*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Nhạc nền: Kagetsu Tohya - Track 10 - "Maiden")
Hôm nay, tôi về nhà trên con đường hoàn toàn khác.
Băng qua những dãy phố xa lạ, tôi càng lúc càng gần biệt thự Tohno.
Vẫn còn chút kí ức về khung cảnh nơi đây.
Dù sao thì, tôi cũng đã sống ở đó cho đến năm lên chín - tức là tám năm về trước. Đây cũng không phải lần đầu tôi về biệt thự Tohno bằng lối này.
... Cảm xúc thật lẫn lộn.
Đường về nhà vừa thân quen vừa lạ lẫm quá.
Trước giờ, tôi chẳng hứng thú gì với việc quay về nhà Tohno. Giờ xem ra cũng không đến nỗi tệ.
... Ngôi nhà tôi ở cho đến năm 9 tuổi.
Lúc này, em gái Akiha của tôi đang ở trong căn biệt thự mang phong cách Tây phương cực kì không Nhật Bản đó.
Tohno Makihisa - ông già tôi, người đứng đầu gia tộc, ghét tôi một cách thậm tệ, đã qua đời vài ngày trước.
Mẹ tôi mất vì bệnh tật sau khi Akiha được sinh ra nên nhà Tohno giờ chỉ còn tôi và em gái.
Mang danh phận trưởng nam, chắc người ta sẽ nghĩ tôi đang mong đợi được thừa kế gia sản... nhưng tôi không hề có ý định đó.
Trở thành người lãnh đạo gia tộc đồng nghĩa với việc phải đi theo lề thói.
Tôi không đếm nổi bao lần bố tôi mắng tôi chỉ vì tôi muốn có cuộc sống tự do.
Và rồi tôi bị tai nạn đó, cơ thể tôi yếu ớt đi... Bố tôi thấy hẳn đây là thời cơ tốt để tống cổ tôi ra ngoài.
Hình như, ông ấy đã đưa ra lí do "cái thằng có thể lăn ra chết bất cứ lúc nào không có tư cách làm chủ gia đình, cho dù nó có là trưởng nam đi nữa".
Tuy nhiên, ông ấy chẳng được như ý, tôi đã bình phục. Nhưng, em gái Akiha đã bị mặc định là người thừa kế chính thức.
Trước đây, Akiha đã chịu sự răn dạy nghiêm khắc với cương vị là một cô gái nhà Tohno.Nay, nó còn phải nỗ lực hơn rất nhiều. Đó là tất cả những gì tôi được cho hay.
Trước tai nạn đó, tôi cùng Akiha còn chơi đùa với nhau trong vườn. Sau tai nạn đó, tôi chẳng còn gặp nó lần nào nữa.
Thực ra, Akiha đã cố đến thăm tôi vài lần trong thời gian tôi mới chuyển đến ở nhà Arima.
Thật chẳng may, chúng tôi chẳng bao giờ có cơ hội nhìn thấy nhau vì tôi thường xuyên nằm viện. Tôi hoàn toàn mất liên lạc với Akiha khi nó học trường nội trú.
Không như Akiha, tôi đã bị tách khỏi gia tộc.
Đó là lí do tôi có cuộc sống tự do này. Ngôi trường cấp 3 của tôi chỉ thuộc mức trung bình và cơ hội để tôi gặp Akiha ngoài đời gần như bằng không.
Ông già tôi mất, tôi nhận được thông báo hãy quay về.
Nói thẳng thừng, tôi chẳng muốn về lại chút nào.
Nhưng Akiha vẫn ở đó.
Khi chúng tôi còn nhỏ...
Akiha là một cô nhóc rụt rè, dễ giật mình, cứ như đang chịu đựng nỗi đau nào đó. Nó luôn bám theo tôi, tiếng bước chân đều đều.
Thân hình trông mảnh dẻ, mái tóc đen dài cùng các trang phục mang phong cách Tây phương đắt tiền khiến con bé y hệt búp bê Pháp.
Tôi thấy đáng thương cho nó, phải sống một mình trong căn biệt thự trống trải, giờ cũng không còn bố. Nhưng hơn hết là mặc cảm tội lỗi, tôi nghĩ mình đã đẩy hết trách nhiệm gia đình cho nó để sống vui vẻ một cách ích kỉ.
Có lẽ, việc tôi chấp nhận quay về lần này là lời xin lỗi của tôi với Akiha.
Biệt thự Tohno to khủng khiếp.
Bao quanh toàn những hàng song sắt, người ta có thể nhét cả một trường tiểu học vào khuôn viên biệt thự mà vẫn vừa.
Vườn cây dàn thành trận thế trận vây kín, giống như khu rừng. Ngôi biệt thự nằm tại trung tâm khu rừng đó, xung quanh là vài khu nhà rời.
Tôi chẳng nghĩ gì khi còn bé. Tuy nhiên, sau khi đã sống ở một căn nhà bình thường trong tám năm, diện tích lớn thế này thật bất công.
Cổng không khóa.
Tôi mở cổng, tiến thẳng vào cửa chính biệt thự.
Cánh cửa lớn nặng nề như chực bổ xuống khách viếng thăm.
Bên cạnh đó là một chiếc chuông điện bé xíu.
"... Được rồi."
Lấy hết can đảm, tôi ấn nút.
Không có tiếng kêu nào phát ra cả.
Sự im lặng ngạt thở kéo dài vài giây.
Và rồi, tiếng bước chân sột soạt sau cửa báo hiệu có người.
"Chúng tôi đợi cậu mãi."
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Bên trong là dãy hành lang tôi vẫn còn nhớ và một cô gái đeo tạp dề.
(Nhạc nền: Kagetsu Tohya - Track 14 - "Sunny Place")
"May thật. Cậu chủ đến trễ quá, tôi chỉ sợ cậu lạc đường. Tôi còn tính sẽ đi tìm cậu nếu cậu vẫn chưa có mặt khi trời tối cơ ạ."
Cô gái trong chiếc tạp dề lỗi thời nở nụ cười tươi tắn.
"À, không... tại vì... vâng..."
Tôi sửng sốt vì lối ăn mặc cổ xưa của cô ấy đến mức nói năng lắp bắp.
Có lẽ thấy hành vi của tôi thật đáng nghi, cô ấy nghiêng đầu hỏi.
"Cậu là Shiki-sama (1), có phải không ạ?"
"Ớ... Vâng, nhưng chị không cần gọi tôi bằng '-sama'."
"Đúng là cậu rồi? Chà, đừng làm tôi sợ như thế chứ! Tôi chỉ lo mình nhầm lẫn."
Cách nói chuyện của cô ta chẳng khác nào bà mẹ đang dạy con.
Dù vậy, gương mặt cô ấy vẫn mang nụ cười xinh xắn và nó không làm mất đi vẻ thân thiện của cô ấy.
... Cô ấy mặc tạp dề ra ngoài áo kimono
Cô ấy tiếp đón khách và gọi tôi bằng '-sama'.
Thế thì chắc chắn cô ấy là...
"À, này... nếu tôi đoán đúng thì chị là một trong những người giúp việc ở đây nhỉ?"
Cô gái chỉ cười đáp lại.
"Đi thôi, cậu chủ chắc mệt rồi. Xin cứ vào trong. Akiha-sama đang đợi cậu ở phòng khách."
Cô ấy đi nhanh qua hành lang, hướng tới phòng khách.
Chợt, cô ấy quay lại giống như nhớ ra điều gì, cô cúi chào, nở nụ cười sáng lạn.
"Chào mừng cậu đã về, Shiki-sama."
Lời chào của cô ấy được thốt lên kèm nụ cười tươi như hoa.Tôi không biết trả lời ra sao, nên đành chậm rãi bước theo.
Được cô ấy dẫn đường, tôi vào phòng khách.Có cảm giác như tôi mới vào đây lần đầu.
Tôi không biết là do tôi đã quên mất hay người ta đã tân trang lại nó sau 8 năm.
Dù là lí do nào chăng nữa, trông căn phòng quá xa lạ, nó giống như thuộc về ai đó hoàn toàn khác.
Trong lúc tôi còn đang ngó nghiêng, cô gái đeo tạp dề cúi chào vội vã.
"Tôi đã dẫn Shiki-sama về rồi ạ."
"Rất tốt. Kohaku, cô có thể quay về bếp."
"Cảm ơn cô chủ."
Có vẻ như tên cô giúp việc là Kohaku.
Kohaku-san cúi chào nhanh chóng, giống như để xin phép xong rời khỏi phòng khách.
Tức là chỉ còn tôi và hai cô gái tôi không nhận ra.
(Nhạc nền: Kagetsu Tohya - Track 02 - "Moonlit Night")
"Đã lâu rồi chúng ta mới gặp nhau, Nii-san (2)."
Tiếng nói của cô gái với mái tóc dài đen mang ánh mắt sắc bén.
... Bộ não của tôi ngừng hoạt động.
Tôi không nghĩ được gì hết càng không biết đáp lại ra sao. Tất cả những gì tôi đã làm là gật đầu và "Phải."
... Tôi không nghĩ đó là lỗi nơi tôi.
Sau tám năm, Akiha đương nhiên chẳng giống với hình ảnh trong kí ức tôi. Con bé đã hoàn toàn biến thành một quý cô đúng điệu gia đình quý tộc.
"Nii-san?"
Cô gái tóc đen khẽ nghiêng đầu bối rối.
"À...ờ..."
Thảm hại thay, tất cả những gì tôi có thể làm là ậm ừ.
Bộ não của tôi xoay tròn như con quay trong lúc tôi cố chấp nhận cô gái trước mắt là Akiha, nhưng có vẻ như Akiha đã nhận ra tôi là anh trai nó rồi.
"Trông anh không được khỏe. Anh có cần đi nghỉ trước không?"
Akiha bắn một tia nhìn sắc lẻm về phía tôi.
... Nếu tôi không nhầm thì nó đang cáu lên rồi?
"...Không. Anh khỏe mà. Anh chỉ ngạc nhiên vì em đã thay đổi rất nhiều, Akiha."
"Người ta ai cũng thay đổi sau 8 năm thôi, Nii-san. Nhất là ở độ tuổi của chúng ta, hay anh tưởng chúng ta sẽ như ngày xưa mãi mãi?"
... Gì thế này?... Từng lời của Akiha đều như có gai nhọn.
"Không, em thực sự đã thay đổi rồi, Akiha. Em đã trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết."
Cũng không phải nịnh nọt gì. Thực sự tôi thấy thế.
----Và sau đó.
"Phải rồi. Nhưng mặt khác, về phần anh, chẳng thay đổi dù chỉ một chút."
Akiha lạnh lùng đáp, hai mắt nhắm lại.
"...."
... Dù sao thì, tôi cũng đã chuẩn bị cho tình huống này.
Đúng như đã dự đoán. Xem ra Akiha chẳng ưa gì tôi.
"Nếu anh thấy khỏe, vậy thì chúng ta hãy nói cho xong. Anh chưa được nghe lời giải thích tại sao anh lại được triệu tập, phải không Nii-san?"
"Anh chẳng nhận được gì nhiều hơn một tin nhắn "Quay về biệt thự", tuy nhiên anh có đọc tin ông già qua đời trên báo."
... Nếu người chủ một công ty lớn chết đi, chuyện đó chắc chắn sẽ xuất hiện trên các tạp chí kinh tế.
Tin Tohno Makihisa qua đời đến tai con trai ông ta, Tohno Shiki, nhờ vào một tờ báo, sau khi tang lễ kết thúc.
Mặc dù không một người họ hàng nào báo tin cho hắn cả, thằng con mất quyền thừa kế gia sản này cũng dư sức biết tin bằng cách bỏ ra 100 yen mua báo. (3)
Nghe thì có vẻ trào phúng đấy, nhưng xem ra như vậy cũng tiện lợi phết.
"... Em xin lỗi. Nếu anh không được biết tin bố qua đời thì đó là lỗi của em."
Akiha cúi đầu trong im lặng.
"Không sao cả. Dù anh có đến dự tang lễ đi nữa thì cũng không làm mà ông già sống lại được. Em không cần phải lo đâu."
"... Em xin lỗi. Nghe anh nói vậy em cũng thấy nhẹ nhõm hơn."
Akiha có vẻ nghiêm túc, nhưng tôi chẳng quan tâm vụ này cho lắm.
Tang lễ là nghi thức dành cho những ai chưa dứt được tình cảm với người đã khuất. Với người như tôi, kẻ đã cắt đứt sợi dây đó từ lâu lắm rồi thì cần gì chứ.
"Gọi anh trở lại là dự định ngay từ đầu của em. Không thể gửi trưởng nam nhà Tohno cho chi Arima mãi được.
Giờ bố đã mất, những người duy nhất mang dòng máu Tohno là em và anh đó, Nii-san. Em không biết ông nghĩ gì khi gửi anh sang nhà Arima nhưng ông không còn ở đây nữa,chẳng có lí do gì để anh ở lại đó cả. Vì vậy, em gọi anh trở về."
"... Nghe thật tử tế và chu đáo, nhưng anh rất ngạc nhiên khi em có thể nhận được sự đồng ý của những người họ hàng về vụ này đấy. Không phải chính họ đề xuất việc gửi anh sang nhà Arima sao?"
"Lúc đó là vậy nhưng giờ em đã trở thành chủ gia tộc Tohno. Em cũng vừa hủy lời hứa hôn với nhà Kumigane rồi.
Em mong anh tiếp tục sống ở đây, Nii-san. Thế nhưng, nơi này có luật lệ của riêng nó. Anh phải từ bỏ lối sống buông thả của anh từ trước tới nay."
"Haha. Anh sợ điều đó chẳng xảy ra đâu. Không có chuyện anh quay trở lại làm một cậu thiếu gia quý phái nhé. Mà anh cũng chẳng cần."
"Em không đòi hỏi ở anh, nhưng xin hãy tuân thủ, hay anh cho rằng anh không thể làm nổi những điều em đã làm?"
Akiha trừng mắt nhìn tôi.
Xem ra, nó đang tranh thủ trả thù tôi vì tội đã bỏ mặc nó trong tám năm qua.
"Được rồi. Anh hiểu. Anh sẽ cố hết sức."
Akiha vẫn giữ nguyên ánh mắt trừng trừng giống như chẳng tin tôi chút nào.
"Anh không cần phải cố, chỉ cần anh làm đúng yêu cầu là được."
Khoanh tay đầy vẻ cao ngạo, con bé đáp dửng dưng.
"Trở lại chủ đề chính. Bây giờ, chỉ có anh và em sống ở đây. Em không thích có người khác quấn quanh nên em đuổi hết bọn họ đi rồi."
"Hả? Đợi đã, Akiha. Em 'đuổi hết đi'?"
"Anh chắc chẳng thích thú gì khi gặp lại những người họ hàng đó, đúng chứ Nii-san? Em cũng cho thôi việc gần hết người giúp việc rồi, chỉ giữ lại đủ cho anh và em, không vấn đề gì đâu."
"Khoan đã, 'không vấn đề'? Em sẽ bị những người khác công kích trong cuộc họp gia tộc nếu làm vậy!"
"Xin hãy im lặng. Anh thích biệt thự này đầy ắp người, hay là thích sống thoải mái như thế này hơn?"
... Chà chà.
Ờ thì, đúng là như thế này dễ chịu hơn, nhưng...
"Nhưng mà em vừa mới lên lãnh đạo gia tộc, Akiha. Nếu em lợi dụng quyền lực cứ như tay độc tài thì những người khác sẽ không ngồi yên đâu. Ngay cả ông già cũng không dám bỏ ngoài tai lời của họ."
"Tất nhiên. Đó là lí do bố gửi anh cho nhà Arima nhận nuôi. Nhưng em thì khác, em căm ghét họ từ lâu rồi. Em không muốn nhìn họ càn quấy thêm chút nào nữa."
"'Không muốn nhìn họ càn quấy'...nghe hay nhỉ, Akiha..."
"Hừ, đủ rồi! Anh chỉ cần nghe thôi! Anh không phải lo về phần em! Xin anh hãy lo cho thân anh ấy, Nii-san! Em biết chắc nó sẽ khá khó khăn cho anh đấy."
Akiha gắt gỏng đáp, quay mặt đi.
"Bây giờ, nếu còn gì anh chưa rõ, cứ hỏi cô ta, Hisui."
Akiha liếc về phía cô gái đứng cạnh.
Cô gái tên Hisui cúi chào vô cảm.
"Đây là Hisui. Cô ta sẽ là người giúp việc riêng cho anh kể từ hôm nay. Như vậy ổn chứ?"
Cái gì cơ?
"Đợi đã, người giúp việc riêng? Ý em là..."
"Nói cách khác, cô ta là người hầu của anh."
Akiha tuyên bố một cách hiển nhiên.
Tôi bàng hoàng.
Cô nàng mặc đồ hầu gái đứng đómột cách vô cùng tự nhiên, trang phục hoàn toàn phù hợp với phong cách phương Tây của ngôi biệt thự.
"Khoan khoan. Em biết đó, anh không phải trẻ con. Anh không cần người hầu. Anh tự chăm sóc bản thân được mà."
"Bao gồm cả nấu cơm và giặt giũ nữa chứ gì?"
Ặc.
Akiha quả là sắc sảo.
"Vì anh đã trở về ngôi nhà này, nên trong mọi thời điểm, anh sẽ nghe theo sự chỉ đạo của em. Em không biết anh sống ở nhà Arima ra sao, nhưng giờ anh sống ở nhà Tohno. Hãy chấp nhận mọi thứ thuộc quyền sở hữu của anh."
"Ặc..."
Câm lặng, tôi liếc về phía Hisui.
Như dự đoán, cô ta chỉ nhìn lại tôi, vô hồn như búp bê.
"Vậy là xong, Hisui. Hãy dẫn Nii-san về phòng."
"Vâng, thưa cô chủ."Hisui tiến về phía tôi nhẹ tựa cái bóng.
"Tôi sẽ dẫn cậu về phòng, thưa Shiki-sama."
Hisui tiến về phía hành lang.
Tôi vừa thở dài vừa nối gót theo.
Chúng tôi đi vào hành lang.
Ngôi biệt thự được chia làm cánh đông và cánh tây, với hành lang chạy ở giữa.
Hành lang như con chim dang cánh chéo sang hai bên đông và tây. Mỗi cánh tương đương một bệnh viện nhỏ.
Tôi nhớ ngôi biệt thự này được xây dựng đối xứng nên phần đông và tây có cùng lối kiến trúc.
"Phòng của cậu ở hướng này ạ, Shiki-sama."
Hisui lên cầu thang.
Có vẻ phòng tôi ở tầng hai.
... Nhớ lại, phòng của người hầu ở tầng một của cánh tây nên chắc phòng của Hisui và Kohaku sẽ ở đó.
(Nhạc nền: Kagetsu Tohya - Track 12 - "Emotion")
Bên ngoài, mặt trời đã lặn.
Cô gái trong bộ đồ người hầu sải bước trên hành lang dài, lờ mờ sáng, mà không nói một câu.
"...Cảm giác như lạc vào xứ thần tiên."
Không để ý, lời tôi vuột khỏi miệng.
"Cậu vừa nói gì phải không ạ, Shiki-sama?"
Hisui dừng lại, quay mặt về phía tôi.
"Không, tôi chỉ lẩm bẩm thế thôi. Đừng bận tâm."
"..."
Nhìn tôi một lúc, Hisui cúi chào và lại đi tiếp.
"..."
"Không thốt nên lời" là cụm từ có thể mô tả chính xác hoàn cảnh lúc này.
Căn phòng Hisui cho tôi xem chẳng phải là thứ có thể dành cho một học sinh cấp 3 bình thường.
"... Phòng tôi đây á?"
"Vâng. Nếu cậu chủ thấy không vừa ý, tôi sẽ đổi cho cậu cái khác."
"Không, làm gì có chuyện tôi không vừa ý. Chỉ là..."
Chỉ là hơi... không, phải là quá xa hoa với tôi.
"Shiki-sama?"
"Thế là tốt rồi. Tôi sẽ vui vẻ ở trong căn phòng này."
"Vâng. Căn phòng này không bị ai sử dụng trong suốt tám năm qua nên tôi không nghĩ ra lí do gì để cậu phải chê trách nó."
"...?"
Những lời Hisui nói có vẻ kì quặc.
Nghe cứ như đây là phòng cũ của tôi hồi xưa.
"... Này. Đây có phải phòng tôi ở ngày xưa không?"
"Thưa cậu chủ, tôi được nghe rằng đúng như vậy. Tôi không nhầm lẫn chứ ạ?"
Hisui nghiêng đầu một chút xíu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, cô gái này cũng có cảm xúc như người thường.
"Nghe cô nói vậy, tôi cũng thấy nó hơi quen quen. Chắc là vậy rồi."
Thật sự, tôi thấy căn phòng này vô cùng lạ lẫm nhưng tôi nghĩ là do tôi đã rời xa nơi này tám năm thôi.
"Thật khó để tôi làm quen với nơi này. Mới sáng nay, tôi còn ở trong một căn phòng rộng sáu-một-phần-hai chiếc chiếu. Giờ cứ như đang ở trong khách sạn năm sao."
"Tôi hiểu nguyên nhân, thưa cậu, nhưng xin hãy thoải mái. Từ nay về sau, cậu là trưởng nam của gia tộc Tohno, thưa Shiki-sama."
"Cô nói cũng phải. Tôi sẽ cố gắng hết sức để trông hợp cách, ít ra là trong mắt người ngoài."
Thịch. Tôi đặt cặp lên bàn xong duỗi người ra.
Hôm nay khá căng thẳng nhưng xem ra chẳng còn cách nào hơn là thích nghi.
"Shiki-sama, toàn bộ hành lí của cậu chủ đã được mang lên đây rồi. Cậu còn có yêu cầu gì nữa không ạ?"
"Không, không có gì đâu. Tại sao cô lại hỏi vậy?"
"...Có một chút đồ được gửi riêng cho cậu. Nếu cậu cần, tôi có thể mang lên ngay, nên xin cậu chủ đừng ngại yêu cầu."
"... Tôi hiểu. Nhưng giờ tôi không cần gì nữa đâu. Tôi cũng chẳng có bao nhiêu đồ riêng tư. Hành lí của tôi chỉ có chiếc cặp này, kính, và..."
Sách vở trong cặp cùng một dải ruy băng trắng không biết của ai. Chỉ có vậy...
"Dù sao đi nữa, cô cũng không cần phải lo về chuyện hành lí đâu. Căn phòng này thừa mức xa hoa với tôi rồi."
"... Tôi hiểu lời cậu rồi. Vậy thì, tôi sẽ gọi cậu sau một tiếng nữa."
"Một tiếng? Ý cô là bữa tối?"
"Vâng. Xin hãy thư giãn."
Lúc nào cũng thế, Hisui đều nói năng một cách vô cảm.
... Nhưng, cho dù cô ta có bảo tôi thư giãn thì tôi biết làm gì bây giờ?
Đồng hồ chỉ sáu giờ.
Bình thường, vào giờ này, tôi đang xem TV, nhưng tôi không chắc rằng có thể làm điều tương tự ở đây.
"Này Hisui. Tôi biết chuyện này có vẻ vặt vãnh nhưng trong nhà này có cái TV nào không?"
"TV...?"
Hisui khẽ nhíu mày.
... Tôi biết mình đã hỏi một câu ngốc nghếch.
Biệt thự xa hoa thế này mà không có nổi cái TV nào thì nghe kì quặc quá.
Hisui tỏ ra hơi bối rối, mắt nhìn vào khoảng không.
"... Thưa cậu chủ, không có TV trong phòng khách. Một số vị khách viếng thăm có sử dụng chúng, nhưng khi họ rời đi, họ gói ghém chúng cùng với hành lí và mang đi luôn nên tôi không nghĩ còn cái TV nào nữa."
"Đợi đã. Khách thăm? Những ai cơ? Và bao lâu?"
"Thưa cậu chủ, là những người họ hàng. Trưởng nam của Kugamine-sama từ một nhánh của gia đình, con gái thứ ba của Touzaki-sama và chồng chưa cưới, cậu cả của Kishima-sama đã ở đây trong ba năm."
"... Ba năm cơ á? Hisui, đó phải gọi là quân ăn bám chứ không phải khách viếng thăm."
Hisui không nói gì.
Xem ra, người hầu không được nói xấu gì đám người kia bất kể họ thuộc hạng ăn bám tồi tệ tới đâu.
Tóm lại, có vẻ như những người bà con đó đã mang TV đến rồi lại mang đi.
Ông già tôi ghét bất cứ thứ gì hiện đại. Không bao giờ ông ta xem TV. Nếu Akiha được ông ta dạy dỗ suốt tám năm qua thì chắc con bé cũng vậy thôi.
"Thôi kệ, không xem TV cũng có chết được đâu."
Hisui im lặng.
... Đúng kiểu người hầu mẫu mực, Hisui không hề hé môi trừ khi được hỏi trực tiếp.
Tất nhiên, như thế càng khiến tôi khó xử.
Tôi hy vọng có cách nào đó biến vẻ mặt vô hồn nở nụ cười nhưng xem ra không cố gắng thì không thể.
"À, hình như có phòng đọc sách ở tầng một cánh tây, đúng không nhỉ? Chắc tôi sẽ tranh thủ đọc một chút để giết thời gian."
Hisui vẫn không đáp lời.
Cô ta chỉ đứng trước cửa. Tôi còn không rõ liệu cô ta có nhìn tôi hay không.
"Hisui?"
Vẫn không nói gì.
Đột nhiên, cô nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Tôi nghĩ trong phòng Nee-san (4) có một cái."
"Hả?"
Tôi không hiểu cô ta đang nói chuyện gì nữa.
"... Ờ... có một cái gì cơ?"
"Thưa cậu, là TV. Tôi nhớ đã từng thấy một cái trong phòng Nee-san."
Hisui nói mơ hồ như đang nhớ về điều xa xăm nhiều năm trước.
"Đợi đã, Nee-san? Cô đang nói về Kohaku-san có phải không?"
"Vâng ạ. Hiện giờ, chỉ có tôi và Nee-san làm việc trong căn nhà này."
Nhờ lời cô ấy, tôi mới nhớ ra, họ trông khá giống nhau. Chỉ là, tôi không thể tưởng tượng được họ là hai chị em khi Kohaku-san luôn cười rực rỡ còn Hisui thì chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.
"Tôi rõ rồi. Kohaku-san quả thực giống người hay xem TV."
Nhưng tôi không lỗ mãng đến mức chạy thẳng đến phòng Kohaku-san và yêu cầu rằng, 'hãy nhường TV cho tôi xem'.
"Xin lỗi, cứ quên những gì tôi vừa hỏi đi. Dù sao thì, tôi cũng phải sống ở đây lâu dài, nên cứ chấp nhận phong cách của nơi này vậy."
Có trời mới biết Akiha sẽ châm chích tôi ra sao nếu nó biêt tôi xem TV.
Xem ra, tôi sẽ sống như một học giả kể từ hôm nay rồi.
"Được rồi. Tôi sẽ ở trong phòng đợi bữa tối nên cứ gọi tôi khi đến giờ. Chắc cô còn có việc phải làm, đúng chứ Hisui?"
Hisui gật đầu đồng ý và quay lưng đi.
Khẽ đẩy cửa, cô ấy đi mất.
Bữa tối chỉ có tôi và Akiha ngồi đối diện nhau.
Hisui và Kohaku không ăn cùng chúng tôi, chỉ đứng sau lưng để phục vụ. Chắc đây là quy tắc vốn có.
...Ban đầu, tôi cứ nghĩ bốn người chúng tôi sẽ ăn cùng nhau nên bị rơi vào tình thế này quả là khó xử.
À, một điều đáng lưu ý là tôi đã quên sạch cách thức ăn kiểu quý tộc.
Kể ra, tôi cũng còn nhớ chút chút nên cũng chẳng đến nỗi trông ngốc hoàn toàn. Tuy nhiên, con người thì ai cũng vứt những kinh nghiệm mình không dùng tới vào trong xó thôi.
Không khí căng thẳng kinh khủng, bất cứ cử động nào của tôi cũng làm chân mày Akiha nhíu lại.
... Giờ nghĩ lại, nếu ngày nào cũng phải chịu đựng cảnh này thì thật đau đầu.
Ăn tối xong, tôi quay về phòng.
Mới chỉ hơn tám giờ tối.
Vẫn còn sớm để ngủ, nên làm gì đây nhỉ?
Chú thích:
(1) -sama là kính ngữ dành cho người nghe có vai vế cao hơn hẳn người nói. Thể hiện sự kính trọng hơn -san, -sama ban đầu dùng để người hầu gọi chủ nhân. Hiện nay nhân viên bán hàng cũng có thể gọi khách hàng là -sama như một cách nịnh khéo. Trong Tsukihime thì nó được dùng như "cậu chủ" hoặc "cô chủ".(2) Nii-san là một trong những cách trang trọng nhất để gọi anh trai. Có vài cách gọi phổ thông hơn, như Aniki, hay Onii-chan.(3) Thời điểm hiện tại trong Tsukihime là ngày 21/10/1999. Vào thời điểm này, Internet còn chưa phổ biến nên báo giấy là kênh thông tin quan trọng. Ngoài ra, mặt bằng chung về trình độ tin học của dân Nhật không hề cao, chủ yếu do ít người thạo tiếng Anh.(4) Nee-san là cách trang trọng để gọi chị gái, tương tự Nii-san với anh trai.