Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 364

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆, Chương 364

Thế giới 23: Nam phụ độc ác 5

Phạm gia là một gia tộc lớn hơn cả trong tưởng tượng của Tiết Lạc Thiên. Mặc dù Tiết Lạc Thiên tự cao tự đại, nhưng thực chất lại không có bao nhiêu kiến thực, tưởng tượng đối với thế gia toàn dựa hết vào lời miêu tả từ miệng mẹ mình. Trong tuổi thơ của hắn, có lẽ đã cho rằng Tiết thị trong lời mẹ mình là chốn giàu sang nhất nhất trên đời.

Khi kiệu phu vén màn kiệu lên thì Tiết Lạc Thiên nhìn thấy khung cảnh xa xỉ mà mẹ hắn có tả thế nào cũng không ra được.

Trên mặt hồ như ngọc phỉ thúy là những bức bích họa chạm trổ nối liền nhau, noãn các (1) vừa tinh xảo vừa nguy nga, đèn màu chiếu lên mặt hồ phản quang, vô số tiếng cười nói của nha hoàn tỳ nữ vọng đến, làn gió thơm như dệt cửi, hết sức náo nhiệt.

Phạm Tuyên siết chặt tay Tiết Lạc Thiên, dặn dò: “Ca ca, ngươi không nên chạy lung tung, phải đi theo ta nha.”

Nghe lời trẻ con của hắn, Xuân Nguyên phì cười, tỳ nữ bậc thấp hơn sau lưng nâng một chiếc đèn lưu ly bát giác đến, Xuân Nguyên nhấc đèn lưu ly lên, nói với hai đứa trẻ đều mang vẻ mặt hơi hoảng hốt: “Hai vị lang quân, chúng ta đi qua thôi.”

Hai người dắt tay nhau, dưới ánh đèn chiếu sáng chậm rãi đi đến noãn các. Phạm Đông Lai nghe thấy người hầu bên cạnh gọi, xoay người lại đứng lên ngóng qua, gia chủ vừa đứng lên, những người còn lại cũng đều đứng lên theo. Lao nhao quay người lại giữa bầu trời đầy sắc màu.

Phạm Tuyên giật mình hoảng sợ, năm nào hắn cũng phải trải qua một lần hoảng sợ như thế này, nhưng vì năm nay có Tiết Lạc Thiên theo, vô cùng muốn thể hiện lòng can đảm, có điều tay chân vẫn run lẩy bẩy, tay Tiết Lạc Thiên bị hắn bị nắm cũng run theo. Cậu nắm ngược lại, thấp giọng nói: “Sợ gì chứ, ngươi là Tam lang của Phạm gia, bọn họ hẳn phải sợ ngươi mới phải.”

Phạm Tuyên nghe không hiểu ý của Tiết Lạc Thiên, chỉ mong ngóng nhìn vào mắt Tiết Lạc Thiên, tỏa ra ánh sáng lung linh sắc bén không ai sánh bằng. Trong lòng hắn phút chốc không còn thấy sợ như thế nữa, nỗi hoảng loạn cũng dần dần lắng xuống.

Phạm Đông Lai đã sải bước tiến lên đón, đứng lại trước mặt hai người họ, thấy Phạm Tuyên kim quan thắt lưng ngọc, khoác áo dài màu đỏ rực, sắc mặt cũng không còn vẻ lúng túng khép mình kia nữa, tướng mạo quả nhiên khí phách phú quý một cách tự nhiên. Phạm Đông Lai gần như có chút nghẹn ngào, “Tam lang đến rồi.”

Phạm Tuyên rất bình tĩnh nói: “Cha, năm mới an lành.”

“Giỏi, giỏi,” Phạm Đông Lai cúi đầu chớp chớp mắt thật mạnh, nuốt ngược nước mắt trên vành mắt vào. Ngẩng đầu lên nhìn sang Tiết Lạc Thiên im lặng đứng kế bên, trong ánh mắt mang theo chút hân hoan, “Lạc Thiên, khổ cực cho ngươi.”

Tiết Lạc Thiên kéo tay Phạm Tuyên, lòng bàn tay trắng nõn ứa mồ hôi, khàn giọng nói: “Đây là việc con nên làm.”

Sự phô trương của Phạm gia thật sự đã khiến cậu thiếu niên quen thói làm bộ làm tịch hoảng loạn, nhưng cậu càng hoảng thì càng ngước cao cằm, tỏ vẻ kiêu ngạo trong mắt không vương một hạt bụi trước mặt người Phạm gia. Ngoại trừ Phạm Đông Lai, cậu sẽ không cúi đầu trước bất cứ ai!

Lại chẳng biết rằng, với nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé trong Phạm gia thì không một ai để Tiết Lạc Thiên vào mắt. Thần đồng Giang Nam thì sao chứ? Đã là số xách dép cho một thằng ngốc rồi.

Tiết Lạc Thiên ngồi ở bên cạnh Phạm Tuyên, từ lúc lên bàn tiệc cho đến lúc ngồi xuống, tay của hai người chưa từng buông nhau ra. Tiết Lạc Thiên là do căng thẳng quá nên quên mất, còn Phạm Tuyên thì do không muốn buông tay.

Phạm Đông Lai liếc mặt trông thấy hai đứa trẻ thân thân thiết thiết nắm tay nhau, nghĩ bụng Tiết Lạc Thiên có chí khí thì cũng có lòng dạ, có điều Phạm gia cũng không phải là không có đủ đồ để lấp đầy lòng dạ cậu. Chỉ cần Phạm Tuyên thích, coi như ông có nâng Tiết Lạc Thiên lên tới trời thì có làm sao?

Ông chỉ có một đứa con này mà thôi, Tam lang của ông, bị hạ độc từ lúc còn trong bụng mẹ, vừa sinh ra đã si si dại dại, cũng mất mẹ từ sớm, đáng thương như thế…. Dường như đêm nay Phạm Đông Lai quá xúc động, hẳn là do nhìn thấy Phạm Tuyên có thay đổi, càng thấy nước mặt giàn giụa, ông nâng chén rượu, đứng lên nói: “Chư vị, cả năm nay vất vả rồi, Phạm mổ xin uống chén này cùng chư vị thân bằng!”

Bàn tiệc phút chốc náo nhiệt lên, Phạm Tuyên và Tiết Lạc Thiên kéo tay nhau đứng lên, tay Phạm Tuyên bưng một chén sữa bò, hắn uống một hớp rồi đưa qua cho Tiết Lạc Thiên.

“Đồ ngốc”, Tiết Lạc Thiên im lặng làm khẩu hình, cuối cùng vẫn nhận một chén nhấp một ngụm.

Phạm Tuyên vẫn tươi cười, Tiết Lạc Thiên gọi hắn là gì, hắn cũng vui vẻ, hắn chỉ sợ Tiết Lạc Thiên lạnh mặt quay lưng đi không quan tâm đến hắn.

Khai tiệc, ca vũ đàn hát còn có gánh hát, ăn uống linh đình vô cùng náo nhiệt, Phạm Tuyên lại có vẻ đứng ngồi không yên. Phạm Đông Lai vẫn luôn dùng khóe mắt chú ý tình trạng của Phạm Tuyên, thấy sắc mặt hắn khó coi dường như là bực bội, vội gọi Xuân Nguyên, “Tam lang mệt mỏi rồi, bảo Tiết Lạc Thiên dẫn thằng bé đến tiểu noãn các nghỉ ngơi một lúc đi.”

Xuân Nguyên lặng yên không tiếng động đi qua, ghé vào bên tai Tiết Lạc Thiên dặn dò một hồi, Tiết Lạc Thiên tối sầm mặt, song vẫn đứng lên. Phạm Tuyên ù ù cạc cạc đứng lên theo, vẻ mặt hơi vui vẻ, “Ca ca, đi về sao?”

“Đi sang bên kia nghỉ ngơi một lát.” Tiết Lạc Thiên thấp giọng nói.

Trên mặt Phạm Tuyên hiện lên nét thất vọng, có điều vẫn ngoan ngoãn đứng dậy theo Tiết Lạc Thiên.

Tiểu noãn các ở trên mặt hồ trong vườn hoa, Phạm Tuyên đến chỗ yên tĩnh rồi, nhịp tim đập loạn thình thịch đã bình tĩnh hơn hẳn. Ngồi trên tháp quý phi cùng Tiết Lạc Thiên, cầm tay Tiết Lạc Thiên nghịch, cười hì hì nói: “Ca ca, ngón tay của ta dài hơn ngươi.”

Lòng bàn tay của hai người bắt đầu từ từ áp vào nhau từ dưới lên, mãi cho đến ngon tay. Lòng bàn tay Phạm Tuyên lớn hơn lòng bàn tay của Tiết Lạc Thiên, ngón tay cũng dài hơn Tiết Lạc Thiên, Lạc Thiên cười khẽ, “Ừm.”

Phạm Tuyên vui vẻ, kéo tay Tiết Lạc Thiên cắn một cái, không nhẹ không nặng, như một chú cún, thu hồi hàm răng lại, ý là thể hiện ý thân thiết.

Tiết Lạc Thiên để mặc hắn gặm hai cái, rồi mới cau mày mất kiên nhẫn nói: “Không thấy dơ à?”

“Không dơ mà,” Phạm Tuyên nhìn ngón tay trắng nõn của Tiết Lạc Thiên, nghiêm túc nói, “Chỗ nào của ca ca cũng trắng hết.”

Hai người chung sống ở Bản Chân viện một thời gian dài, cùng ăn cùng ngủ, Phạm Tuyên yêu thích Tiết Lạc Thiên từ đầu đến chân. Hắn nhìn thấy chỗ da thịt nào của Tiết Lạc Thiên lộ ra, hứng lên là gặm hai cái, không cần biết là ngón tay hay ngón chân, hắn đã từng cắn hết. Tiết Lạc Thiên đã mắng hắn rất nhiều lần, lúc đó Phạm Tuyên nghe, nhưng quay đầu là quên ngay.

Lâu dần, Tiết Lạc Thiên cũng lười nói hắn nữa, chỉ coi hắn như con chó con mèo vô tâm vô phế.

“May là ngươi là một tên ngốc,” Tiết Lạc Thiên nhỏ giọng nói, chọc nhẹ vào mặt hắn, “Không thì là một tên d* x*m.”

Từ ngữ mới mẻ lòng vòng trong đầu Phạm Tuyên một hồi, hắn không biết đó có nghĩa là gì, cúi đầu lại tính cắn tay Tiết Lạc Thiên. Tiết Lạc Thiên thực sự thấy hắn phiền, rút tay lại đánh lên tay Phạm Tuyên cái “chát”.

“Tam lang!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng quát khẽ, Phạm Tuyên và Tiết Lạc Thiên cùng giật mình, ngoảnh mặt nhìn lại, trông thấy một bóng người cao gầy đứng ngay cửa ra vào.

Bóng người đó từ tối chuyển sang sáng, là một thiếu niên lỡ nhỡ không lớn, thoạt trông quá lắm là mười sáu mười bảy tuổi, ngoại hình cũng hơi giống Phạm Tuyên, áo bào màu tím quý giá, cao quý sang trọng.

Phạm Tuyên biết hắn, mệt mỏi nói: “Đại ca.”

Tiết Lạc Thiên hiểu, đây là anh họ của Phạm Tuyên – Phạm Đan, thế là đứng lên gọi: “Đại lang.”

Phạm Đan nhíu mày tiến đến, không hề khách sáo đánh giá Tiết Lạc Thiên từ trên xuống dưới, rồi không thèm ngó ngàng đến, bước về phía trước cầm tay Phạm Tuyên. Phạm Tuyên bất ngờ bị hắn cầm tay, sợ đến mức muốn co rút về sau, Phạm Đan nhìn thấy mu bàn tay Phạm Tuyên đỏ ửng, lập tức khiển trách Tiết Lạc Thiên: “Tại sao ngươi dám đánh đệ ấy!”

Từ nhỏ Phạm Đan đã rất thích bảo vệ vị Tam đệ này, lúc mẹ Phạm Tuyên còn mang bầu Phạm Tuyên thì Phạm Đan đã cho Phạm Tuyên rất nhiều thứ hay ho, ngày ngày ngóng ngóng trông trong nhà có thêm Tam lang.

Tiếc rằng Tam lang vừa ra đời đã bị khờ.

Không chỉ khờ, mà lớn lên còn sợ người lạ.

Phạm Đan hết lòng yêu thương người đệ đệ này, một năm chỉ gặp được nhiều nhất là một lần. Hắn thấy Phạm Tuyên rời tiệc, nhanh chóng đi sang xem, lại trùng hợp thấy cảnh Tiết Lạc Thiên đang đánh tay Phạm Tuyên, phút chốc tức giận không chịu nổi. Tiết Lạc Thiên có thân phận gì, một kẻ sa cơ lỡ vận, cho dù Phạm Tuyên có ngốc nghếch, thì cũng không đến phiên y chà đạp!

Tiết Lạc Thiên cố nén không vui nói: “Ta đùa với hắn thôi.”

Phạm Đan không chút nghĩ ngợi nói: “Ngươi mà xứng sao!”

Dù Tiết Lạc Thiên quyết định sẽ không mảy may thể hiện việc ghét Phạm Tuyên ra trước mặt người khác, nhưng suy cho cùng thì cậu cũng là một người tâm cao khí ngạo, cộng thêm được Phạm Tuyên chiều muốn gì được nấy, càng thêm dung túng cho tính tình của hắn. Lập tức nhảy dựng lên nói: “Ta không xứng, chắc Đại lang xứng, vậy ngươi chơi với hắn đi!” Dứt lời, phất tay áo định đi.

Phạm Tuyên chứng kiến mạch nước ngầm giữa hai người nhưng không hiểu, song thấy Tiết Lạc Thiên đứng dậy muốn đi, hốt hoảng ôm cậu. Hắn cao hơn Tiết Lạc Thiên gần nửa cái đầu, sức lực cũng lớn, thoắt cái đã ôm Tiết Lạc Thiên vào lòng, đỏ mặt tía tai nói: “Ca ca, đừng đi!”

Phạm Đan vừa nghe Phạm Tuyên gọi Tiết Lạc Thiên là ca ca, nhất thời lửa giận dâng trào, giơ tay kéo Phạm Tuyên, chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói: “Đệ gọi y làm gì, đệ váng đầu rồi, y mà là ca ca gì chứ!”

Phạm Tuyên vẫn luôn rất ghét người lạ, Phạm Đan coi như được hắn biết mặt, hắn cũng chỉ nhịn Phạm Đan ở chỗ này thôi. Phạm Đan kéo hắn lại, hắn lập tức nổi giận nói: “Đừng đụng vào ta! Ngươi là kẻ xấu!” Rồi quay đầu qua “dỗ” Tiết Lạc Thiên đang giãy dụa, “Ca ca, chúng ta về thôi, ta đã nói là bên ngoài nhiều người xấu.”

“Đệ…” Phạm Đan bị nói là kẻ xấu, tức chết đi được, nhưng lại không thể phát hỏa với Phạm Tuyên, bèn buông tay xoay sang túm lấy Tiết Lạc Thiên, “Được lắm, có phải là tên sa cơ thất thế này dạy hư Tam lang không!”

Tiết Lạc Thiên vốn định đi thẳng một mạch, nhưng thấy Phạm Đan nói năm chữ “tên sa cơ thất thế” đó, tức giận hoàn toàn, lạnh mặt len qua kẽ hở từ vòng ôm của Phạm Tuyên đá Phạm Đan một cú.

“Ây da!” Phạm Đan bất ngờ bị cậu dồn sức đá mạnh một cú trúng bắp chân, cả giận nói: “Ngươi còn dám động thủ! Hôm nay ta không dạy được ngươi…”

“Ây da!” Phạm Đan lại kêu một tiếng thảm thiết, thì ra là Phạm Tuyên đã không thể nhịn nổi nữa, quay người sang cuốn lấy Phạm Đan đánh hắn. Phạm Tuyên sẵn đang nổi giận máu nóng lên đầu, tướng tá lại cao to rắn chắc, mà Phạm Đan lại không muốn ra tay với với em nhỏ, chỉ luôn phòng thủ. Thật sự bị Phạm Tuyên nhỏ hơn mình ba tuổi đánh không ngóc nổi đầu.

Phạm Tuyên hoàn toàn không có suy nghĩ nương tay với anh họ mình, hung hăng đánh đá Phạm Đan, “Ta đánh chết ngươi!”

Phạm Đan ôm đầu tránh né, tức tối nói: “Tam lang, đệ hồ đồ rồi! Ta mới là đại ca của đệ!”

Phạm Tuyên quơ nắm đấm mãnh liệt nện, tức tới đỏ rần cả mặt. Đối với hắn mà nói thì “đại cạ” chỉ là một cách xưng hô mà cha hắn dạy gọi Phạm Đan, còn trong lòng hắn thì thực tế chả là cái thá gì, ngay cả hổ bông của hắn cũng không bằng. Một “đại ca” như thế mà cũng dám lớn tiếng với ca ca của hắn, há chẳng phải là muốn ăn đòn hay sao?

Tiết Lạc Thiên đứng kế bên, nhìn thấy Phạm Tuyên chiếm thượng phong, hùng hổ mạnh mẽ đè Phạm Đan ra đánh tơi bời, đánh cho Phạm Đan không có chút sức lực nào đánh trả. Dù gấp vẫn ung ung sửa sang cổ áo xốc xếch, yên tâm quan sát cảnh huynh đệ đánh nhau.

Trận đánh kéo dài mãi đến khi Xuân Nguyên tới rồi kêu người kéo cả hai ra. Lúc kéo ra thì phát quan y phục của Phạm Tuyên lộn xộn hết cả, tránh khỏi tay nô bộc nhào về phía Tiết Lạc Thiên. Tiết Lạc Thiên theo bản năng vươn tay ra đón hắn, hai người ôm nhau lại làm một đóa Tịnh Đế Liên.

“Đại lang, mặt của ngài!” Xuân Nguyên kinh ngạc nhìn khuôn mặt sưng đỏ xanh tím của Phạm Đan, “Phải làm sao mới ổn đây! Sao lại đánh nhau?”

Trong miệng Phạm Đan trào bọt máu, đẩy người hầu đỡ hắn ra, chỉ tay về phía Tiết Lạc Thiên, cả giận nói: “Tên này lòng dạ cực kỳ độc ác, chắc chắn phải đuổi y ra ngoài!”

“Đuổi ngươi đi thì có!” Phạm Tuyên la lớn, vẻ mặt rất kích động, ôm Tiết Lạc Thiên, dáng vẻ như sắp phát rồ nữa vậy.

Xuân Nguyên nhanh chóng kéo Phạm Đan nói: “Đại lang, đừng nói nữa, Tam lang sắp nổi giận rồi.”

Phạm Đan thấy tròng mắt Phạm Tuyên đỏ sậm, hết sức kích động, trong lòng không hề giận vì Phạm Tuyên vừa mới đánh mình một trận, mà lo lắng Phạm Tuyên bị Tiết Lạc Thiên lừa, ánh mắt hung dữ bắn về phía Tiết Lạc Thiên.

Tiết Lạc Thiên kiêu ngạo ngước cằm lần, ánh mắt cũng rất không khách khí, còn mang theo chút châm chọc khoe khoang hả hê.

“Ngươi ——” Phạm Đan tức giận tính mắng nữa, nhưng bị Xuân Nguyên vỗ nhẹ vào lưng, nhỏ giọng vội vàng khuyên nhủ. Rồi hắn trơ mắt nhìn thấy Phạm Tuyên ôm rịt Tiết Lạc Thiên, như trẻ sinh đôi dính nhau đi ra ngoài.

Xuân Nguyên không kêu Phạm Tuyên về bàn, mà phân phó cho kiệu phu cho hai người đưa Phạm Tuyên và Tiết Lạc Thiên trở về, vừa khéo đúng ý Phạm Tuyên, ôm chặt Tiết Lạc Thiên chỉ lo cậu chạy, nhanh chóng lên kiệu, “Đi nhanh đi nhanh.”

Nhóm kiệu phu không dám làm lỡ, nhanh chóng nhấc cỗ kiệu lên.

Phạm Tuyên sợ Tiết Lạc Thiên thật sự sẽ đi mất, ôm vai Tiết Lạc Thiên, kinh hoảng như chim sợ cành cong, ngó nghiêng xung quanh.

Tiết Lạc Thiên vỗ vỗ vào tay hắn, Phạm Tuyên sốt sắng ngoảnh mặt sang, lại thấy Tiết Lạc Thiên cúi đầu, ghé vào bên tai hắn hết sức nhỏ giọng nói: “Tên vô tâm vô phế này… đánh hay lắm.”

Phạm Tuyên mở to mắt nhìn, ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt sáng ngời mang ý cười của Tiết Lạc Thiên, đám mây đen trong lòng bỗng chốc tản đi, mắt cong lên, cũng cười.

__

(1) noãn các: 暖阁, từ dùng để chỉ một căn phòng nhỏ tách biệt nhưng vẫn liên thông với gian nhà chính, được sưởi ấm bằng lò sưởi.

Lược từ: baike.baidu.com

Bình Luận (0)
Comment