☆, Chương 382
Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 4
“Đến đường Vĩnh Cửu rồi, mời hành khách xuống xe.”
Khương Mạt Nhi đột nhiên mở mắt ra.
Cửa xe buýt mở ra, hơi nóng và dòng người bên ngoài một lần nữa tràn vào bên trong xe, tiếng nói chuyện huyên náo ồn ào đánh thức tinh thần của Khương Mạt Nhi, cô vội vàng đứng lên chen chúc với đám đông đi xuống. Liếc nhìn tay phải trống không, cô chợt bừng tỉnh như chạy thoát khỏi một giấc mộng ảo nào đó, hai chân mềm nhũn, đỡ bảng xe buýt bên đường, thở gấp từng hơi từng hơi một.
Trong ngôi nhà cổ kính, Tam Miêu nắm tay Tiểu Ảnh, vẻ mặt hưng phấn, “Sư tổ nói em là yểm tộc cuối cùng trên đời này, rất có giá trị sưu tầm!”
Đôi mắt to của Tiểu Ảnh trợn tròn, “Sưu tầm?”
Tam Miêu quan sát Tiểu Ảnh một lượt từ trên xuống dưới, trên mặt lộ vẻ hài lòng, lập tức nói với Lạc Thiên: “Không giống ma cà rồng lang thang khắp nơi như anh, chả có gì bất ngờ hết.”
Lạc Thiên: “Ma cà rồng bọn anh cũng không đông lắm đâu.”
Tam Miêu châm chọc nói: “Bởi vì ma cà rồng bọn anh bị đần đó.”
Lạc Thiên: … nếu không phải do tính Nguyên Lạc Thiên nhát cáy, thì cậu đã đánh cho Tam Miêu một trận ngay bây giờ rồi.
Cậu gần như đã nhìn ra rồi, chủng tộc nguy hiểm của Tam Miêu ngoại trừ không thể vào “chung cư Bình Thường” ra, thì còn lại chẳng có kỹ năng gì đặc biệt ghê gớm.
Không chừng còn không bằng cả Tiểu Ảnh.
Thân phận của Tiểu Ảnh, trên đường đi Cửu Cốt đã nói trực tiếp cho Lạc Thiên thông qua ý niệm, không cần giao tiếp đã tường thuật lại mọi chuyện một cách rõ ràng. Khoảnh khắc đó, cứ như là cộng hưởng tinh thần một khoảng ngắn nào đó vậy.
Yểm tộc, có năng lực thực thể hóa cảnh trong mơ của mình, song thứ tạo ra từ thực thể hóa đó đều là “vật chết” không có linh hồn, hơn nữa còn là dùng tính mạng của mình để đánh đổi. Vì tác dụng phụ không thể tránh được, nên yểm tộc sẽ truyền lại từ đời này sang đời khác cảnh báo các thế hệ sau không sử dụng năng lực.
Tiểu Ảnh còn quá nhỏ, lại mất cha mẹ từ rất sớm, sau khi được ông chủ quán ăn nhận nuôi, vẫn luôn rất hạn chế sử dụng năng lực của mình. Mãi đến khi tất cả người thân xung quanh cô bé rời đi hết, do vô cùng đau lòng nên không thể kiểm soát được dùng năng lực của mình, tạo ra “ba, chú, anh” giống như con rối cho mình.
Tam Minh rất hào hứng với Tiểu Ảnh mới đến, kéo Tiểu Ảnh hỏi này hỏi nọ. Tiểu Ảnh mất cha mẹ từ nhỏ, không quá rõ về năng lực của chủng tộc của mình, trả lời gập ghềnh trắc trở.
Thoạt nhìn Tam Miêu rất giống một người bạn cùng lứa, nên Tiểu Ảnh rất nhanh đã thân thiết với Tam Miêu.
Lạc Thiên rất vui, lặng lẽ lui đi ra ngoài.
Trong sân nhà vắng lặng, Lạc Thiên nhẹ giọng gọi: “Cửu Cốt? Có ở đây không?”
Tấm áo choàng màu bạc từ từ xuất hiện.
Lạc Thiên nhìn áo choàng bạc rộng lớn bồng bềnh, phút chốc không biết nên nói gì. Trong thế giới này dường như Cửu Cốt lạnh lùng một cách kỳ lạ, cậu và Cửu Cốt gần như hoàn toàn không có cơ hội gặp nhau.
Chắc là ngoại trừ liên quan đến nữ chính.
Tất cả mọi chuyện cơ bản là triển khai xoay quanh nữ chính.
Lạc Thiên lẳng lặng ngước nhìn áo choàng, xương khô trắng toát duỗi ra từ áo choàng —— có chuyện gì?
Lạc Thiên nhỏ giọng nói: “Tôi phải đi làm.”
—— ngoài cửa có xe buýt.
Lạc Thiên yên lặng, cậu cứ tưởng rằng Cửu Cốt đối xử với mình giống như Tam Miêu, cùng áp dụng cách nhốt trong điền trang, thì ra người ta vốn không có ý muốn quan tâm mình.
Lại một lát sau, Lạc Thiên lúng túng gợi chuyện: “Mấy ngày nay anh đi đâu?”
—— bắt ma.
Lạc Thiên nói: “WC văn phòng của bọn tôi cũng có một con ma, anh có thể giúp anh ta đi đầu thai không?”
—— ma gì?
Lạc Thiên đáp: “Anh ta không có chân, hình như là ma thắt cổ.”
—— oán khí nặng không?”
Lạc Thiên nói: “Ặc… chắc cũng tạm… tôi muốn hỏi là, lúc nãy anh nói chuyện với tôi, bất chợt tiến vào suy nghĩ của tôi, chúng ta có thể nói chuyện với nhau như thế không?”
—— không thể.
Lạc Thiên nói: “Tại sao?”
Áo choàng bạc im lặng một hồi, xương trắng nhanh chóng ghép thành một hàng chữ —— có hại với cậu.
Lạc Thiên hít một hơi thật sâu, không cảm giác được mình có gì không khỏe, thấy Cửu Cốt rất dễ nói chuyện, tiếp tục gặng hỏi: “Tam Miêu nói anh là con người, có thật không?”
Xương trắng quay lại ống tay áo, hiển nhiên là không có ý định trả lời câu hỏi này.
Lạc Thiên ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi thấy hơi tò mò thôi.”
Áo choàng bạc phập phồng như sóng nước, dù hắn vẫn chưa đáp lại, Lạc Thiên lại có thể cảm nhận được một làn hơi dìu dịu lan tràn. Chớp mắt sau, áo choàng biến mắt, không thấy Cửu Cốt đâu nữa, chắc là đi bắt ma nữa.
Ngày hôm sau, Lạc Thiên nói với Tam Miêu rằng mình phải đi làm thì Tam Miêu hoàn toàn không đoái hoài đến, hăng say chơi đánh nhau với Tiểu Ảnh.
Lạc Thiên: …có em gái quên ba.
Hai đồng đi xe buýt, thẳng đến trung tâm thành phố, rồi Lạc Thiên ngồi tàu điện đến tòa nhà văn phòng. Chân mới bước vào tòa nhà bên tai đã lập tức vang lên tiếng cảnh báo quen thuộc—— “nhân viên trục xuất, vui lòng đăng ký”.
Lạc Thiên: …
Một ô vuông lấp lánh vàng xuất hiện giữa sàn nhà caro trắng đen, bên trên viết “đơn đăng ký tòa nhà văn phòng Bình Thường”.
Lạc Thiên: Ú òa, thì ra là chung một gốc.
Là một công chức dị tộc bị chung cư Bình Thường đuổi, bây giờ chỉ cần Lạc Thiên nước vào bất cứ nơi nào có liên quan đến dị tộc, đều phải làm đơn đăng ký. Sau khi ấn vân tay xong, trên ô vuông xuất hiện: Đếm ngược thời gian trục xuất còn 593 giờ 52 phút 15 giây.
Trong đại sảnh không có ai như thường lệ, Lạc Thiên đăng ký xong, được phép tiến vào thang máy.
Thang máy lười biếng hỏi: “Đến lầu mấy?”
Lạc Thiên: “Lầu mười bảy.”
Thang máy: “Tự bấm đi.”
Lạc Thiên: …vậy mấy người hỏi làm cái quần què gì.
Ấn mạnh vào lầu mười bảy, thang máy “á——” một tiếng, “Đè mạnh vậy làm gì? d* x*m hả.”
Lạc Thiên: …
Chớp mắt cái đã đến lầu mười bảy, Lạc Thiên ôm balo trong ngực làm bia đỡ đạn, chỉ lo Hồ Bố Bố nhìn thấy mình nghỉ việc nhiều ngày lập tức hóa nguyên hình cắn chết cậu.
Cẩn thận từng li từng tí một đẩy cửa ra, Lạc Thiên ngó nghiêng đầu nhìn vào bên trong. Một chân Hồ Bố Bố gác trên bàn, tai mang tai nghe, đang nhàn nhã xem máy tính, trong miệng phát ra tiếng cười bỉ ổi.
“Xem gì thế?” Lạc Thiên nhỏ giọng hỏi.
“Hết hồn à!” Hồ Bố Bố vỗ một cái lên ngực, ngoái đầu lườm cậu một cái, đỏ mặt nói, “Cậu đi không có tiếng hả?”
Lạc Thiên liếc nhìn màn hình máy tính, nhìn thấy cảnh bầy sói rượt đuổi trong thế giới động vật trên màn hình, phút chốc rõ ràng trong lòng, nói với hệ thống: “Sở thích của tên này giống mày nè.”
Hệ thống: …
Hồ Bố Bố hơi ngượng, “Phim mới ra, Mary Sue lắm, tôi xem đại thôi.”
“Hả?” Lạc Thiên đi vào văn phòng, đóng cửa lại, kéo ghế ra ngồi bên cạnh Hồ Bố Bố, chỉ vào màn hình hỏi, “Cái này, Mary Sue?”
Hồ Bố Bố nhíu nhíu mày, “Mấy thằng đàn ông theo đuổi một đứa con gái, giết thời gian… tôi nghe nói cậu bị chung cư đuổi, hai ngày nay cậu ngủ đâu rồi?”
Dị tộc không được đi vào nơi ở của nhân loại, làm trái với điều lệ sẽ bị bắt bỏ tù. Mà trong những nơi có nhận dị tộc, thì phí của “chung cư Bình Thường” là thấp nhất, mấy chỗ khác ở đâu cũng mắc chấn động.
Lạc Thiên nói: “Tôi ở với bạn.”
Hồ Bố Bố kinh ngạc, “Cậu có bạn giàu thế á?”
Lạc Thiên ôm balo, vô cùng thần bí vẫy vẫy Hồ Bố Bố, Hồ Bố Bố lấy tai nghe xuống ghé tới, tai dựng đứng cả lên.
Lạc Thiên thì thầm, thì thầm hỏi: “Anh có biết bộ tộc nào có hình thái là bộ xương không?”
Hồ Bố Bố cũng nhỏ giọng theo, nhỏ giọng nói: “Bạn cậu là bộ xương?”
Lạc Thiên: “Anh nói cho tôi biết là anh có biết không đã.”
Hồ Bố Bố: “Tôi biết.”
Mắt Lạc Thiên sáng rực lên, “Nói mau!”
Hồ Bố Bố: “Không nói cho cậu.”
Lạc Thiên: …
Hồ Bố Bố ngồi dậy, vẻ mặt hớn hở đắc ý, “Hai ngày nay một mình tôi gánh hết, may là không bug, lỡ mà có bug, chắc tôi chết ở đây luôn quá?”
Lạc Thiên: “Thôi quên đi..”
Hồ Bố Bố: “Cậu nói cho tôi biết trước, bạn cậu có phải là bộ xương hay không?”
Lạc Thiên: “Tôi không nói anh biết.”
Hồ Bố Bố: …
Một lần nữa ngồi vào bàn làm việc Lạc Thiên mới biết mình và Hồ Bố Bồ đang bảo đảm quy trình vận hành của tòa nhà này. Lạc Thiên thử kiểm tra hệ thống vận hành thang máy, phát hiện ra giả thiết của thang máy—— giới tính: Nam.
Lạc Thiên: …
Lạc Thiên hỏi Hồ Bố Bố đang xem phim tiếp: “Thang máy là nam?”
Hồ Bố Bố đáp: “Đúng rồi.”
Lạc Thiên kinh ngạc nói: “Vậy tại sao cậu ta vẫn luôn nói giọng nữ?”
Hồ Bố Bố nói: “Nam không được nói giọng loli à? Cậu kỳ thị giới tính?”
Lạc Thiên: …
Lạc Thiên thấy không có việc gì quyết định tan làm đi về sớm một chút, quay về còn có thể gọi Cửu Cốt ra nói chuyện phiếm, trước khi đi đến WC tìm Tiểu Không Không.
Tiểu Không Không rất chuyên nghiệp bay lơ lửng bên bồn rửa tay, thấy Lạc Thiên thì rất kinh ngạc, “Cậu không đi làm mấy ngày nay, tôi tưởng cậu nghỉ rồi.”
Lạc Thiên nói: “Tôi có việc, nên không tới.”
Vẻ mặt Tiểu Không Không tiếc hận, “À.”
Lạc Thiên: …muốn tui nghỉ việc dữ vậy sao? Chẳng phải dọa cậu ta một lần thôi sao, nhỏ mọn quá.
Lạc Thiên: “Mấy ngày nay tôi có quen một người bạn mới, có lẽ anh ta có thể giúp anh chuyển thế đầu thai.”
Vẻ mặt tiếc hận của Tiểu Không Không thoắt cái biến thành sùng bái, “Có thật không?!”
Lạc Thiên gật đầu, sức mạnh của nam chính là vô cùng tận, “Anh không thể đi khỏi cái nhà vệ sinh này, nên tôi phải nghĩ cách mang anh ra ngoài. Chắc anh ta không muốn đến đây lắm đâu.”
Trên mặt Tiểu Không Không lại lộ ra biểu cảm hoài nghi, “Bạn cậu tên gì? Là tộc gì?”
Lạc Thiên do dự một chút, “Anh ta tên là Cửu Cốt.”
Lần đầu tiên Lạc Thiên nhìn thấy một con ma có thể thay đổi sắc mặt từ trắng thành xanh, sau đó từ xanh thành trắng, cuối cùng là xanh trắng đan xen giống như đĩa rau ỉu xìu mấy ngày mấy đêm.
Lạc Thiên: “Anh biết anh ta?”
Tiểu Không Không máy móc nói: “Nếu như bạn của cậu trùng hợp là một bộ xương khô, thì tôi biết.”
Gần như không có quỷ hồn nào là không biết đến danh tiếng của “Cửu Cốt”.
Đó là ác mộng của tất cả quỷ hồn.
“Anh ta sẽ không để tôi đầu thai,” Tiểu Không Không cuộn thành một cục, hoảng sợ nói, “Anh ta sẽ biến tôi thành tro bụi.”
Lạc Thiên: Ú òa, nam chính thì ra là một nhân vật hung ác.
Tiểu Không Không là một con ma mới chết hơn mười năm oán khí không tính là nặng, trong giới oán quỷ chỉ có thể gọi là tân binh. Hắn cũng không quá rõ về Cửu Cốt, chỉ biết sơ sơ ba chi tiết là áo choàng màu bạc, xương khô, bắt ma mà Lạc Thiên đã biết rồi mà thôi.
Tiểu Không Không nói: “Tôi bị Bố Bố bắt đến đây từ rất sớm, không có liên hệ với mấy con ma khác, nên không biết nhiều về người đó.”
Lạc Thiên mắt thấy manh mối về nam chính một lần nữa gián đoạn, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tới: “Vậy anh có cách nào liên lạc với oán quỷ lớn tuổi chút không?”
Tiểu Không Không lắc đầu, “Cậu tự ra ngoài ra tìm thử xem, oan hồn oán quỷ ở đó nhiều lắm.”
Lạc Thiên nằm mơ cũng không ngờ có một ngày mình chủ động đi tìm ma.
Lạc Thiên: “Hệ thống, mày sợ không?”
Hệ thống: “Cậu còn không sợ, tôi sợ cái gì.”
Lạc Thiên: “Thực ra tao vẫn hơi sợ.”
Hệ thống: “Tôi thật sự không sợ.” Đi theo bên cạnh Lạc Thiên, có cảnh nào là chưa được thấy đâu. Hình ảnh nam chính khăng khăng một mực với con voi chết tiệt này còn đáng sợ hơn.
May là Cửu Cốt trong thế giới này đến nay xem ra vẫn tương đối lạnh lùng lý trí.
Ban ngày ngoài bờ sông người đi qua lại như mắc cửi hết sức nhộn nhịp, nửa bóng con ma còn không có. Lạc Thiên ngồi trên bờ sông nhìn nước sông chập trùng, nhớ đến Tiểu Không Không nói ở đây nhiều oan hồn, là chẳng có một chút tâm trạng nào để ngắm cảnh nữa.
Trong đầu của cậu từ từ lướt qua một ít suy nghĩ vụn vặt.
Người đó, là một người như thế nào?
Giữ dòng suy tư không bờ không bến, đêm tối giáng xuống, đèn đường dọc bờ sông sáng lên. Vẫn còn rất đông đúc, túm năm tụm ba đi dạo chạy bộ đêm, đầy sức sống.
Mãi đến sau 12 giờ, dòng người mới càng lúc càng ít, Lạc Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng là nhiệt độ quanh mình hạ thấp.
Cảm giác rất giống với mỗi lần Cửu Cốt xuất hiện.
Lạc Thiên đột nhiên nghĩ đến: Có khi nào Cửu Cốt là một oan hồn không?