☆, Chương 371
Thế giới 23: Nam phụ độc ác 12
Lạc Thiên mất công mất sức, cuối cùng cũng bẻ được hình tượng của Tiết Lạc Thiên đến trạng thái hiện tại một cách hợp lý.
Hệ thống nghĩ mãi không ra, “Phạm Tuyên không phải nam chính, cậu hẳn phải biết chứ?”
Lạc Thiên luôn luôn chỉ ra tay với nam chính. Ban đầu nó còn tưởng rằng Lạc Thiên sửa hình tượng chỉ vì không muốn bắt nạt một tên ngốc, về sau càng nhìn càng thấy không đúng. Rõ ràng là người này đang mãnh liệt quét độ thiện cảm của tên ngốc Phạm Tuyên này, cơ mà cho cậu không cố gắng quét thì độ thiện cảm của Phạm Tuyên cũng đã tăng cao.
Chẳng lẽ Lạc Thiên chỉ thèm thuồng cơ thể của nam chính thôi?
Phạm Tuyên ngủ thiếp đi, Lạc Thiên nghiêng người sang nhìn về phía Phạm Tuyên. Phạm Tuyên nhắm mắt ngủ không có chút gì là ngốc nghếch, chỉ có khí chất sang quý dư thừa, đường nét mặt mày đẹp trai xuất chúng, quả thực là một lớp vỏ vạn người có một trên đời này. Lạc Thiên híp mắt cười, ung dung nói với hệ thống: “Đúng vậy, không thèm thể xác thì thèm cái gì.”
Hệ thống: “…người ta đã bị ngốc rồi…”
Lạc Thiên: “Ngốc thì làm sao? Mày cho rằng hắn ngốc, thì hắn không hiểu yêu là gì à?”
Hệ thống: …
Lạc Thiên đưa tay tô vẽ theo đường nét của Phạm Tuyên, ánh mắt dịu đi, lặng lẽ không tiếng động nói: “Đồ ngốc.”
Từ ngày đó trở đi, Phạm Tuyên ngang nhiên rúc trong phòng Tiết Lạc Thiên, Xưng Tâm bị Tiết Lạc Thiên và Phạm Tuyên dọa, không dám nói gì với Phạm Đông Lai. Còn Như Ý thì là một người không có chủ kiến, chỉ biết theo Xưng Tâm.
“Tiết lang quân nói không sai, nếu thật sự làm ồn đến chỗ lão gia, lão gia nhất định sẽ theo Tam lang mà Tam lang lại theo Tiết lang quân. Đến lúc đó không chừng chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi Hãn Hải Các,” Xưng Tâm nghĩ ngợi một hồi, kiên định nói, “Kệ đi, bọn họ sống cuộc sống của bọn họ, chúng ta trải qua ngày tháng của chúng ta, được ngày nào hay ngày nấy.”
Những ngày ở Hãn Hải Các quả thật là quãng thời gian nhàn nhã mà các nô tì cầu không được, hơn nữa thù lao còn hết sức dồi dào. Xưng Tâm là một cô gái gan dạ song cẩn trọng, lường trước được nếu Tiết Lạc Thiên dám làm thế tức là đã chắc chắn rằng có thể qua mặt được. Bèn an tâm quyết định ở lại gian phòng của Phạm Tuyên cùng với Như Ý, tạo ra một ít dấu vết có người ở, cũng để đề phòng tính nghi ngờ của Phạm Đông Lai.
Phạm Tuyên vui vẻ, cả ngày dõi theo Tiết Lạc Thiên hôn mặt cậu, bị Tiết Lạc Thiên đánh mấy lần vẫn không chịu bỏ.
Kẻ ngốc, nên hôn người khác cũng rất đơn thuần, như con mèo con chó, túm được cái gì đóng môi lên đó. Tiết Lạc Thiên đánh cũng đánh, mắng cũng mắng rồi, nhưng nói hắn không nghe cũng không còn cách nào, cả hai đều biết tính đối phương có phần bướng bỉnh, đành phải dặn hắn chỉ khi nào chỉ có hai người họ thì mới có thể làm vậy.
Phạm Tuyên cười híp mắt đáp lại, hôn một cái lên lông mày Tiết Lạc Thiên.
Tiết Lạc Thiên bị hôn nhiều, nên không giận, chỉ cười, “Sao người làm thế chứ?”
Phạm Tuyên cũng chỉ cười: “Ta thích ca ca.”
Tiết Lạc Thiên chọc nhẹ vào trán hắn, “Ngươi chỉ dỗ ta.”
Hai năm sau ——
Ao sen lá xanh lớp lớp, cao cao dựng lên một khoảng râm lớn, một chiếc thuyền con lặng lẽ núp dưới phiến xanh um. Thiếu niên trên thuyền mang bạch y, mặt mày trắng trẻo hơi hồng hồng, chẳng hề kém sắc với bông hoa sen bên cạnh. Khuôn mặt gầy khiến người ta nhìn không khỏi thầm thở dài, là tướng bạc mệnh cô độc lẻ loi.
Nằm bên cạnh cậu thiếu niên áo trắng đó là một thiếu niên tuấn tú mặc áo bào màu lam, trên mặt mang nụ cười xán lạn, như ánh nắng chói chang xẻ bóng râm loang lổ. Con ngươi đen láy đầy nét hồn nhiên, không nỡ xa rời nhìn người thiếu niên mặc áo trằng kế bên, thấp giọng hỏi: “Ca ca, ngươi nói xem khi nào bọn họ mới tìm được chúng ta?”
“Cho bọn họ thêm một canh giờ nữa cũng không tìm được,” Tiết Lạc Thiên lười biếng đáp, “Ngươi cứ quậy đi, dù sao đến lúc đó người bị mắng cũng là ngươi.”
Phạm Tuyên ghé đến hôn một cái lên bờ môi nhợt nhạt của Tiết Lạc Thiên, “Ta không sợ.”
Tiết Lạc Thiên vẫn nhắm mắt, nhếch nhếch môi, “Ta chỉ không hiểu, sao ngươi cứ ghét Phạm Đan mãi thế.”
Phạm Tuyên không thích ánh mắt Phạm Đan nhìn Tiết Lạc Thiên, dù hai năm đã qua song hắn vẫn không hề quên, hết sức cảnh giác. Hắn hái một phiến lá sen giơ lên xoay trên đỉnh đầu, chu mỏ nói: “Thật đáng ghét, về làm gì chứ, thi đậu công danh rồi thì ở lại kinh thành lám quan lớn đi.”
“Tất nhiên là hắn vẫn phải hồi kinh,” Hai tay Tiết Lạc Thiên gối sau đầu, đôi mắt mở ra tỏa sáng long lanh, “Chẳng qua là nở mày nở mặt hiển hách trở về thôi.”
Phạm Tuyên không phản đối, “Đáng ghét.”
Tiết Lạc Thiên nghiêng mặt, cười khẽ nói: “Ta cũng thấy vậy.”
Tâm trạng Phạm Tuyên tốt lên, ghé đến lại hôn Tiết Lạc Thiên cái nữa, Tiết Lạc Thiên cau mày hỏi: “Mấy lần rồi?”
Phạm Tuyên im lặng không trả lời, được hời còn khoe mẽ, chớp chớp đôi mắt to đen láy với Tiết Lạc Thiên.
“Không nói ta xem như hết rồi.” Tiết Lạc Thiên lạnh nhạt nói.
Phạm Tuyên vội đáp: “Bốn lần, còn một lần nữa.”
Phạm Tuyên suốt ngày đòi hôn không chịu ở yên, Tiết Lạc Thiên phiền muộn không thôi. Cuối cùng đặt ra quy ước với hắn, một ngày được hôn tối đa năm lần, hết rồi mà còn hôn nữa sẽ nhốt Phạm Tuyên ngoài cửa không cho hắn vào phòng.
Phạm Tuyên tâm tính trẻ con, lúc nào cũng không kiềm được hôn hết bốn lần đầu trong buổi sáng, rồi cả ngày sau đó đều kiềm nén. Mãi đến đêm khuya lên giường ngủ rồi, mới trân trọng hôn nụ hôn cuối cùng trong ngày.
Gần đây Phạm Tuyên lại có vẻ lớn hơn rồi, ánh mắt đã có phần không thành thật. Đã mấy lần Tiết Lạc Thiên bắt gặp mắt Phạm Tuyên dáo dác ngó vào trong cổ áo mình, bên dưới căng phồng.
Lạc Thiên: “Con cái lớn rồi, muốn ăn thịt.”
Hệ thống: “…cậu sống cho ra con người đi, hắn vẫn còn con nít.”
Lạc Thiên: “Ê, tao thật sự không phải loại người như vậy.”
Hệ thống: …không mấy tin tưởng.
Trong thế giới này con trai mười sáu tuổi đã tuổi cưới vợ nạp thiếp rồi, Phạm Đông Lai đến tìm Xưng Tâm Như Ý mấy lần. Hai năm trước ông nhét người vào Hãn Hải Các, nghĩ bụng hai năm rồi, hẳn cũng đã thân quen với Phạm Tuyên, nên giúp Phạm Tuyên chính thức trở thành người lớn rồi.
Có điều Xưng Tâm Như Ý thật sự sống những ngày “xưng tâm như ý” (như ý nguyện) trong Hãn Hải Các, ngoại trừ hầu hạ Phạm Tuyên một cách đàng hoàng ra thì không chút tí quan hệ nào khác. Cũng may Phạm Tuyên không hiểu gì, Phạm Đông Lai có gì muốn biết cũng chỉ có thể hỏi Xưng Tâm Như Ý.
Xưng Tâm Như Ý giấu diếm đã hai năm, đứng trước mặt Phạm Đông Lai từ lâu đã không thấy sợ. Dù sao thì cứ kéo dài rồi kéo dài thôi, đẩy hết chuyện lên Phạm Tuyên, cứ nói là Phạm Tuyên không chịu, các nàng cũng không tiện cưỡng ép.
Nhất thời Phạm Đông Lai cũng không nghĩ ra cách gì, bảo bụng dù sao Phạm Tuyên vẫn còn nhỏ, chờ một chút đi.
Có thể làm cho Phạm Tuyên tách khỏi Tiết Lạc Thiên, Phạm Đông Lai đã rất hài lòng.
Phạm Đan đỗ đạt trở về Giang Nam, Phạm Đông Lai đại diện cho Phạm thị mở tiệc lớn tiếp đón tân khách. Song trên bàn lại thiếu Phạm Tuyên, Phạm Đan hỏi, Phạm Đông Lai cũng bất đắc dĩ, nói không biết hắn đã chạy đi đâu rồi, hai tỳ nữ thiếp thân cũng không tìm ra được.
“Tỳ nữ thiếp thân?” Phạm Đan rời nhà hai năm, chuyện của Phạm Tuyên đa số là hắn không biết. Sau khi xuống tiệc, cố tình tìm Xuân Nguyên hỏi mới biết Phạm Tuyên dọn đến Hãn Hải Các rồi, cũng tách phòng với Tiết Lạc Thiên, ngoài ra bên người cũng có thêm đôi tỷ muội “Xưng Tâm Như Ý”.
Phạm Đan quả thực không thể tin được, Phạm Tuyên chịu tách khỏi Tiết Lạc Thiên?
“Hãn Hải Các sao?” Phạm Tuyên thay ngoại sam. Bây giờ hắn đã trưởng thành rồi, dáng dấp một vị quân tử phóng khoáng, khuôn mặt cũng chín chắn hơn không ít, “Đợi ta bớt mùi rượu một chút, rồi đến thăm Tam lang.”
Xuân Nguyên mỉm cười nói: “Lúc Đại lang đến đừng giật mình nhé, bây giờ Tam lang đã lớn lắm rồi.”
Phạm Đan cong môi cười, “Ta cũng biết hắn sẽ không còn nhỏ mãi.”
Nằm lâu trên ao sen sẽ bị muỗi đốt, Tiết Lạc Thiên không chịu nổi, bảo Phạm Tuyên chèo thuyền vào bờ, “Đã giờ nào rồi, ngươi không đói à?”
Phạm Tuyên cười hì hì đạp: “Không đói bụng, đói bụng có hạt sen ăn.”
Đuôi thuyền còn một vốc hạt sen vương vãi, lẻ tẻ.
Tiết Lạc Thiên lắc đầu, “Ngươi không đói, ta đói.”
Hai người cùng nhau lên bờ, Tiết Lạc Thiên gãi trên gáy, cau mày nói: “Ngứa thế này, không lẽ là có sâu độc.”
Phạm Tuyên nhanh chóng kéo cổ áo cậu, “Để ta xem thử.”
“Tên xấu xa nhà ngươi,” Tiết Lạc Thiên gõ đầu một cái, “Đi ra.”
Phạm Tuyên vò đầu, ngượng ngùng cười, “Ta, ta chỉ xem thôi mà.”
Tiết Lạc Thiên nhịn cảm giác ngứa ngáy khép cổ áo, “Ta chẳng thèm nói ngươi.”
Phạm Tuyên nhoài người trên bả vai Tiết Lạc Thiên gật gù đắc ý ngân nga hát: “Lại thấy kẻ háo sắc nhìn xuống dưới bóng hoa~”
“Ngươi câm miệng đi,” Tiết Lạc Thiên vừa bực mình vừa buồn cười, cất bước đi về phía trước, “Ta thật sự muốn mắng cho Công Tôn Di một trận, đường đường là một đại nho (1), toàn nhìn mấy thứ dâm thư gì đâu.”
Phạm Tuyên nghiêng đầu hỏi: “Dâm thư là gì?”
Tiết Lạc Thiên cau mày nói: “Thứ mà kẻ háo sắc đọc gọi là sách dâm tục.”
Tiết Lạc Thiên ngoảnh mặt lại mím môi cười, chọc nhẹ vào trán Phạm Tuyên, “Ta biết ngay mà, tên khốn kiếp này, nói bậy nữa, ta đánh ngươi.”
Phạm Tuyên thuận thế ngửa đầu, lại nhếch miệng cười, “Ca ca thích ta, ca ca không đánh ta.”
Tiết Lạc Thiên khẽ lắc đầu, “Sao chỉ có ta nhìn ra ngươi thành tinh đến nơi rồi.”
Phạm Tuyên đẩy Tiết Lạc Thiên đi vào, “Ca ca, cổ ngươi đỏ, phải thoa thuốc.”
Phạm Đan đứng ngay cửa Hãn Hải Các, ngửa đầu nhìn ba chữ kia, than thở: “Chữ của Công Tôn tiên sinh à.”
Xuân Nguyên bên cạnh khom người đáp: “Vâng, Tam lang chỉ thích bút pháp của Công Tôn tiên sinh.”
Phạm Đan nhấc chân đi vào, mới cất giọng định kêu, song lại ngừng, rón rén đi về phía trước, chỉ chỉ hai gian phòng tách biệt.
Xuân Nguyên chỉ vào gian phòng bên phải, nhẹ giọng lại nói: “Ban ngày Tam lang vẫn thích ở chỗ của Tiết lang quân hơn.”
Phạm Đan trái lại không bất ngờ, gật đầu, nở nụ cười như đùa cợt, nhấc bước lặng yên không tiếng động bước đến cửa trước cửa. Hắn giơ tay đẩy nhẹ cửa, rồi phẩy phẩy tay với Xuân Nguyên sau lưng, một mình đi vào bên trong.
“Ta xem thử thôi, ta chỉ xem thử chút thôi.” Phạm Tuyên kéo cổ áo Tiết Lạc Thiên, cặp mắt đen vội vàng ngóng vào trong cổ áo của Tiết Lạc Thiên. Tiết Lạc Thiên dở khóc dở cười, “Ta thấy ngươi phải đi với Xưng Tâm Như Ý mới phải.”
Phạm Tuyên nghe vậy cũng không giận, vì hắn biết Tiết Lạc Thiên đang nói đùa với mình. Hai tay cuốn lấy Tiết Lạc Thiên, con ngươi óng ánh nói: “Không, ta chỉ muốn ở bên cạnh ca ca thôi.”
Tiết Lạc Thiên ngậm ý cười nhìn hắn, Phạm Tuyên bị vệt cười khẽ nơi khóe miệng cậu hấp dẫn, cúi đầu chồm người qua muốn hôn cậu.
“Các ngươi làm cái gì——”
Phạm Tuyên nghe tiếng quát mà giật cả mình, xoay người lại, trông thấy là Phạm Đan mà hắn ghét nhất, lập tức trở mặt, “Ngươi đúng là tên quỷ sứ đáng ghét!”
Phạm Đan không buồn lo đến việc Phạm Tuyên nói “đáng ghét” gì nữa, ba chân bốn cẳng tiến về phía trước kéo Phạm Tuyên. Ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Tiết Lạc Thiên, lửa giận bốc lên nói: “Quần áo xốc xếch, còn ra thể thống gì!”
Tiết Lạc Thiên hờ hững nhìn, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua mặt Phạm Đan, đưa tay sửa lại cổ áo bị Phạm Tuyên kéo xô lệch. Vẻ mặt lãnh đạm châm biếm, không nói một lời.
Phạm Đan còn muốn nói nữa, bên hông bị Phạm Tuyên đẩy mạnh một cái, ngã ngửa trên mặt đất.
“Ngươi —— đáng ghét!” Phạm Tuyên chỉ vào Phạm Đan, giơ nắm đấm lên định cho đánh Phạm Đan một trận nữa.
“Dừng tay,” Tiết Lạc Thiên lạnh lùng quát bảo ngưng lại, “Không cho đánh người.”
Phạm Tuyên quay đầu lại, tức đỏ cả mặt, “Hắn bắt nạt ngươi!”
“Dù vậy thì ngươi cũng không được đánh người… qua đây,” Tiết Lạc Thiên đứng dậy vẫy Phạm Tuyên. Phạm Tuyên quay đầu hung dữ lườm Phạm Đan ngã dưới đất đang xoa ngực, rồi xoay người chạy về bên cạnh Tiết Lạc Thiên. Tiết Lạc Thiên nghiêng mặt sang bên, cụp mắt nói: “Dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, không được đánh nhau với người khác.”
Phạm Tuyên cúi đầu ủ rũ, “Vâng.”
Tiết Lạc Thiên tiến lên trước, Phạm Tuyên rập khuôn từng bước muốn đi theo, song Tiết Lạc Thiên bảo hắn ngồi xuống, đi tới trước mặt Phạm Đan. Phạm Đan ngẩng mặt lên, cả giận nói: “Ngươi —— “
“Xí!” Tiết Lạc Thiên xì hắn một tiếng, mặt lộ vẻ căm ghét, “Hạ lưu.”
Phạm Tuyên sau lưng kêu lên, “Ca ca, hắn không hạ lưu, ta hạ lưu.”
Bởi Tiết Lạc Thiên suốt ngày mắng Phạm Tuyên “hạ lưu”, cậu nói trêu, song trong lòng Phạm Tuyên, từ “hạ lưu” lại trở thành lời hay.
Tiết Lạc Thiên lạnh lùng nhìn Phạm Đan đang ngạc nhiên, “Nghe chưa? Tính hắn vốn chẳng hiểu gì cả, ngươi lại suy đoán lung tung bậy bạ, đúng là bỉ ổi.”
Môi Phạm Đan run rẩy, trong lòng thấy vừa tức vừa oan. Nín một cục tức to mà không xả ra được, đưa tay ra run run nói: “Tính đệ ấy ngây ngô như thế rồi, còn ngươi thì sao? Ngươi để đệ ấy buông thả như vậy… ngươi có ý đồ gì?”
“Ngươi cấm cản được à?” Tiết Lạc Thiên kiêu căng nhếch mày, khinh thường nói, “Ta bằng lòng nuông chiều hắn.”
__
(1) đại nho: 大儒, hay còn gọi là hồng nho (鸿儒), chỉ phần tử tri thức có học vấn, phẩm đức cao thượng. Ngày xưa dùng để chỉ những học giả nổi tiếng học vấn uyên bác, có rất nhiều đại nho xuất hiện trong lịch sử Trung Quốc: Mạnh Tử, Chu Hi, Cố Viêm Vũ, v.v.
Nguồn: baike.baidu.com