Buổi tối, hơn 10 giờ.
Ninh Lăng Trần đứng ngoài cửa biệt thự nhà Cố Phong Diệp. Anh đứng ở đó năm phút, một mình, lặng lẽ, cô đơn, rồi anh trực tiếp mở cửa bước vào nhà.
“...!”
Cố Phong Diệp sững sờ đứng trước sô pha, nhìn Ninh Lăng Trần bước tới, sắc mặt anh ta trắng bệch.
Mạnh Tuyết Ninh cũng có chút hoảng hốt, cô ta ôm bụng đứng dậy, sợ hãi lùi vài bước về phía sau, lo rằng Ninh Lăng Trần có thể mất kiểm soát mà làm tổn thương cô ta.
“Sắp sinh rồi nhỉ.”
Ninh Lăng Trần khẽ nói.
“Lăng Trần, hãy nghe anh giải thích.”
Cố Phong Diệp vội vàng nắm chặt tay Ninh Lăng Trần!
Ninh Lăng Trần không kích động, không mất kiểm soát. Có lẽ vì đã thất vọng quá nhiều lần, anh đã kiệt sức rồi. Đối với anh, hiện giờ như vậy là một sự giải thoát.
“Cô Mạnh, nếu cô mệt rồi thì cứ vào phòng nghỉ ngơi trước. Tôi chỉ nói vài câu với anh ấy rồi sẽ đi.”
“…”
Mạnh Tuyết Ninh nhìn Cố Phong Diệp, Cố Phong Diệp khẽ ra hiệu cho cô ta, thế là cô ta đi vào phòng và đóng cửa lại.
“Anh đã đăng ký kết hôn với cô ấy.”
“Lăng Trần, bố mẹ anh gây áp lực quá lớn. Anh là con một, anh không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho riêng mình.”
Cố Phong Diệp mím chặt môi, giải thích.
Ninh Lăng Trần lắc đầu, ánh mắt anh tràn đầy đau thương nhưng lại bình tĩnh: “Nếu chỉ vì áp lực phải có người nối dõi thì em hiểu, Phong Diệp. Thật ra là anh không đủ dũng khí để cùng em đi đến cuối con đường. Nếu không thì anh đâu cần phải kết hôn.”
“Không phải vậy!”
Cố Phong Diệp siết chặt tay Ninh Lăng Trần, trong lòng anh ta có chút hoảng hốt. Ninh Lăng Trần chưa bao giờ như thế này, điềm tĩnh nhưng lại đầy cuồng loạn, khiến anh ta sợ hãi. Anh ta cảm thấy... anh ta cảm thấy như mình sắp không giữ được Ninh Lăng Trần.
“Anh và Mạnh Tuyết Ninh chỉ là tạm thời. Anh không yêu cô ấy, anh chỉ yêu em, em biết mà. Dù sau này anh có kết hôn, có con, anh vẫn chỉ yêu em!”
“... Phong Diệp, em không phải là người đồng tính, chỉ là người em yêu tình cờ lại là anh.”
Ninh Lăng Trần nhìn Cố Phong Diệp, ánh mắt mệt mỏi: “Em biết khi anh tiếp cận em, đối xử tốt với em là vì đánh cược với người khác. Nhưng em chưa từng hận anh, em biết tình yêu anh dành cho em là thật. Từ nhỏ em đã thiếu thốn tình cảm gia đình, anh thật sự đã mang lại sự ấm áp cho em. Em rất biết ơn anh."
“Em rất biết ơn anh. Chúng ta đã quen nhau 13 năm rồi. 13 năm, sự ấm áp anh trao cho em, em đều trả lại hết cho anh rồi, Phong Diệp.”
“Chúng ta chia tay đi, lần này là thật.”
Ninh Lăng Trần nói, Cố Phong Diệp nghiến răng bước tới, tức giận: “Anh kết hôn sinh con để hoàn thành trách nhiệm, anh vẫn là anh, giữa chúng ta không có gì khác trước cả!”
“Có khác chứ. Em không muốn phá hoại gia đình của người khác, không muốn để một đứa trẻ phải chịu bất hạnh cả đời. Em đã từng trải qua, em không muốn mình trở thành chàng trai diệt rồng cuối cùng lại hóa thành ác long.”
…
Ninh Lăng Trần lái xe rời đi. Xe vừa chạy khỏi cổng nhà Cố Phong Diệp, Ninh Lăng Trần nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lăn dài.
Cố Phong Diệp vẫn đứng trước sô pha.
Sắc mặt anh ta rất khó coi.
Mạnh Tuyết Ninh mở cửa bước ra, cô ta muốn an ủi Cố Phong Diệp: “Phong Diệp -”
“Về phòng đi!”
Cố Phong Diệp đột nhiên nổi giận!
Anh ta quay đầu trừng mắt nhìn Mạnh Tuyết Ninh, ánh mắt đầy căm ghét!
Mạnh Tuyết Ninh giật mình, cô ta ấm ức nhưng không dám phản kháng, chỉ đành ôm bụng, nhanh chóng quay về phòng và đóng cửa lại.
Cố Phong Diệp ngồi xuống, bực bội rút một điếu thuốc, hút vài hơi rồi nhả ra làn khói, cảm xúc trong lòng dần dần lắng xuống.
Ninh Lăng Trần sẽ không rời xa anh ta.
Cố Phong Diệp quá hiểu Ninh Lăng Trần, anh là người vô cùng nhạy cảm, nặng tình. Họ bên nhau 13 năm, tình cảm đã khắc sâu vào xương tủy. Ninh Lăng Trần yêu anh ta, dù anh ta có làm gì thì Ninh Lăng Trần cũng sẽ không rời bỏ anh ta.
Ninh Lăng Trần không nghe điện thoại của anh ta.
Cố Phong Diệp đứng trên ban công hút thuốc không ngừng, sắc mặt âm trầm.
Mạnh Tuyết Ninh rụt rè đi tới, cố gượng cười: “Phong Diệp, anh vẫn chưa ngủ sao…”
“Cô muốn ngủ thì tự đi ngủ, chẳng lẽ còn cần tôi ngủ cùng sao?”
Cố Phong Diệp cười lạnh một tiếng, Mạnh Tuyết Ninh mặt đỏ bừng, xấu hổ cắn chặt môi.
Mạnh Tuyết Ninh là cô chủ nhà họ Mạnh, là người bố mẹ Cố Phong Diệp đích thân chọn làm vợ cho anh ta. Cố Phong Diệp biết mình không nên như vậy, nhưng anh ta thật sự rất bực bội!
-
Sáng hôm sau, Ninh Lăng Trần đi làm.
Ninh Noãn Noãn gào lên trong điện thoại!
“Anh! Sao anh cứng đầu quá vậy, vết thương còn chưa lành mà đã đi làm rồi. Em mang canh bồi bổ tới cho anh mà tìm mãi không thấy anh đâu!”
Ninh Noãn Noãn tức giận vô cùng!
Anh trai cô bướng bỉnh quá, làm cô lo lắng biết bao nhiêu!
Ninh Lăng Trần ngồi trong xe mỉm cười.
“Canh em nấu à? Em nói dối đến nỗi chính anh còn tưởng thật đấy. Em biết nấu canh sao? Ngay cả bật bếp em còn không biết.”
“Được rồi mà, là do người giúp việc nấu thì sao chứ! Em bỏ tiền ra thuê người ta cũng coi như là em nấu!”
“Ừm, là em nấu. Được rồi, đừng giống như người khác vậy, anh chỉ khâu vài mũi trên đầu, không ảnh hưởng đến công việc.”
“Nhưng em lo vết thương bên trong của anh!”
"Anh không sao, có em ở đây, anh sẽ không bao giờ tự hành hạ bản thân mình. Yên tâm đi.” Ánh mắt Ninh Lăng Trần vô thức trở nên dịu dàng.
“Ừm, tối nay em về nhà, ở lại ăn cơm với anh nhé. Mấy hôm nay em sẽ ở nhà, Lục Yến bảo em ở nhà.”
“Được.”
Sáng hôm ấy, Ninh Lăng Trần mở một cuộc họp, đến trưa khi anh trở về thì Triệu Mạn liền chào hỏi ngay.
“Tổng giám đốc Ninh, bà chủ đã đến.”
“…”
Ninh Lăng Trần đẩy cửa bước vào văn phòng, Lâm Huệ Cẩm ngồi nghiêm trang trên sô pha, tay cầm tách cà phê tinh tế.
“Con về rồi.”
Lâm Huệ Cẩm đặt cốc xuống.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Ninh Lăng Trần hỏi thẳng, giữa anh và người mẹ này không mấy thân thiết, anh biết không có chuyện gì thì Lâm Huệ Cẩm sẽ không tìm đến anh.
“Noãn Noãn đã gọi điện cho mẹ, nói rằng con và Cố Phong Diệp chia tay rồi.”
“Mẹ đã sắp xếp cho con một buổi xem mắt, là con gái của Tổng giám đốc Trương Bình Văn, nhân cách, tướng tá của con bé cũng không tồi.”
Ninh Lăng Trần xoay nhẹ tách cà phê trong tay.
“Con tạm thời không muốn xem mắt với ai cả.”
“Vậy con muốn làm gì?”
Mặt Lâm Huệ Cẩm trở nên trầm trọng: “Muốn quay lại với Cố Phong Diệp, tiếp tục dây dưa mãi sao? Hay là muốn vì cậu ta mà lại cứa thêm một vết nữa trên cổ tay mình?”
Bàn tay Ninh Lăng Trần siết chặt lấy tách cà phê, mặt anh tái nhợt, vết sẹo cũ trên cổ tay như bị lửa thiêu đốt, khiến cả cơ thể anh đau nhói!
“Mẹ sắp xếp cho con đi xem mắt không phải nhất thiết là để thành đôi, cũng không ép con phải kết hôn. Mẹ chỉ muốn con bước ra ngoài, nhìn thấy thế giới tình cảm bên ngoài, sớm thoát khỏi sự giam cầm của Cố Phong Diệp trong trái tim con!”
Ninh Lăng Trần là con của bà, làm sao mà Lâm Huệ Cẩm lại không đau lòng. Bà mong Ninh Lăng Trần có cuộc sống bình thường, cắt đứt hoàn toàn với Cố Phong Diệp, mãi mãi không còn dây dưa!
“Được.”
Ninh Lăng Trần nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống, anh không tức giận, anh đã đồng ý.
Việc Lâm Huệ Cẩm đích thân nói ra những lời này khiến Ninh Lăng Trần rất bất ngờ, anh cũng... thấy cảm động.
“Về chuyện công ty, Ninh Trác Trí đang mua lại cổ phần, con không cần lo lắng, trong lòng mẹ có tính toán, không ai có thể cướp được vị trí thuộc về con.”
Lâm Huệ Cẩm đứng dậy, dáng người thanh mảnh, làn da trắng mịn, dù đã ngoài năm mươi tuổi nhưng bà vẫn duyên dáng và xinh đẹp.
Con gái nhà họ Trương thật sự rất tốt, mới 24 tuổi, trẻ trung xinh đẹp, nhưng cô ta lại xem thường anh.
Ngay khi gặp mặt, Ninh Lăng Trần đã thấy ánh mắt khinh miệt của Trương Nhã Như dành cho anh.
“Anh thật sự là đồng tính à? Nghe nói anh còn là người ở dưới.”
Trương Nhã Như trợn mắt, đầy vẻ khinh bỉ.
Ninh Lăng Trần ngồi đối diện, nghe vậy anh siết chặt tách cà phê trong tay, lòng tràn ngập nỗi nhục nhã và xấu hổ, nhưng anh không nổi giận, vì lời cô ta nói là sự thật.
“Mẹ tôi còn để tôi đi xem mắt với anh, thật không hiểu nổi. Tôi mà kết hôn với anh thì chẳng khác nào làm chị em? Mẹ tôi tôn anh lên tận trời, nhìn cũng được đấy, nhưng lại có vẻ ẻo lả. Ở dưới lâu rồi có phải ai cũng như anh, cả người toàn khí chất nhu nhược hèn yếu không?”
Trương Nhã Như cười khúc khích.
Ninh Lăng Trần vẫn im lặng, chỉ yên lặng uống cà phê.
Dù có đau khổ hay nhục nhã đến đâu, anh cũng không hạ mình cãi nhau với một cô gái trẻ, chỉ càng làm mình thêm xấu hổ.
Ninh Lăng Trần không ngờ lại gặp Cố Phong Diệp ở đây. Đúng lúc ấy, Cố Phong Diệp tới mua cà phê, bên cạnh còn có Mạnh Tuyết Ninh. Hôm nay là ngày Mạnh Tuyết Ninh đi khám thai định kỳ, Cố Phong Diệp đưa cô ta đến bệnh viện và vừa từ đó về.
Khi thấy Ninh Lăng Trần và Trương Nhã Như, Cố Phong Diệp lập tức hiểu ngay chuyện gì đang diễn ra!
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Cố Phong Diệp trở nên đáng sợ, anh ta bước tới, cúi người xuống, chống tay lên bàn, mặc kệ sự hiện diện của Trương Nhã Như, anh nhìn chằm chằm vào Ninh Lăng Trần với ánh mắt đầy uy h**p.
“Làm gì vậy? Đi xem mắt?”
Gương mặt Ninh Lăng Trần trắng bệch.
Thật ra, anh luôn có chút sợ hãi Cố Phong Diệp. Trong mối quan hệ này, Cố Phong Diệp luôn ở thế mạnh.
Cố Phong Diệp rất chiếm hữu, lại vô cùng gia trưởng.
"Nói đi, Lăng Trần, không nghe điện thoại của anh, còn chặn số của anh, là để tránh mặt anh đi xem mắt sao? Em cũng muốn làm bố à?”
Mặt Ninh Lăng Trần tái nhợt, anh đứng lên định rời đi, nhưng Cố Phong Diệp đã nắm chặt cổ tay anh. Sức mạnh của anh ta khiến Ninh Lăng Trần cảm giác như cổ tay mình sắp bị bóp gãy.
Trương Nhã Như nhìn thấy mặt Ninh Lăng Trần trắng bệch không bình thường, bèn chạy tới can ngăn.
“Anh làm gì thế, sao lại dùng sức mạnh vậy? Tay anh ấy bầm tím cả rồi!”
Thấy Trương Nhã Như quan tâm đến Ninh Lăng Trần, sắc mặt Cố Phong Diệp càng thêm đáng sợ, anh lôi Ninh Lăng Trần đi mà không thèm để ý đến Mạnh Tuyết Ninh!
Trương Nhã Như cũng bị Cố Phong Diệp dọa cho hoảng sợ!
-
Cố Phong Diệp mở cửa xe, cứng rắn đẩy Ninh Lăng Trần vào bên trong, sau đó lên xe.
Ninh Lăng Trần có một sự phục tùng gần như là bản năng đối với Cố Phong Diệp, mặt anh tái nhợt, thậm chí không nghĩ đến chuyện mở cửa xe để trốn thoát.
Cố Phong Diệp lái xe đưa Ninh Lăng Trần rời đi.
“Tại sao lại về nhà em? Em muốn xuống xe!”
Ninh Lăng Trần phát hiện Cố Phong Diệp lái xe vào khu nhà của anh, lập tức phản kháng, cởi dây an toàn định xuống xe. Nhưng Cố Phong Diệp như một kẻ điên, đạp mạnh chân ga khiến Ninh Lăng Trần sợ hãi, phải bám chặt vào ghế xe.
“Cố Phong Diệp, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tới cửa nhà, Cố Phong Diệp kéo anh xuống xe. Ninh Lăng Trần phản kháng dữ dội, vùng vẫy khỏi tay anh ta.
“Em có muốn anh l*t s*ch đồ của em ở đây, làm em không?”
Cố Phong Diệp đè Ninh Lăng Trần vào cửa xe, nhìn chằm chằm anh hỏi.
“Cút!”
Ninh Lăng Trần giận dữ đẩy mạnh Cố Phong Diệp, nhưng anh ta kéo anh lại, cánh tay rắn chắc như thép của Cố Phong Diệp giam giữ người gầy gò như anh, khiến anh không thể nào thoát ra.
“Nếu anh có chuyện, chúng ta đổi chỗ nói!”
Ninh Lăng Trần nghiến răng, cố kìm nén cơn giận.
Cố Phong Diệp cười lạnh: “Sợ Noãn Noãn nhìn thấy? 8 năm rồi em không cho anh vào nhà, anh đã nhượng bộ đủ rồi. Vậy mà em vẫn cứ bướng bỉnh làm anh nổi giận. Đi xem mắt sao? Ai cho phép em đi?”
“Cố Phong Diệp, anh được phép kết hôn, sinh con với Mạnh Tuyết Ninh, còn em thì không được phép đi xem mắt sao? Dựa vào đâu?”
“Dựa vào việc anh không cho phép!”
Cố Phong Diệp mạnh mẽ kéo Ninh Lăng Trần vào nhà, đóng sập cửa. Anh ta đẩy anh vào cửa, ép hôn anh, xé rách áo sơ mi của Ninh Lăng Trần. Cả người Ninh Lăng Trần run rẩy, cắn mạnh vào môi Cố Phong Diệp để phản kháng, rồi loạng choạng lùi vài bước, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Cố Phong Diệp, em xin anh, buông tha em đi.”
Ninh Lăng Trần cầu xin trong nghẹn ngào.
“Đời này em đừng hòng! Em mãi mãi chỉ thuộc về anh. Em nghĩ mình có thể trốn thoát ư? Anh không cho phép!”
Ánh mắt Cố Phong Diệp đầy u tối, giận dữ trào dâng, anh ta tiến tới, ghì Ninh Lăng Trần xuống ghế sô pha, há miệng cắn vào vai anh, để lại dấu răng rớm máu. Ninh Lăng Trần đau đớn kêu lên thảm thiết -
“Anh!”
Cố Phong Diệp vừa thấy Ninh Noãn Noãn liền lập tức đứng dậy. Ninh Noãn Noãn nhìn thấy anh trai mình với chiếc áo sơ mi bị xé rách, vai còn chảy máu, cô phát điên gào lên một tiếng, rồi chụp lấy con dao gọt trái cây trên bàn giơ lên!
“Cút đi!”
“Cút! Đừng bao giờ lại gần anh trai tôi nữa, cút ngay, nghe thấy chưa, nếu không tôi sẽ giết anh!”
Hai tay Ninh Noãn Noãn nắm chặt dao, toàn thân cô run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu, đẫm lệ. Cô vừa sợ hãi vừa căm hận! Tay cô run bần bật, nhưng vẫn nắm chắc con dao như thể nó đã ghim chặt vào da thịt mình.
“Cút!”
“Cút ngay!”
Cô hét lên trong cơn cuồng nộ.
Ninh Lăng Trần vội vàng đứng dậy.
“Noãn Noãn, bình tĩnh, anh không sao.”
Ninh Lăng Trần định lấy con dao từ tay cô, nhưng Ninh Noãn Noãn vẫn nhìn chằm chằm Cố Phong Diệp, gào lên: “Anh tưởng tôi không dám giết anh sao?”
Không ai ngờ rằng Ninh Noãn Noãn thật sự lao tới, đâm dao vào Cố Phong Diệp. May mắn là anh ta phản ứng nhanh, lùi lại một bước, giơ tay lên đỡ, con dao c*m v** cánh tay anh ta, máu chảy ròng ròng!
Cố Phong Diệp giơ tay định tát Ninh Noãn Noãn, nhưng thấy Ninh Lăng Trần vẫn đứng chắn phía trước, anh ta chỉ đành lùi lại vài bước.
Ninh Noãn Noãn là mạng sống của Ninh Lăng Trần, dù có đánh Ninh Lăng Trần, anh ta cũng không thể đánh cô!
Ninh Noãn Noãn như phát điên, tiếp tục giơ dao đâm Cố Phong Diệp.
“Cút đi! Đừng hòng ức h**p anh tôi nữa, cút -”
Cố Phong Diệp ôm cánh tay đ
ang chảy máu, quay người bước ra ngoài. Ninh Lăng Trần ôm chặt Ninh Noãn Noãn: “Noãn Noãn-”
Ninh Noãn Noãn đột nhiên kiệt sức, ngồi phịch xuống thảm, con dao rơi khỏi tay.
Ninh Lăng Trần cũng ngồi xuống thảm, ôm chặt cô. Toàn thân Noãn Noãn lạnh toát, run lên từng hồi.
“Noãn Noãn…”
Ninh Lăng Trần bật khóc.
Anh vừa ôm chặt Noãn Noãn, vừa nghẹn ngào: “Anh không sao... Đừng sợ, anh thật sự không sao…”
Noãn Noãn òa lên khóc, ôm chặt lấy anh, khóc nấc lên, từng tiếng xé lòng.