Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 376

☆, Chương 376

Thế giới 23: Nam phụ độc ác 17

Tán Nguyệt chân nhân, ngao du khắp nơi lừa đảo, gia đình càng giàu có, thì ông ta càng vòi nhiều. Thường thì người có được càng nhiều sẽ càng dễ sợ đầu sợ đuôi, chỉ cần nắm bắt tâm lý của bọn họ một cách chính xác là được. Tán Nguyệt chân nhân tự tin rằng cho dù là vàng của hoàng đế, ông ta vẫn có thể lừa được vào tay.

Nhờ vào tố chất tâm lý cực mạnh và mạnh khóe bịp người ghê gớm, Tán Nguyệt leo từ một đạo sĩ bình thường đến “cao nhân đắc đạo” như ngày hôm nay. Bây giờ càng làm bộ làm tịch ra vẻ, đầu tiên là nói cần đốt hương tắm rửa bảy ngày bảy đêm, Phạm Đông Lai bắt được cọng cỏ cứu mạng, tất nhiên là bái lạy muốn gì cho nấy.

Lạc Thiên hết lòng hết dạ chăm nom Phạm Tuyên dưỡng thương, không thèm quan tâm Phạm Đông Lai có ý đồ gì.

Phạm Tuyên “ngốc” đã quay lại, tỳ nữ đầy phòng bị đuổi đi hết, Xưng Tâm Như Ý sau khi Phạm Tuyên đã xuống nước đã bị đuổi khỏi phủ, giờ trong phòng Phạm Tuyên chẳng còn sót lại ai nữa. Lạc Thiên bèn dứt khoát theo kinh nghiệm của mình chăm sóc Phạm Tuyên về mọi mặt.

Đối với tất cả những cảm xúc tiêu cực như oán hận, hoảng sợ, dường như Phạm Tuyên không thể ghi nhớ quá lâu. Chỉ có Tiết Lạc Thiên ở bên cạnh hắn, hắn sẽ lấy lại dáng vẻ vui vẻ vô tư tới vô tâm trước đây, ngày nào cũng cười với Tiết Lạc Thiên. Tiết Lạc Thiên lau người giúp hắn, hắn bèn cầm khăn vụng về lau mặt cho Tiết Lạc Thiên.

Hai người thường hay mặt đối mặt lau cho nhau rồi cười, cười cười một hồi rồi hôn nhau.

Môi lưỡi quấn quýt, trong lòng Phạm Tuyên vui vẻ, m*t nhẹ cuống lưỡi Tiết Lạc Thiên, đôi mắt óng ánh mà Tiết Lạc Thiên, “Ca ca, ta giúp ngươi.”

Từ khi sau lần Tiết Lạc Thiên ngậm cho Phạm Tuyên, Phạm Tuyên lập tức yêu thích cách thức mới để thân thiết với Tiết Lạc Thiên. Hắn thấy thoải mái, nên muốn Tiết Lạc Thiên cũng thấy thoải mái theo.

Lạc Thiên bây giờ chuyện gì cũng theo ý hắn, Phạm Tuyên muốn thế nào cậu làm thế ấy. Nếu không phải ngại rằng chân Phạm Tuyên đang bị gãy, Lạc Thiên đã trao thân cho hắn luôn rồi, để khỏi phải ngày nào hắn cũng đỏ mặt tía tai d*c v*ng không được thỏa mãn.

Sau khi hai người thân thiết với nhau một lúc, lau rửa xong vòng tay ôm nhau ngủ.

Trong viện Bình Thu cách Hãn Hải Các một bức tường, Tán Nguyệt đốt bùa, đối diện với Phạm Đông Lai dáng vẻ tiều tụy: “Con trai của ngươi bị ám rồi.”

Vẻ mặt Phạm Đông Lai căng thẳng, “Đạo trưởng, vậy phải làm thế nào cho phải?”

Từ lúc sáng Tán Nguyệt đã bóng gió hỏi được tình hình của Phạm Tuyên cực kỳ rõ ràng, một thằng ngốc khôi phục thần trí, tình huống này không phải là ông ta chưa từng gặp, trở đi trở lại nhiều lần như vậy cũng không ít. Tán Nguyệt không có khả năng làm cho kẻ ngốc lấy lại thần trí, khả năng của hắn là tô vẽ vấn đề từ ba phần thành mười phần, sau đó giải quyết bảy phần giả dối không có thật đó.

Quan trọng nhất vẫn là treo lo lắng và sợ hãi trong lòng Phạm Đông Lai lên, hơn nữa là ngọn nguồn phải gãi trúng chỗ ngứa.

“Phạm Tam lang vốn dĩ là Tiên quân trên trời chuyển thế, do cơ thể phàm thai khó lòng kham nổi linh hồn của tiên linh, nên mới nhiều năm khờ dại ngơ ngơ ngác ngác,” Tán Nguyệt vuốt chòm râu dê, dùng khóe mắt quan sát vẻ mặt của Phạm Đông Lai, trông thấy có vẻ ông đã hoàn toàn mụ mị, yên tâm tiếp tục khoác lác, “Đáng lý mười tám tuổi là có thể tháo ràng buộc, đáng tiếc… đáng tiếc…”

Phạm Đông Lai thấy Tán Nguyệt không ngừng lắc đầu, gấp đến độ mặt mày đỏ chót, bàn tay chắp sau lưng đã run lên, “Đáng tiếc cái gì, tiên trưởng ngài mau nói.”

“Bên cạnh Tam lang có một người có mệnh cách khắc hắn…” Tán Nguyệt thì thầm.

Nét mặt Phạm Đông Lai như bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Tiết Lạc Thiên!”

Tán Nguyệt thông qua miệng của tỳ nữ hầu hạ hắn biết được hành vi cử chỉ của Phạm Tuyên đối với Tiết Lạc Thiên cực kỳ điên cuồng, đã từng mấy lần gây chuyện. Trong lòng Phạm Đông Lai chắc chắn sớm đã có điều phiến diện với Tiết Lạc Thiên, chỉ cần ông ta hơi dẫn dắt một chút, Phạm Đông Lai sẽ thật sự tin rằng tất cả mọi chuyện đều là do Tiết Lạc Thiên.

Tán Nguyệt hả hê đắc ý nói: “Kẻ này ở bên cạnh Tam lang, không chỉ bất lợi cho việc khôi phục thần trí của Tam lang, hơn nữa đã bắt đầu trở ngại đến tuổi thọ Tam lang.”

Phạm Đông Lai như bị sét đánh, chẳng trách sau khi đến Tiết Lạc Thiên, Phạm Tuyên thường hay phát điên, thì ra là như vậy thì ra là như vậy.

Mà kẻ đó còn do chính ông đón về Phạm thị, kim tôn ngọc quý nuôi dưỡng.

Phạm Đông Lai vừa nghĩ tới việc là mình hại Phạm Tuyên, nhất thời lảo đà lảo đảo, đỡ cạnh bàn, run giọng nói: “Kính xin tiên trưởng hỗ trợ.”

Phạm Tuyên đang ngủ cùng Tiết Lạc Thiên, chợt nghe tiếng cửa bị đẩy ra. Phạm Tuyên dụi dụi mắt, liếc mắt nhìn qua, thấy là Phạm Đông Lai và đại phu có chòm râu dê, chẳng buồn bận tâm, nhắm mắt lại ôm chầm Tiết Lạc Thiên, lưu luyến không nỡ rời xa cọ cọ hai cái lên lồng ngực Tiết Lạc Thiên.

Khung cảnh này, ngày trước Phạm Đông Lai nhìn thấy chỉ cho rằng Phạm Tuyên thật sự khờ khạo, song bây giờ lại có cái nhìn khác hẳn, ánh mắt bất an nhìn về phía Tán Nguyệt chân nhân.

Tán Nguyệt chân nhân ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bí ẩn nói: “Trước tiên đánh thức y đi, suy cho cùng chỉ là mệnh số không hợp, không phải là yêu tà, vẫn dễ xử lý hơn.”

“Tiên trưởng không hổ là cao nhân đắc đạo, trí tuệ uyên bác.” Phạm Đông Lai vui lòng phục tùng đáp, bước đến lay Phạm Tuyên, “Tam lang, dậy đi, đại phu bắt mạch cho con.”

Phạm Tuyên không ngẩng đầu lên nói: “Bọn ta buồn, buồn ngủ.”

Đêm qua lại phải uống thuốc bổ bổ não an thần, cả đêm Phạm Tuyên ngủ không ngon, Tiết Lạc Thiên cũng thức theo hắn cả đêm, chờ đến khi dược tính qua đi mới ngủ bù vào buổi sáng, cả hai đều buồn ngủ vô cùng. Trong lúc Phạm Tuyên bị nhốt đã tận mắt thấy Phạm Đông Lai hết mực quan tâm kẻ đã cướp mất cơ thể mình, nên âm thầm thấy bất mãn với Phạm Đông Lai, thái độ cũng xa cách lạnh nhạt hơn trước kia.

Miệng lưỡi Phạm Đông Lai đắng chát, đây là con trai của ông, người con trai ông nâng niu trong tim nhưng chỉ nhất mực nghe lời người ngoài. Ông thầm hạ quyết tâm, dứt khoát quát lớn: “Tiết Lạc Thiên!”

Thực ra Lạc Thiên đã tỉnh từ trước rồi, chỉ cố tình giả vờ đang ngủ mà thôi.

Phạm Tuyên nghe thấy Phạm Đông Lai hét lớn, đầu tiên giật mình hết hồn sau đó lập tức trở mặt nói: “Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì, sẽ đánh thức ca ca!”

“A Tuyên,” Lạc Thiên mở mắt ra, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Phạm Đông Lai, nhưng ngọn băng đâm vào người khác. Cậu nhanh chóng ngồi dậy, bình tĩnh hỏi: “Phạm lão gia có chuyện gì không?”

Phạm Đông Lai không muốn nói chuyện, đưa tay phẩy phẩy tay áo với Tán Nguyệt sau lưng.

Tán Nguyệt chân nhân bước lên trước, “Tiết lang quân.”

“Vị đại phu này muốn bắt mạch cho A Tuyên?” Lạc Thiên không vạch mặt Tán Nguyệt chân nhân, chỉ làm như không biết thân phận của ông ta, chậm rãi hỏi.

Tán Nguyệt vuốt chòm râu dê, vẻ mặt như cười như không, trông sâu hiểm khó lường, “Có Tiết lang quân đã không còn phụ mẫu?”

Lạc Thiên cong môi khẽ cười, “Phải.”

Tán Nguyệt khẽ thở dài, “Bát tự của Lang quân cô độc cứng rắn, là mệnh cách gây hại người khác.”

Lạc Thiên ngước mắt lên, ánh mắt trong trẻo bắn thẳng vào mắt Tán Nguyệt, khiến Tán Nguyệt cũng hơi thót mình, khí thế của thiến niên này rất mạnh mẽ. Lạc Thiên mở miệng chậm rãi nói: “Xin hỏi phụ mẫu vị đại phu này có mạnh khoẻ?”

Tán Nguyệt bị hỏi nghẹn họng, lập tức phản ứng lại rất nhanh, “Dù phụ mẫu không còn, nhưng cũng đều là sống thọ chết già di dưỡng thiên niên (1), mệnh số trước sau vẹn toàn.”

“Ồ?” Ánh mắt Lạc Thiên sâu thẳm, “Vậy ý của ông là —— phụ mẫu ta số chết không được tử tế à?”

Tán Nguyệt lúc nào cũng xây dựng hình tượng tiên phong đạo cốt, tất nhiên không thể nói năng khó nghe đến mức đó được, chỉ lảng tránh nói: “Dù sao cũng không phải chết già.”

Phạm Tuyên không hiểu những lời bọn họ nói từ nãy tới giờ, kéo tay áo Tiết Lạc Thiên, nhỏ giọng nói: “Ca ca, có phải ông ta muốn bắt nạt ngươi không?” Hắn cảm nhận được địch ý và ý tốt của người khác đối với Tiết Lạc Thiên một cách vô thức, hắn khờ dại song chỉ nhanh nhạy về mặt này.

Lạc Thiên nắm tay hắn đáp lại, nhẹ nhàng nắn nắn, Phạm Tuyên hiểu, ngoan ngoãn không nói tiếng nào, tựa vào bả vai Tiết Lạc Thiên.

“Phạm lão gia, ông mời người này đến đây để nói mấy lời này, do cảm thấy ta khắc Phạm Tuyên sao?” Lạc Thiên bình tĩnh nói.

Phạm Tuyên nghe thấy có tên mình, gấp tới mức muốn nói chuyện, nhưng bị Lạc Thiên bóp mạnh vào tay, nên đành phải nhịn xuống.

Đối với Tiết Lạc Thiên, từ trước đến nay Phạm Đông Lai không hẳn là thích. Ngay từ ban đầu ông đã không ưng Tiết Lạc Thiên, do Phạm Tuyên khóc lóc đòi nhất định phải cho Tiết Lạc Thiên ở lại, nên ông mới bất đắc dĩ nuôi Tiết Lạc Thiên.

Sau khi Phạm Tuyên khỏe lại rồi, ông mang tâm lý “đại xá thiên hạ” đối với tất cả mọi người, đồng thời cũng mất đi định kiến với Tiết Lạc Thiên.

Chỉ là thế sự khó liệu, song suy cho cùng ấn tượng đầu tiên với người khác của ông lại không sai.

Phạm Đông Lai im lặng không nói, là thái độ cam chịu.

Tán Nguyệt nhẹ giọng nói: “Tiết lang quân, chuyện số mệnh không phải do ngươi không tin…”

“Phạm lão gia,” Lạc Thiên trực tiếp cắt ngang lời Tán Nguyệt, nở nụ cười châm biếm với Phạm Đông Lai, “Tôn phu nhân chết oan đứng chứ?”

Vẻ mặt Phạm Đông Lai chấn động, đột nhiên hoàn toàn biến sắc, khuôn mặt nhất quán hiền hòa cũng trở nên nghiêm khắc, “Ngươi muốn nói gì!”

“Nếu như cha mẹ ta mất sớm, là bị mệnh số ta cứng quá khắc, vậy thì Tôn phu nhân mất sớm, nên trách ai hả? Là ai khắc bà ấy?” Đuôi mắt Lạc Thiên nhướng lên, ánh mắt đầy khiêu khích.

Phạm Đông Lai không bao giờ ngờ rằng một kẻ ăn nhờ ở đậu như Tiết Lạc Thiên mà dám bóc trần vết sẹo của ông, phút chốc lửa giận ngập lòng, thật sự không nói thành lời.

“Không phải như vậy,” Tán Nguyệt vội hỏi, “Phạm phu nhân tiên thăng không phải do người nào khắc, Phạm phu nhân vốn là Hoa thần trên trời giáng lâm, một lần đến đây là để vị tiên đồng Tam lang thác sanh mà thôi. Tam lang xuất thế rồi, công đức viên mãn tự nhiên sẽ rời đi.”

Mấy câu nói của Tán Nguyệt khiến sắc mặt của Phạm Đông Lai khá hơn nhiều.

Phạm Tuyên đang yên lặng nghịch cài áo ngọc của Tiết Lạc Thiên chợt lên tiếng: “Bà vú thì sao?”

Tán Nguyệt suýt nữa nghẹn họng, nhanh chóng bổ sung: “Tam lang, bà vú là thị tỳ bên cạnh Hoa thần, tất nhiên cũng phải quay về hầu hạ chủ nhân.”

“Là tiên thăng hay là chết oan, ngươi có bằng chứng không? Nhờ hết vào cái miệng của ngươi à?” Lạc Thiên cười lạnh nói, “Tại sao cha mẹ sinh ra ta không phải tiên đồng mà đã công đức viên mãn rồi?”

Tán Nguyệt biết lúc này nên thể hiện “năng lực thực sự” rồi, bèn nói: “Nếu Tiết lang quân không tin, vậy ba ngày sau ta khai đàn làm phép, thỉnh thần đến hỏi, sao nào?”

“Tùy.” Lạc Thiên lãnh đạm nói.

Tán Nguyệt liếc nhìn Phạm Đông lai, do Tiết Lạc Thiên vừa nhắc đến chuyện phu nhân của Phạm Đông Lai, nên ông cũng hoàn toàn ghét Tiết Lạc Thiên rồi. Thế là lạnh mặt nói: “Theo lời căn dặn của tiên trưởng.”

Phạm Đông Lai phất tay áo rời đi, Tán Nguyệt bước đi đều đều không nhanh không chậm đi theo.

Lạc Thiên thầm buồn cười trong lòng, thầy dởm hả? Dám tới lừa ông cố nội đang ngồi đây à.

“A Tuyên, ngươi có muốn đi theo ta rời khỏi đây không?” Lạc Thiên cúi đầu hỏi.

Phạm Tuyên ngồi trong lòng Lạc Thiên ngửa mặt, trả lời không chút suy nghĩ: “Tất nhiên là có!”

“Không cần cha nữa?”

“Cha không thích ta, thích xấu, ta cũng không thích ông ta.”

“Được.” Lạc Thiên véo nhẹ khuôn mặt hắn, “Vậy ta sẽ dẫn theo tên nhóc què này.”

Phạm Tuyên ngây thơ hỏi: “Sao gọi ta là nhóc què? Ta không phải là lưu manh sao?”

Lạc Thiên khẽ cười, cúi đầu hôn một cái vào khóe môi Phạm Tuyên, “Ta nghĩ ngươi là gì, thì ngươi là thế.”

Phạm Tuyên không có thắc mắc gì với câu nói đó, đáp: “Ngươi là ca ca của ta.”

“Đừng kêu ca ca, nghe cứ là lạ,” Lạc Thiên vuốt nhẹ trên sống mũi thẳng băng của Phạm Tuyên, “Sau này gọi ta là Lạc Thiên.”

“Lạc Thiên…” Phạm Tuyên nhiều lần lẩm nhẩm cái tên đó trong miệng, vui vẻ nói, “Tên này hay quá!”

Lạc Thiên nhướng mày: “Hửm? Thế để ta kiểm tra thử tên ngốc nhà ngươi nhé, tên đó hay chỗ nào.”

Phạm Tuyên nhíu mày cố suy tư, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, trịnh trọng nói: “Là tên của ca ca, nên hay.”

Lạc Thiên cười khúc khích, “Cái tên ngốc này, ta biết ngay là ngươi tới tới lui lui cũng chỉ có mấy câu này thôi.”

Sau ba ngày, Tán Nguyệt chân nhân chuẩn bị xong xuôi tất cả. Bày một cái đàn tế bằng bạch ngọc, bên trên đặt lư hương tử kim, cắm ba cây hương cao thấp không đều, tro hương trắng tinh như tuyết, bên dưới rải một nắm gạo nếp. Phần ông ta thì thay một bộ trường bào bồng bềnh như tiên, cộng thêm chòm râu dài bạc phơ của ông ta, bộ đạo bào rộng rãi bao phủ cơ thể gầy gò bên trông, nhìn từ đầu đến chân cũng được cái vẻ tiên phong đạo cốt.

Phạm Tuyên và Tiết Lạc Thiên cùng nhau ngồi đối diện tế đàn, Phạm Đông Lai ngồi bên hông, vẻ mặt nghiêm nghị quan sát Tán Nguyệt chân nhân.

Tán Nguyệt đã làm một màn múa kiếm hết sức uyển chuyển, thanh kiếm gỗ đào trên tay khi thì bốc khói khi thì bốc lửa. Phạm Tuyên xem mà không khỏi không ngừng kêu lên hoảng sợ, Phạm Đông Lai cũng giật mình không thôi.

Chỉ có Lạc Thiên là thấy buồn ngủ, không ngáp cũng là để giữ hình tượng.

Sau khi kết thúc màn múa kiếm, Tán Nguyệt bắt đầu đi quanh tế đàn lẩm nhẩm nói, tay vẩy một lá bùa, bùa chú vừa phẩy ra lập tức phực cháy, tro giấy rơi xuống giấy bay lả tả. Lạc Thiên thực sự không nhịn được im lặng hắt xì một cái không thành tiếng, rồi lại giữ vẻ mặt không hề cảm xúc.

Phạm Tuyên cứ như xem kịch vậy, con ngươi đen láy trợn tròn, kéo tay áo Tiết Lạc Thiên hỏi: “Ca ca, sao kiếm ông ta bốc cháy?”

“Do ông ta ghê gớm,” Lạc Thiên lạnh nhạt nói, lại dặn: “Đã bảo là đừng kêu ca ca.”

Phạm Tuyên luôn quên mất lời Tiết Lạc Thiên dặn, bèn nhỏ giọng kêu một tiếng “Lạc Thiên”. Vừa dứt lời, hắn chợt thấy ngọt ngào trong lòng, tựa vào vai Tiết Lạc Thiên cười, ngước mắt nhìn Tán Nguyệt lại tung một lá bùa nữa. Lá bùa đó như có người điều khiển nối dài thành một chuỗi trên người ông ta, hắn không nhịn được vỗ tay kêu: “Hay!”

Hoàn toàn xem Tán Nguyệt chân nhân như đang diễn xiếc đầu đường.

Tán Nguyệt chân nhân đi lừa gạt mấy chục năm, tố chất tâm lý có thể nói là hàng đầu, không hề bị ảnh hưởng. Vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, sau khi vẩy bùa xong, bỗng nhiên nhắm hai mắt lại.

“Lạc Thiên…”

Một giọng nữ ai oán bỗng dưng vang lên, cả Phạm Tuyên và Phạm Đông Lai cùng ngạc nhiên, Phạm Tuyên là kinh ngạc, Phạm Đông Lai là bất ngờ. Phạm Đông Lai cũng bán tín bán nghi với Tán Nguyệt chân nhân, bây giờ thấy ông ta cuối cùng cũng thật sự dùng bản lĩnh của mình, tất nhiên thầm thấy vui mừng.

Lạc Thiên nhếch môi trả lời: “Gọi ta à?”

“Lạc Thiên…”

Giọng nữ đó hết sức ai oán, chỉ kêu “Lạc Thiên” hết tiếng này đến tiếng khác, Lạc Thiên nói thẳng: “Muốn nói cái gì?”

“Lạc Thiên… con trai của ta…”

Lạc Thiên nói với hệ thống: “Mẹ, có đứa mạo danh mẹ nè.”

Hệ thống: …bà mẹ nó thấy hơi tức tức rồi đó.

Lạc Thiên cười không đáp, giọng nữ ai oán đó rủ rỉ, bảo kiếp trước Tiết Lạc Thiên gây nghiệp chướng nên số dữ cô độc, mình ở cõi âm cũng chịu hết khổ đau, đang trả nợ cho Tiết Lạc Thiên, mong cậu cố mà trân trọng.

Lạc Thiên: Không thể làm vài trò trên dương gian được à?

Vẻ mặt cậu lạnh nhạt, Phạm Tuyên nghe thấy sợ, rúc hết cả người vào ngực Tiết Lạc Thiên.

“Buông, buông người đó ra!” Giọng nữ bỗng nhiên trở nên thảm thiết, “Vị quý nhân đó tử quang ngập trời, con và người đó tương sinh tương khắc, con trai của ta, mau buông người đó!”

Lạc Thiên cảm thấy tên Tán Nguyệt chân nhân khá là biết tính toán đấy, giả thần giả quỷ không phải chuyện gì mới mẻ, mời “Tiết mẫu” nhập vào mình cũng thật sự suy nghĩ cho Tiết Lạc Thiên.

Sau đó giọng nữ biến đổi, đổi thành “Tiết phụ” hồn hậu bước ra diễn một vở tuồng khác.

Chờ Lạc Thiên yên lặng nghe hết, Tán Nguyệt chân nhân cuối cùng cũng mở mắt ra. Cả quá trình đó ông ta vẫn khép chặt môi, mắt vừa mở ra sắc mặt tức khắc trắng bệch cứ như là lập tức hết chịu nổi vậy, chống cây kiếm gỗ đào xuống đất mới đứng vững được. Vẻ mặt hết sức mê man, hỏi Tiết Lạc Thiên: “Tiết lang quân, ngươi nói chuyện với cha mẹ mình chưa?”

Lạc Thiên như cười như không, “Chưa nói chuyện với cha mẹ ta, cơ mà được nói chuyện với cha mẹ đạo trưởng rồi.”

Tán Nguyệt nói Phạm Đông Lai xong, mới khoát tay nói: “Không ngại không ngại.”

Phạm Tuyên dứt khoát cầm bát trà trong tay đập lên người Tán Nguyệt, “Ai cho ngươi bắt nạt ca ca!”

Tán Nguyệt đột ngột bị đập trúng đầu gối, suýt nữa đã ngã thật. Phạm Đông Lai vội vàng bước đến đỡ, chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói với Phạm Tuyên: “Tam lang, sao con có thể đối xử với tiên trưởng như thế, con thật sự… bị ám rồi!”

Phạm Tuyên tính cầm bát trà đập nữa, song bị Lạc Thiên cản. Lạc Thiên chậm rãi đứng dậy, phủi vết nhăn gần như không tồn tại trên y phục, ngoảnh mặt nhìn về phía Tán Nguyệt chân nhân vẫn còn đang mang vẻ khoan dung nói “không ngại”, mỉm cười nói: “Tán Nguyệt, ông sinh ra dưới gốc cây thứ bảy đầu cửa thôn Tuy Bắc, huyện Cát bình, vì phụ thân ông mang ông đi đổi ba đấu gạo, nên đặt tên ông là Lý Tam Đấu, bán ông cho một nhà phú hộ. Nhà phú hộ đó nhiều năm không có con, yêu thương ông như con trai ruột, tiếc là tiệc vui chóng tàn, năm ông năm tuổi, dưỡng mẫu c1 mang, sinh người con trai xong thì quên mất ông…” Lạc Thiên dừng lại, nhìn Tán Nguyệt chân nhân mặt đã như màu đất, mỉm cười nói: “Còn muốn nghe tôi nói tiếp nữa không?”

Tán Nguyệt đã sợ đến mức hồn vía lên mây, người biết gốc gác của ông gần như đã xuống mồ hết cả rồi. Ông ta làm Tán Nguyệt chân nhân tiên phong đạo cốt mười mấy năm qua, gần như đã quên mất mình từng là gì, bỗng nhiên nghe thấy thân thế của mình từ miệng một người thiếu niên lang tuấn tú, ông ta sắp ngất xỉu đến nơi.

Nhìn đôi mắt lạnh tanh của Tiết Lạc Thiên, trong trẻo như mũi băng dường như có thể đâm thẳng vào nơi cất giấu bí mật sâu xa nhất trong lòng người. Tim Tán Nguyệt đập lên thình thịch, không thể nói ra lời.

Phạm Đông Lai bên cạnh cũng ngờ vực không thôi, ông thấy Tán Nguyệt đờ người ngã xuống đầy sợ hãi, đoán chừng gốc rễ của Tán Nguyệt đã bị Tiết Lạc Thiên nói trúng hết rồi.

Lạc Thiên ngước mặt lên, dùng cằm nhìn xuống hai người, lạnh lùng nói: “Chân thần đây này, thế mà vẫn muốn tin thứ bàng môn tà đạo, Phạm Đông Lai, ngươi đã mất thê tử rồi, muốn mất thêm một người con trai nữa sao?”

Máu toàn thân Phạm Đông Lai như rót vào băng đá lạnh buốt thấu xương, “Rốt… rốt cuộc thì ngươi là ai?”

“Tên Tán Nguyệt này giả danh lừa bịp, nhưng có một việc ông ta không nói sai, đúng là ta đến vì Phạm Tuyên. Quãng thời gian trước, Phạm Tuyên bỗng nhiên tai thính mắt tinh, chồng chất tai quái, đó là vì hắn bị ám rồi, còn thứ ám là tiên hay yêu, thì ta không nhắc đến nữa,” Lạc Thiên càng nói, sắc mặt Phạm Đông Lai càng trắng hơn nữa, “Vốn dĩ thiên cơ bất khả lộ, cơ mà thôi đi, nếu ngươi nhất định muốn dài dòng, giảm thọ thì giảm thọ, dù sao ta đến là để độ Phạm thị các ngươi.”

“Ngươi không thể giữ được đứa trẻ này, rời khỏi ta hắn sẽ càng lúc càng phát điên. Ít ngày nữa ta sẽ dẫn hắn vào kinh, trong hoàng thành, dưới chân thiên tử, có long khí che chở, chắc là hắn cũng sẽ được sống lâu hơn chút.” Lạc Thiên nói xong bỏ đi luôn, kéo Phạm Tuyên theo chẳng buồn quay đầu. Bàn về làm màu ra vẻ, đây chưa biết thua bao giờ.

Hệ thống: “Nếu như tôi không nói cho cậu biết chuyện về Tán Nguyệt…”

Lạc Thiên: “Tao cũng nói từ lâu rồi, không ai tốt bằng mẹ.”

Hệ thống: …hứm.

Bởi vì Phạm Đông Lai quá muốn có một người con trai thông minh nên bị thao túng, chờ ông tỉnh táo lại, tức khắc trói Tán Nguyệt lại, cho người đi điều tra thân thế Tán Nguyệt.

Về phần Phạm Tuyên và Tiết Lạc Thiên, Phạm Đông Lai nề hà chưa đi gặp.

Mãi đến khi người bị phái mang tin trở về, Phạm Đông Lai mới không thể không thừa nhận Tán Nguyệt chân nhân danh tiếng lẫy lừng này không ngờ thật sự là Lý Tam Đấu ở đầu thôn!

Sau khi biết được mình bị lừa, Phạm Đông Lai trằn trọc mấy ngày không ngủ được, rốt cuộc gom dũng khí đi đến Hãn Hải Các.

“Ca ca, ta vẽ đẹp không?”

“Đẹp, hoa lá phong phú, sắc thái của hai con bướm cũng rất đẹp.”

“Vậy ta… vậy ta thêu cho ca ca một cái khăn theo hình vẽ này, được không?”

Lạc Thiên bật cười, “Ngươi nói gì cơ?”

Phạm Tuyên rút bức tranh lại, xấu hổ nói: “Hôm đó đến bếp, ta nghe Thúy Lan nói nàng muốn thêu cho biểu ca một cái khăn.”

“Ngươi thật là… đi ra ngoài không được nói bậy.” Lạc Thiên chọt nhẹ vào trán hắn, “Mà này, ngươi biết thêu hoa à?”

“Ta có thể học mà,” Phạm Tuyên nghiêm túc nói, “Ta sẽ học hết nữ công.”

Lạc Thiên đang tính nói gì đó, lại nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, ngước mắt lên nhìn, là Phạm Đông Lai vẻ mặt nặng nề.

Phạm Tuyên tiếp tục liến thoắng: “Thúy Lan nói, muốn làm biểu ca nàng thấy vui, ngoại trừ nữ công, còn phải học tài nấu ăn, ca ca, ngươi thích ăn cái gì…”

“Suỵt, ” Lạc Thiên thấp giọng nói, “Cha ngươi đến rồi.”

Lúc này Phạm Tuyên mới quay mặt sang, đối diện với Phạm Đông Lai cũng không có phản ứng gì quá to lớn, “Cha, ngươi lại tới làm gì?”

Phạm Đông Lai nghe thấy giọng điệu đó của Phạm Tuyên, trong lòng thầm thấy khổ sở. Quãng thời gian một tháng chợt bừng tỉnh như mộng, câu “không biết tiên hay yêu” của Tiết Lạc Thiên đã khiến ông trằn trà trằn trọc mấy ngày. Cẩn thận ngẫm lại, lúc đó hành vi cử chỉ của Phạm Tuyên thoắt cái thay đổi trời long đất lở, chỉ bởi ông quá ước ao một đứa con sáng sủa như vậy, nên mới đi hết mọi nghi vấn. Giờ càng ngẫm lại càng thấy kinh hãi, trăm năm cơ nghiệp của Phạm gia suýt chút nữa rơi vào tay một thứ “không biết tiên hay yêu” nào đó!

“A Tuyên, ” Phạm Đông Lai thoạt nhìn già đi vài tuổi, “Nếu để con chọn, con muốn ở lại Phạm phủ sống với cha, hay là theo chân Tiết lang quân đến kinh thành?”

Phạm Tuyên không chút do dự nói: “Ta đi muốn cùng ca ca!”

Phạm Đông Lai lại không cảm thấy bất ngờ, ông làm cha song trước giờ chưa từng thật sự đi vào lòng Phạm Tuyên, không khỏi lên tiếng: “Tại sao?!” Cha thương con như vậy, sao trong mắt con chỉ mãi có một người ngoài?

Phạm Tuyên không chút nghĩ ngợi nói: “Ngươi không thích ta, ngươi thích kẻ cướp thân thể ta. Nhưng mà ca ca thích ta, ca ca chỉ thích ta,” hắn quay mặt sang nhìn về phía Tiết Lạc Thiên, “Có phải không, ca ca?”

“Phải…” Lạc Thiên khẽ cười, “Cho dù ngươi như thế nào, chỉ cần là ngươi, ta sẽ thích.”

Phạm Đông Lai thấy hai người nhìn nhau cười, bầu không khí không ai có thể chen vào được, lòng dạ vừa trống vắng vừa hối hận. Các thể loại tâm trang chồng chất đan xen trong lòng nói không rõ tỏ không tường, cuối cùng tụ thành giọt nước mắt vẩn đục bên khóe mắt, ông cúi đầu lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Thôi —— thôi ——”

“Tiết lang quân,” Phạm Đông Lai nhìn về phía Tiết Lạc Thiên, trịnh trọng hành lễ một cái, “Tam lang, giao cho ngươi.”

Lạc Thiên thầm thả cho mình một cái like, bình tĩnh nói: “Tất nhiên rồi.”

Hệ thống không phục lắm, cho rằng mình mới là yếu tố then chốt, cũng lén thả cho mình một cái like.

__

(1) di dưỡng thiên niên: 颐养天年, tui hiểu đại loại là dưỡng già.

Bình Luận (0)
Comment