Vô Ảnh Thần Chiêu

Chương 10

Mộc Thúy Hương, Sử Tiểu Linh, Mạc Mỵ Chúc cùng nhắm hướng Nga Mi mà đi. Lòng các cô cứ nghĩ rằng, thế nào Lã Tuyết Cừu cũng phải đến đó, chỉ có trước hoặc sau mà thôi. Dọc đường, họ nghe nhiều tin khá trọng đại.

Nga Mi là lãnh tụ trong mười ba bang phái quyết tử chiến với Tiểu Sát Tinh Lã Tuyết Cừu.

Nga Mi sẵn sàng cộng tác với bất cứ võ gia cao thủ nào nếu người ấy được ba cao thủ hữu danh trêи giang hồ viết giấy giới thiệu.

Nga Mi đại diện võ lâm, sẵn sàng tuyên chiến với bất kỳ phần tử nào của giang hồ ủng hộ Tiểu Sát Tinh Lã Tuyết Cừu.

Các cô nghe được tin đó lấy làm lo lắng.

Thúy Hương nói :

- Trước đây Thiếu Lâm cũng làm như Nga Mi nhưng bị Tuyết Cừu làm cỏ. Từ ngày Đại lão hòa thượng Tuệ Đức lên làm Chưởng môn, một số gian tăng của Thiếu Lâm đã bỏ chùa mà đi giang hồ. Việc của Nga Mi không có gì đáng lo, chỉ phiền người ta lợi dụng hai điều sau cùng, một số hào hiệp sẽ bị chúng làm hại.

Sử Tiểu Linh nói :

- Ta có hai biện pháp để giải quyết việc này. Một là hãy tìm người tài giỏi để Thúy Hương hóa trang làm Lã Tuyết Cừu, đến Nga Mi đại náo và giải tán đám này. Hai là, hoặc chúng ta thành lập hội Tiểu Sát Tinh để đẩy lui đám láo nháo kia.

Thúy Hương nói :

- Hồi Lã Tuyết Cừu võ công chưa cao siêu lắm mà ba vị Chưởng môn của ba đại bang phái bị hắn giết trong vòng vài chiêu, kể cả mấy chục cao thủ cũng vậy. Nên khó mà tìm một cao thủ như hắn. Ta có thể cải trang giống một Lã Tuyết Cừu, nhưng khó mà cải trang tài nghệ. Còn vấn đề thứ hai thuộc loại không tưởng.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện mãi, đến chiều mới đến tửu điếm. Chiều nay tửu điếm ít thực khách. Họ ăn uống và nói chuyện thoải mái. Dĩ nhiên chuyện chính vẫn là chuyện giang hồ và Lã Tuyết Cừu.

Họ bàn kế hoạch dở chừng thì ngoài quán bước vào một thiếu nữ nhan sắc xinh đẹp, trạc tuổi bằng các nàng.

Thiếu nữ ấy vừa bước vào đưa mắt đảo nhìn khắp quán rồi tìm một bàn ngồi cạnh ba nàng.

Sau đó không lâu có hai người khách bước vào lưng đeo trường kiếm, bọn họ nhìn nhớn nhác chung quanh. Cả hai vừa ngồi vào bàn, một trong hai gã chỉ bàn ba nàng nói :

- Vị cô nương kia là con gái của Sử Thôn!

Hai tay kiếm khách đứng lên cùng một lúc. Họ tiến lại bàn các cô, nói :

- Xin lỗi, cô nương có phải là Sử Tiểu Linh không?

Ba thiếu nữ trẻ đẹp này thấy mặt mày của hai gã kiếm sĩ có vẻ phách lối thù hằn, lại thêm nét lần như mình là lương đống của võ lâm không bằng.

Tiểu Linh nói :

- Chính là ta!

Hai tên kia cũng rút kiếm ra một lượt. Gã râu quai nón nói :

- Ta, Thúc Tạo quê ở Lô Sơn, đã từng đến nhà cô nương một đôi lần. Cũng vì việc Tiểu Sát Tinh Lã Tuyết Cừu. Nghe rằng cô nương cùng với gia đình đã tiếp trợ cho hắn. Nga Mi đã công bố, giang hồ có quyền sát hại những ai đã tiếp trợ Lã Tuyết Cừu mà không phải bồi thường nhân mạng.

Gã đứng bên Thúc Tạo nói :

- Ta, Quách Đạo Nghĩa, quê ở Vân Mộng. Chí nguyện của ta cũng như cái danh của ta, vì giang hồ mà trừ gian diệt bạo! Lã Tuyết Cừu và đồng bọn là đối tượng để chúng ta tiêu diệt.

Ba nàng xô bàn đứng lên, rút kiếm ra. Mộc Thúy Hương nói :

- Ta từng nghe và từng thấy giang hồ đối xử với Lã Tuyết Cừu. Thật đáng khen cho những ai tự xưng là nghĩa hiệp! Họ Lã đã làm gì mà hai vị thù hằn hắn?

Cả hai tên kia cùng nói một rập :

- Chúng ta luôn luôn đứng chung hàng ngũ của võ lâm.

Chúng vừa dứt lời liền múa kiếm đâm thẳng vào các cô.

Sử Tiểu Linh đấu với Quách Đạo Nghĩa. Mộc Thúy Hương toan ra tay, nhưng Mỵ Chúc lướt tới rước đánh với Thúc Tạo.

Nói cho đúng, Quách Đạo Nghĩa kiếm pháp cũng chỉ tương đương với Tiểu Linh, nhưng phần công lực của hắn cao hơn nàng một bậc. Tuy vậy, Sử Tiểu Linh không nao núng. Nàng chiến đấu rất gan lì.

Về phần Mạc Mỵ Chúc, nàng đã đem hết cả tài nghệ để chiến đấu. Nhưng không làm sao giải tỏa được những nguy hiểm đang bao phủ lấy nàng.

Thúy Hương đứng lượt trận, thấy bạn mình nguy hiểm, nàng muốn cải trang làm Lã Tuyết Cừu nhưng cảm thấy không tiện nhiều mặt. Cái không tiện trước nhất vẫn là sự hiểm nghèo đổ ập xuống hai nàng bất kỳ lúc nào. Và nhắm chừng lại võ nghệ Thúy Hương vẫn không hơn Tiểu Linh. Nhìn sang thiếu nữ mới vào kia, nàng cứ gầm mặt mà ăn, không để ý đến chung quanh.

Một đôi thực khách trong quán thấy cuộc đấu ngoạn mục, ghế nghiêng bàn ngã họ đành ngồi lại mà xem.

Còn lão chủ quán cứ đứng giậm chân mà than thở.

Quách Đạo Nghĩa sử dụng Vô Vi kiếm pháp của Thiên Thai Tôn.

Thiên Thai Tôn là một môn phái thuộc Mật Tu và kiếm pháp của phái này rất ít người biết.

Sử Tiểu Linh sử dụng Lê Sơn kiếm pháp. Loại kiếm pháp này do các đạo cô hợp soạn, đã truyền qua nhiều đời.

Cả hai đấu thủ đánh càng lúc càng hăng, người xem cứ tưởng Tiểu Linh sẽ bị bại trong vòng năm hiệp.

Phải công nhận, Tiểu Linh đã gan lì mà lại thông minh. Nàng biết đối phương nội lực hơn nàng, nên với thân pháp uyển chuyển, nàng sử dụng nhiều hư chiêu để đối phương rối trí và mất sức.

Qua khỏi năm hiệp, tuy rằng Tiểu Linh chưa chiếm vị trí trung phong, nhưng đã hướng về vị trí này đối với Tiểu Linh thật không khó.

Còn Mạc Mỵ Chúc thì thật thảm hại. Vạt áo của nàng đã bị rách nhiều nơi, dường như chưa phạm vào da thịt nên chưa thấy đổ máu.

Mộc Thúy Hương ở ngoài hượm sẵn.

Bỗng Thúc Tạo hét lớn một tiếng, hắn đưa sát chiêu “Điểu Vị Hoa Sầu” (chim vì hoa mà buồn). Chiêu này rút trong Túy Hoa kiếm pháp.

Nguyên Túy Hoa kiếm pháp do một cao thủ của đạo gia là Hán Như đạo sĩ, ông ta hoàn tục mà biên soạn. Túy Hoa kiếm pháp so với Mai Hoa kiếm pháp, sức lợi hại tương đương. Sở dĩ Mai Hoa kiếm pháp được người ta ca ngợi, vì loại kiếm phái này do một đại tộc truyền bá. Còn Túy Hoa kiếm pháp thì không được công truyền.

Rất tiếc, Thúc Tạo học không hết chân truyền nên đường kiếm còn thô, nhưng với chiêu Diều vị hoa sầu, Mạc Mỵ Chúc cũng không tránh khỏi cái chết.

Trong khoảnh khắc ấy, bỗng hai ánh kiếm lóe lên, Thúy Hương vừa toan đưa kiếm cản thế kiếm của Thúc Tạo, thì thanh kiếm của thiếu nữ kia đã hãm kiếm của Thúc Tạo lại trước. Chỉ một chiêu bất thần của thiếu nữ ấy cũng đã thiến cho mọi người kinh ngạc.

Thúc Tạo trầm giọng hỏi :

- Cô nương cũng một phe với Lã Tuyết Cừu?

Thiếu nữ thản nhiên nói :

- Không riêng gì ta! Rồi đây giang hồ cũng cùng một phe với hắn!

Thúc Tạo nổi giận nói :

- Báo danh đi!

Thiếu nữ nói :

- Để ngươi chết rồi sẽ báo danh luôn!

Ánh kiếm của nàng chớp lên... Với chiêu “Nguyệt Lạc Ô Đề” trong Tuyết Sơn kiếm pháp, khiến Thúc Tạo choáng váng mặt mày. Hắn nhảy lui ra ngoài chong kiếm thủ thế.

Thiếu nữ nhìn hắn cười lạnh :

- Tài nghệ đó mà cũng... Mang chuông đi đánh xứ người! Nếu bẻ kiếm thề không đánh hôi nữa, bản cô nương sẽ tha chết cho!

Thúc Tạo nghe nàng sỉ nhục mình, hắn hết bình tĩnh, liền tấn công liên tiếp những chiêu trong Túy Hoa kiếm pháp.

Sang chiêu thứ hai, thiếu nữ xuất chiêu “Mãn Thiên Tuyết Lạc”, chiêu mới đi một nửa, gã đã bay kiếm ra ngoài, nửa chiêu còn lại theo đà đứt tiện tay cầm kiếm của gã đến sát vai...

Hắn ngã ngửa ra nằm lăn lộn.

Bên kia Quách Đạo Nghĩa thấy tình cảnh như vậy thì kinh khϊế͙p͙. Một phần sợ mình lâm nguy nếu như thiếu nữ kia nhập cuộc, một phần vì sự sống chết của đồng bọn.

Sử Tiểu Linh thấy cao hứng, đột nhiên đường kiếm của nàng linh hoạt dị thường.

Quách Đạo Nghĩa cảm thấy trước mặt mình muôn ngàn ánh kiếm. Bây giờ hắn muốn hưu chiến cũng muộn mất. Hắn rơi vào thế tử vong trong nháy mắt.

Bỗng có tiếng thét đau đớn, một vòi máu phun vọt ra, Quách Đạo Nghĩa đã đứt ngọt một cánh tay bên trái.

Sử Tiểu Linh giá kiếm nói :

- Đó là tự ý các ngươi đi tìm cái chết!

Mộc Thúy Hương đắp cho chúng một ít thuốc cầm máu, rồi nói :

- Hai vị hãy mang cánh tay này đi! Học được bài học này đã cuối cuộc đời mất rồi. Nếu phải là tôm cua thì còn có thể mọc lại cánh tay khác!

Hai tên kia ném những cái nhìn oán độc về phía các nàng, rồi cúi xuống nhặt kiếm găm bao, vác cánh tay chết mà bước ra khỏi quán.

Mạc Mỵ Chúc quay sang thiếu nữ, vòng tay nói :

- Tiểu muội là Mỵ Chúc tài nghệ thô thiển đã được nữ hiệp cứu mạng, xin cho tiểu muội được đền ơn!

Thiếu nữ đưa tay chận lại, nghiêm giọng nói :

- Việc làm không lượng sức mình, đã thiệt thân mà còn di hận cho người khác. Ta đoán không lầm, chư vị đi Nga Mi?

Thúy Hương trầm ngâm một hồi rồi đáp :

- Lời của tỷ tỷ nói tuy đúng, nhưng trường hợp này là vấn đề khác! Mọi người đều muốn giết Lã Tuyết Cừu, nhưng thật ra họ không biết chàng đáng chết về tội gì? Bọn tiểu muội dẫu biết mình không hơn ai, nhưng ít ra còn có dược tấm lòng vị nghĩa. Chết hay sống đối với con nhà võ không là vấn đề trong những trường hợp thế này.

Thiếu nữ ấy gọi tính tiền quán rồi cáo từ. Mặt nàng tuy đẹp nhưng vẫn lạnh như tiền.

Mỵ Chúc nói :

- Xin nữ hiệp cho biết danh tánh?

Thiếu nữ nói :

- Danh tánh chẳng qua cũng là khách sáo. Ta nên thoát khỏi cái tầm thường đó.

Nàng chào ba người rồi ra đi.

Thúy Hương nhìn theo, nói với các bạn :

- Tài nghệ của vị cô nương này còn cao diệu hơn cả Ngũ Liễu Nhi, và lạnh lùng như băng tuyết.

Tiểu Linh nói :

- Chắc chắn nàng đi Nga Mi! Ta đoán nàng đã gặp Lã Tuyết Cừu, nên mới nói những ngôn từ và cử chỉ như vậy.

Mỵ Chúc nói :

- Nếu vị cô nương ấy đừng đi vội, để Thúy Hương biến hóa vài nét giả làm Lã Tuyết Cừu, mặc sức giang hồ co giò chạy!

Thúy Hương nói :

- Cô ấy không bao giờ chịu giả Lã Tuyết Cừu đâu! Lẽ dễ hiểu, tài nghệ của cô ta không kém Lã Tuyết Cừu.

Ba cô mướn phòng trọ lại đó một đêm.

Ba cô nương trẻ đẹp lại liều mạng, lên phòng nằm chuyện vãn.

Tiểu Linh bỗng như nhớ ra điều gì nên gọi Mỵ Chúc, hỏi :

- Vì đâu mà Mỵ Chúc bênh vực Lã Tuyết Cừu?

Mỵ Chúc chớp mắt hỏi lại :

- Còn tiểu thư, cả gia đình nhà họ Sử đều muốn giết họ Lã, lý do gì tiểu thư lại... Tán trợ?

Tiểu Linh trừng mắt nói :

- Đồ quỷ! Tại vì ta thấy gã bị oan uổng...

Mỵ Chúc nói :

- Ta thì khác! Ta không cần biết hắn tà hay chính nhưng việc đầu tiên ta không muốn a tùng theo đám đông. Về sau thấy hắn có lòng chân chính, tự nhiên ta muốn nhập bọn với hắn. Còn Thúy Hương thì sao?

Thúy Hương rất biết thân phận mình nên nói :

- Ta cũng khác! Ta đi với hắn bởi vì... Hắn thích đi với ta!

Cả ba cô không biết có ai tin ai không?

Đang lúc ấy có tiếng gõ cửa nhẹ. Cả ba cô cùng ngồi dậy cô nào cũng chụp lấy vũ khí.

Thúy Hương nói :

- Ai gõ cửa đó, có việc gì không?

Có tiếng của thiếu nữ hồi chiều đáp :

- Quán này của phái Nga Mi mở ra để theo dõi những ai có liên quan với Lã Tuyết Cừu! Nếu không đi ngay lúc này thì họa sẽ đến trong nháy mắt.

Thúy Hương vỗ trán suy nghiệm :

- Nếu nàng có lòng tốt, thì ý ấy nên nói với ta ban chiều chứ?

Nghĩ vậy, nàng hỏi :

- Sao nữ hiệp không cho biết sớm hơn?

Thiếu nữ nói :

- Ta vừa mới khám phá!

Mỵ Chúc mở cửa... Không thấy ai cả. Nàng đâm ra băn khoăn.

Thúy Hương nói :

- Cô nương kia thừa sức đánh ngã ba chúng ta, thì cần gì phải lập mưu cho mệt tâm trí? Ta nên đi thôi!

Cả ba cô mang hành trang lên đường. Họ ra khỏi khách điếm và đi được một đoạn đường.

Lúc ấy có nhiều tiếng chân người chạy đuổi theo, bọn chúng đã đuổi kịp và đứng bao quanh ba nàng.

Ba cô bây giờ mới tin lời vị ân nhân của mình, họ đứng đâu lưng lại, rút vũ khí phòng ngự.

Đối phương của họ là bốn người, những kẻ từng hô hào vì công lý, nên họ bất cần chọn biện pháp. Đối với họ, miễn là cách nào cho công việc hữu hiệu thì họ cứ làm.

Một gã trong bọn lên tiếng :

- Các cô mướn phòng tại sao ra đi không thông báo cho bổn điếm?

Mỵ Chúc nói :

- Đã nộp đủ tiền bạc, thì ta muốn đi bao giờ cũng được và cũng chả cần thông báo với ai. Ai không biết các ngươi là đám tay sai của đám Nga Mi?

Bọn kia không cần dài dòng liền múa kiếm tấn công các cô.

Bốn người đánh ba người. Người bị vây không thể thi triển được diệu thuật, vì vị trí đứng của họ bị hạn chế.

Tiểu Linh nhận xét võ công của bọn này tuy không bằng hai tên hồi chiều, nhưng kiếm dài đất rộng chúng có thể tung hoành. Ba nàng biết rằng đêm nay khó thoát khỏi tai biến, và chắc chắn rằng đối phương không phải chỉ có chừng đó người.

Tiểu Linh nói nhỏ với các bạn :

- Phải liều chết mới có thể thoát hiểm được.

Thanh kiếm của ba cô mở rộng phạm vi hoạt động của mình.

Sử Tiểu Linh tách rời vị trí mà chiến đấu. Một mình cô chống cự với hai tên có võ công cao nhất trong bọn.

Mộc Thúy Hương thì đấu với một thiếu nữ.

Trời tối, bây giờ nàng mới phát giác ra, đối thủ của mình là một cô nương có kiếm pháp khá cao.

Nàng vừa đánh vừa châm biếm :

- Té ra đám tu hành kia cũng có hồng nhan tri kỷ!

Thiếu nữ nói :

- Ta cũng chỉ vì sự an nguy của giang hồ mà ra tay để trừ cường đạo và cường bạo.

Mộc Thúy Hương căm ghét cái thói cả иɦũ ɦσα lấp cái miệng em, hở ra là cứ nhân danh giang hồ. Đường kiếm của nàng tự nhiên như có hồn, như có sự phẫn nộ trong kiếm. Trong chốc lát, nàng đã loại đối phương ra khỏi vòng chiến.

Thiếu nữ bị thương nằm đó chưa biết sống chết ra thế nào. Nhìn sang Mỵ Chúc và Tiểu Linh, cả hai nàng đang khốn đốn, Thúy Hương hét lớn một tiếng, bay tới với chiêu Đơn đao phó hội. Thúy Hương đã đổi kiếm ra đao, nàng mô phỏng theo Lã Tuyết Cừu.

Tên đang đấu với Mỵ Chúc không ngờ nàng kia thi triển thần lực như vậy, liền xuất kiếm đỡ, xảy nghe cạch một tiếng khô khan, đường đao của nàng hoành qua một cái, hắn ối một tiếng, cánh tay của hắn bay lăn lóc ra ngoài và hắn cũng té ngửa ra.

Quả là thần đao! Kẻ có võ học không lấy gì cao siêu như nàng mà sử dụng thanh bảo đao giả, đột nhiên công lực tăng lên một cách bất ngờ. Chính đương sự cũng không ngờ nổi.

Thừa thế, Mộc Thúy Hương bay thẳng vào trận đấu chia bớt lực lượng cho Tiểu Linh.

Tiểu Linh đương cơn nguy biến thấy đối phương bị loại hai tên thì tinh thần nàng phấn chấn lên. Khi Thúy Hương xông vào thì Tiểu Linh phóng ra một kiếm trí mạng, đâm tên kia một đao xuyên quả tim.

Tiểu Linh vừa kịp rút kiếm ra, bỗng có tiếng gầm đinh tai điếc óc, lại thêm hai tay viện thủ khác từ quán phóng ra.

Hai kẻ vừa đến to con lớn xác, râu tóc xồm xoàm như những quái nhân. Hai quái khách vừa đến đưa mắt nhìn cuộc diện, một kẻ trầm giọng hỏi :

- Sự việc này phải giải thích như thế nào?

Sử Tiểu Linh nói :

- Đó là những kẻ đại diện cho Nga Mi, đại diện cho giang hồ muốn giết bọn tiểu nữ. Các vị là ai?

Một lão nói tiếng khàn khàn :

- Mấy con liễu đầu phải nạp mạng!

Hai lão tung chưởng đánh liền. Chưởng lực của hai lão rất mạnh, trong các cô chưa ai từng chứng kiến bao giờ.

Mộc Thúy Hương và Mạc Mỵ Chúc vội tránh ra. Thúy Hương múa đao đánh trả lại.

Một lão cười mỉa :

- Thạch sùng thổi thạch trụ (thằn lằn xô cột đá)!

Lão sàng qua sàng lại một hồi, đoạt lấy thanh bảo đao của nàng.

Mộc Thúy Hương từng xem thanh bảo đao quý ngang tính mệnh. Mất bảo đao coi như phụ lòng ủy thác của Lã Tuyết Cừu.

Mộc Thúy Hương vừa buồn vừa giận. Nàng rút kiếm ra quyết sống chết cùng hai lão.

Phía bên kia, Sử Tiểu Linh vẫn giữ phần thượng phong. Nhưng nhìn sang phía bạn, thấy tình cảnh như thế, nàng hiểu phần nguy về mình, bèn không còn cách nào khác, là phải nỗ lực thanh toán tên này.

Sử Tiểu Linh đánh ra mấy đường tuyệt kiếm nữa, bức bách lão kia nhảy ra ngoài. Tiểu Linh quyết không bỏ lỡ cơ hội, nàng bay theo thích một kiếm vào lưng lão, nhưng lão bên kia đánh ra một chưởng để cứu nguy.

Sử Tiểu Linh nghiến răng phóng kiếm tới...

Mọi người nghe tiếng choang, nàng bị dội lại.

Lão cầm đao nói :

- Con tiện tỳ kia! Phải nộp ngay bảo kiếm cho ta mới mong toàn tính mạng?

Tiểu Linh chả nói rằng, múa kiếm như gió tấn công lão. Nhưng lão lại dùng dị chiêu như trước, đoạt kiếm Tiểu Linh. Cái chết xảy đến cho các cô không biết lúc nào.

Mộc Thúy Hương cầm thanh kiếm quý Long Tuyền trêи tay, quyết liều chết lòng không chút sợ hãi, múa kiếm vun vút, nhưng kỳ thực chỉ là những giây phút cầm cự mà thôi.

Mạc Mỵ Chúc bị trúng một chưởng cực mạnh, ói máu ngã ra chưa biết sống chết.

Qua ánh trăng lờ mờ, bỗng nhiên mọi người thấy xuất hiện một thiếu nữ, nàng phóng người đến bên Tiểu Linh, nói :

- Nhị vị cô nương tránh ra đi! Hãy lo chữa thương cho Mỵ Chúc!

Thì ra cô ta đã biết tên ba người này.

Một quái nhân hét :

- Con a đầu này thân thế như thế nào?

Nàng chả cần trả lời, liền dùng Tuyết Sơn kiếm pháp mà tuôn ra xối xả. Ánh kiếm lênh láng như nước vỡ bờ, với chiêu thứ ba “Tuyết Ấp Sơn Đầu”, nàng đã chiếm lấy thượng phong, mặc dù lấy một chọi hai!

Với chiêu thứ tư “Tuyết Hoa Phân Phân”, cánh tay cầm bảo đao của một quái nhân đã vĩnh viễn rời khỏi cơ thể. Dư lực của kiếm còn táp qua lão thứ nhì. Lão kia kinh hãi nhảy ra ngoài.

Mộc Thúy Hương bước tới nhặt thanh bảo đao lên, rồi chỉ đao vào mặt lão cụt tay nói :

- Bỏ thanh kiếm kia xuống!

Thay vì lão bỏ kiếm xuống, lão lại gom hét tàn lực phóng kiếm tới với một tốc độ kinh khϊế͙p͙.

Mộc Thúy Hương tuy đã đề phòng nhưng cũng không ngờ lão còn sức hung hãn đến thế. Nàng hoành thanh Long Tuyền kiếm chặt vào kiếm lão.

Lão tuy gảy kiếm, sức xông tới của lão vẫn còn đà, Thúy Hương nhảy trái qua bên, nhưng dư lực cũng làm nàng suýt bị thương.

Mộc Thúy Hương quay lại cho lão một kiếm, đi đời một lão có cái miệng tận tụy với giang hồ.

Thanh kiếm khá quý của Tiểu Linh không dùng được nữa, nhưng nàng vẫn gom hai nửa lại cho vào bao.

Một lão quái đã vĩnh viễn bỏ cuộc, còn một lão đang đứng gườm với thiếu nữ kia.

Thế là bên phe Nga Mi có tất cả sáu người bây giờ chỉ còn hai. Và cả hai tên đều khϊế͙p͙ đảm trước uy phong của các cô, nhất là vị cô nương mới đến.

Thiếu nữ hỏi :

- Lão với Lã Tuyết Cừu có thù oán gì? Lão tự xưng là giang hồ chánh phái, sao lại có thái độ nịnh nọt như vậy?

Lão chỉ chờ nàng hỏi, tức là lợi dụng lúc nàng thoát khí, lão phóng người tới đánh liên tục mấy chiêu, nhưng coi lại lão đánh vào khoảng không, vì thiếu nữ kia đã mất dạng.

Sử Tiểu Linh, Mộc Thúy Hương thấy thiếu nữ kia sử dụng phép ảo ảnh giống Lã Tuyết Cừu đến chỗ vi diệu, lòng lấy làm cảm phục.

Khi cô ta đáp xuống, thì đã đứng trước mặt tên còn lại chứ không đối diện với lão kia nữa. Nhân đó, nàng giáng cho tên kia một chưởng sức mạnh không cùng, tên kia bay dạt ra ngoài, nằm giãy tê tê rồi im bặt.

Thiếu nữ lại chớp mình lên sử dụng chiêu thứ năm, tên quái tóc rối kia phóng mình nhảy qua đường biến mất dạng.

Khi đáp xuống thiếu nữ nói với ba nàng :

- Bây giờ ta nên vào quán này trừ luôn cho tuyệt gốc những tên ma đầu đội lốt đạo đức, để bọn chúng mất đi một cơ sở quan trọng!

Bốn cô quay trở lại quán.

Những tên võ công thấp kém lạy các nàng như tế sao. Những tên ăn mặc theo lối đạo sĩ, tăng lữ thì các nàng đã đưa họ về nơi tiên cảnh.

Việc đâu đó xong, các nàng lập lại trật tự.

Vài ba tên đầu bếp, chạy bàn tỏ vẻ ăn năn phục thiện, các nàng cho họ ở lại nấu nướng buôn bán cho khách bình thường.

Mộc Thúy Hương nói :

- Lần thứ nhì, nữ hiệp đã cứu bọn tiểu muội, xin cho biết phương danh để tiện việc xưng hô với nhau.

Bây giờ thiếu nữ mới nói :

- Ta Lý Yến Phi, hăm bảy tuổi!

Các cô lần lượt, giới thiệu danh tánh cho nhau.

Yến Phi nói :

- Ta đã gặp Tuyết Cừu một đôi lần, tâm hồn hắn chất phác đến độ thơ ngây. Ân oán đối với hắn rất rành mạch. Vô tội không bao giờ hắn giết. Có tội có thể hắn tha, võ công hắn lại rất cao. Bây giờ ta có vài lời đề nghị...

Ba cô đều nói một rập :

- Xin tỷ tỷ nói rõ lời đề nghị đó.

Yến Phi nói :

- Tất nhiên Lã Tuyết Cừu hiện giờ không có mặt trêи Nga Mi. Ba mặt Bắc, Đông, Nam muốn đi Nga Mi đều phải qua nơi đây. Vậy chúng ta muốn biết tin tức của hắn lẫn của giang hồ thì cứ ở đây bán quán là hay hơn hết.

Thúy Hương nói :

- Đó là cao kiến! Cho dù Tuyết Cừu không về đây chăng nữa, nhưng chúng ta vẫn nghe được tin tức của hắn.

Và các cô đều tán thành. Ngay từ đêm nay, họ bắt đầu sửa vai tuồng lớp và phân phối công việc.

Mãi đến đầu canh tư, có khách đến kêu cửa. Tiểu nhị ra gặp khách rồi vào nói lại :

- Đó là bọn giang hồ võ lâm, họ đi lỡ đường nên cần kiếm chỗ ăn, chỗ ngủ rồi đến sáng họ lại đi.

Thúy Hương trong vai người chạy bàn mang thức ăn ra gặp họ, thấy một lão mũi két, tuổi lối sáu mươi đi với năm tên giang hồ khác, nhưng nàng không biết mặt và tên. Thấy cốt cách của họ cũng giống như những kẻ từng tự xưng giang hồ chánh phái, nàng mừng thầm :

- Trị được tên ma đầu nào càng mừng cho võ lâm sớm tránh khỏi loạn nạn máu xương!

Thúy Hương đặt thức ăn xuống bàn rồi đứng khoanh tay hầu.

Tên mũi két ngửi thức ăn rồi hỏi :

- Nghe nói Nga Mi đã bố trí kế hoạch giết Lã Tuyết Cừu chu đáo lắm phải không?

Thúy Hương nói :

- Tiểu nữ không biết được việc này. Khách quan có thể tìm đến Nga Mi mà hỏi!

Lão mũi két trợn mắt :

- Ta nghe nói quán này là của Nga Mi lập ra?

- Tiểu nữ chỉ là người chạy bàn. Việc giang hồ, tiểu nữ không hề biết!

Lão mũi két hét :

- Việc là việc chung, tại sao cô nương lại không biết?

Mộc Thúy Hương nói như tâm sự :

- Mỗi người một việc, không ai chen vào chuyện của ai.

Lão mũi két lại hỏi :

- Vậy cho ta gặp người có trách nhiệm đó!

Thúy Hương nói :

- Tệ điếm làm việc suốt ngày đêm, tới phiên người nào thì người đó nghỉ, để còn dưỡng sức mà làm.

Hắn thấy Thúy Hương nói có lý, và không tiện việc bắt bẻ. Lão nói :

- Vậy ta ráng chờ đến sáng!

Lão áo trắng ngồi bên cạnh nói :

- Cô nương vào mang rượu ra đây!

Nàng vâng một tiếng rồi nói vòi vào trong :

- Rượu đặc biệt!

Lão áo trắng xét nét :

- Thế nào là rượu đặc biệt?

Thúy Hương nói :

- Đây đã có lệ rồi! Tệ điếm có quyền dâng rượu ngon cho các ngài, vì không mấy ai uống rượu giờ này!

Lão mũi két nheo mắt hỏi :

- Cô nương tên gì?

Nàng đáp.

- Anh Vũ!

Lão khen :

- Tên đẹp nhỉ!

Mộc Thúy Hương cười nửa miệng :

- Cám ơn khách quan tốt bụng! Nhưng cái tên Anh Vũ không có gì đẹp cả.

Nhà quán đem rượu ra, lão mũi két rót một ly đẩy về phía Thúy Hương nói :

- Mời Anh Vũ cô nương dùng trước!

Thúy Hương bưng ly rượu lên nói :

- Có lẽ quý ngài sợ rượu độc! Nhưng bổn quán xưa nay làm việc gì cũng có tình nghĩa.

Nàng nói xong làm một hơi cạn chén.

Lão áo trắng rót mời nàng một ly nữa.

Phút chốc nàng thù tiếp hết sáu chén. Rượu uống đến mức đó mà nàng vẫn không say.

Lão mũi két nhìn nàng chăm chăm rồi hỏi :

- Dường như Anh Vũ cô nương là người của võ lâm?

Thúy Hương cười mát :

- Không dám!

Đám võ gia lão thành đó ghẹo nàng mỗi người mỗi câu nham nhở nhưng nàng chả để ý gì đến.

Lão mũi két nói :

- Cô vào dọn cho chúng ta ba phòng, cung cấp hai người đẹp!

Thúy Hương nói :

- Phòng ngủ thì có, còn việc gì khác thì không!

Lão nói càn :

- Nếu không có thì các cô cũng được!

Thúy Hương gọi vói vào trong :

- A Lý ơi! Có người cần gặp!

Lý Yến Phi nghe gọi vội vàng chạy ra

Thúy Hương thuật lại mọi việc. Lý Yến Phi mỉm cười hỏi :

- Các ngài cần người đẹp lắm sao?

Lão mũi két khẳng định :

- Rất cần!

Lý Yến Phi nghiêm trang nói :

- Quán này của Nga Mi. Bọn tiểu nữ chỉ được lệnh bán thức ăn và rượu. Ngoài ra còn có cho thuê phòng trọ. Việc kia không có trong chương trình. Từ đây đến Nga Mi còn hai tửu điếm nữa. Tuy nhiên vừa rồi đây tửu điếm được chỉ thị đặc biệt, mỗi tửu điếm có quyền chọn một người đẹp để tiếp các bậc... Anh hùng! Phải là người xuất chúng thì mới được tiếp. Vậy quý khách quan hãy chọn người đi.

Bọn chúng nghe nàng nói, nhìn nhau như ngầm lựa chọn.

Lão mũi két hỏi :

- Xin cho gặp... Kỹ nữ của tửu điếm này!

Lý Yến Phi cúi đầu đáp khẽ :

- Chính tiểu nữ!

Sáu lão giật mình. Quả nàng là một.. Giai nhân lưng thon ʍôиɠ nở. Lão mũi két gật gù hỏi :

- Cô nương là người Ngô Sở chứ?

Lý Yến Phi hiểu lão muốn nói gì rồi, nên gật đầu, rồi hỏi :

- Người Ngô Sở thì sao?

Lão cười hềnh hệch nói :

- Nếu nói về sành ăn thì phải nói là Tề Ngụy. Nếu nói sành võ nghệ thì phải kể là Yên Triệu, mà nói về nghề chơi sành điệu thì phải nói người đẹp Ngô Sở!

Dường như để muốn chứng tỏ là người lịch duyệt, lão gật gù một bài tứ tuyệt của Đỗ Mục :

Lạc phách giang hồ tái tửu hành

Sở yêu tiêm tế chưởng trung khinh

Thập niên hốt giác Dương Châu mộng

Doanh đắc thanh lâu... Bạc hạnh danh!

(Giang hồ quảy rượu rong chơi

Trêи tay gái Sở tuyệt vời gót chân

Mười năm chợt tĩnh giấc xuân

Lầu xanh mang tiếng là.. Quân mặt dày!)

Lão nói tiếp :

- Cô em à! Sáu chúng ta đều là bậc anh hùng, ngàn vàng có thể ném qua cửa sổ để mua một nụ cười. Cô em chọn đi! Chọn đi!

Lý Yến Phi giả vờ e ngại nói :

- Tiểu nữ thấy vị nào cũng anh hùng cả nên không biết chọn ai!

Lão mặc áo thư sinh màu xanh lục lên tiếng :

- Bài thơ của Tiểu Đỗ mà Tu đại hiệp đọc vừa rồi chưa diễn tả hết nét ăn chơi của con nhà võ chúng ta. Quan mỗ xin đọc một bài để tặng Lý... Lục y.

Lý Yến Phi bẽn lẽn đưa mắt liếc sang lão họ Quan nói :

- Tuy rằng tiểu nữ ít học nhưng rất thích nghe thơ. Xin Quan anh hùng cho nghe một bài!

Lão họ Quan đọc :

- Minh nhựt ngũ canh cô điểm nguyệt

Tửu linh hà xứ các... Giai nhân.

(Canh năm trời rạng trăng soi quán

Khi tỉnh khi say có các nàng).

Mộc Thúy Hương cười nửa miệng :

- Quan tiên sinh đọc hay quá! Nhưng bài của Vi Trang đến bốn câu mà Quan tiên sinh đọc có hai câu lại sửa mấy chữ!

Nguyên nó là Tửu tinh hà xứ các triêm cân (tĩnh say rồi cũng lệ đầy khăn).

Lý Yến Phi gắt :

- A Hương! Có chịu im để nghe không? Chữ nghĩa của muội tới đâu mà dám hội ngộn?

Lão họ Tu cả cười :

- Đó là Quan tiên sinh muốn thử tài các cô! Không ngờ trong tửu điếm này quý nương xứng đáng là bậc cân quốc hàn mặc. Đáng kính thay!

Lão họ Quan đỏ mặt nói :

- Đó chẳng qua là ta thêm bớt chút ít cho hợp cảnh hợp tình mà thôi. Không ngờ có người nhân đó lại để tâm châm biếm. Lý cô nương có chọn ai thì chọn chứ đừng chọn ta!

Lão tỏ ra tự ái mà cũng hợm mình nữa.

Lý Yến Phi nói :

- Tiểu nữ đâu được quyền lựa chọn! Nếu chư vị không vui lòng, thì tiểu nữ xin vào trong vậy!

Nàng cúi chào rồi lui gót.

Nàng quay đi được mấy bước, lão mũi két ngăn lại nói :

- Quý nhân nóng tính quá! Hay nàng cho rằng chúng ta không phải là anh hùng?

Yến Phi vội nói :

- Dạ không dám! Tiểu nữ đứng không ở đây không việc gì, đành xin vào trong để làm việc khác thôi.

Nàng lại chào để lui gót một lần nữa.

Lão mũi két họ Tu đứng lên, xá mọi người một cái rồi nói :

- Chư vị anh hùng là những bậc quân tử. Nên ai cũng muốn nhân nhượng. Lão phu không nỡ để người ngọc phải tủi thân nên cũng xin thù tiếp một vài... Hồi!

Lão nói xong bước theo Yến Phi.

Lão gìa áo trắng hừ một tiếng nói :

- Tu Kim Thiết! Lão quả là.. Quân mặt dày? Ai nhượng Lý quý nhân cho lão? Nếu chịu nổi ta ba hiệp ta nhường cho!

Lão Tu Kim Thiết tức mình đứng lại hét vang như sấm, cung tay nói :

- Ta lại sợ ngươi sao? Mời!

Mộc Thúy Hương vội nói :

- Xin quý vị hiểu rằng, nơi đây là một tửu điếm có tính chất đạo lý. Đừng vì một cô nương rẻ tiền mà ấu đả với nhau coi thật không hợp chút nào.

Họ Quan nói :

- Quý vị nên cảnh giác cho! Việc đời lắm lúc thật khó lường. Đừng vì chút nhan sắc của nữ nhi mà tự chôn mình xuống ba tấc đất. Ta sẵn sàng nhường cho Tu đại hiệp vị cô nương đó!

Cả ba người im lặng nãy giờ, bây giờ hai người cũng lên tiếng :

- Tại hạ cũng nhường cho Tu đại hiệp!

Nhưng người còn lại trẻ nhất trong bọn, lối ba mươi nói :

- Lý quý nhân là một vưu vật, dễ gì ai nhường cho ai? Ai có tài thì chiếm được nàng!

Hắn bước ra giữa sân thách thức.

Tu Kim Thiết bước ra sân nói như hét :

- Mãi Văn Hoa! Chớ nói nhảm! Tu lão gia đây há sợ một người nào?

Lão nói xong xuất chưởng liền. Chưởng lực của lão đáng gọi là hiếm thấy.

Mãi Văn Hoa ngang nhiên xuất chưởng chống đỡ. Hai bên công lực tương đương.

Mãi Văn Hoa đánh trả lại. Hai người đấu với nhau đến chỗ một sống một chết.

Mộc Thúy Hương bên ngoài vờ như sợ sệt, nhưng bên trong nàng ngầm theo dõi chưởng lực của họ, nàng thấy các tay này chỉ lấn hơn Tiểu Linh chút ít, họ không phải là đối thủ của Lý Yến Phi.

Họ Quan hét :

- Dừng tay lại đi! Vì một nữ nhân mà các vị làm trò cười cho thiên hạ ư?

Lão nói thì lão nghe. Còn hai cao thủ kia cứ việc lo tròn vai vế trong ý thích của mình.

Trời bên ngoài đã sáng, Tu Kim Thiết và Mãi Văn Hoa đã đấu với nhau ngoài hai mươi hiệp bất phân thắng bại.

Người ta thấy Tu Kim Thiết quyền chưởng bình tĩnh vững vàng. Còn Mãi Văn Hoa quyền cước lanh lẹ, hư chiêu nhiều hơn thực chiêu, mỗi bên đều lợi dụng sở đoản của nhau.

Lúc ấy, từ nhà trong, Lý Yến Phi và Mạc Mỵ Chúc õn én bước ra. Sở dĩ Sử Tiểu Linh không có mặt là vì giang hồ rất nhiều người biết nàng.

Ngoài hai người đang đấu sống chết, bốn tay còn lại nhìn hai người ngọc không nháy mắt.

Lý Yến Phi nói :

- Sao quý vị anh hùng lại làm như vậy?

Lão họ Quan chớp mắt nói :

- Có lẽ bây giờ quý nhân ở không đấy chứ?

Lão gìa áo trắng nói :

- Quan đại hiệp nói vào nói ra một hồi rồi cũng lòi cái đuôi chồn ra! Các hạ cứ đi thẳng vào chính đề mới tỏ được chí khí của trượng phu chứ!

Lão họ Quan nói :

- Ta thấy cặp dại gái kia mà ngao ngán. Than ôi! Nhi nữ tình trường anh hùng khí đoản. Ngươi có thích quá thì ta nhường cho đó, cứ dắt đi đi! Họ Tu và họ Mãi như một cặp gà chọi, khi chúng đã say rồi thì không còn biết việc gì bên ngoài nữa!

Lão áo trắng bước tới nói với Lý Yến Phi :

- Quý nhân! Ta đáng lọt vào mắt xanh của nàng chứ?

Lý Yến Phi gật đầu :

- Gừng càng gìa càng cay! Nhưng... Ngài không sợ người ta dị nghị “anh hùng nan quá mỹ nhơn quan sao?”

Lão áo trắng nói :

- Không dám nói ngoa, cứ nhìn tiểu thư, ta biết nàng là một xử nữ. Nhất khắc xuân tiêu vạn thặng kim! Vương Giá một thi gia đời Đường nói :

Vũ tiền sơ kiến hoa giăng nhụy

Vũ hậu toàn vô điệp để hoa.

(Chưa mưa còn thấy hoa đầy nhụy

Mưa tạnh hoa kia cũng rã rời)...

Chắc tiểu thư hiểu ý ta nói chứ?

Lão nói xong nắm lấy tay Lý Yến Phi...

Nàng khẽ ái lên một tiếng có vẻ hổ ngươi, nhưng lão áo trắng quyết nhào tới ra tay chụp lấy nàng.

Nàng dùng khinh thuật mà lách qua lách lại tiến sát đến chỗ ba người kia.

Một trong hai người ít nói nhất lên tiếng :

- Vi Trác! Bấy nhiêu đó đủ biết rằng quý nhân không thích lão rồi. Lão mở miệng ra là văn chương, nhưng lại thứ văn chương ɖâʍ tục rẻ tiền. Cứ để cho quý nhân tự do!

Lão áo trắng tên là Vi Trác không đuổi theo nàng nữa, lão quay sang vỗ một chưởng về phía người vừa nói.

Dường như lão kia đã đề phòng. Lão nhảy lên tránh chưởng đó, rồi tung chưởng đánh lại.

Sáu người đã có hai cặp đấu với nhau rồi!

Lý Yến Phi thảng thốt nói :

- Không lý quý vị chọn anh hùng bằng kiểu ấy sao? Đã vậy, tiểu nữ nguyện làm một cô ong chúa chọn một hoàng tử cuối cùng!

Bây giờ còn hai người. Lão gìa áo xanh họ Quan đưa tay mời người kia nói :

- Dẫu biết rằng các cô đang làm mỹ nhân kế, nhưng ta cũng mời các hạ thử qua vài chiêu chơi vui!

Người kia nói từng tiếng :

- Các hạ không ân hận chứ?

Lão họ Quan nói :

- Quan Khâm ta xưa nay làm việc gì cũng tính toán kỹ. Nhờ vậy mà ta chưa bao giờ biết ân hận!

Người kia nói :

- Triệu mỗ thì khác các hạ một chút! Cái gì hợp tâm hợp nhãn thì làm, không cần tính toán. Mời đại hiệp!

Cặp thứ ba tiếp tục bước lên đài danh dự...

Lý Yến Phi nhìn hai cô bạn...

Bên kia, cặp Tu Kim Thiết và Mãi Văn Hoa không còn cách nào có thể dừng lại được. Sinh và tử đã nhập vào cốt cách đấu thế này rồi! Giả sử, giờ này có ai gọi họ dừng lại có lẽ họ vỡ mạch mà chết.

Yến Phi nói :

- Trước đây một vài giờ, họ hợp tác với nhau đi giết Lã Tuyết Cừu. Bây giờ thấy gái thì sự liên minh kia rã rệu như giấy bở gặp nước. Vậy mà họ cũng dám xưng mình là.. Chân quân tử!

Thúy Hương nói :

- Bởi vậy mới có câu: Quân tử hòa nhi bất đồng, tiểu nhân đồng nhi bớt hòa (bậc quân tử sống hòa thuận với nhau, nhưng tư tưởng khác nhau. Kẻ tiểu nhân có tư tưởng giống nhau, nhưng sống không hòa thuận với nhau). Vế sau là để chỉ cho đám lốc chốc này!

Trong lúc đó, Tu Kim Thiết bị gã Mãi Văn Hoa đánh trúng một chưởng vỡ sọ chết tốt. Xong chưởng đó, hắn cũng nằm quay ra đất luôn. Và các cô cũng không buồn nhìn đến con người họ Mãi!

Tu Kim Thiết là lão ngồi với Nam Mỹ Cơ trong một quán ở Lỗi Dương, bị Thuần Vu Oanh Oanh chửi cho một trận, rồi kế đến bị một người bí mật công bố cái tệ hại trong gia đình lão, nhất là Tu Kim Thọ, một nữ ma đầu dám giết chồng bỏ con mà theo một tên gian tăng vô lại.

Đến cặp thứ hai là Vi Trác với một cao thủ, họ đấu với nhau cũng một sống một chết.

Lão áo trắng chưởng lực mạnh mẽ phi thường. Gã kia cố dùng cách dĩ dật đãi lao, cũng bắt chước cái mánh của Mãi Văn Hoa!

Lý Yến Phi nói nhỏ cho hai bạn nghe :

- Cái vũ khí lợi hại của các mỹ nhân là chỗ này! Ánh mắt là vũ khí, ngọn lưỡi là mũi tên. Rồi đây cặp này không tử vong thì cũng nội thương. Ta chỉ cần phóng một chỉ là đi đời bọn chúng ngay.

Và tiếp tục cặp thứ ba là Quan Triệu...

Cuối cùng trong nửa buổi mai, ba cặp đấu, chỉ còn lại ba tên Mãi Văn Hoa, Vi Trác và gã họ Triệu.

Mãi Văn Hoa sức khỏe gần phục hồi, lại thấy hai cặp kia đã kết thúc, hắn sợ hai lão kia chiếm người đẹp của hắn, liền đứng lên, bước lại nắm tay Lý Yến Phi. Hắn nói :

- Tại hạ có quyền đi với Lý tiểu thư chứ?

Lý Yến Phi cứ để yên tay cho hắn nắm, nàng nói :

- Có quyền nhưng chưa đủ! Vì hai cặp kia cũng vì tiểu nữ mà chết hai người. Chả lý công của họ là công bỏ? Xin anh hùng hãy chờ một chút!

Vi Trác tuy còn ngồi nhưng thấy Mãi Văn Hoa làm vậy, lão nói :

- Văn Hoa! Trong ba người này, ngươi chưa phải là đệ nhất anh hùng đâu, đừng càn quấy nhé!

Mãi Văn Hoa đưa chưởng lên bước tới. Vi Trác hít vội một hơi chân khí rồi đứng lên đưa chưởng tấn công liền.

Hai bên lại gầy một cuộc đấu sinh tử.

Gã họ Triệu ngồi ngắm mà mừng thầm. Chưởng lực của Vi Trác cực mạnh, nhưng họ Mãi lại có sức bền và rất khôn ngoan.

Còn Lý Yến Phi cứ dạo gót qua lại trước cặp đấu thủ đó... Làm hai tên kia vừa đánh vừa ngó chừng.

Gã họ Triệu bước tới nắm tay Yến Phi nói :

- Quý nhân! Bây giờ bọn chúng không phải là đối thủ của ta đâu. Quý nhân còn ngại gì nữa chứ?

Yến Phi rụt tay về nói :

- Ẩy! Chưa được đâu anh hùng ạ! Ngài có thể bảo vệ tiểu nữ cả đời được chăng? Nếu một trong hai người còn sống, có phải là tiểu nữ chết chăng?

Nhưng họ Triệu bất chấp, nhào tới lôi sểnh nàng đi..

Lý Yến Phi vờ giãy giụa một cách đau khổ.

Vi Trác và Mãi văn Hoa thấy vậy thôi đấu, áp tới tung chưởng hợp đấu với họ Triệu. Và bây giờ là cuộc đấu tay ba! Đầu tiên là hai đấu một. Sau, thuận đâu họ đánh đó, bất kể đầu đuôi lợi hại. Trong võ lâm ít từng thấy trận đấu nào buồn cười và thô bỉ như thế này.

Cuối cùng họ Mãi giết họ Triệu và giết luôn cả họ Vi. Bây giờ mà hắn tuy muốn ngồi xuống nhưng sợ các nàng xem thường, nên hắn đứng dạng chân ra vừa thở vừa nói :

- Lý tiểu thư vừa ý chứ?

Yến Phi chúm chím cười và gật đầu. Tiếp đó, vẻ mặt nàng trở lại lạnh lùng, hỏi :

- Mãi công tử đi Nga Mi có việc gì?

Hắn hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nói :

- Thì vẫn là việc Tiểu Sát Tinh Lã Tuyết Cừu!

Nàng lại hỏi :

- Công tử dám đơn đấu với hắn chăng?

Mãi Văn Hoa nói :

- Tại hạ chưa gặp hắn bao giờ! Nhưng tại hạ biết mình không phải là đối thủ của hắn. Nghe nói hắn là một tên tàn độc, hễ vỗ đao là giết người, nên tại hạ không chấp nhận hắn trong cuộc sống cộng đồng với giang hồ.

Yến Phi lại nói :

- Nếu bất ngờ, hôm nay công tử gặp hắn thì sao?

Mãi Văn Hoa ú ớ không biết trả lời làm sao, liền hỏi :

- Lý tiểu thư nói vậy, chả lẽ có hắn ở đây thật sự?

Nàng chúm chím cười và gật đầu.

Mãi Văn Hoa tuy sợ nhưng vẫn suy nghĩ :

- “Có thể nàng thử ta có gan hay không”.

Nghĩ vậy nên hắn đáp :

- Nếu gặp hắn, tại hạ cũng quyết thử hắn mấy chiêu, không may mà chết dưới tay hắn, âu đó cũng là số mệnh. Xin cô nương mời hắn ra đây!

Bây giờ Mộc Thúy Hương mới nói :

- Chắc Mãi công tử có nghe việc Lã Tuyết Cừu đại náo ở Thiếu Lâm và Sử gia trang rồi chứ? Quần hùng mấy trăm người vừa thấy hắn xuất hiện là chạy vắt giò lên cổ. Tiểu nữ e rằng, công tử cũng như bọn họ mà thôi.

Mãi Văn Hoa trầm giọng :

- Không đến đổi!

Yến Phi quay sang Mạc Mỵ Chúc nói :

- Tiểu thư ngồi tiếp công tử nhé. Ta và A Hương vào trong gọi Tuyết Cừu ra đây!

Nàng nói rất tỉnh như là chuyện có thật.

Mãi Văn Hoa tự hỏi :

- “Đây là sào huyệt của Nga Mi hợp tác với giang hồ. Lã Tuyết Cừu nào dám đột nhập vào đây?”

Hắn còn đang bán tính bán nghi. Hai cô đã thoăn thoắt vào trong. Không đầy một tuần trà, Mộc Thúy Hương đưa Lã Tuyết Cừu ra.

Tuyết Cừu có gương mặt đằng đằng sát khí, khí vũ hiên ngang... Chàng đứng cách họ Mãi chừng ba bước.

Dù Mãi Văn Hoa chưa từng gặp Lã Tuyết Cừu nhưng hắn đã nghe người ta tả lại dung mạo của họ Lã.

Giờ đây hắn đang đối diện với Tiểu Sát Tinh, hắn có cảm tưởng như đang đối diện với tử thần.

Tuy vậy, hắn bình tĩnh hỏi :

- Các hạ là Lã Tuyết Cừu thật ấy à?

Lã Tuyết Cừu đanh mặt lại, hỏi :

- Chả lý ta giả?

Văn Hoa chép miệng :

- Nếu vậy thì chúng ta không khỏi giao đấu rồi!

Tuyết Cừu nói :

- Gươm ta rút ra khỏi vỏ là có người mất mạng. Các hạ vừa qua một cơn ác đấu sức lực đã xuống nhiều. Cứ tịnh dưỡng một chút, rồi hẵng đấu cũng không muộn!

Lã Tuyết Cừu nói xong, ngồi xuống chờ đợi.

Mãi Văn Hoa nghe Tuyết Cừu nói, hắn cũng ung dung ngồi xuống mà vận công điều tức.

Sau đó không lâu, ngoài cửa bước vào hai thanh niên mặt đẹp như ngọc, đi đứng khoan thai, họ thấy Lã Tuyết Cừu ngồi đó liền vòng tay nói :

- Bọn tại hạ xin ra mắt Lã công tử và chư vị.

Lã Tuyết Cừu cùng mọi người đáp lễ. Tuyết Cừu hỏi :

- Hai vị đi Nga Mi phải không?

Một trong hai gã nói :

- Tại hạ là Tuyết Như, còn vị này là Kha Như. Bọn tại hạ đi Nga Mi để thách đấu với Lã công tử. Hôm nay gặp đây chả cần đi Nga Mi nữa!

Tuyết Cừu cười rộ một tràng, nói :

- Đó mới là hảo hán! Hay lắm! Hay lắm! Xin chờ chút! Tại hạ giải quyết việc nợ nần với vị Mãi công tử kia đã!

Mãi Văn Hóa thấy có người dám đương nhiên tìm đến Lã Tuyết Cừu thách đấu với gương mặt bình thản và vô tư, dường như không coi sự sống chết vào đâu, hoặc dường như không xem họ Lã là nhân vật quan trọng.

Hắn thu hết can đảm đứng lên nói :

- Mời các hạ ra tay!

Lã Tuyết Cừu nói :

- Mãi Văn Hoa! Thà các hạ một mình đi tìm ta thách đấu thì ít nhiều các hạ cũng có chất sĩ khí. Đây, các hạ hợp năm hợp bảy kéo lên Nga Mi để phối hợp với đám ăn hại giang hồ, giữa đường vì tính háo sắc mà chết đi năm cao thủ, để các hạ sống cũng chỉ làm gia nô cho kẻ khác rồi chuyên hại người lành mà thôi. Trước khi chết, các hạ còn lời gì để nói chăng?

Mãi Văn Hoa nói :

- Chả cần nhiều lời, chết là cùng!

Hắn nói vừa dứt, múa kiếm đánh tới. Nhưng hắn bỗng khựng lại, vì không thấy Lã Tuyết Cừu đâu. Hắn chỉ thấy hoa mắt một cái, thanh đao gảy mũi đã kê sát vào cổ hắn.

Tuyết Cừu nói :

- Các hạ tự làm bẩn lấy danh mình. Xéo nhanh!

Lã Tuyết Cừu cho đao vào vỏ.

Mãi Văn Hoa mặt cắt không còn chút máu, hổ thẹn không biết nói lời gì, quay mình bỏ đi một nước.

Mạc Mỵ Chúc nói vói theo :

- Mãi công tử! Mãi công tử! Không có lời tạ từ với A Lý sao?

Hắn nghe rõ mồn một, nhưng vẫn lặng lẽ bỏ đi.

Mộc Thúy Hương nói với hai gã mới đến :

- Nhị vị vẫn thách đấu với họ Lã? Đơn đấu hay song đấu?

Tuyết Như cười nhẹ :

- Sao lại song đấu? Đã đi tìm hắn để thách đấu mà song đấu thì ai coi ra gì? Nhưng ta có đôi lời trước khi đấu!

Lã Tuyết Cừu nói :

- Các hạ cứ trình bày!

Tuyết Như nói :

- Thanh đao này đúng là của Lã Tuyết Cừu. Nhưng cách ra chiêu thì không phải là hắn. Đó là chiêu “Tuyết Hoa Phân Phân” trong Tuyết Sơn kiếm pháp của Mê Hồn cốc. Họ Lã không bao giờ là đệ tử của Phi Loan Tiên Tử đâu! Xin các hạ có lời đính chính đứng đắn, ta sẽ đấu!

Lã Tuyết Cừu chính là Lý Yến Phi giả ra, biết là gặp đối thủ quan trọng, nàng sững sờ một lúc, nói :

- Cứ ra tay sẽ biết!

Lã Tuyết Cừu vỗ tay vào bảo đao và thân hình mất hút. Có tiếng binh khí chạm nhau trêи không gian. Giữa ban ngày, một chùm hào quang lẫn bóng trắng mờ đục vây hãm nhau thành một vòng. Đám mờ đục đục ấy tách làm hai rồi sa xuống đất!

Tuyết Như với tiếng cười rất trong, nói :

- Các hạ đóng vai Lã Tuyết Cừu cũng khá xứng! Nhưng tài nghệ của hắn bây giờ cao hơn các hạ nhiều!

Lã Tuyết Cừu giá đao cười lạnh, nói :

- Các hạ nhiều lời lắm...

Ngọn đao vẫn đưa cao dưới ánh mặt trời...

Tuyết Như nhìn chăm một hồi rồi la lên :

- Ạ? Té ra là thanh đao vẫn giả!

Lã Tuyết Cừu cười nhạt :

- Thì ra các hạ biết kỹ về Lã Tuyết Cừu!

Kha Như nói :

- Chẳng những biết thôi, mà hai chúng ta là bạn sanh tử với hắn. Thanh kiếm của vị cô nương đang giữ kia chính là thanh Long Tuyền kiếm của hắn. Xin hỏi, các vị đã mượn của hắn hay là đoạt?

Mộc Thúy Hương biết hai người này có thể quen biết rất nhiều với Lã Tuyết Cừu, gương mặt của họ có nét thanh tú yêu kiều của nữ nhi nhiều hơn nam nhân liền nói :

- Tuyết Cừu cho ta mượn thanh kiếm này! Lâu nay chưa gặp hắn nên chưa trả!

Tuyết Như nói :

- Ngươi có trình độ dị dung vào bậc này cũng đáng gọi là thiên hạ đệ nhất. Ta là bạn cốt cật của họ Lã mà cũng phải lầm! Dù sao đã giả được Tuyết Cừu thì phải có tài nghệ tương đương với hắn. Chúng ta hãy thử nhau ít chiêu nữa!

Tuyết Như và... Lã Tuyết Cừu giả lại kịch chiến!

Hai bên dùng những chiêu thức thật ngoạn mục. Tuy rằng họ đã ngầm mến nhau, nhưng trước nhiều cặp mắt, cả hai đấu thủ đều trổ hết tuyệt học ra...

Kha Như nhận xét, Tuyết Cừu giả này đã luyện các chiêu trong Tuyết Sơn kiếm pháp đã đến chỗ uyên ảo. Mỗi lần diễn lại là một lần mới. Còn kiếm pháp của Tuyết Như thì chủ về nhanh và mạnh. Và đôi bên dường như đồng sức đồng tài.

Họ vẫn tiếp tục đấu nhau. Sử Tiểu Linh từ bên trong chạy ra xem... Vì nàng nghe tiếng nói om sòm của các cô ngoài này có vẻ vui hòa.

Bỗng Kha Như lên tiếng :

- Hai vị hãy dừng tay lại đi! Đủ rồi đó!

Cả hai người cùng dừng tay.

Tuyết Như nói :

- Cuối cùng, Lã Tuyết Cừu có nhiều hồng nhan tri kỷ hơn ai cả! Nếu tính cho đúng, hắn đã có hơn mười người ngọc tri kỷ. Không biết hắn phải làm sao cho trọn vẹn đây?

Lã Tuyết Cừu vuốt mặt một cái biến ra làm Lý Yến Phi. Yến Phi nói :

- Hắn càng có nhiều chừng nào, hắn càng nằm lạnh chừng ấy. Thời gian trôi mau như chim én, không ai hơi đâu mà chờ hắn. Và nhị vị nương tử chắc cũng vậy?

Kha Như nói :

- Hai ta là bạn cố tri của hắn. Chắc chắn hắn không bỏ hai chúng ta đâu.

Mộc Thúy Hương nguýt một cái nói :

- Khi Lã Tuyết Cừu bước ra khỏi trận đồ ở Nam Thị, thì ta đã là bạn của hắn rồi. Hắn hứa Tiểu... Đệ suốt đời nguyện xách... Túi phấn mà theo tỷ tỷ. Ta cũng tin rằng hắn không thể bỏ ta.

Tiểu Linh chen vào :

- Tưởng đâu hắn gọi Thúy Hương là.. Hiền muội giai nhân, ai ngờ hắn gọi là tỷ tỷ thì có ai đáng nói?

Thúy Hương dẩu môi nói :

- Đổi cách xưng hô tưởng không phải là chuyện khó!

Cả bọn sáu người kéo nhau vào nhà đàm đạo. Đây là sáu nàng tiên. Chưa rõ tấm lòng của họ ra sao nhưng trước mắt, sáu nàng vẫn là tiên của một vị công tử mặt lạnh.

Hôm nay có nhiều thực khách ghé lại dùng bữa rồi sửa soạn đi Nga Mi, sáu nàng thay phiên nhau ra tiếp.

Ngay tại quán này đã có ba vị giai nhân là tuyệt đỉnh cao thủ. Ngoài ra còn có ba vị cô nương thuộc nòi... Liều mạng nhưng không kém phần tài hoa. Với tài nghệ ấy, giang hồ có đem thiên binh vạn mã đến, họ cũng chả xem ra đâu vào đâu...
Bình Luận (0)
Comment