giành lấy cây súng trong tay Nghiêm Đông, Nghiêm Đông không một chút bị hắn chỉa vào huyệt thái dương, “Đừng nhúc nhích, nổ súng với người sống tôi cũng có thể không phạm pháp.”

Tống Từ rất bất ngờ nhận được điện thoại của Tạ Nhạc Thiên, “Anh đến đây một chuyến.”

Tống Từ thoáng ngạc nhiên với sự chủ động hiếm thấy của Tạ Nhạc Thiên, lập tức nghĩ tới chỗ của Hà Linh, thử dò xét nói: “Sao vậy?”

“Tôi… sưng lắm,” Giọng nói của Tạ Nhạc Thiên trong điện thoại thoạt nghe có phần xấu hổ, lờ mờ nói, “Mang thuốc mỡ lại đây.”

Tống Từ bật cười, “Baby, em mềm quá.”

Tạ Nhạc Thiên mắng một câu “cút”, lại nói một câu “nhanh lên” rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Tống Từ dừng bàn tay đang tháo cúc áo lại, một lần nữa cài áo sơ mi lại, khoác áo vest và áo khoác ngoài lên. Vừa mặc áo khoác vừa không kiềm được thấy buồn cười, hắn đang tưởng tượng hình ảnh Tạ Nhạc Thiên buồn rầu soi gương, nhìn thấy chỗ đó sưng đỏ, trên gương mặt tái nhợt vừa xấu hổ vừa tức giận, thật sự là —— cực kỳ xinh đẹp.

Tống Từ cố tình cầm thuốc của Trung Đỉnh đến Tạ trạch.

Tuy rằng Tạ Nhạc Thiên gọi điện thoại, song Tống Từ vẫn chọn leo tường, hắn và Tạ Nhạc Thiên không thể gặp nhiều ngoài sáng.

Vừa lật người qua bức tường, Tống Từ lập tức trông thấy Tạ Nhạc Thiên ngồi trong sân, bóng người gầy gò dựa vào ghế mây. Tống Từ nhíu mày, lập tức cởi áo khoác khoác lên, “Sao lại ngồi ngoài này, lạnh như vậy, coi chừng bị cảm.”

Tạ Nhạc Thiên im tiếng ngẩng đầu lên, môi hơi động đậy, “Ngồi đi.”

Tay Tống Từ đặt trên vai cậu, trong lòng thầm kêu không ổn. Song không ổn ở đâu, không ổn đến mức nào, hắn vẫn chưa rõ, nhưng là không ổn, rất nguy.

Tống Từ không biến sắc ngồi xuống, cũng không nhắc đến thuốc mỡ, hắn biết Tạ Nhạc Thiên chỉ tìm một cái cớ mà hắn sẽ không hoài nghi để gọi hắn đến.

“Anh có lời nào muốn nói với tôi không?” Tạ Nhạc Thiên chậm rãi hỏi, trong đôi con ngươi đen như mực ôm một tia sáng, chẳng biết là ánh đèn hay là thứ gì khác.

Tống Từ nghiêng mặt, lạnh nhạt đáp: “Dù sao Hà Linh cũng là chị em ruột thịt cùng mẹ với Hà Thiện Hải, để cô ta quản lý đường dây Cát Nam đó, tôi không yên lòng.”

Thần sắc Tạ Nhạc Thiên quét một lớp men, dần nhuốm màu thương cảm, “Không còn lý do nào khác?”

Hắn nghĩ, một Hà Linh chết thôi mà, Tạ Nhạc Thiên sẽ không trở mặt với hắn, cho dù có trở mặt, quá lắm cũng là trở mặt trong nhất thời, vì hắn có tự tin rằng trong lòng Tạ Nhạc Thiên, hắn vẫn quan trọng hơn Hà Linh một chút. Hà Linh chết rồi, Hà Bẩm Thành tiếp nhận Cát Nam, cấp trên biết Hà Bẩm Thành là người của hắn, vậy thì sẽ không còn làm khó Tạ Nhạc Thiên nữa, đồng thời Tạ Nhạc Thiên không biết điều này, thần không biết quỷ không hay, vẹn toàn đôi bên.

Tạ Nhạc Thiên cúi người xuống, nhịp thở gấp rút, tiếng thở vang lên trong sân, Tống Từ không kiềm nổi, quay đầu đi đến đỡ cậu, “Được rồi, đừng…”

Nòng súng dài nhỏ chỉa vào bụng Tống Từ, sắc mặt Tống Từ thay đổi, con ngươi đen bóng pha chút xám nhìn về phía Tạ Nhạc Thiên, chậm rãi nói: “Đây là quà tôi tặng em.”

“Đúng,” Tiếng nói của Tạ Nhạc Thiên như nghiến ra từ trong kẽ răng, “Nên tôi… trả lại cho anh.”

Cơn đau dữ dội từ trong bụng truyền đến, Tống Từ không dám tin trợn to hai mắt, hắn chậm rãi rút tay về, mặt chậm rãi cúi thấp, dòng máu đỏ tươi từ trong bụng tràn ra như pháo hoa. Đầu óc Tống Từ trong khoảnh khắc đó sa vào bế tắc, hắn không cách nào suy nghĩ không cách nào cảm nhận, chỉ có cơn đau đớn kịch liệt từ bụng hắn lan tràn chui vào máu thịt xương tủy của hắn.

Hà Bẩm Thành từ chỗ tối bước ra, đứng ở phía sau Tạ Nhạc Thiên kéo áo khoác khoác trên người cậu ném xuống đất, hai tay khoác trên bả vai Tạ Nhạc Thiên, “Chủ tịch Tạ, đừng đau lòng, anh ta không đáng.”

Tạ Nhạc Thiên chầm chậm đứng lên, hờ hững nói với Tống Từ đang nhìn chằm chập vào hai người họ, Người phản bội tôi, không xứng.”

Máu toàn thân Tống Từ trong giây phút đó lạnh đến cùng cực.

Tạ Nhạc Thiên liếc mắt ra hiệu với Hà Bẩm Thành, Hà Bẩm Thành vỗ tay một cái, tùy tùng áp Nghiêm Đông vẻ mặt đưa đám đi ra. Nghiêm Đông nhìn thấy Tống Từ ngồi quỳ chân trên mặt đất, dưới người là một vũng máu, sắc mặt lập tức từ ủ rũ biến thành khiếp sợ, “Quản giáo!”

Tạ Nhạc Thiên lạnh lùng nói: “Cút đi.”

Cậu không giết Tống Từ, bởi vì Tống Từ chết rồi, người của cấp trên sẽ truy cứu, song một súng này cậu vẫn có khả năng tránh trừng phạt.

Nghiêm Đông nhào tới trước giúp đỡ Tống Từ, nhìn vết thương không ngừng tuôn máu của Tống Từ, nhanh chóng đưa tay che lại, “Quản giáo! Thế này… đi mau!”

Tống Từ trân trân mắt nhìn vào bóng lưng chống gậy của Tạ Nhạc Thiên, bỗng nhiên tiếng nói bật ra từ trong cổ họng, “Tạ Nhạc Thiên!”

Bóng lưng gầy gò chẳng mảy may dừng lại một giây.

“Quản giáo, đi nhanh đi, anh chảy nhiều máu quá…” Nghiêm Đông thất kinh nói, “Đi mau!” Không nói lời nào xốc Tống Từ lên, vết thương đạn bắn trong mùa đông mà chảy nhiều máu như vậy, sẽ chết rét!

Nghiêm Đông đỡ Tống Từ đi ra Tạ trạch, xung quanh Tạ trạch thưa người ở, ngay cả một chiếc xe cũng không có, Nghiêm Đông hoảng hốt điện thoại gọi người tới đón, “Quản giáo, quản giáo anh cố chịu…”

Tống Từ hoảng hoảng hốt hốt dựa vào tường, ánh trăng sáng đến lạ kỳ, hắn há miệng, chậm rãi nói: “Em ấy nổ súng với tôi…”

“Phải,” Nghiêm Đông ảo não nói, “Mẹ nó thằng ranh Hà Bẩm Thành đó trông thật thà, thế mà mẹ kiếp nó bán tôi ra. Tôi vừa đến khách sạn đã bị bọn họ bắt được rồi, mẹ bà Hà Bẩm Thành đúng là chả ra gì! Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên cũng chẳng ra gì!”

“Em ấy bắn tôi…” Tống Từ hoảng sợ nhìn quanh, khuôn mặt tuấn tú phút chốc méo mó, một giọt nước mắt lặng lẽ xuyên qua hàng mi dày của hắn chảy xuống, “Em ấy thực sự đã bắn tôi…”

Trở về đến Trung Đỉnh, sắc mặt của Tống Từ đã trắng đến mức gần như không còn màu máu. Bác sĩ của Trung Đỉnh lập tức sắp xếp giải phẫu, Tống Từ nằm trên giường bệnh, kéo tay bác sĩ, mồ hôi lạnh đầm đìa trên đầu, đôi mắt sâu thẳm tàn nhẫn nói: “Đừng lên gây tê.” Hắn muốn… mãi mãi ghi nhớ hôm nay đau đến nhường nào.

__

Anh Tống ảnh hổng hiểu là chuyện chủ tịch không chấp nhận được là ảnh lừa dối người ta, ví dụ như ảnh muốn bảo vệ thì cứ nói thẳng cho người ta biết đi mắc gì làm sau lưng

  ảnh kêu ảnh yêu mà ảnh làm vậy rõ ràng là không tin tưởng người mình yêu lại còn tự hỏi người ta thật lòng với mình chưa, trong khi bản thân thì giấu diếm. Hên là chú voi con ở bản Đôn chứ mà chủ tịch thiệt chắc cũng được cái giỗ đầu rồi.

Mạnh miệng vậy, chứ mới edit tới chương này thôi là tui nước mắt rơm rớm rồi.

Bình Luận (0)
Comment