Vĩnh Trú

Chương 6

Thật ra thì Bạch Phương Phương rất thích đi làm, chỉ có điều bị Cổ Nghiêm quấy nhiễu khiến tinh thần của cô hơi phiền.

Con người Cổ Nghiêm, khi không lên tiếng thì rất giống Giáo sư Lục, thần sắc rất giống, mang kiểu phong cách của người đàn ông luôn vùi đầu vào công việc, tựa như công việc cũng khiến bọn họ tuôn trào hốc-môn như với phụ nữ vậy, dồn mọi tâm huyết của bọn họ khiến người xem đứng nhìn cũng đánh mất bản thân, trong đầu chỉ toàn cảnh giới.

Tâm tư của cô gái yếu đuối dễ dàng bị sự lạnh nhạt này thu hút nhưng lại không tự nhận thức được mình đã bị cuốn vào.

Nhiều lần phẫu thuật chung, Bạch Phương Phương đã tận mắt chứng kiến vẻ đẹp lạnh lùng bất chấp đối phương của người đàn ông... Vóc người cao lớn của Giáo sư Lục đứng cạnh bàn mổ, động thái tự nhiên, vẻ mặt chăm chú, thỉnh thoảng có vài giọt mồ hôi trên trán trượt xuống, y tá đứng bên cạnh khẽ nhón chân dịu dàng lau giọt mồ hôi ấy đi. Mặc dù động tác đã xong, nhưng cô nàng y tá mới hai mươi tuổi đầu, ánh mắt yêu kiều long lanh sóng nước, lướt qua gương mặt tuấn tú của bác sĩ mổ chính, vẻ mặt chưa hết thất thần.

Bạch Phương Phương mỗi nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cũng có chút nghĩ ngợi, cô nhớ tới Cổ Nghiêm...

Trong phòng giải phẫu mặc dù xuân ý bay lơ lửng, nhưng Giáo sư Lục vẫn án vi bất động, ít nhất trên mặt không có chút thái độ nào. Không giống với Cổ Nghiêm, người nào lau mồ hôi cho anh ta, anh ta liền bày ra ý cười trong đôi mắt nhìn đáp trả, mặc dù trong vài giây ngắn ngủi, lại khiến cho người ta mơ tưởng lâu dài. Bạch Phương Phương thầm nghĩ, may mà anh ta không phải bác sĩ chính, nếu sau này lên tay, không chừng có thể biến bàn mổ thành miền gió trăng.

Đầu tiên, Bạch Phương Phương cảm thấy Cổ Nghiêm có chút ý tứ với mình, thỉnh thoảng trêu ghẹo cô vài câu nhưng lại không có bất kì động tác tiếp cận nào, có lẽ là lòng tự tin của anh ta không đủ? Ít nhất thì Bạch Phương Phương nghĩ như vậy.

Một giây kế tiếp, cô lại cảm thấy Cổ Nghiêm không có chút tình ý nào với mình, bởi vì cô phát hiện anh ta quen làm việc có thể tiếp xúc với phụ nữ nhỏ tuổi hoặc nhiều hoặc ít cũng đã có tính trêu ghẹo "hoa màu".

Về sau nữa, Bạch Phương Phương lại cảm thấy, Cổ Nghiêm lại có chút tình ý gì với mình, chẳng hạn như số lần anh ta đùa cợt cô rất nhiều, lúc trò chuyện với cô thì thái độ có chút ngượng ngùng.

Thế là Bạch Phương Phương cứ quấn quít.

Sự quấn quýt của Bạch Phương Phương giống như hai bím tóc quăn bị bết do hai ngày chưa gội ở trên đầu cô, kéo kéo không để ý nó bị rối lên.

Ở trong bệnh viện liên tục ngây người suốt hai ngày, cả người toàn mùi thuốc trông chẳng có chút quyến rũ nào, đống báo cáo bệnh lý cần viết nằm trên bàn chất thành núi, lại thêm một chồng núi nữa được đưa đến, bàn mổ thì phải tranh nhau mà lên, lười biếng một chút là cơ hội lớn bị đẩy cho người khác ngay, đồng môn sư huynh muội đều là đối thủ cạnh tranh nguy hiểm nhất. Tình huống thực tế khiến cho mọi người không có thời gian yên tâm nghỉ ngơi, còn cô nhân lúc mệt mỏi vô độ lại lẩm bẩm vài câu trong miệng, dò đoán tâm tư phiêu bồng của Cổ Nghiêm.

Bạch Phương Phương thở dài, cố gắng lấy lại tinh thần, dùng sức suy nghĩ một lúc, có lẽ người ta định dùng mỹ nam kế để khiến cô mất ý chí chiến đấu, mê man trong mối quan hệ bất chính, từ đó khiến cho cô không thể duy trì tinh thần nghiệp vụ ổn định.

Nghĩ đến điều này, hàm răng Bạch Phương Phương ngứa ngáy, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, vừa hay bắt gặp ánh mặt trời, cảnh xuân tươi đẹp, làm nổi bật cuộc sống thực tế một màu ảm đạm. Quay đầu nhìn bên trong phòng, có thêm một ý tá mỹ nữ đang độ xuân thì, mái tóc dài đen nhánh mềm mượt được quấn bừa trong nón y tá, sắc mặt trong suốt, thần sắc uyển chuyển, đẹp mê người.

Đột nhiên, Bạch Phương Phương tại thời điểm hai mươi bốn cái xuân xanh, bắt đầu cảm thấy mình bị già yếu..

Cô nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là do bên cạnh thiếu một người đàn ông. Trong bệnh viện này, làm nữ bác sĩ đã phải vùi đầu vào bao cực khổ, tốn bao nhiêu thời gian cho việc học hành, hao tâm tổn trí cho công việc, không lòng dạ nào xử lý hết, bất tu biên phúc, thế là lớn từng này tuổi vẫn độc thân. Bạch Phương Phương nghĩ, nhân lúc còn trẻ còn sức, tìm bừa một người đàn ông rồi đi thăm thú khắp nơi, cũng không thể vì sự nghiệp mà từ bỏ việc hưởng thụ cuộc sống.

Bạch Phương Phương có chút mơ mộng hảo, cô đem ý nghĩ mơ màng của mình đổ hết vào tiết trời mùa hè oi bức này...

Khi cô đang ảo não tương tư mối tư xuân của mình, thì tầm mắt di chuyển, ánh mắt dồn về phía Cổ Nghiêm...

Cổ Nghiêm cầm hồ sơ bệnh lý trên tay, đứng ở cửa phòng làm việc cùng đồng nghiệp tham khảo tình trạng của bệnh nhân nào đó, ngôn ngữ chững chạc, thái độ chuyên nghiệp.

Bạch Phương Phương bất giác lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta nghiên cứu một hồi, tính toán chiều cao cân nặng và cả số đo ba vòng của anh ta, có lẽ cũng xấp xỉ lão Lục. Miệng đang mẩm thảo luận, thình lình đối phương xoay đầu lại nhìn cô chằm chằm, Cổ Nghiêm mặt đầy nghiêm túc: "Nhìn cái gì?"

Bạch Phương Phương sợ hết cả hồn, tỏ ý xin lỗi, cúi đầu giả ngu viết hồ sơ bệnh lý, không nói gì.

Cổ Nghiêm lại gần, đổi hình dáng nụ cười, thấp giọng hỏi: "Phương Phương à, có phải em có ý với anh không?"

Bạch Phương Phương trên mặt không biểu lộ cảm xúc, trong lòng lại có chút bất an, không biết nên phản bác thế nào, rất muốn nói đôi lời vớ vẩn khiến người này bị đánh gục xuống sàn, chưa mở miệng, đã có người nói thay cô, người ấy, nói: "Cổ Nghiêm, đừng có bắt nạt em ấy, lão Lục cho các cậu vừa chơi vừa làm à?"

Cổ Nghiêm vội vàng ngồi dậy, quay đầu lại, tay cũng rút lui, không nói gì, chỉ nghe Nghi Sĩ Gia trước mặt cung kính gọi một tiếng "Sư nương".

Bạch Phương Phương lập tức trở nên cao hứng, đi lại gần, nhận lấy túi đồ lớn trên tay cô gái kia, móc ra túi quà vặt nhỏ, xé ra ăn ngay, không hề khách sáo. Mấy người vây chung một chỗ mà nói đùa, sư nương nhét vào tay Bạch Phương Phương một chùm chìa khóa, nói là không mang chìa khóa, kêu cô đưa cho người nào đó, còn nói mình đi công tác mấy ngày, nhờ cô chuyển lời cho người đó, đứa nhỏ gửi bên nhà bà ngoại sau đó mới rời đi...

Đám người vừa đi, Nghi Sĩ Gia nhảy ra nói: "Các người nhìn mà xem, lát nữa lão Lục phẫu thuật xong khẳng định lại sẽ khó chịu ra mặt."

Đinh Hướng Đông gật đầu: "Đúng vậy, tôi cảm thấy lão Lục càng ngày càng ưu tư hóa, mong sư nương chỉnh cho."

Bạch Phương Phương bất bình: "Lão Lục thường xuyên ở bệnh viện, có khác gì đi công tác đâu chứ? Sư nương cũng có công việc, thỉnh thoảng đi công tác thì có làm sao?"

Nghi Sĩ Gia chỉ cô: "Tiểu Bạch, em thật không hiểu đàn ông gì cả, đàn ông bình thường thì không nói làm gì, huống hồ chúng tôi làm bác sĩ nam. Vợ của bác sĩ phải chịu thiệt thòi nhiều," Anh thở dài nói, "May mà vợ tôi chuyển sang làm cán bộ phòng bệnh cao cấp, nếu không bận rộn, tôi sẽ cân nhắc chuyện cưới cô ấy."

Bạch Phương Phương ngắt lời anh ta: "Mấy người các anh, chắc là tôi cho các anh cảm giác an toàn quá rồi!"

Cổ Nghiêm ở bên cạnh nhìn cô: "Anh không như thế, bận thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ cưới, chỉ cần anh thích..."

Bạch Phương Phương giả vờ như không để ý tới, trong lòng lại có chút hoa nở rộ, sau đó thấy Nghi Sĩ Gia liếc mắt không ngừng giữa hai người, chỉ đành cúi đầu, tiện tay lật quyển hồ sơ bệnh lý.

Nghi Sĩ Gia cười một tiếng: "Tiểu Bạch hôm nay lại chạy "chân chó" nữa rồi, nhìn thấy sư nương liền nhào tới, có phải em nhân chuyện chạy quanh lão Lục cố kiếm mối quan hệ tốt không, thêm nhiều ca phẩu thuật với anh ấy à?"

Bạch Phương Phương quả thật nghĩ như vậy, nghe lời này cũng không thèm để ý: "Nghi Sĩ Gia anh đừng ở đây vờ vịt thanh cao."

Nghi Sĩ Gia lại bắt chước làm điệu bộ như cô: "Ái chà, sư nương, chị đến rồi à, bọn em chờ đợi khổ cực quá, chị mua gì đến cho bọn em đấy..." Cuối cùng đánh giá, "Tiểu Bạch, vừa rồi em rất giống con chó nhỏ, đáng yêu lắm".

Bạch Phương Phương trợn mắt nhìn anh ta một cái.

Nghi Sĩ Gia nói tiếp: "Ừm, sau này gọi em là tiểu Bạch cẩu nhé".

Cổ Nghiêm nghiêm trang: "Nghi Sĩ Gia cậu đừng đùa quá trớn, cậu nói người là chó mẹ trẻ đấy à?".

Nghi Sĩ Gia mừng rỡ: "Cậu mới là lưu manh, vậy mà cũng nghĩ ra được".

Bạch Phương Phương không chịu đựng thêm được nữa, đem quyển hồ sơ bệnh lý lên bàn một cái: "Xong chưa, mấy người các anh đúng là đáng ghét."

Nghi Sĩ Gia chỉ Cổ Nghiêm: "Này, cô ấy nói anh đáng ghét kìa."

Cổ Nghiêm cười cười: "Đó là vì cô ấy nghe hiểu."

Đinh Hướng Đông thấy sắc mặt Bạch Phương Phương đỏ bừng, không thể nhìn thêm: "Hai ngươi được rồi, có chừng mực thôi, tuổi tác người ta cũng còn nhỏ."

Nghi Sĩ Gia nói: "Tuổi tác không là vấn đề, nghe hiểu được mới là vấn đề. Lúc nãy tôi nói chuyện khó tiết lộ, cô ấy cũng có cười đấy thôi."

Cổ Nghiêm nghiêng đầu nhìn Bạch Phương Phương: "Phương Phương, em nghe hiểu chứ? Trước kia có làm với bạn trai chưa?"

Nghi Sĩ Gia cười không thể nén lại: "Cổ sư huynh anh đã trở lại rồi, thế mà cũng hỏi đến được?".

Bạch Phương Phương cơ hồ thẹn quá thành giận, dùng sức đẩy Cổ Nghiêm qua một bên, tiện tay rút một tập hồ sơ trên kệ đựng bệnh án, nhưng không biết làm gì với chúng, đành phải nhét lại chỗ cũ. Ấn tượng của cô về Cổ Nghiêm luôn là lúc tốt lúc xấu, liên quan đến trái tim cô cũng lúc lạnh lúc nóng, khi cao khi thấp. Có một thời gian cô cảm thấy không muốn... để ý anh ta nữa, suy đoán tâm tư của anh ta, một lúc lại tức giận mà nghĩ: Tôi bây giờ có kinh nghiệm phong phú về anh, không phải đối thủ của anh, mới bị anh lừa mấy câu thì tâm trí đã loạn xạ hết cả, nhưng sẽ có một ngày, tôi muốn Cổ Nghiêm anh phải hướng lòng về tôi, dù là tôi có vô tình với anh.

Cô gái trẻ tâm trạng rối thành một mớ, cuối cùng biến thành lòng háo thắng muốn chinh phục đàn bà mà bẩm sinh đàn ông luôn có, trong lòng tức tối nghĩ như vậy thế là biến thành động lực để chiến đấu, giống như lúc cô đối mặt với đồng tài liệu nghiên cứu phẩu thuật vừa dày vừa nặng, trong lòng thường nhắc nhở bằng câu nói: Tao không tin tao không giải quyết được mày.

Bạch Phương Phương cho rằng: những ám thị trong người là động lực cực lớn.

Sau khi kiên quyết với quyết tâm của mình, cô bắt đầu phân tích tình thế trước mặt, cuối cùng suy đoán ra hai nguyên nhân chính cấu thành mối quan hệ mập mờ dây dưa giữa cô và Cổ Nghiêm: Một là cô và Cổ Nghiêm ở mặt kỹ năng trai gái có sự chênh lệch, thứ hai, Cổ Nghiêm có lẽ có chút tình ý với cô, nhưng không phát triển để có thể rung động, nói đơn giản, chính là người đàn ông này chưa đủ thích Bạch Phương Phương cô...

Bạch Phương Phương miễn cưỡng lê thân mình vào nhà vệ sinh soi gương: quần áo mặc màu trung tính, tóc thì khô, sắc mặt rệu rã vàng vọt, cơ thể lại không có chút hooc-môn nữ tính nào, làm sao có thể khiến andrenaline của đàn ông tăng cao được.

Bạch Phương Phương xem Cổ Nghiêm là kình địch, có lẽ cô cần một vài kinh nghiệm để đánh bại anh ta, cho nên bây giờ cô cần một đối thủ không đáng gờm, hoặc nói cách khác là người không có khả năng cạnh tranh với cô, sẽ không phải là một chàng trai vô cớ ném một hòn đá vào hồ nước trong lòng cô, Bạch Phương Phương ngây thơ và chán nản tìm đối thủ cho mình.

Khi Bạch Phương Phương lê thân mệt mỏi về nhà, tay chân uể oải và tâm trạng bối rối cũng không được hóa giải dù chỉ là một phút, cho đến vừa rồi giữa những lời nam nữ trêu đùa với sự ngây ngô cô quyết tâm biến mình thành thứ mờ ảo, bởi vì những điều ấy đều không phải là thực tế, trong thực tế chỉ có mệt mỏi cả người bởi công việc và áp lực từ nó.

Điều khiến cô nghĩ ngợi nhiều hơn chính là, hôm nay một người nhà bệnh nhân cười nhạo cô chỉ là một bác sĩ thực tập, cho nên không tin tưởng vào việc chẩn đoán của cô, không ngừng xoi mói. Còn có một bác sĩ giám hộ không giỏi nắm bắt lòng người, mà gia đình người ấy lại đến từ vùng nông thôn nghèo khó. Điều nữa là, muốn vào được bệnh viện lớn như thế này, có cách cũng chưa chắc chui vào được, đem đi mạ vàng mới là con đường tắt có hiệu quả nhất...

Mọi thứ đều bị Bạch Phương Phương nhét đầy trong đầu. Cô lười biếng đi ra thang máy, nhà hàng xóm hai bên truyền đến mùi thức ăn được xào nấu, nhưng cô lại không đói bụng.

Cửa phòng nhà hàng xóm người từ phía trong mở ra, Thẩm Liệt xách một túi rác đi ra, hành lang không hẹp, nhưng hôm nay lại xuất hiện thứ khiến nó trở nên chật chội. Bạch Phương Phương cảm thấy gương mặt Thẩm Liệt quá chiếm chỗ, cũng may người này ngoài mặt có phong độ hơn so với trước, biết né người trước để cho cô đi qua.

Khi lướt qua người anh, Bạch Phương Phương ngửi được mùi thơm của xà phòng, hòa quyện cùng mùi của người đàn ông trẻ quanh quẩn khắp cơ thể tỏa ra mùi hương nhàn nhạt nhưng lại khá rõ ràng, mùi hương ấy khiến chủ nhân của nó tràn đầy sức sống và phong thái của người đàn ông. Bạch Phương Phương vốn không muốn để ý đến anh, lúc này cũng không ngẩng đầu chào một cái, thoáng qua trước mắt là xương quai xanh rắn chắc nhưng rất đỗi mềm mại của người đàn ông, xuống chút nữa, là mảnh vải mỏng để lộ khuôn ngực rộng, bên dưới lớp áo quần, vẫn có thể thấy rõ từng đường gân và khối cơ săn chắc lộ ra.

Bạch Phương Phương nói thầm: "Quả là rắn chắc thật, tâp luyện thành được như thế này, không phải là để đi tán gái à?"Cô lại nghĩ tới Cổ Nghiêm, "Đàn ông đều giống nhau, đều là lưu manh."

Cô không để ý tới người ta, đối phương cũng không nói chuyện.

Bạch Phương Phương mở cửa nhà mình ra, chân trước còn chưa bước vào trong, Phương Hoa liền nhét túi rác đến, kêu cô chưa thay giày thì tiện đi xuống vứt rác luôn. Nhưng Bạch Phương Phương một khắc cũng không chờ, thẳng thừng đẩy tay Phương Hoa ra, chạy đến ghế sa lon bên cạnh ngã người xuống, lầm bầm: "Đôi tay này của con rất tự phụ, chỉ thích hợp cầm dao giải phẩu, sao mẹ có thể nỡ lòng nhìn chúng làm việc nặng, còn nữa, thứ con thấy phiền nhất chính là rác.".

Thẩm Liệt xuống lầu vứt rác, sau đó đứng dựa bên cạnh chiếc xe đậu ven đường. Ném một hộp thuốc lá và bật lửa sang ghế lái phụ, anh nhặt, lấy ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, nghiêng đầu bật lửa, hít sâu một hơi, ngả người cảm thấy sảng khoái, mới ngồi xuống thì có một cô gái mặc áo thun nhảy ra.

Đối diện với một cô gái, ánh mắt lướt trên người anh, rồi thu hồi, lại không nhịn được liếc nhìn thêm một cái...

Chờ cô bé kia đi tới, Thẩm Liệt cũng quay đầu quan sát đàng hoàng người ta một cái, thầm nói cô nàng này coi như trôi chảy, chỉ là cái mông không đủ phì nhiêu, cho dù ngực cao hơn nữa cũng không ích gì. Anh phát hiện mình thích nhìn cái mông của đàn bà mà đoán tuổi, hiện tượng này tựa hồ ám chỉ một cách trực tiếp nhu cầu sôi sục nhất của người đàn ông đối với chuyện sinh sản.

Thẩm Liệt chợt nhớ vừa rồi mình gặp Bạch Phương Phương, cô gái kia hình dáng không thay đổi bao nhiêu, vẫn không khác bao nhiêu so với năm anh tốt nghiệp Đại học quay về.

Năm ấy về nhà, Thẩm Liệt làm một chuyện hoang đường mà lại hết sức buồn cười, cho tới hôm nay nhớ lại anh vẫn bài xích, có lúc lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi...

Thẩm Liệt không để cho bản thân tiếp tục nghĩ đến nó nữa.
Bình Luận (0)
Comment