“Em đi đâu vậy!”
Thấy Ninh Noãn Noãn từ bên ngoài trở về, Ninh Lăng Trần lập tức bước tới.
Từ sớm Ninh Lăng Trần đã phát hiện Ninh Noãn Noãn không có ở nhà. Anh gọi điện nhưng điện thoại cô lại tắt máy, làm anh sợ chết khiếp!
Khi nhìn thấy trên quần áo Ninh Noãn Noãn có vết máu, đầu óc Ninh Lăng Trần chợt ngây ra -
“Em đã làm gì Cố Phong Diệp rồi?”
Giọng Ninh Lăng Trần run rẩy.
Anh đoán được Ninh Noãn Noãn đã đi tìm Cố Phong Diệp!
Vết máu này... vết máu này...
Ninh Noãn Noãn nhìn vết máu trên quần áo mình, cô kéo nhẹ, sau đó bình tĩnh nói: “Không sao đâu, em chỉ xử anh ta một trận thôi. Anh yên tâm, em chỉ là dùng nắm đấm đánh anh ta, sức em đâu có lớn, anh ta không sao đâu. Em còn đưa mấy anh trong phòng an ninh mạng đi cùng, đột nhập vào điện thoại, máy tính và iPad của Cố Phong Diệp, xóa sạch tất cả video của anh và anh ta rồi. Anh à, từ nay anh không cần lo lắng nữa, anh ta không còn thứ gì để uy h**p anh. Còn điện thoại, iPad và ổ lưu trữ đám mây của Mạnh Tuyết Ninh cũng đã được mấy anh đó xử lý sạch sẽ rồi, đề phòng trường hợp bất trắc.”
“…”
Ninh Lăng Trần ôm chặt lấy Ninh Noãn Noãn vào lòng.
“Em làm anh sợ chết đi được.”
“Anh... anh yên tâm, em sẽ bảo vệ anh, không ai có thể làm tổn thương anh được.” Ninh Noãn Noãn nói nhỏ.
Ninh Noãn Noãn vẫn đang chờ Cố Phong Diệp báo cảnh sát, dù sao thì cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, bị bắt cũng không sao, cùng lắm thì bị tạm giữ hành chính mười mấy ngày, sở trưởng chắc chắn sẽ bảo vệ cô, có khi còn giữ chưa đến mười mấy ngày, vì ông Trương hói đầu cực kỳ bao che.
Nhưng thật không ngờ Cố Phong Diệp lại không báo cảnh sát.
Điều này khiến Ninh Noãn Noãn cũng không thể ngờ được.
Một tuần nữa trôi qua, đã là ngày 20 tháng 10. Hôm ấy, vừa tan ca về nhà, Ninh Lăng Trần nhận được điện thoại từ Lâm Huệ Cẩm.
“Mẹ đã giúp con sắp xếp một buổi xem mắt.”
“Vâng.”
“Là con gái nhà họ Bùi trong thành phố, chắc con biết rồi.”
Ninh Lăng Trần liền trầm ngâm, con gái của Bùi Chính Khang, Bùi Ôn Ôn gì đó, là một cô gái câm, không thể nói chuyện. Bây giờ anh chỉ có thể đi xem mắt những người như thế sao? Trong lòng Ninh Lăng Trần cảm thấy chua xót, tự giễu bản thân nghĩ mình đâu có tư cách để lựa chọn.
“Là nhà họ Bùi chủ động liên hệ với mẹ.”
Ninh Lăng Trần nghĩ cũng phải, nhà họ Bùi đâu thua kém gì nhà họ Ninh, nếu nhà họ Bùi để mắt đến anh thì đúng là anh trèo cao rồi.
Lâm Huệ Cẩm biết anh không tình nguyện.
“Người ta đã đề nghị rồi, dù sao con cũng nên đi gặp mặt một lần, không thích thì tìm lý do từ chối là được.”
“Vâng.”
Chuyện xem mắt, Ninh Lăng Trần không nói với Ninh Noãn Noãn, anh sợ cô sẽ nổi giận. Nếu Noãn Noãn biết anh đi xem mắt với một cô gái câm, chắc chắn sẽ đập bàn ngăn cản.
Hôm sau, ngày 21, là thứ bảy.
Lâm Huệ Cẩm sắp xếp buổi gặp cho Ninh Lăng Trần ở cửa hàng đồ ngọt Trà Nhuận trong công viên Bách Hợp, hẹn gặp lúc 12 giờ trưa.
Lúc 11 giờ 50, Ninh Lăng Trần đã đến nơi. Anh đẩy cửa bước vào quán, tiếng chuông gió vang lên giòn tan.
Một cô gái mặc váy trắng đứng lên vẫy tay.
Ninh Lăng Trần nhìn thấy dáng vẻ cô gái ấy, anh sững sờ trong vài giây mới phản ứng lại.
“…”
Ninh Lăng Trần bước tới, trong khoảnh khắc, anh bỗng có cảm giác không thực.
Cô gái này thật sự rất đẹp.
Phải là quá đẹp.
Đẹp như một giấc mơ.
[Xin chào…]
Bùi Ôn Ôn dùng tay ra hiệu bằng thủ ngữ, cô ấy có chút căng thẳng, sau khi ra hiệu thì chợt nhận ra Ninh Lăng Trần không hiểu. Cô ấy vội vàng lấy bút, viết dòng chữ “xin chào” lên cuốn sổ nhỏ để chào anh.
“…”
Ninh Lăng Trần ngồi xuống đối diện, im lặng quan sát Bùi Ôn Ôn.
Cô ấy còn rất trẻ, mới 23 tuổi, bằng tuổi với Noãn Noãn.
Trông cô ấy thật trẻ trung, trên gương mặt vẫn còn chút nét ngây thơ.
Cô ấy thật sự rất đẹp.
Đó là vẻ đẹp hiếm có mang phong cách cổ điển.
Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng mịn, mái tóc đen tuyền, đôi mày cong mềm mại, đôi mắt hạnh to tròn sáng rực, sống mũi cao, đôi môi anh đào đỏ hồng, đầy đặn và nhỏ nhắn.
Ninh Noãn Noãn đẹp như búp bê, sắc sảo, rực rỡ, tràn đầy sức sống.
Bùi Ôn Ôn lại như một bức thêu Thục, tinh tế trau chuốt, mang nét đẹp cổ điển, huyền ảo như sương khói.
Thấy Ninh Lăng Trần nhìn mình chăm chú, Bùi Ôn Ôn đỏ mặt, ngượng ngùng cầm bút viết lên sổ tay: [Xin chào, em là Bùi Ôn Ôn.]
Ninh Lăng Trần không biết nên chào hỏi thế nào, anh định mượn bút viết lời đáp cho Bùi Ôn Ôn, thì cô ấy vội vàng viết thêm một dòng: [Em có thể nghe, tai không có vấn đề gì.]
Bùi Ôn Ôn lại viết tiếp: [Viết chữ hơi chậm, em có thể thêm WeChat của anh được không, nhắn qua WeChat sẽ nhanh hơn một chút.]
Ninh Lăng Trần thêm WeChat của Bùi Ôn Ôn.
[Em chỉ là không thể nói chuyện, hồi nhỏ gặp tai nạn xe, tổn thương dây thanh quản, còn lại đều bình thường, em nghe được và cũng không bị cận thị.]
Bùi Ôn Ôn vội vàng giải thích, cô ấy sợ Ninh Lăng Trần sẽ chê mình.
[Em không phải bẩm sinh đã không nói được.]
“Ừm, anh biết rồi.”
Ninh Lăng Trần mỉm cười.
Rõ ràng Bùi Ôn Ôn thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc ăn món tráng miệng, Ninh Lăng Trần vẫn lịch sự nhưng giữ khoảng cách, anh không nói chuyện nhiều.
Bùi Ôn Ôn vốn cố gắng tìm chủ đề để nói, nhưng khi nhận ra sự lạnh nhạt của Ninh Lăng Trần, ánh mắt cô ấy dần mất đi ánh sáng.
“Cuộc gặp thế nào rồi?”
Sau khi tạm biệt Bùi Ôn Ôn, Ninh Lăng Trần về đến nhà thì điện thoại của Lâm Huệ Cẩm gọi tới.
“Cũng ổn ạ, nhưng con và cô ấy không hợp nhau. Mẹ giúp con từ chối nhé.”
Ninh Lăng Trần có chút mệt mỏi.
Tuy Bùi Ôn Ôn là một cô gái không thể nói được, nhưng có thể thấy rằng cô ấy rất có phẩm chất, lại còn xinh đẹp như vậy, một cô gái như thế xứng đáng với người tốt hơn. Ninh Lăng Trần không muốn làm lỡ dở cuộc đời cô ấy.
“Con không suy nghĩ lại sao?”
Lâm Huệ Cẩm khuyên nhủ: “Tuy Bùi Ôn Ôn không thể nói chuyện, nhưng những điều kiện khác đều rất xuất sắc.”
“Không cần đâu ạ.”
Lâm Huệ Cẩm cũng không miễn cưỡng thêm.
Chiều tối, Ninh Noãn Noãn cùng Lục Yến về nhà. Ninh Lăng Trần kể với cô về buổi xem mắt hôm nay.
“Bà ấy lại để anh đi xem mắt với một cô gái câm sao, bà ấy muốn sỉ nhục ai chứ!”
Ninh Noãn Noãn quả nhiên nổi nóng, tức giận đến mức nhảy dựng lên!
Lục Yến đứng bên cạnh lên tiếng: “Bùi Ôn Ôn à, quả thật cô ấy là một cô gái rất tốt.”
Ninh Noãn Noãn muốn tát cho anh một cái, nhưng nhìn gương mặt điển trai của ông xã yêu dấu, cô lại đành nhịn. Nhưng làm sao cô có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, đôi môi mím lại, mắt dần đỏ lên, trông vô cùng tủi thân.
“Anh không đứng về phía em…”
“Sao lại không đứng về phía em chứ?”
Lục Yến kéo cô vào lòng, chậc một tiếng, nhéo nhẹ mũi cô. Ninh Noãn Noãn nghẹn ngào: “Anh của em có thể xứng với công chúa, sao phải cưới một người khuyết tật chứ!”
“Mặc kệ con bé.”
Ninh Lăng Trần trợn mắt.
…
Đáng ghét thật!
Buổi tối, Ninh Noãn Noãn vẫn chưa nguôi giận. Sau khi tắm xong, cô ngồi trên giường, miệng vẫn chu ra, trông đầy vẻ khó chịu.
“Vẫn còn giận à?”
“Ừm.”
Ninh Noãn Noãn ấm ức, nhào vào lòng Lục Yến đòi anh an ủi.
Lục Yến điều chỉnh tư thế, vòng tay đỡ cô ngồi lên đùi mình.
“Hay là em cũng xử lý Bùi Ôn Ôn như đã làm với Cố Phong Diệp, đánh cô ấy một trận cho hả giận?” Lục Yến cười cười, trêu đùa cô.
“Anh… sao anh biết được…”
Ninh Noãn Noãn rụt cổ, đôi mắt ánh lên vẻ bối rối, lén nhìn quanh.
Lục Yến nâng mặt cô lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Em đánh người ta đến mức nào rồi, nói anh nghe xem?”
“Em không có mà!”
Ninh Noãn Noãn bĩu môi, khóc uất ức như đóa hoa lê đẫm mưa: “Em chỉ là quá tức, lúc cãi nhau với Cố Phong Diệp mới tát anh ta một cái, sức em thì có là bao, lúc đó mặt anh ta còn không đỏ một chút, ấy thế mà anh ta lại vu oan cho em… hức hức…”
Ninh Noãn Noãn nhào vào lòng Lục Yến, tiếng khóc vừa bi thương lại vừa đáng thương, tiếng khóc dịu dàng mà không ồn ào, trông cô như bông hoa mong manh.
“Thật không?”
Lục Yến có phần nghi ngờ.
Đôi mắt Ninh Noãn Noãn ngấn lệ, trên má còn đọng lại giọt nước mắt, gật đầu thật mạnh.
Lục Yến nhìn cánh tay nhỏ nhắn, thân hình mềm mại của cô, đúng là chẳng giống kiểu người có thể đánh ai bị thương. Anh cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi.
“Mạnh Tuyết Ninh còn khóc lóc, nói với người khác rằng em dẫn vệ sĩ xông vào nhà họ, đánh Cố Phong Diệp đến mức phải nhập viện.”
“Em không có mà…”
[Đồ đê tiện! Cứ đợi đó, Mạnh Tuyết Ninh, đợi khi cái cô họ Mạnh đó sinh con, mình sẽ trùm bao bố cho cô ta một trận!]
Ninh Noãn Noãn vừa khóc vừa thầm nhủ trong lòng, hận không kể xiết!
“Những chuyện như vậy sau này phải nói cho anh biết, anh sẽ giải quyết cho em. Em chạy đi đôi co với Cố Phong Diệp, lỡ đâu bị thương thì sao?”
“Em ấy à, đến cả dầu gội rơi vào mắt cũng đã khóc nhè, vậy mà còn dám chạy đi đôi co với loại người như Cố Phong Diệp.”
“Sau này em không dám nữa, chỉ là em tức quá thôi.”
Ninh Noãn Noãn ngoan ngoãn xin lỗi.
[Sau này, nhất định phải trùm bao bố trước khi đánh người, tuyệt đối không thể để lộ danh tính.]
“Hôm nay dự án bất động sản vườn Kim Hoa ở thành phố Đông của công ty Cố Phong Diệp đã bị tạm dừng.”
Lục Yến đột ngột nói. Ninh Noãn Noãn “hả?” một tiếng, ngẩng đầu đầy vẻ thắc mắc, cô không hiểu mấy chuyện này.
“Dự án này trị giá 1,5 tỷ. Cố Phong Diệp đã dồn nhiều tâm huyết vào đó, đây là một dự án mà nhà họ Cố đã đầu tư hết sức trong suốt năm năm qua.”
Mắt Ninh Noãn Noãn sáng lên, phấn khích hỏi: “Sao lại bị dừng vậy?”
“Trước đó đã có vụ tai nạn công trình khiến ba công nhân tử vong, bồi thường không thỏa đáng, sự việc bị đè xuống. Bây giờ thì chuyện bung bét ra. Để xoa dịu dư luận, người ta sẽ tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt dự án vườn Kim Hoa, không biết khi nào mới có thể tiếp tục thi công. Dự án lớn thế này chắc chắn không thể dừng hoàn toàn, nhưng Cố Phong Diệp sẽ phải hao tâm tổn sức, mệt mỏi vô cùng.”
“Wow~”
Ninh Noãn Noãn dùng tay che miệng, cố kìm nén sự phấn khích, đôi mắt long lanh.
“Đúng là quả báo mà~”
“Quả báo gì?”
Lục Yến nhéo mũi cô, ánh mắt đầy cưng chiều: “Là anh - chồng của em - đang giúp em xả giận đấy. Nếu không thì với quyền lực nhà họ Cố, sao dư luận lại có thể bùng phát chứ. Là anh đã đẩy một chút đấy.”
“Thật sao?”
Ninh Noãn Noãn bĩu môi, mắt rưng rưng: “Ông xã, sao anh lại tốt với em như vậy~”
Hu hu~
Cảm động quá đi mất.
Thật muốn lấy thân báo đáp anh.
“Cách trả thù ngu ngốc nhất là dùng bạo lực, vừa làm người khác đau lại vừa hại mình. Cách trả thù tốt nhất là để đối phương tổn thất về tiền bạc. Phương pháp này áp dụng được cho cả người giàu lẫn người nghèo. Sau này không được hấp tấp như vậy nữa, nghe rõ chưa?”
“Vâng vâng~ Em biết rồi~”
Ninh Noãn Noãn vòng tay ôm lấy cổ Lục Yến, nũng nịu, lòng ngọt ngào như mật.
“Em đã vui hơn chưa?”
Lục Yến mỉm cười hỏi.
Ninh Noãn Noãn gật đầu thật mạnh.
Lục Yến bất ngờ bế cô xuống giường: “Vậy anh sẽ đưa em đi xem quà.”
Quà ư? Ninh Noãn Noãn mở to mắt, nghĩ thầm chưa đến sinh nhật mình mà, anh định tặng gì đây nhỉ?
Lục Yến bế Ninh Noãn Noãn đến phòng ngủ của anh.
Ninh Noãn Noãn nhìn thấy cả chiếc giường phủ đầy cánh hoa hồng, cô ngỡ ngàng. Căn phòng ngập tràn hương thơm quyến rũ của hoa hồng.
Giữa đống cánh hoa còn có hai trái tim đôi được kết từ cánh hoa ly.
“Em có thích không?”
Lục Yến nhìn Ninh Noãn Noãn, ánh mắt sâu thẳm.
Ninh Noãn Noãn vui vẻ gật đầu, mắt sáng rỡ: “Thích lắm, đây chính là quà à? Đẹp quá~”
“Không, đây không phải là món quà.”
Lục Yến đặt Ninh Noãn Noãn xuống.
Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ, chậm rãi nói: “Anh mới là quà.”
“Hả? Anh còn có quà khác sao?”
Ninh Noãn Noãn ngơ ngác, không hiểu ý anh. Cô tưởng Lục Yến có món quà nào đó trong túi, liền giơ tay ra: “Đưa em, đưa em đi~”
Lục Yến khẽ cười, anh nắm tay Ninh Noãn Noãn, đặt lên nút áo trước ngực mình.
“Anh chính là quà. Noãn Noãn, hãy c** q**n áo của anh, hôm nay hãy mở món quà này hoàn toàn đi.”
Ầm một cái-
Cuối cùng Ninh Noãn Noãn cũng hiểu được ý nghĩa của câu “anh chính là quà.” Trong đầu cô như vừa nổ tung, một loạt âm thanh rào rào xẹt qua đầy sắc màu rực rỡ, cả người cô ngơ ngác, bỗng chốc gương mặt trắng nõn đỏ bừng, tay chân luống cuống!
Ninh Noãn Noãn hoảng hốt lùi một bước, suýt ngã ngồi xuống giường.
Lục Yến bước lên một bước dài, tiến sát lại gần cô. Ánh mắt anh ban nãy còn sáng rõ, giờ bỗng trở nên nóng bỏng, giống như một biển lửa rực cháy.
Anh hôn lên đôi môi cô, hơi thở nồng nàn, ánh mắt nóng rực, cố gắng kiềm chế.
“Noãn Noãn, ngoan.”
Lục Yến nắm tay cô, đặt lên ngực mình, thì thầm bên tai cô, hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai: “Hãy mở món quà này đi…”
Ninh Noãn Noãn đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ gì được nữa. Cô cảm thấy lo lắng, bất giác muốn chạy trốn, nhưng Lục Yến không để cô chạy. Anh giữ chặt tay cô, dẫn dắt cô, từng chút một, tháo từng chiếc cúc trên chiếc áo sơ mi của mình…