☆, Chương 392
Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 14
Ngải Khả Khả đắm chìm trong nỗi đau thất tình đau đớn khôn nguôi, khóc lóc không ngừng. Nằm nhoài trên bả vai Lạc Thiên ào ào rơi nước mắt, Lạc Thiên vừa nhỏ giọng an ủi hắn vừa hiếu kỳ người cá tùy tiện ch** n**c mắt như vậy được sao? Rốt cuộc thì thế giới đã đặt giả thiết gì với người cá.
Hệ thống: “Trong hệ thống của phương Tây, cậu gọi là ma cà rồng, nhưng trong hệ thống phương Đông thì là dơi thành tinh. Trong hệ thống của phương Tây, cậu gọi người ta là người cá, còn trong hệ thống phương Đông là cá chép thành tinh.”
Lạc Thiên: …bởi vì giả thiết nam chính là một người tu đạo, nên thế giới này cũng phải đi theo hệ thống của nam chính à? Không hổ là liên minh.
“Ây da, đừng khóc mà, cho cậu coi trai đẹp nè.” Lạc Thiên thấy Ngải Khả Khả khóc quá chịu không nổi, bất thình lình kéo áo choàng của Cửu Cốt, đầu tiên là cho Cửu Cốt một ánh mắt thỉnh cầu, rồi lay lay áo choàng. Cửu Cốt không nhúc nhích, áo choàng màu bạc theo bàn tay Lạc Thiên trượt xuống, Cửu Cốt cụp mắt xuống, bên khóe môi hơi cong lên thành nụ cười. Tà khí như có như không trên khuôn mặt mỹ thiếu niên như móc câu hấp dẫn ánh mắt người khác.
Ngải Khả Khả giương mắt, chỉ liếc mắt nhìn Cửu Cốt một cái rồi cúi đầu, hít hít mũi, nước mắt rưng rưng nói: “Đẹp trai… nhưng mà tôi vẫn rất khó chịu, đẹp trai thì sao chứ, bạn trai cậu chứ có phải bạn trai tôi đâu hu hu hu…” Còn đau khổ hơn nữa mà?
Tam Miêu suýt chút nữa phọt một ngụm cacao ra, ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Cửu Cốt và Nguyên Lạc Thiên.
Khuôn mặt trắng nhợt của tên ma cà rồng ngốc nghếch đo đỏ, ánh mắt né tránh, dáng vẻ thẹn thùng. Vẻ mặt Cửu Cốt bình tĩnh không lay động, yên tĩnh như một bức tranh, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Thích trai đẹp thì đơn giản mà, nhà bọn tôi không thừa gì nhiều, nhưng mà ma đẹp trai phong lưu phóng khoáng thì nhiều đếm không xuể,” Tam Miêu hút một ngụm cacao, khiêu khích nói với Ngải Khả Khả, “Cơ mà không biết anh có dám đi không?”
Ngải Khả Khả gan rất nhỏ do bị thất tình đả kích đột nhiên trở nên to gan hẳn, hơn nữa ánh mắt xem thường của Tam Miêu như châm dầu vào lửa, cả giận nói: “Chỉ đẹp trai, ma thì sao chứ!” Khí thế hung hăng quay đầu nói với Lạc Thiên: “Tôi thất tình, cậu phải thu nhận giúp đỡ tôi!”
Chiến hỏa đột nhiên cháy về phía mình, Lạc Thiên luống cuống thoáng nhìn sang Cửu Cốt. Đối diện với ánh mắt cầu xin của Lạc Thiên, Cửu Cốt vốn định nói lời từ chối chẳng biết tại sao lại nuốt ngược trở vào, im lặng gật đầu.
Lạc Thiên rất ngạc nhiên trước sự nhân nhượng dung túng của Cửu Cốt đối với mình. Từ sau khi sưu hồn phản cổ, thái độ của Cửu Cốt với cậu thực sự xoay chiều một trăm tám mươi độ, cứ như là bỗng nhiên được khai sáng vậy.
Cửu Cốt lại nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của Lạc Thiên, tròng mắt như viên bi thủy tinh vẫn lạnh lẽo âm u như băng, song lại hoàn toàn không hề khiến người ta cảm thấy xa cách. Đối mặt với Cửu Cốt như thế này, chẳng biết sao Lạc Thiên lại không khỏi thấy hơi buồn cười.
Chủ nhà là Cửu Cốt đã đồng ý rồi, nên “một nhà bốn người” sau khi đi về phút chốc nâng cấp thành “một nhà năm người”.
Ngải Khả Khả thấy yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với nhà ma, “Chỗ này rất giống hang động ở quê tôi, cũng tối đen như mực, hơi ẩm ướt như thế này.”
Hai sự tồn tại đáng yêu của hai đứa trẻ Tam Miêu và Tiểu Ảnh đã làm giảm độ đáng sợ của ngôi nhà ma này đi rất nhiều. Hơn nữa với khí chất đột nhiên dịu xuống của Cửu Cốt, Ngải Khả Khả không hề cảm giác được mức độ nguy hiểm tiềm tàng của ngôi nhà này, hết sức vui vẻ khen Lạc Thiên tìm được chỗ ở tốt, tiết kiệm được một mớ tiền thuê nhà tiền điện nước.
Lạc Thiên: “Cậu thích là tốt rồi.”
Tam Miêu không phục, “Nhà hàng hải sản của mấy người làm sao giống với đây được?”
Ngải Khả Khả cả giận: “Thằng ranh này sao lúc nào cũng đáng ghét thế hả?”
“Plè plè plè, một người cá vị thành niên thôi mà thật sự tưởng mình ghê gớm lắm hả?” Tam Miêu lè lưỡi với Ngải Khả Khả, nhanh chóng chạy vào trong phòng, Ngải Khả Khả giương nanh múa vuốt đuổi theo.
Để lại một mình Tiểu Ảnh đứng yên tại chỗ thổi chong chóng, chu môi thổi hết sức vui vẻ. Chong chóng màu sắc rực rỡ xoay tròn, Tiểu Ảnh giơ lên trước mặt Lạc Thiên, “Chú ơi, chú chơi không?”
“Chú chơi.” Từ khi Lạc Thiên đón Tiểu Ảnh về vẫn chưa chơi với cô bé lần nào. Nhanh chóng ôm cô bé lên, thổi một cái vào chong chóng cô bé đang cầm, hơi cậu dài, thổi một cái làm chong chóng xoay vù vù không ngừng. Tiểu Ảnh ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng.
Cửu Cốt chắp tay đứng kế bên, trong phòng vang lên tiếng kêu to sắc bén của người cá và tiếng cười của Tam Miêu, ngôi nhà này dường như càng ngày càng náo nhiệt. Nguyên Lạc Thiên ôm Tiểu Ảnh đứng ngay cổng dồn hơi thổi chong chóng.
Có lẽ đây là khoảnh khắc nhộn nhịp nhất cuộc đời Cửu Cốt, sinh động đến mức làm Cửu Cốt bỗng thất thần.
Thời khắc vui vẻ lúc nào cũng ngắn ngủi, đã đến lúc Cửu Cốt ngồi thiền.
Hậu quả của việc bị lời nguyền phản lại ngoại trừ bộ xương khô này ra, còn có tiếng than khóc âm ỉ xô ngang lật dọc (1) từ sâu trong linh hồn. Hận thù của tộc bất tử ăn mòn đạo tâm của hắn, khiến hắn bắt buộc phải ngồi thiền tĩnh tâm hằng ngày.
Lạc Thiên nhìn hắn ngồi thiền, ngồi bên cạnh chiếc quan tài, không làm gì cả. Chỉ cần nhìn thấy Cửu Cốt, đã cảm thấy nội tâm bằng lặng, thật sự không nghĩ ngợi gì cả, cứ tiếp tục lặng lẽ như vậy.
Không phải chia ly, không phải chinh phục ai, không có nhiệm vụ, chỉ đơn thuần yên lặng như thế này mà thôi.
Cửu Cốt mở mắt ra, đối diện với đôi mắt của Nguyên Lạc Thiên.
Một đôi mắt đơn giản như vậy, rõ ràng thuần túy phản chiếu bóng dáng của hắn.
Bên trong thức hải của Cửu Cốt núi kêu biển gầm trời long đất lở, đến bên miệng, lại bình tĩnh thản nhiên hỏi: “Buồn ngủ?”
Lạc Thiên trợn to mắt nhìn lại, nhẹ giọng nói: “Ma cà rồng bọn tôi rất ít ngủ.”
Cửu Cốt thấy rất lạ trong lòng, đầu óc như phân tách ra một vùng trời nhỏ. Tất cả mọi thù oán hận thù trăm năm kia trở nên xa rất xa, vừa xa lạ vừa mơ hồ, chỉ có duy nhất người trước mặt là quen thuộc và sáng tỏ như vậy. Đôi mắt của cậu biểu cảm của cậu mọi điều thuộc về cậu đều khắc ghi rõ ràng trong đầu như thế, sâu sắc hơn hết thảy yêu hận trên thế giới này.
Hai người chăm chú nhìn nhau, tình cảm cảm xúc tương tự dâng trào trong tim. Cửu Cốt hơi hé miệng, cảm giác bối rối ngập trong trí óc hắn, hắn muốn làm gì đó song lại không biết nên làm gì.
Khi Nguyên Lạc Thiên ngẩng đầu ghé lên chạm môi thì Cửu Cốt vô thức cúi đầu ngậm môi cậu.
Da thịt của hắn không có xúc cảm.
Hồn hỏa thiêu đốt theo kẽ xương, xương hơi râm ran ngứa, trong lòng Cửu Cốt chợt sinh ra một khát khao hoang đường —— rất mong Nguyên Lạc Thiên có thể cắn hắn thật mạnh.
Khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện, Nguyên Lạc Thiên đã nhè hàm răng sắc bén ra cắn mạnh vào môi Cửu Cốt. Hàm răng xuyên qua lớp họa bì mỏng manh đó, cắn đến tận cùng xương.
Cảm giác ngứa ngáy không vơi giảm, trái lại lan tràn ra toàn thân, Cửu Cốt thật sự không biết phải làm sao mới có thể ngừng cảm giác ngứa đến tận xương này được.
Lạc Thiên theo môi hắn nghiền nghiền lên xương, ngước lên nhìn con ngươi như pha lê của Cửu Cốt, bỗng nhiên vươn tay lấy một con ngươi của hắn ra. Sau đó câu cổ Cửu Cốt, đầu lưỡi men theo viền xương mắt của Cửu Cốt l**m một vòng, Cửu Cốt khẽ run lên, nghe Lạc Thiên thấp giọng hỏi: “Có cảm giác không?”
“Ngứa.” Cửu Cốt bình tĩnh đáp.
Liên minh chết tiệt tại sao lại sắp cho hắn một cơ thể như thế này chứ, Lạc Thiên phẫn nào cắn một cái vào viền mắt của Cửu Cốt, rồi nhét con ngươi trả lại cho hắn.
Cửu Cốt cúi đầu, như có như không nở nụ cười. Hắn vừa cười, bầu không khí mờ mịt trên người tức khắc tản đi, môi khẽ cười nhếch lên như con mèo lười biếng, “Cắn tôi cái nữa đi.”
Khóe miệng Lạc Thiên cũng không kiềm được ý cười, “Cắn đâu?”
“Đâu cũng được.” Mỗi khúc xương trên người Cửu Cốt đều như muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, kích động như lập tức xé toác lớp da thịt này, vọt vào trong miệng người trước mắt mới chịu yên.
Áo choàng bạc theo ý chí phóng túng của chủ nhân để đôi tay kia trêu chọc. Cách một lớp da, Lạc Thiên tỉ mỉ lần mò xương của Cửu Cốt, những khúc xương đó như có ý thức của riêng mình tiếp cận lòng bàn tay của Lạc Thiên. Lạc Thiên bỗng nhiên lên tiếng: “Lột bỏ đi, nếu như anh không thích.”
Cửu Cốt im lặng không nói, hồn hỏa trên cả người bùng lên, lớp họa bì do hồn hỏa đắp lên phút chốc biến mất. Lớp vỏ ngoài vừa đẹp đẽ vừa giả dối mất đi rồi, quỷ hỏa màu xanh thiêu đốt trên bộ xương trắng ởn, chỉ còn nửa gương mặt lặng lẽ nhìn Nguyên Lạc Thiên.
Thế nào là số phận?
Đây chắc là số phận.
Cửu Cốt chưa từng có cảm giác mãnh liệt như thế này, mãnh liệt đến mức có một khoảnh khắc hắn muốn ra tay phong ấn thất tình lục dục của mình một lần nữa. Song ngay khi suy nghĩ đó vừa nảy lên thì Nguyên Lạc Thiên đã nâng sọ đầu của hắn, hôn lên.
Nửa mặt là xương trắng nửa mặt là môi đỏ, Lạc Thiên vẫn say sưa hôn đến quên mình.
Cửu Cốt nhanh chóng chìm đắm theo. Không còn lớp da giả tạo kia, tất cả mọi cảm giác trở nên trực tiếp và chân thực đến vậy, hắn có thể cảm nhận được xương cốt của hắn không làm Nguyên Lạc Thiên cảm thấy hoảng sợ, trái lại nồng nhiệt thuần túy được người mong cầu, bất kể bộ dáng hắn trông ra sao.
Lúc Lạc Thiên bị một xương đè xuống, nhịp tim đập rộn lên, một tay chạm lên nửa khuôn mặt của Cửu Cốt. Hơi hé môi, song cậu không nói gì, chỉ dùng đôi mắt của mình truyền đạt một thông tin đến với Cửu Cốt —— anh có thể đối xử với tôi bằng cách thức anh thích, dù là gì.
Phút chốc quần áo trên người bị hồn hỏa bốc hơi, cơ thể gầy gò nhợt nhạt và bộ xương trắng tinh như tuyết quấn quýt lấy nhau. Mềm mại tựa vào cứng rắn, xương cốt chia năm xẻ bảy x** n*n da thịt mềm mại. Lạc Thiên th* d*c cắn xương sườn trên lồng ngực Cửu Cốt, từng khúc từng khúc dùng hết sức lực của mình.
Hồn hỏa của Cửu Cốt vọt l*n đ*nh đầu run rẩy bốc cháy, hắn muốn nhiều hơn nữa, nhưng một xương thì không thể làm gì được.
Lâu dài đến nay là trăm năm, Cửu Cốt luôn tưởng rằng không có cảm giác đã là điều tàn nhẫn nhất của lời nguyền này.
Song đến tận giây phút này, hắn mới hiểu điều tàn nhẫn nhất đó là —— khi mình có được cảm giác, lại không thể cảm nhận được hơn nữa.
Cửu Cốt đột nhiên buông Nguyên Lạc Thiên ra, áo choàng phủ lên người, bất chợt bật ra cách xa mấy mét.
Nguyên Lạc Thiên mờ mịt chân ngồi quỳ tại chỗ, trên da thịt tái nhợt vẫn còn lưu lại vết đỏ do x** n*n, sau lưng cậu là chiếc quan tài để giải lời nguyền.
Mười bảy ngày sau, cậu sẽ nằm trong cỗ quan tài đó, máu thịt tan nát. Giờ phút này cậu không biết gì cả, mở to cặp mắt trong suốt sáng sủa ngắm nhìn hắn trong bóng tối.
Chú cừu con hiến tế vừa vô tội vừa ngây ngô.
Cửu Cốt vốn không nên thấy hơi đồng tình với Nguyên Lạc Thiên.
Nhưng nếu như bây giờ không ôm Nguyên Lạc Thiên một cái, thì hắn hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
Áo choàng cuốn theo bộ xuông một lần nữa ôm cậu vào lòng, Cửu Cốt thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
“Không cần phải nói xin lỗi,” Lạc Thiên trong áo choàng ngẩng đầu lên, “Tôi là người mà số phận sắp đặt cho anh, không phải sao?”
Cậu không hề biết rằng mình đang nói gì, tay Cửu Cốt thoáng run lên, đưa ngón tay xương nhọn hoắc lên chạm nhẹ một cái lên mí mắt Lạc Thiên, “Phải.”
Lạc Thiên trực tiếp ép hỏi hệ thống: “Có phải trước đó hắn mới làm trò với mình đúng không? Tại sao tao thấy hắn bây giờ cứ như biến thành một người khác vậy?”
Hệ thống nản lòng thừa nhận, “Trước đó hắn rút cảm xúc của mình ra.”
Lạc Thiên hơi run run, cảm xúc… cũng có thể rút ra được sao? Có điều vậy thì có thể giải thích được tại sao trước đó Cửu Cốt lại lạnh nhạt với cậu đến vậy, không hề có ý thân cận.
Người đó không bao giờ lạnh lùng với cậu thế đâu.
Xem như là làm lễ ra mắt tại nhà ma, Ngải Khả Khả cảm xúc dâng trào xuống bếp, làm một bàn đồ cay Tứ Xuyên đỏ lòm nóng hôi hổi. Tam Miêu và Tiểu Ảnh chỉ nhìn thôi đã cay đến mức mắt không chịu nổi.
Lạc Thiên rất quen với khả năng nấu nướng của Ngải Khả Khả, nên cũng coi như bình tĩnh. Cửu Cốt chỉ có một lớp da bọc xương, về bản chất thì không có khứu giác và vị giác, không có chút chướng ngại nào ngồi bên cạnh rót nước cho Lạc Thiên.
Lạc Thiên vừa kêu cay vừa ăn đã cả miệng, vẻ mặt Ngải Khả Khả hân hoan như người mẹ già, “Từ khi cậu chuyển khỏi chung cư, không còn ai ăn cơm tôi nấu nữa.”
“Ngon,” Lạc Thiên bật ngón tay cái, cay tới mức khuôn mặt tái nhợt ửng đỏ, “Đã.”
Tam Miêu nhỏ giọng ho khan, cúi đầu, lộ ra một đôi mắt đen thui, ánh mắt lặng lẽ từ từ lướt qua Cửu Cốt. Cửu Cốt đang giơ tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Nguyên Lạc Thiên, khóe môi khẽ cười chầm chậm cong lên.
Lời tiên đoán cậu ta chờ đợi cuối cùng đã xuất hiện.
Tam Miêu cúi thấp mặt, hai mắt lóe qua ánh sáng kích động. Ác quỷ diệt cả tộc cậu ta cuối cùng đã gặp kiếp số mà số phận sắp đặt, mối thù của cậu ta… sắp được báo rồi!
__
(1) xô ngang lật dọc: Gốc 翻尸倒骨 – phiên thi đảo cốt, nghĩa là lục tung tìm đồ vật, ngoài ra còn có nghĩa là truyền bá tư tưởng bảo thủ, cổ hủ.
Tham khảo tại: zhidao.baidu.com
__
Ảnh mà bớt lý trí chút là có cảnh sét xương rồi đó