Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 394

☆, Chương 394

Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 16 (end)

Trong “tòa nhà văn phòng Bình Thường”, Hồ Bố Bố ôm Ngải Khả Khả mặt mày trắng bệch, đầu tóc bạc rối tung, vẻ mặt vừa hoang mang vừa mờ mịt, “Đừng sợ, không sao, anh dẫn em về tộc người sói, tộc người sói của anh… tộc người sói của anh…”

“Không cần nữa…” Ngải Khả Khả yếu ớt nói, hắn giơ tay lên, cánh tay đen thui do mất đi sức sống nên cũng mất màu, trắng gần như trong suốt, nhếch miệng cười nói: “Đệt, em còn tưởng là… cổ tích mà mẹ em kể là để lừa con nít…”

Hồ Bố Bố đã hóa thành hình sói, cõng Ngải Khả Khả trên lưng không quay đầu lại xông vào trong màn đêm tối.

Sinh mạng của hắn đã sắp đến cuối cùng, Ngải Khả Khả cảm nhận được cái chết đang lặng lẽ giáng lâm một cách rõ ràng. Hắn vòng tay ôm cổ Hồ Bố Bố, nhẹ giọng thì thầm: “Đưa em về biển rộng đi… em trưởng thành rồi… nên về với biển…”

Có lẽ, khi ánh nắng sớm mai đầu tiên phủ xuống, hắn sẽ hóa thành một chuỗi bọt biển đẹp đẽ trên mặt biển, Ngải Khả Khả cụp mắt xuống, hắn đã không thể khóc nữa.

Mẹ nó, lỗ thật, người trong cổ tích chết vì hoàng tử, còn hắn thì vì gì, vì một con sói.

Mặt Ngải Khả Khả cọ lên sống lưng lông dài cứng của Hồ Bố Bố, thầm nghĩ, còn là một con sói lông chẻ ngọn.

Ây, lỗ quá đi mất.

Trong nhà cổ trống vắng yên tĩnh, ngay cả u hồn cũng biến mất không thấy tăm hơi. Lạc Thiên treo mình trên Cổ Cốt, giật mình hoảng hốt nhìn xuống ngôi nhà cổ hoàn toàn chình trong thinh lặng, quỷ hồn màu xóm cuồn cuộn thành đàn, từng luồng từng luồng tán loạn trong nhà.

Ngôi nhà ma từ xưa đến nay đều im lặng hiền hòa như một vùng biển sâu, chưa bao giờ có khung cảnh ma quái quỷ khí cuồn cuộn như luyện ngục như thế này.

“Cửu Cốt, có chuyện gì vậy?” Lạc Thiên bắt lấy Cửu Cốt sốt sắng hỏi.

Cuối cùng thì ngày này cũng đến, tất cả nhân quả sẽ kết thúc trong ngày hôm nay, giống như dòng sông nhập lại về chảy về biển lớn, không thể kháng cự đi đến điểm cuối của cuộc đời.

“Không có gì,” Cửu Cốt cúi đầu, đôi mắt của Nguyên Lạc Thiên lúc nào cũng đơn giản như thế, dù là khoảnh khắc hoảng loạn sợ hãi vẫn lấp lánh tỏa sáng, “Đừng sợ.”

Quan tài trống trên tế đàn ghi đầy phù chú phức tạp, cánh tay Tam Miêu đã bắt đầu hóa cốt, cảm giác đau đớn khi da thịt bị lam hỏa thiêu đốt là sự giày vò mà mỗi một trăm năm tộc bất tử phải trải qua một lần.

Tam Miêu, năm nay tròn 300 tuổi.

Áo choàng bạc nhẹ nhàng đáp xuống, Cửu Cốt ôm Nguyên Lạc Thiên còn đang luống cuống, lẳng lặng nhìn cánh tay hóa xương trắng của Tam Miêu. Lam hỏa nhảy trên đầu ngón tay, kiên cường khắc phù chú lên chiếc quan tài trước mặt.

“Tam Miêu, cậu thử bao nhiêu lần rồi, vẫn chưa biết từ bỏ sao?” Dường như Cửu Cốt không hề ngạc nhiên trước hành động của Tam Miêu, vẻ mặt bình tĩnh, để mặc Tam Miêu vung vẩy cánh tay xương xẩu, từng nét từng nét khắc lại lời nguyền dành cho hắn, truyền lại cho đời sau.

Tam Miêu cắn môi nhịn đau, vùi đầu vẽ xong nét cuối cùng ngửa mặt ngã xuống đất, hai tay đập lên mặt đất. Lam hỏa cháy bùng lên, vọt lên cao mấy mét, ngọn lửa theo cánh tay cậu ta cháy về phía vai, từ từ l**m lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu ta.

Lạc Thiên hít vào một hơi, “Nhóc ấy… nhóc, Tam Miêu…”

“Không sao,” Cửu Cốt lạnh nhạt nói, “Mỗi trăm năm phải qua một lần, chờ đến giờ Tý… là hết thôi.”

Lạc Thiên muốn hỏi hệ thống, phát hiện hệ thống bỗng nhiên mất tiếng mất liên lạc, Tay nắm bàn tay khô khan được bọc một lớp da của Cửu Cốt, cậu tránh khỏi tay Cửu Cốt, nói với Cửu Cốt: “Nhanh đến xem thằng bé đi.”

Cửu Cốt nhìn cậu trong giây lát, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”

Tam Miêu nằm trên đất, khuôn mặt trắng trẻo đang từ từ bị lam hỏa đốt tan ra, như một bàn tay vô hình hủy đi dung nhan của cậu ta, đã dần đốt tới chóp mũi của cậu ta, hai mắt trống rỗng nhìn lên mảng đen kịt trên đỉnh đầu.

“Tam Miêu, nhóc làm sao thế? Liệu có ổn không?” Lạc Thiên giơ tay lên khẽ xoa đỉnh đầu Tam Miêu, vẻ mặt rầu rĩ hỏi, “Tiểu Ảnh đâu?”

Tiểu Ảnh… Tam Miêu ho nhẹ một tiếng, “Em ấy đi ra ngoài chơi rồi, chờ lát nữa, tôi cũng đi ra tìm em ấy chơi cùng.”

Lạc Thiên lần thứ hai liên hệ với hệ thống, rốt cuộc hệ thống cũng có phản ứng, “Đậu má, lúc nãy có một luồng năng lượng lớn kinh khủng, suýt nữa là không đi ra được rồi.”

Đây không phải là lần đầu tiên hệ thống như xe bị tuột xích, Lạc Thiên vội hỏi: “Cuối cùng thì tình hình bây giờ là sao?”

Hệ thống đơn giản thuật lại việc Cửu Cốt muốn giải lời nguyền cần có hồn hỏa mạnh mẽ nhất của Tam Miêu và máu thịt của cậu, “Đến giờ Tý nửa đêm, Tam Miêu bước vào kỳ hóa cốt hoàn toàn, đó là lúc hồn hỏa trong người cậu ta mạnh nhất.”

Lạc Thiên quay đầu lại, Cửu Cốt khoác áo choàng đứng trong bóng tay, chắp tay bất động. Ngựa ma đã đáp xuống bên cạnh hắn chẳng biết từ lúc nào, ngoan ngoãn đứng bên cọ cọ vào góc áo của hắn.

Hệ thống: “Tuyến tình cảm của Khương Mạt Nhi không có một chút động tĩnh, bây giờ cậu không thể chết được, nhanh chóng chạy đi thì hơn.”

Lạc Thiên không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Hệ thống hơi gấp, “Đi đi, tôi giúp cậu!”

Lạc Thiên thờ ơ không động lòng đáp: “Tại sao tôi phải đi?”

Hệ thống phát điên, “Giờ Tý vừa đến, Cửu Cốt sẽ dùng máu thịt của cậu tái tạo cơ thể. Cho dù cậu là ma cà rồng thì cũng không chịu nổi ngàn đao bầm thây đâu, cơ thể này của cậu chết coi như đồng nghĩa với việc nhiệm vụ thất bại, tranh thủ còn kịp mau chạy đi! …tôi lật xem giả thiết phù phép của Cửu Cốt, tìm xem có cách nào có thể trành được. Giả thiết nam chính có lợi hại đến mức nào thì chắc chắn liên minh cũng sẽ chừa lại đường lui…”

Hệ thống ở trong đầu nói lung tung không ngừng, Lạc Thiên không nghe, chậm rãi đứng lên, trong bóng tối mắt đối mắt với Cửu Cốt từ xa.

Tin hắn không? Một vu sư quỷ quái tàn nhẫn mưu toan bất tử, Lạc Thiên tự hỏi mình.

Giữa hai người chỉ cách khoảng cách không tới năm bước, Cửu Cốt lẳng lặng quan sát Nguyên Lạc Thiên mặt mày nhợt nhạt lại mờ mịt. Trái tim của hắn từ mấy trăm năm trước đã tan ra thành tro tàn khi hóa cốt, nhưng… cảm giác hơi nhói lên trong tim rốt cuộc xuất phát từ đâu?

Lam hỏa đã đốt cháy sạch sẽ cả khuôn mặt Tam Miêu, ngọn lửa từ từ lan tràn xuống tứ chi, Tam Miêu không nhịn được phát ra một tiếng gào lên đau đớn.

Lạc Thiên quay đầu lại, hỏi hệ thống nói: “Trong thế giới ban đầu Tam Miêu còn sống không?”

Hệ thống còn đang tìm phép, vội vã đáp: “Đương nhiên.”

Lạc Thiên yên tâm, xoa nhẹ đầu lâu nho nhỏ sạch sẽ của Tam Miêu, “Kiên nhẫn một chút, sẽ ổn thôi.”

Tam Miêu nhịn cơn run rẩy, răng trong hộp sọ dập lên dập xuống, “Bạn của anh… anh ta còn sống.”

Lạc Thiên sửng sốt, liên quan gì đến Ngải Khả Khả nữa?

Trong lúc cậu không hay biết, cuối cùng thì đã bỏ lỡ bao nhiêu diễn biến?

Ngải Khả Khả là bạn của Nguyên Lạc Thiên, Nguyên Lạc Thiên bỏ trốn khỏi thế giới này, Lạc Thiên thay chân cậu ta rồi thì sẽ không bỏ mặc bạn của cậu ta, lớn tiếng nói với Cửu Cốt: “Em muốn đi tìm Khả Khả.”

Cửu Cốt: “Cậu không thể rời khỏi nơi này.”

“Tại sao?” Lạc Thiên nhẹ giọng hỏi.

Cửu Cốt không trả lời, chỉ là lặp lại: “Tối nay cậu không thể rời khỏi đây.”

Hệ thống: “Tìm được rồi! Di hồn hoán hình đại pháp! Nào nào nào, cậu đọc theo tôi, không không không, đi tới chỗ con ngựa đần kia lụm miếng hồn hỏa rồi hẳn thi pháp, nhanh đi nhanh đi.”

Lạc Thiên chậm rãi đi tới trước mặt Cửu Cốt, giơ tay tháo mũ của Cửu Cốt xuống. Lạc Thiên đã quen mắt với lớp da ngoài này của Cửu Cốt, rất ưa nhìn, có cảm giác khiến người ta chấn động cả hồn phách. Cậu v**t v* con ngươi Cửu Cốt, “Em muốn nhìn anh một lần… một anh thật sự.”

Lồng ngực Cửu Cốt chấn động mạnh một cái, giống như bị thứ gì đó va chạm, hồn hỏa thiêu đốt. Xương trắng âm u xuất hiện ngay trước mắt Lạc Thiên, Lạc Thiên cúi đầu, thầm nghĩ: Vẫn chưa đủ, chỉ chút chân thật này đã không cách nào thoả mãn nỗi rung động càng ngày càng dâng tràn trong lòng cậu.

Muốn gặp hắn, không chỉ như thế này, nơi chốn giả tạo, thân phận và quá khứ của một người khác. Chân thực của hai người thật sự quá hạn chế.

Nhưng dẫu vậy thì sao? Cậu quyết định tin tưởng hắn, con người ẩn dưới bộ xương khô kia.

Lạc Thiên nhắm hai mắt lại, ôm vai Cửu Cốt, cúi đầu dựa vào người hắn. Cậu vẫn chỉ thích bản thân, vẫn không hiểu yêu một người là như thế nào, chỉ là… cố chấp lại vô thức theo bản năng chọn tin tưởng người này.

Cậu nhất định phải đánh cược ván này, dù có thua rồi cũng không sao cả.

Quá lắm thì, tinh thần lưu vong, lại xuống một cấp, mãi mãi rời khỏi nơi đây.

Cửu Cốt yên lặng, đứng như khúc gỗ, bàn tay xương xẩu nắm lại rồi thả ra, thả ra rồi nắm lại. Hắn muốn ôm Nguyên Lạc Thiên, song lại mấy lần buông tay xuống.

Nếu đã đến lúc từ biệt, thì không cần dây dưa dài dòng nữa.

Nhưng hành động lại một lần nữa phản bội ý chí của hắn, cánh tay xương vươn ra ôm lấy Nguyên Lạc Thiên, hai cánh tay xương trắng vòng lấy nhau phát ra tiếng vang kèn kẹt.

“Hôm nay là sinh nhật em,” Lạc Thiên nhẹ giọng nói, “Em còn chưa ước nữa.”

Cửu Cốt im lặng một lúc, “Cậu có nguyện vọng gì?”

Lạc Thiên không nói gì, chỉ vòng cánh tay ôm chặt hơn nữa.

Rất lạ là, mỗi khi Nguyên Lạc Thiên im lặng thì Cửu Cốt sẽ luôn biết cậu muốn nói gì. Y như mỗi lần hắn im lặng thì Nguyên Lạc Thiên dường như cũng biết hắn đang suy nghĩ gì.

Linh hồn của hai người như gắn kết với nhau.

Xiềng xích quanh bốn góc quan tài từ từ phát ra vầng sáng nhạt màu đỏ, Cửu Cốt nghiêng mặt sang bên liếc mắt nhìn, buông đôi tay đang ôm Nguyên Lạc Thiên ra đến kiểm tra.

Mỗi lần Tam Miêu đến kỳ hóa cốt sẽ thức tỉnh ký ức của bộ tộc, đến lúc đó cậu ta sẽ giống như tổ tiên của mình, khắc lời nguyền với Cửu Cốt lên dây xích trên tế đàn và trong quan tài. Cửu Cốt đã chịu lời nguyền cay độc nhất trên đời này, nên trước giờ chưa từng để ý.

Sau khi trải qua kỳ hóa cốt, Tam Miêu sẽ lại không biết gì cả, mơ mơ màng màng gọi Cửu Cốt là sư tổ.

Trên tế đàn là oán hận nguyền rủa của mỗi một người trong tộc bất tử đã chết dưới tay Cửu Cốt. Trước đây Cửu Cốt không có cảm giác gì, song từ khi lấy lại thất tình lục dục, hắn không khỏi hoài nghi bản thân, tại sao có thể xuống tay được, giết rất nhiều người không hề có liên quan đến mình.

Chỉ vỏn vẹn là vì bất tử?

Tộc bất tử phải chịu đau đớn giày vò như vậy trong kỳ hóa cốt nguyên do chẳng phải là sự trừng phạt của trời cao với bộ tộc này hay sao? “Bất tử” thật sự là ơn trời ban sao?

Xương trắng chầm chậm chạm lên dây xích, oan hồn tộc bất tử chết oan lại bắt đầu phát động công kích với đạo tâm của hắn. Lần này, trong lòng Cửu Cốt hết sức bình tĩnh.

Không cần nguyền rủa hắn nữa, vì hắn đã quyết định kết thúc tất cả mọi chuyện.

Oan hồn trong dây xích dường như cảm nhận được ý chí Cửu Cốt, dần yên tĩnh lại.

Tam Miêu nằm trên đất, cũng thông qua truyền thừa nhận ra được ý đồ Cửu Cốt, cậu ta rất kinh ngạc, nhưng vì cơ thể yếu ớt nên không thể nào lên tiếng.

Giờ Tý đã đến, lam hỏa hùng hực thiêu đốt toàn thân Tam Miêu.

Cửu Cốt quay đầu lại, vươn tay về Lạc Thiên, Lạc Thiên không chút chậm trễ bước về phía hắn. Trong tiếng cảnh báo như phát điên của hệ thống, đưa tay cho hắn.

“Tôi vẫn luôn luôn lưu lạc trong vô định, ngày qua ngày năm qua năm,” Cửu Cốt nhẹ giọng nói, “Cậu rất tốt, nhưng chúng ta đã định trước… là không thể.”

Một đốm lửa màu xanh lục dấy lên trên đầu ngón tay, giơ tay tung về hướng Tam Miêu đang nằm. Thanh hỏa dẫn đường cho lam hỏa bay trở về chỗ Cửu Cốt, cuối cùng Cửu Cốt liếc nhìn Nguyên Lạc Thiên, đột ngột đẩy cậu ra nhảy vào quan tài.

Lạc Thiên bị đẩy ngã xuống đất, thì đầu tiên kéo tới không phải là đau đớn, mà là cảm giác bị tróc ra đột ngột truyền đến.

Hệ thống hét thảm một tiếng, “Nguy rồi!”

Cửu Cốt vừa nằm vào quan tài lập tức cảm thấy không đúng, chú thuật trong quan tài bị tróc ra lớp lớp, thần chú thật sự được lông phượng hoàng bao bọc lộ ra.

Đại pháp họa bì đoạt xác thật sự, đó là dùng nước mắt người cá làm vật dẫn, trăm vật báu trên đời làm chú, hòa tan cơ thể cũ, chuyển nhân quả, di hồn chuyển thể, họa bì đoạt xác.

Tam Miêu đã nghĩ ra cách tốt nhất để trừng phạt Cửu Cốt, là khi Cửu Cốt để Nguyên Lạc Thiên vào trong quan tài, đại pháp họa bì đoạt xác khởi động. Hồn phách Nguyên Lạc Thiên sẽ rời bỏ thể xác, hồn phách của Cửu Cốt bị hút vào trong cơ thể Nguyên Lạc Thiên.

Đến lúc đó, Cửu Cốt sẽ kế thừa nhân quả của Nguyên Lạc Thiên, tự mình cảm nhận nỗi tuyệt vọng sau khi bị ngàn đao bầm thây rồi thất bại chết đi.

Nhưng bây giờ người đi vào quan tài là Cửu Cốt, đại pháp họa bì đoạt xác vẫn ngang ngược bắt đầu áp đảo hồn phách của Cửu Cốt, lôi kéo với hồn phách của Nguyên Lạc Thiên đứng bên ngoài.

Cửu Cốt giơ tay đập vào quan tài, cơ thể xương xẩu muốn bay ra quan tài, lại bị lớp lớp chú thuật như xiềng xích quấn lấy lôi kéo. Từng khúc xương trắng trên người sắp nứt vỡ, hắn dùng hết sức lực giơ tay bắt một phù, ném về phía Nguyên Lạc Thiên.

“Hồn quy cửu nhất, định!

Lạc Thiên qua một màn lôi kéo mãnh liệt rồi lại bị đè mạnh xuống, cả hồn thể một nửa thoát ly một nửa trôi nổi, cuối cùng ánh mắt cũng nhìn thấy rõ tình trạng thê thảm của Cửu Cốt lúc này.

Xương trắng rơi rụng như bột dưới chú thuật, Cửu Cốt nhìn cậu, con ngươi còn sót lại trên hộp sọ đang lẳng lặng nhìn cậu, như đang nói: Đừng sợ.

Bất kể lúc nào, anh đều ở bên em, sẽ không để em phải chịu dù là một chút thương tổn.

Không…

Không ——

Trong hồn thể đột nhiên bùng nổ ra một luồng sức mạnh mãnh liệt, cường quang kéo tới, cả người Lạc Thiên nhẹ đi, ngã xuống vầng sáng trắng vô tận…

__

Cũng không phải là lần đầu edit xong một bộ nào đó nhưng cái cảm giác bộ truyện mình đu mấy năm trời dần tới kết nó lạ lắm

Mà cái bộ này còn là từ lúc mới vào đại học, giờ chuẩn bị ra trường rồi nó cũng hết luôn, như một quá trình trưởng thành trong cuộc đời vậy lúc mới bắt tay vô làm không biết chừng nào mới tới chương ba trăm, giờ tới ba trăm chín mấy luôn rồi, nó bồi hồi nó xúc động gì đâu.

Bình Luận (0)
Comment