Vĩnh Sinh

Chương 1522 - Chúa Tể Sát Na

Giá quy định năm triệu!

Một câu nói này lập tức khiến nhiều người chùn bước.

Tuy nhiên một số đầu sỏ siêu cấp cũng âm thầm gật đầu. Giá trị chữ Thọ này vượt xa giá trị của Thái Hư Thần Thiết, giá năm triệu Tiên Vương Đan là bình thường.

Mỗi người đều xoay xoa tay, muốn lập tức đoạt được chữ Thọ này. Đây là thứ tốt có thể gia tăng thọ nguyên rất tốt. Một khi có được thì sự hấp dẫn của việc sống thêm ba năm Kỷ Nguyên nữa là thứ không ai có thể ngăn cản được.

Hơn nữa giá trị thực của chữ Thọ là có khí tức quỷ thần khó lường, kéo dài thiên mệnh số mệnh, tuyệt đối không phải là thứ văn tự bình thường có thể so được.

Có lẽ chữ Thọ không mạnh mẽ như chữ Võ, không có sự ảo điệu như chữ Bảo, không có tiềm lực vô cùng như chữ Nhân nhưng nó lại có thể gia tăng thọ mệnh. Điểm này có thể đủ để áp đảo hết thảy, bài trừ tất cả chướng ngại, khiến mọi người đều hy vọng có thể có nó. - Chữ Thọ, ta nhất định phải đạt được ngươi!

Thiên Phù công tử. thanh niên mặc hoàng bào đứng thẳng dậy, giống như sói đói, ánh mắt xanh mét.

- Lần này ai cướp đoạt chữ Thọ với ta ta nhất định phải giết hắn!

Một Nam nhân mặc trường bào hắc bạch ở một ghế khách quý điên cuồng hét lên. Hắn là một vị công tử của chúa tể Âm Dương.

- Công tử, lần này đại công tử bị Điện Mẫu Thiên Quân giết chết, cơ hội của ngươi đã tới rồi về sau có thể thượng vị, nắm giữ quyền lớn! Toàn bộ Âm Dương Thành đều là của ngươi.

Một người hầu bên cạnh a dua nói.

- Không sai, công tử. Đại công tử tự đi tìm đường chết, không ngờ lại chọc tới sát tinh Điện Mẫu Thiên Quân kia. Người ta là tồn tại chiến đấu với Tiên Vương, đánh nát Tạo Hóa Thần Khí đó. Hiện giờ hắn đã chết rồi, chúng ta liền trở nên nổi bật nhất.

Lại có một người hầu cười tủm tỉm nói.

- Lần này người mang tới ba mươi triệu Tiên Vương Đan, phải liều mạng một phen thu mua chữ Thọ này là đủ rồi. Ta không tin có người nào đám so đấu tài phú với Âm Dương Thành chúng ta. - Không sai. Chỉ cần chiếm được chữ Thọ thì ta có đủ thọ nguyên, tất cả đều có thể tu luyện tốt.

Nam nhân mặc trườngbảo hắc bạch này gật đầu.

- Huyết lão, ngươi kiểm kê một chút xem chúng ta có ước chừng bao nhiêu Tiên Vương Đan?

Công chúa Huyết Linh lại hỏi tới tài sản của chính mình.

- Chữ Thọ này có khá nhiều nhân vật cạnh tranh, tuy nhiên tình thế ta bắt buộc lắm. Bản tổ không tiếc tất cả phải có được nó...

Một tồn tại mạnh mẽ khác liên tục cười lạnh.

- Chúa tể Lý Chấn! Lần đấu giá này dẫn tới không ít cao thủ rồi!

Lúc này ở trung ương của phòng đấu giá này, bên cạnh chủ trì đấu giá chúa tể Lý Chấn xuất hiện một nam nhân. Nam nhân này khoanh tay đứng nhìn, cũng mặc một kiện vương bào nhìn lên rất nhiều khu ghế khách quý trên bầu trời, cảm thụ khí tức cường đại: - Ta trước kia cũng chưa từng thấy rất nhiều cao thủ xuất hiện như lần này. Giống như khí tức trong khu ghế kia là chúa tể Hùng Phách... Nắm giữ chữ Phách, tu vi khoảng mười ba kỷ nguyên. - Hả! Thì ra là Sát Na sư huynh. Ngài bế quan tu luyện đã xong rồi sao? Đã khôi phục tất cả pháp lực xưa kia, lại còn tinh tiến?

Chúa tể Lý Chấn nhìn Nam nhân này, lập tức cung kính nói.

Nam nhân này tên là chúa tể Sát Na, là một trong những đệ tử đắc ý nhất của chúa tể Càn Khôn, từng thành lập Đan giới, được xưng là chúa tể Đan giới. Bởi tranh đấu với Tạo Hóa Tiên Vương, bị đánh cho phải chuyển thế rời khỏi Đan giới, cuối cùng bị Phương Hàn nhanh chân tới trước, ngược lại bị lấy mất Sát Na Vương bào, chiếm được kế thừa Đan giới.

Hiện giờ hắn đã chuyển kiếp trở về.

- Không sai, ta hoàn toàn khôi phục thực lực, hơn nữa còn tiến rất xa, lại có kinh nghiệm chống cự với Tạo Hóa Tiên Vương năm đó tiến công Đan giới. Ta và sư tôn liên thủ, rốt cục cũng chặn được dâm uy của hắn. tuy nhiên sau đó ngã xuống. Cũng may hiện tại chuyển thế trở về được rồi. Tuy nhiên ta muốn giết Phương Hàn kia, cướp lấy vị trí chúa tể Đan giới!

Trên mặt chúa tể Sát Na hiện lên vẻ cừu hận sâu sắc:

- Đúng rồi, người vừa mua Thái Hư Thần Thiết kia là ai? Ngươi đã điều tra xong chưa?

- Là một Nam nhân đi cùng Dạ Đế. Nam nhân nọ sâu không thể lường được, pháp lực cực kỳ cao cường, gần như ở trên rất nhiều đầu sỏ. Tuy nhiên chúng ta cũng không dám công khai trắng trợn hỏi thăm.

Chúa tể Lý Chấn thành thật nói.

- Phải không? Ta phải tìm cơ hội xem xem.

Sát Na Thiên Quân gật gật đầu.

- Để xem trận long tranh hổ đấu này. muốn cướp đoạt chữ Thọ. Hắc hắc, hắc hắc, chữ Thọ này cũng không phải dễ lấy như vậy.

- Ta ra giá năm triệu rưỡi...

- Sáu triệu!

- Sáu triệu năm ngàn vạn!

- Bảy triệu!...

Ngay trong khoảnh khắc này, sóng triều bạo phát ra, giá cả cạnh tranh liên tục tăng cao. Ngắn ngủi chỉ trong mấy chục nhịp thở, chữ Thọ kia liên tục tăng giá, lúc này đã lên tới mười triệu, so với giá quy định đã cao hơn hai lần! - Đây... Đây là giá trị quá lớn rồi. Sao lại có nhiều người có lắm Tiên Vương Đan như vậy?

Dạ Đế Thiên Quân chấn động, há miệng nói, thầm thở dài:

- Đáng tiếc là ta dù hoành hành trong Thiên giới không chút cố kỵ, nhưng đi tới Giới Thượng Giới vẫn chỉ là tiêu nhân vật. Thật là nhiều tuyệt đại bá chủ. Môn chủ, chúng ta có bao nhiêu Tiên VươngĐan? Có cạnh tranh chữ Thọ này không? - Tiên Vương Đan?

Phương Hàn cười lạnh lùng, đột nhiên viên bàn tay ra, lập tức nói:

- Ta ra giá năm mươi triệu!

Mấy chữ này như sấm sét cuồn cuộn, vang vọng trong phòng đấu giá, áp bức tất cả mọi giọng nói khác.

Cũng không phải giọng nói này hùng tráng ra sao mà con số này khiến mọi người bị chấn động suýt nữa là hôn mê.

Hiện giờ giá của chữ Thọ mới hơn mười triệu Tiên Vương Đan, đang tăng lên tới hai mươi triệu. Phương Hàn đột nhiên Phương Hàn hô một cái lên năm mươi triệu, quả thực là khiến người ta bị hù chết. Đây là đề cao bao nhiêu lần chứ?

Không lên tiếng thì thôi, lên tiếng khiến cả thiên hạ chấn động!

- Ta không nghe sai chứ?

Thanh niên mặc hoàng bào, Thiên Phù công tử run rẩy toàn thân.

- Năm mươi triệu. Người kia lại ra giá năm mươi triệu sao? Mới tăng một chút đã tới mức này sao? Có lầm hay không?

- Chết tiệt!

Công chúa Huyết Linh cùng đứng thẳng đậy. Thần tình khó tin nổi nhưng lại không sao hiểu hiện ra hết. Huyết lão bên cạnh cũng kinh ngạc thập phần, quả thực không tin nổi vào lỗ tai mình.

Nam nhân mặc y phục hắc bạch của Âm Dương Thành kia đột nhiên kêu lên:

- Không có khả năng. Người kia ra giá cao như vậy, thuần túy là quấy rối thôi.

Một số bá chủ lòng dạ âm trầm, sắc mặt lại lộ vẻ trầm tư, ánh mắt phóng tới khu ghế khách quý, dường như muốn nhìn mặt người ở trong đó. Ngay cả chúa tể Lý Chấn và chúa tể Sát Na ở trung ương của hội đấu giá cũng bị chấn kinh hoàn toàn.

Giọng nói yên lặng xuống. Hội đấu giá to như một thế giới lúc này dù một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy. Không ai ra giá nữa, đều bị giá cả của Phương Hàn đưa ra mà rung động hoàn toàn. Bởi vì hắn đưa ra giá năm mươi triệu, chẳng ai có tài phú tranh đoạt với hắn nữa? Bị điên sao? Cho dù là người có tài phú này cũng không đám đi cạnh tranh. Bởi vì ai cũng biết chỉ sợ cạnh tranh không nổi với người này.

- Vị đạo huynh này, ngươi xác định giá là năm mươi triệu viên tiên đan chứ? Không đổi ý chứ?

Chúa tể Lý Chấn lại nói. Hắn tất nhiên là phải xác định việc này, miễn cho Phương Hàn ăn nói lung tung. Đây không phải là chuyện đùa, nhiều bá chủ tranh đoạt chữ Thọ này, nếu xảy ra sự tình gì sẽ đắc tội với rất nhiều người. Càn Khôn Thành tuy rằng hùng bá thiên địa vũ trụ nhưng rốt cục có rất nhiều chỗ cần chú ý. - Không sai, năm mươi triệu Tiên Vương Đan, mang lên đây cho bổn tọa. Chữ Thọ này có tác dụng lớn với bổn tọa. Đương nhiên nếu có người khác cạnh tranh thì bổn tọa cũng vui vẻ cạnh tranh với hắn.

Phương Hàn ở bên trong khu ghế, bàn tay vẫy một cái. Lập tức Tiên Vương Đan cuồn cuộn như dòng sống bay ra, không ngờ cứ thế mà rơi xuống trung tâm phòng đấu giá. Mỗi một triệu viên đan dược lại hợp thành một tiêu trận, sau đó năm mươi tiêu trận lại hợp thành một đại trận, đại biểu cho đại diễn viên mãn. - Khí tức Tiên Vươngnồng đậm thật. Đúng là Tiên Vương Đan chính tông!

Vẻ khiếp sợ trên mặt chúa tể Lý Chấn càng đậm, còn đang muốn hỏi như bị chúa tể Sát Na ngăn lại.

- Chư vị, vị đạo huynh ở khu ghế này ra gái năm mươi triệu viên, có phải rất cao hay không?

Chúa tể Sát Na hướng về phía bầu trời hỏi.

Hỏi liên tục ba tiếng cũng không có người trả lời, chúa tể Sát Na nhìn thật sâu vào khu ghế kia, trên mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm rất kỹ:

- Một khi đã như vậy thì chữ Thọ này thuộc về vị đạo huynh kia. Chư vị không có ý kiến gì thì người đâu, đưa chữ Thọ tới đây, ta tự mình đưa cho vị đạo huynh này.

Trong lúc nói chuyện vài Thiên Quân mang chữ Thọ tới, cùng chúa tể Sát Na bay lên tiến vào bên trong khu ghế khách quý.

- Đạo huynh, xin hỏi ngươi tên là gì?

Chúa tể Sát Na tiến vào bên trong phòng, nhìn Dạ Đế Thiên Quân gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Phương Hàn dường như muốn nhận ra manh mối gì.

- Đưa chữ Thọ tới đây đi!

Mặt Phương Hàn không thay đổi chút nào, chụp một cái, chữ Thọ đột nhiên bay ra.

- Chờ một chút!

Trên mặt chúa tể Sát Na lộ vẻ âm lãnh, búng tay ra. Trên mặt chữ Thọ kia đột nhiên phát ra vô số cấm pháp, không ngờ không thể bay lên, vẫn bị hắn nắm chặt trong tay. - Thế nào đây? Phòng đấu giá của Càn Khôn Thành ăn quỵt à? Ta đấu giá được chữ Thọ này, hiện giờ nó là của ta. Ngươi không ngờ lại đám ngăn trở bổn tọa sao?

Thần sắc Phương Hàn lạnh hẳn.

- Ta muốn hỏi lai lịch của ngươi.

Chúa tể Sát Na cắn răng nói:

- Nếu lai lịch không rõ thì chữ Thọ này không thể giao cho ngươi.

- Hừ! Làm càn. Bổn tọa muốn lấy gì mà ngươi có thể ngăn cản sao? Ngươi là ai?

Phương Hàn đột nhiên phát ra khí tức mênh mông vô cùng, vung tay lên chụp một cái.

Cấm pháp bên trên mặt chữ Thọ kia bị phá sạch, giống như bông tuyết bay lên, rơi vào trong tay hắn, trong nháy mắt liền biến mất hoàn toàn.

- Ngươi! Chết tiệt!

Chúa tể Sát Na tuyệt đổi không thể ngờ nổi bên trong Càn Khôn Thành mà Phương Hàn lại ương ngạnh như vậy, không khỏi thẹn quá hóa giận, vung tay điểm tới phía Phương Hàn.

Phương Hàn phun ra một ngụm khí. Luồng khí kia liền lập tức tràn ngập thiên địa, hóa giải toàn bộ thế công, đồng thời bức bách chúa tể Sát Na liên tục lui lại phía sau, cuối cùng ngã phịch xuống. - Đồ rác rưởi, Chúa tể Càn Khôn không dạy ngươi làm người sao? Mới có tu vi mười hai kỷ nguyên mà dám cuồng ngạo trước mặt bổn tọa hả?

Phương Hàn liếc mắt nhìn hắn.

- Mười bốn... Tu vi mười bốn kỷ nguyên...

Giọng nói của chúa tể Sát Na trở nên run rẩy.

Vĩnh Sinh

Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ

Bình Luận (0)
Comment