Vợ Chồng Giỏi Diễn - Thanh Sắc Địa Qua

Chương 21

Vừa bước vào cửa, mẹ của Từ Viễn Châu đã niềm nở bước tới, kéo Tống Văn Sương ngồi xuống giữa bà và chồng mình.

Tống Văn Sương cất giọng ngọt ngào chào chú, chào dì.

Từ Viễn Châu thì cố tình chọn chỗ ngồi xa nhất.

Anh ta cúi đầu, không nói lời nào.

“Sương Sương, dì muốn mời gia đình con dùng bữa, bàn bạc một chút về chuyện của con và Viễn Châu. Con xem, bây giờ con đã mang thai rồi, tất nhiên chúng ta hy vọng hai đứa nhanh chóng kết hôn. Vì thế dì muốn hỏi ý kiến bố mẹ con xem thế nào.”

Hà Huệ Trân cười đầy thiện ý.

Hà Huệ Trân rất hài lòng với cuộc hôn nhân này. Nhà họ Tống chỉ có một cô con gái, lại môn đăng hộ đối với nhà họ Từ. Trong lòng bà rất rõ, cậu con út của bà không có tài cán gì nổi bật, không giống người anh cả. Có thể cưới được Tống Văn Sương, một cô gái vừa có gia thế vừa xinh đẹp, đã là một bất ngờ ngoài mong đợi.

“Con cũng muốn kết hôn sớm~”

Tống Văn Sương thẹn thùng, khẽ liếc nhìn Từ Viễn Châu: “Nhưng không biết ý anh Viễn Châu thế nào…”

“Thằng bé chắc chắn cũng mong muốn nhanh chóng kết hôn. Tuổi của nó cũng không còn trẻ nữa. Sương Sương, em bàn bạc với bố mẹ, rồi hai nhà chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện.”

Từ Viễn Ninh mỉm cười tiếp lời.

Tống Văn Sương ngại ngùng gật đầu.

Cô ấy háo hức không chờ được, nói sẽ về nhà bàn ngay với bố mẹ. Sau bữa tối tại nhà họ Từ, Từ Viễn Ninh bảo tài xế trong nhà lái xe đưa Tống Văn Sương về.

“Em nghĩ thế nào?”

Khi trong nhà không còn người ngoài, Từ Viễn Ninh mới ngồi xuống hỏi Từ Viễn Châu.

Từ Viễn Châu rút ra điếu thuốc, châm lửa rồi hút, môi anh ta nở một nụ cười tự giễu: “Em còn có thể nghĩ gì nữa? Mọi người không phải đã quyết định cả rồi sao?”

“Vậy là em đồng ý?”

Từ Viễn Châu không nói gì. Từ Viễn Ninh nhìn chằm chằm anh ta, đợi một lúc lâu, anh ta mới hút vài hơi thuốc rồi thở dài: “Thì cứ kết hôn đi…”

Dù sao thì Noãn Noãn cũng đã lấy chồng. Cả đời này anh ta không thể cưới người mình yêu được nữa. Tống Văn Sương mang thai con của anh ta, anh ta còn có thể làm gì? Chỉ có thể cưới thôi.

Bề ngoài Từ Viễn Châu có vẻ nổi loạn, nhưng thật ra trong lòng lại rất thiếu chính kiến.

“Viễn Châu hình như không vui lắm.”

Sau khi Từ Viễn Châu lên lầu đi ngủ, vợ chồng Hà Huệ Trân kéo Từ Viễn Ninh vào phòng nói chuyện. Hà Huệ Trân tỏ ra lo lắng cho cậu con út.

“Nó không vui là chuyện đương nhiên. Nếu để nó làm theo ý mình, ai biết nó sẽ mang về thứ gì về cho mẹ.”

Từ Viễn Ninh lạnh lùng nói.

Từ Viễn Ninh nói tiếp: “Là chúng ta trèo cao với tới nhà họ Tống, Sương Sương lại đang mang thai. Chúng ta đề nghị kết hôn cũng là lợi ích cho cả hai bên.”

“Nhưng hình như nhà họ Tống không muốn lắm…”

Hà Huệ Trân vẫn lo lắng.

Từ Viễn Ninh cười nhạt, vẻ mặt bình thản: “Tống Văn Quân tất nhiên không ưa gì Viễn Châu. Nhưng Sương Sương lại tự nguyện, bây giờ mọi người đều biết Sương Sương mang thai rồi. Tống Văn Quân còn có sự lựa chọn nào khác sao?”

Quả thật, Tống Văn Quân đã không còn lựa chọn nào nữa.

Khi Tống Văn Sương đầy phấn khởi về đến nhà, Tống Văn Quân đang ngồi trong phòng khách, trên tay kẹp điếu thuốc. Gạt tàn thủy tinh đầy những mẩu thuốc lá. Anh ấy không giận dữ quát tháo, cũng chẳng nói lấy một lời.

“Anh…”

Lúc này, Tống Văn Sương có chút chột dạ, không dám bước tới.

Tống Văn Quân ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đầy tơ máu. Anh ấy bất chợt cười khổ, ánh mắt tràn ngập thất vọng, buồn bã đến nguội lạnh.

Vành mắt Tống Văn Sương đỏ hoe, cô ấy không cam tâm bước tới gần.

“Viễn Châu muốn kết hôn với em, nhà họ Từ muốn mời bố mẹ ăn cơm. Anh nhìn xem, anh ấy sẵn sàng chịu trách nhiệm với em. Anh ấy là một người đàn ông tốt, chẳng qua anh có thành kiến với anh ấy thôi!”

Tống Văn Quân cười khẩy.

Anh ấy rít một hơi thuốc, sau đó dùng hai tay ôm mặt, xoa mạnh vài cái. Đúng thật là lòng anh ấy đã lạnh lẽo. Mọi chuyện đến nước này, anh ấy cũng không còn lựa chọn nào khác.

Giờ cả thế giới đều biết em gái anh ấy mang thai trước khi cưới. Nhà nào môn đăng hộ đối còn muốn con bé nữa? Dù cái thai này có giữ hay không, con bé cũng đã tự mình chặn đứng con đường tiến thân của mình. Những gia đình danh giá, có tiền đồ sẽ không đời nào chấp nhận con bé.

“Vậy thì em cứ kết hôn đi.”

Tống Văn Quân nói, biểu cảm lạnh lùng.

Tống Văn Sương phấn khích, ngồi xổm xuống ôm lấy anh trai, lớn tiếng reo lên: “Anh! Anh đồng ý rồi!”

Tống Văn Quân bật cười, nhưng trong mắt tràn ngập sự chế nhạo: “Là anh đánh giá cao em rồi. Cũng đúng, em cũng chỉ có thể lấy loại người như Từ Viễn Châu. Một gia đình có địa vị làm sao có thể để mắt tới em? Em vừa không xinh đẹp, vừa không có tài cán gì. Em không phải là Noãn Noãn. Noãn Noãn xuất sắc, dù con bé có con ngoài giá thú hay từng phá thai, vẫn có đầy người như Lục Yến tranh giành để cưới con bé.”

“Xuất sắc cái quái gì chứ! Cô ta chỉ là một con trà xanh giả tạo!”

Tống Văn Sương không cam tâm, tức tối chửi rủa Ninh Noãn Noãn. Từ khi Ninh Noãn Noãn không chịu giúp cô ấy xin xỏ Cố Phong Diệp, trong lòng Tống Văn Sương đã có một cái gai. Cô ấy đầy căm hận Ninh Noãn Noãn!

“Đi mà kết hôn đi.”

Tống Văn Quân lạnh lùng.

Tống Văn Sương ngốc nghếch đã kết hôn thật.

Vì một tên rác rưởi, cô ấy tự đào cho mình một cái hố phân, mặc kệ có mười người kéo lại, cô ấy vẫn nhất quyết nhảy xuống.

Nhìn thấy bài đăng trên trang cá nhân của Tống Văn Sương, Ninh Noãn Noãn ngồi ở nhà chửi ầm lên, tức đến mức muốn bùng cháy.

Ninh Noãn Noãn lén lút gọi điện cho Tống Văn Quân.

“Con bé muốn kết hôn, anh đã đồng ý. Giờ con bé còn tự tuyên bố với cả thế giới là đã mang thai, anh còn có thể làm gì nữa chứ?”

Trong giọng nói của Tống Văn Quân toàn là mệt mỏi.

Lòng Ninh Noãn Noãn chợt thấy xót xa cho anh ấy.

“Anh, anh đừng buồn. Kết hôn cũng không phải chuyện gì quá to tát. Sau này nếu Sương Sương sống không hạnh phúc thì ly hôn là xong. Anh chỉ cần giúp cậu ấy soạn sẵn thỏa thuận tiền hôn nhân, bảo vệ tài sản cho cậu ấy là được.”

Ninh Noãn Noãn rất chu đáo, lý trí đưa ra gợi ý cho Tống Văn Quân.

Tống Văn Quân bất chợt bật cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi nhiều.

“Cảm ơn lời nhắc nhở của em.”

Ninh Noãn Noãn đang chơi điện thoại thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một số lạ trong khu vực. Không ngờ lại là Từ Viễn Châu gọi đến.

"Noãn Noãn, anh có chuyện muốn nói với em. Em ra ngoài gặp anh một lát được không? Anh đang ở trước cửa nhà em.”

Giọng Từ Viễn Châu nghe đầy cô đơn. Ninh Noãn Noãn đảo mắt một vòng, đáp: “Tôi không rảnh, anh có gì thì nói luôn qua điện thoại đi.”

“Noãn Noãn, anh xin em, chúng ta gặp một lát thôi, anh chỉ nói vài câu rồi đi.”

“... Thôi được rồi.”

Ninh Noãn Noãn thay đồ xuống nhà. Từ Viễn Châu đang đứng dưới ánh đèn đường trước cửa nhà cô, hút thuốc. Dưới chân anh ta là một đống tàn thuốc.

Thật đáng ghét!

Dám hút thuốc trước cửa nhà cô, lại còn vứt tàn thuốc đầy ra đất. Nhỡ đâu gây cháy thì sao? Quá vô ý thức, chẳng có chút đạo đức công cộng nào!

Ninh Noãn Noãn phồng má tức giận.

Từ Viễn Châu từ từ bước lại gần.

Anh ta mặc áo khoác gió mỏng, làn da tái nhợt, khuôn mặt trông rất tiều tụy.

“Noãn Noãn, anh sắp kết hôn rồi…”

Từ Viễn Châu cười nhạt, viền mắt đỏ au, giọng nói trở nên khàn đặc.

“Văn Sương có thai rồi. Anh cũng không biết mọi chuyện sao lại thành ra thế này. Mọi người đều bảo anh nên cưới, anh nghĩ, vậy thì cưới thôi…”

Trong giọng nói của Từ Viễn Châu có chút mỏi mệt cam chịu, xen lẫn vào đó là sự mơ hồ về tương lai. Anh ta không biết liệu quyết định như vậy có đúng không, cũng chẳng muốn nghĩ thêm nữa: Cứ vậy đi, anh ta nghĩ.

“Vậy thì cưới đi. Văn Sương rất thích anh, sau khi kết hôn anh nhớ phải đối xử tốt với cậu ấy đấy.”

Ninh Noãn Noãn dặn dò. Trong lòng cô có chút thay đổi suy nghĩ về Từ Viễn Châu. Cô không ngờ anh ta lại chịu trách nhiệm với Văn Sương, điều này khiến cô thấy anh ta cũng không đến nỗi tệ.

Trong lòng Ninh Noãn Noãn có chút an ủi, nghĩ rằng Văn Sương cũng không yêu nhầm người.

Đột nhiên, Từ Viễn Châu bật khóc. Nước mắt anh ta cứ thế chảy xuống không ngừng, làm Ninh Noãn Noãn giật mình. Một người đàn ông trưởng thành đứng dưới đèn đường khóc như một đứa trẻ, khiến cô hoảng sợ, vội vàng chạy về nhà.

Thần kinh à? Ra đây nói mấy câu vô nghĩa rồi tự dưng khóc òa lên. Ninh Noãn Noãn vừa chạy lên lầu vừa lẩm bẩm mắng.

“Sao thế em?”

Lục Yến vừa tắm xong, bước ra với chiếc quần ngủ, không mặc áo…

Ninh Noãn Noãn vừa nhìn chăm chăm vào cơ bụng, bắp tay và cơ ngực của ông xã, vừa đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, cô nuốt khan một cái.

Thật đáng ghét! Tối nào cũng ăn mặc mát mẻ thế này để khoe cơ bắp với cô!

“Bà xã, sao mặt em đỏ thế?”

Lục Yến bước tới hỏi, đưa tay chạm vào mặt cô, vẻ mặt đầy lo lắng. Ninh Noãn Noãn vội che mũi lại, cảm giác như mình sắp chảy máu mũi. Đáng ghét, rõ ràng anh cố ý mà!

Sáng hôm sau, Tống Văn Sương đã đăng một bài khoe ân ái trên mạng xã hội: Cô ấy và Từ Viễn Châu đã đi đăng ký kết hôn.

Trời đất ơi, gấp gáp đến mức sợ không chờ nổi đến ngày mai sao?

Lúc Ninh Noãn Noãn ăn trưa trong căng-tin, cô lướt mạng và thấy bài đăng của Tống Văn Sương.

Ăn xong bữa trưa, Tống Văn Sương lại gọi điện cho cô.

“Ninh Noãn Noãn, cậu thấy bài đăng của mình chưa? Mình và Từ Viễn Châu đã đăng ký kết hôn rồi.”

“Thấy rồi.”

Ninh Noãn Noãn không nhịn được trợn mắt. Nghe giọng điệu khoe khoang đến mức sắp tràn ra khỏi màn hình của Tống Văn Sương, cô thật sự muốn ói.

“Tối nay chúng ta đi ăn với nhau đi, mình có chuyện muốn nói với cậu.”

Nói cái gì chứ? Nói về việc cậu đã nhảy vào nấm mồ hôn nhân à? Ninh Noãn Noãn hừ một tiếng.

Tối đó, Tống Văn Sương đến đón Ninh Noãn Noãn. Cô đề nghị đi đến quán nướng Hải Thiên để ăn đồ nướng.

Dạo này Ninh Noãn Noãn sống có phần khổ sở. Ở nhà họ Lục ngày nào cũng phải ăn đồ chay thanh đạm, cộng thêm công việc bận rộn nên cô không có thời gian ăn vụng. Buổi tối, ông xã cô lại rất sung sức, khiến cô không chịu nổi. Sáng nay khi bước lên cân, cô phát hiện mình đã giảm 1,5kg. Cô thật sự gầy hơn cả hoa cúc vàng rồi.

“Không được, mình mang thai rồi, không thể ăn mấy thứ đồ rác rưởi đó nữa. Con của mình sẽ không khỏe mạnh.”

Tống Văn Sương ra vẻ xoa xoa bụng mình dù cô ấy chỉ mới mang thai hơn một tháng, bụng chẳng thấy chút dấu vết gì.

“Cái rắm! Từ nhỏ đến lớn cậu đã ăn bao nhiêu lần đồ nướng rồi? Cậu chẳng khác nào một cái thùng rác khổng lồ!” Ninh Noãn Noãn trợn mắt.

“Cậu bớt nói nhảm đi, dù sao bây giờ mình cũng không ăn mấy thứ đó nữa.”

“Thế cậu muốn gì?”

Ninh Noãn Noãn bật cười khinh khỉnh: “Cậu bảo mời mình ăn mà, dù sao mình mặc kệ, mình muốn ăn thịt!"

Kết quả, Ninh Noãn Noãn và Tống Văn Sương vẫn đến quán nướng Hải Thiên. Ninh Noãn Noãn ăn thỏa thích, còn Tống Văn Sương thì chỉ ngồi nhìn.

Tống Văn Sương đúng là yêu Từ Viễn Châu thật lòng. Bình thường là người buông thả nhất, thiếu kiên nhẫn nhất, nhưng vì con của người đàn ông mình yêu, cô ấy cứng rắn kiềm chế, không ăn một miếng, không uống một giọt rượu.

“Mình thậm chí đã bỏ thuốc lá rồi đấy, cậu nhìn xem, dạo này da dẻ mình còn đẹp hơn nhiều.”

Tống Văn Sương xoa mặt mình khoe với Ninh Noãn Noãn. Ninh Noãn Noãn lập tức vạch trần: “Cậu xạo quá đi. Chắc là đi thẩm mỹ chứ gì, ai mà không biết cậu vừa tiêm làm trắng da.”

“Sao cậu biết được?”

Tống Văn Sương hoảng hốt.

Chết tiệt, không lẽ ai cũng biết chuyện cô ấy đi làm đẹp?

“Thẩm mỹ viện toàn là các bà chị trong giới thượng lưu. Cậu nghĩ cậu đi đến đó mà giấu được ai? Không phải cả thế giới đều biết rồi sao? Thôi, cậu tìm mình có chuyện gì vậy?”

Ninh Noãn Noãn vừa xé miếng thịt ba chỉ nướng mỡ bóng lưỡng vừa uống bia lạnh, sốt ruột hỏi.

“Noãn Noãn, cậu làm phù dâu cho mình được không?”

Tống Văn Sương mỉm cười hỏi.

Ninh Noãn Noãn phun thẳng một ngụm bia vào mặt Tống Văn Sương. Tống Văn Sương nổi điên: “Cậu cố ý phải không? Đồ trà xanh nhà cậu! Miệng toàn thịt, cậu phun đầy lên mặt mình!”

“Tống Văn Sương, cậu có thể đừng giả vờ không?”

Ninh Noãn Noãn lau miệng, khinh khỉnh nhổ một tiếng, không chút khách sáo mà l*t tr*n mặt nạ của Tống Văn Sương.

“Chẳng phải cậu chỉ muốn khoe khoang rằng Từ Viễn Châu đã bỏ mình để cưới cậu thôi sao? Cậu ngốc thật đấy! Mời bạn gái cũ của chồng làm phù dâu cho mình!”

Tống Văn Sương bị bóc trần tâm cơ, xấu hổ hóa giận: “Thì sao nào? Mình chính là muốn khoe đấy! Cậu là bạn thân nhất của mình, cậu mất mặt một chút để mình vui vẻ thì sao nào?”

“Thì sao nào? Phì!”

Ninh Noãn Noãn nhổ nước bọt, mắng thẳng: “Nói cậu ngu cậu còn không chịu nhận! Từ Viễn Châu yêu cậu? Cậu khó khăn lắm mới cưới được anh ta mà còn không biết an phận, lại còn bày trò khoe khoang. Cậu cứ tiếp tục làm loạn đi, đến lúc Từ Viễn Châu hủy hôn ngay tại lễ cưới thì đừng trách mình!”

Tống Văn Sương nghe mà toát mồ hôi lạnh, vội vàng xua tay: “Vậy thôi đi, tốt nhất đồ nhà cậu đừng có xuất hiện, ngày cưới của mình cậu cứ ở yên trong nhà đi, hứ!”

Tống Văn Sương hoảng hồn, nhận ra mình đúng là một “đồ ngốc”.

“Được rồi, mặc dù mình vẫn không ủng hộ cậu và Từ Viễn Châu, nhưng anh ta chịu trách nhiệm với cậu thì chứng tỏ anh ta cũng ra dáng đàn ông. Mình nghĩ cậu yêu anh ta cũng không quá thiệt thòi. Thôi, chúc mừng hai người.”

“Hehe, giờ cậu mới nhận ra anh ấy tốt thế nào đúng không? Muộn rồi. Anh ấy đã là chồng mình, anh ấy bỏ cậu mà cưới mình.”

Tống Văn Sương vẫn chưa chịu thôi khoe khoang.

Ninh Noãn Noãn lười đôi co với hành vi trẻ con đó, chỉ trợn mắt ngán ngẩm.

Bình Luận (0)
Comment