Bùi Ôn Ôn là một họa sĩ vẽ tranh minh họa có chút tiếng tăm, gần đây cô ấy nhận lời vẽ truyện tranh cho một bộ IP* rất nổi tiếng, nên hơi bận rộn.
*Chỉ những bộ truyện hay tiểu thuyết nổi tiếng.
Dạo gần đây, Bùi Ôn Ôn thường mang công việc sang nhà Ninh Lăng Trần để làm. Cô ấy muốn ở bên người mình yêu, dù là trong lúc làm việc. Ninh Lăng Trần đã dọn dẹp phòng làm việc của mình để cô ấy tạm thời dùng làm studio.
Ban ngày, Ninh Lăng Trần sẽ đến công ty làm việc, còn Bùi Ôn Ôn thì ngoan ngoãn ở nhà anh vẽ bản thảo. Buổi tối, khi anh về nhà, phần lớn anh sẽ tự mình nấu ăn. Bùi Ôn Ôn giành làm, nhưng anh lại không nỡ để cô ấy đụng tay.
Hôm nay, Bùi Ôn Ôn mải miết vẽ bản thảo trong phòng làm việc quên cả thời gian, đến khi ngẩng đầu lên thì đã hơn 9 giờ tối.
Cô ấy thấy bố mẹ mình nhắn rất nhiều tin trên WeChat, lo lắng không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không.
Bùi Ôn Ôn vội vàng nhắn lại để báo bình an.
“Vâng, thứ bảy tuần này tôi rảnh, tôi sẽ qua xem nhà.”
Ninh Lăng Trần đang nói chuyện điện thoại, thấy Bùi Ôn Ôn đi đến thì liền dứt cuộc gọi. Bùi Ôn Ôn ra dấu: [Anh định mua nhà mới à?]
“Ừm.”
Ninh Lăng Trần kéo cô ấy ngồi xuống.
“Thứ bảy em rảnh không? Đi xem nhà cùng anh nhé. Anh định mua một căn ở khu của nhà em, sau này chúng ta kết hôn sẽ dọn qua đó. Bố mẹ em chỉ có một mình em, chắc chắn họ sẽ không nỡ để em đi xa. Vẫn là sống gần nhau thì tốt hơn. Sau này, nếu chúng ta có con, họ cũng có thể giúp chăm sóc em tốt hơn.”
Anh nói ra kế hoạch của mình một cách tỉ mỉ.
Bùi Ôn Ôn không ngờ anh lại suy nghĩ chu đáo đến vậy. Nghe anh nói, mắt cô ấy bỗng đỏ lên, cô ấy không kìm được mà ôm chầm lấy anh, dụi đầu vào lòng anh.
Anh đúng là một người dịu dàng, tốt bụng.
Cô ấy vẫn luôn biết điều này.
[Tối nay em không về nhà được không?]
Bùi Ôn Ôn ra dấu, mặt đỏ bừng vì ngại ngùng. Cô ấy không có ý gì đâu, chỉ đơn giản muốn gần gũi anh hơn một chút thôi.
“Không được. Một lát nữa anh sẽ đưa em về. Nếu em không về, bố mẹ em sẽ có ý kiến với anh mất.”
Ninh Lăng Trần mỉm cười.
Bùi Ôn Ôn hơi thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Anh nói đúng, nếu cô ấy ở lại qua đêm, chắc chắn bố mẹ cô ấy sẽ càng không thích Ninh Lăng Trần.
Ninh Lăng Trần đưa Bùi Ôn Ôn về đến nhà. Anh vào trong chào hỏi một tiếng rồi mới rời đi.
Như thường lệ vợ chồng Bùi Văn Chi vẫn lạnh nhạt, con gái họ về nhà muộn như vậy, đương nhiên họ không vừa lòng với Ninh Lăng Trần.
[Bố, mẹ.]
Bùi Ôn Ôn ngồi xuống, gương mặt ngập tràn hạnh phúc, ra dấu kể với bố mẹ chuyện Ninh Lăng Trần định mua nhà ở khu của nhà mình.
Nghe xong, vợ chồng Bùi Văn Chi nhìn nhau ngẩn người.
Thật ra... họ chỉ có một cô con gái cưng. Con gái lấy chồng, họ chắc chắn không nỡ xa con gái. Hành động này của Ninh Lăng Trần thật sự khiến họ bất ngờ và vui mừng.
[Thứ bảy này con sẽ đi cùng anh ấy xem nhà đó.]
Bùi Ôn Ôn vui vẻ đi lên lầu, ngay cả bóng lưng của cô ấy cũng tràn đầy hạnh phúc.
Bùi Văn Chi nhìn theo con gái lên lầu, ông chợt thở dài, nhưng gương mặt lại lộ chút dịu dàng. Chu Văn Tú cũng khẽ thở dài theo.
Bùi Ôn Ôn tắm rửa xong, ngồi trên giường nhắn tin với Ninh Noãn Noãn. Cô ấy không kiềm được mà chia sẻ chuyện Ninh Lăng Trần định mua nhà.
“Anh trai em đúng là một khi đã ra tay thì phải khiến người khác kinh ngạc, lợi hại quá!”
Ninh Noãn Noãn tự hào đến mức ngồi trên giường cũng sắp phồng người lên vì kiêu hãnh.
[Noãn Noãn, chị có thể chia sẻ chuyện này lên vòng bạn bè không?]
Bùi Ôn Ôn hỏi Ninh Noãn Noãn. Cô ấy rất vui, chỉ muốn chia sẻ sự tốt bụng của Ninh Lăng Trần cho cả thế giới biết.
“Ngàn vạn lần không được!”
Ninh Noãn Noãn lập tức trả lời, trong lòng thầm nghĩ, chị dâu đúng là một tiên nữ nhỏ ngây thơ đáng yêu.
“Chị dâu, em nói chị nghe, thời điểm này nhất định phải khiêm tốn! Chị thử nghĩ mà xem, lúc nào Trình Xuyên cũng rình rập cơ hội với chị, nếu chị công khai khoe khoang tình yêu lúc này, anh ta bị k*ch th*ch chắc chắn sẽ điên cuồng phá đám chị với anh trai em. Bình tĩnh, nhất định phải kín tiếng, đợi đến khi chị với anh em lấy được giấy đăng ký kết hôn, sự thật đã rành rành, lúc đó muốn khoe thế nào cũng được!”
Trời đất ơi, cô ấy còn muốn khoe hơn cả chị dâu, nhưng giờ phải nhẫn nhịn!
[Ừm ừm, Noãn Noãn, em thông minh quá, chị không nghĩ đến điều này luôn.]
Bùi Ôn Ôn khâm phục Ninh Noãn Noãn.
Ninh Noãn Noãn khiêm tốn đáp: “Chị dâu à, chị chỉ đơn thuần thôi, mà anh trai em thích nhất là sự đơn thuần của chị đấy.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Ninh Noãn Noãn ngồi trên giường, đảo mắt suy tính.
Tết sắp đến rồi, tình cảm của anh hai và chị dâu đang rất ổn định. Giờ tốt nhất là không động đến Trình Xuyên và Cố Phong Diệp. Nếu không, chọc giận hai con chó đó, chúng quay ra cắn ngược anh hai và Bùi Ôn Ôn thì hỏng bét. Thời điểm này phải “ẩn mình”, tất cả là vì bảo đảm anh hai và chị dâu lấy được giấy đăng ký kết hôn.
“Nhịn thêm chút nữa vậy.”
Lo lắng quá.
Ninh Noãn Noãn hít sâu một hơi, vừa xoa xoa tay vừa bồn chồn. Hôm nay đã là 28 tháng Chạp rồi, còn hơn mười ngày nữa là Tết.
Mỗi ngày trước khi Ninh Lăng Trần và Bùi Ôn Ôn lấy được giấy kết hôn đều khiến cô như sống trong năm dài tháng rộng.
Cô muốn uống một chút bia để xả stress.
Ninh Noãn Noãn l**m môi, càng nghĩ càng không thể đợi được nữa.
Cô chạy ra cửa cầu thang, liếc nhìn xung quanh. Ừm, ông xã cô không ở nhà. Lục Yến đi gặp bố để bàn chuyện dự án gì đó của công ty.
Ninh Noãn Noãn lao xuống bếp, mở tủ lấy chai xì dầu rồi nhe răng cười.
Hí hí.
Đây là chai xì dầu giả, thực ra bên trong là bia.
Cô đã dán nhãn xì dầu lên chai bia để ngụy trang, vì Lục Yến chẳng bao giờ nấu ăn, mà bếp núc trong nhà chẳng khác gì để trưng bày cả.
Haha, từ khi sống chung với Lục Yến, cô đã ngụy trang thế này được hơn bốn tháng rồi.
Vì vậy, cô chưa từng thiếu bia giải khuây.
Cô không bao giờ để bản thân phải chịu thiệt thòi!
Ninh Noãn Noãn xách chai bia lên lầu, để cửa khép hờ để đề phòng Lục Yến về bất ngờ mà cô không nghe thấy.
Kết quả, cô đang lướt TikTok quá say sưa thì Lục Yến về nhà mở cửa, cô lại không nghe thấy. Đến khi anh bước lên cầu thang thì đã muộn, Ninh Noãn Noãn hốt hoảng lao ra ban công định ném chai bia lên mái nhà!
Không được, tiếng động lớn quá, chắc chắn sẽ bại lộ!
Ninh Noãn Noãn quay đầu, chui thẳng vào tủ quần áo, ôm chặt chai bia.
Ninh Noãn Noãn nín thở -
“Noãn Noãn?”
Lục Yến đã vào phòng. Ninh Noãn Noãn thầm kêu không ổn, trong phòng cô vẫn đang bật đèn!
“Em đâu rồi?”
Lục Yến cất tiếng hỏi.
Ninh Noãn Noãn nghe thấy tiếng bước chân anh tiến lại gần, dường như đã đứng ngay trước tủ quần áo. Chết tiệt, hồi hộp quá đi mất!
Quả nhiên, Lục Yến dừng lại trước tủ quần áo.
Anh cúi xuống, nhìn thấy một chiếc dép thỏ hồng rơi trước cửa tủ, khẽ ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong không khí, khóe môi bất giác nhếch lên. Sau đó, anh thò tay vào túi áo khoác.
“Quên mang điện thoại rồi, phải về nhà một chuyến.”
Lục Yến nói xong liền rời đi.
Ninh Noãn Noãn nhẹ nhàng chui ra khỏi tủ quần áo.
“Phù~”
Cô thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán. Cô cảm thấy mình vừa toát hết cả mồ hôi lạnh.
Sự thật là, chuyện này hoàn toàn là hệ quả từ những vết thương tâm lý khi còn nhỏ, do mẹ ruột cô gây ra.
Hồi bé, Ninh Noãn Noãn vừa xinh xắn, đáng yêu, miệng lại ngọt hay làm nũng. Mẹ cô từng nói rằng tính cách của cô chẳng khác gì “tình nhân nhỏ bé” của bố cô.
Vậy cho nên từ nhỏ mẹ ruột Ninh Noãn Noãn đã tỏ ra ghét bỏ.
Lúc nhỏ, Ninh Noãn Noãn không hiểu, chỉ nghĩ rằng mình không đủ tốt, nên đã cố gắng làm mọi cách để lấy lòng mẹ. Nhưng càng lấy lòng, mẹ cô lại càng ghét bỏ cô. Đến mức cô sợ hãi không dám nói chuyện, suýt thì mắc chứng tự kỷ.
Thời thơ ấu, ngay cả món ăn yêu thích, cô cũng không dám ăn. Mỗi lần ăn một viên kẹo, mẹ cô sẽ quở trách gay gắt, khiến cô chỉ có thể lén lút ăn đồ ngọt. Mỗi khi nghe tiếng mẹ đến gần, cô lập tức trốn vào tủ quần áo. Lâu dần, hành động này trở thành phản xạ tự nhiên.
Lấy lại tinh thần, Ninh Noãn Noãn vội vàng uống hết chỗ bia còn lại, chạy xuống nhà đặt chai xì dầu (giả) về chỗ cũ. Cô định mai đi làm sẽ lén mang theo vứt vào thùng rác.
Sau đó, Ninh Noãn Noãn lên lầu, nhanh chóng đánh răng, tắm rửa để xóa hết mọi “bằng chứng”.
“Bà xã.”
Khi Lục Yến trở về, Ninh Noãn Noãn đã tắm rửa thơm tho, đang ngồi trên giường lướt điện thoại với mái tóc đen mượt buông xõa.
“Ông xã về rồi~”
Giọng Ninh Noãn Noãn nũng nịu, vươn tay ra định ôm và hôn ông xã. Nhưng vừa tiến gần, cô lập tức ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh, bèn lùi lại.
“Sao trên người anh lại có mùi thuốc lá thế?”
“Bố anh hút đấy, làm anh bị ám mùi.”
Lục Yến cười nhẹ. Ninh Noãn Noãn thở dài: “Bố hút nhiều thuốc quá, cứ làm anh bị ám mùi mãi.”
“Cũng không hẳn, ông chỉ hút vài điếu khi làm việc mệt thôi. Anh đi tắm đã, không để em ngửi thấy mùi này nữa.”
Lục Yến bước vào phòng tắm.
Ninh Noãn Noãn thở vào lòng bàn tay, kiểm tra hơi thở.
Ừm, không có mùi gì, hơi thở rất thơm tho.
Nhưng để chắc chắn hơn, cô nhai thêm một viên kẹo cao su vị bạc hà.
Trong lúc đang nhai kẹo, cô bất ngờ nhận được một cuộc gọi ngoài dự đoán. Là từ một người bạn trai cũ - Lý Cẩn Kỳ.
“Alo, xin chào.”
Ninh Noãn Noãn chạy vào phòng làm việc, khóa cửa lại, giọng nói nghiêm túc khác hẳn thường ngày.
Lý Cẩn Kỳ là một chàng trai cực kỳ đẹp trai, là con nhà giàu đời thứ ba. Vì vẻ ngoài quá nổi bật mà trước đây anh ta đã bị Ninh Noãn Noãn “tán đổ”.
“Ninh Noãn Noãn, gần đây có người đang dò hỏi về những chuyện xấu của em đấy.”
“… Tôi làm gì có vết nhơ nào, ai thế hả?”
Ninh Noãn Noãn giả vờ ngây thơ, tỏ vẻ không biết gì.
Lý Cẩn Kỳ cười lạnh một tiếng: “Tính kế anh có tính là vết nhơ không?”
Ninh Noãn Noãn lập tức cảm thấy hơi tức ngực, không nhịn được phản bác: “Tôi làm gì tính kế anh, tôi là giúp anh đấy chứ!”
Chuyện này phải kể lại một chút lịch sử.
Trước đây, khi Ninh Noãn Noãn “cưa đổ” được Lý Cẩn Kỳ, anh ta là kiểu người đẹp băng giá, lại có chút tính gia trưởng, quản cô còn chặt hơn cả anh trai ruột. Chẳng mấy chốc, cô đã phát chán và đề nghị chia tay. Khi ấy, cô nước mắt ngắn nước mắt dài, tố cáo rằng bản thân không thể thay đổi, không chịu nổi uất ức và nhất định đòi chia tay.
Kết quả, Lý Cẩn Kỳ đáp: “Không sao, em cứ từ từ thay đổi, rồi sẽ bỏ được thói quen uống nước đá thôi mà.”
Khốn thật, câu nói đó khiến Ninh Noãn Noãn tức đến mức không chịu nổi. Không bao lâu sau, cô bàn kế với cô bạn thanh mai trúc mã của Lý Cẩn Kỳ - người đã thầm thương trộm nhớ anh ta nhiều năm. Kế hoạch là, Ninh Noãn Noãn l*t s*ch đồ của Lý Cẩn Kỳ rồi “ném” anh ta lên giường của cô thanh mai. Sáng hôm sau, cô “xông” vào hiện trường, “bắt gian tại trận”, sau đó òa khóc thảm thiết, đau khổ đòi chia tay. Cuối cùng cũng thành công đá được anh chàng này.
Sau đó, Lý Cẩn Kỳ kết hôn với cô thanh mai kia.
“Lục Yến vẫn chưa phát hiện ra bộ mặt thật của em à? Đến khi nào em chán Lục Yến, em lại định tính kế anh ta nữa hả? Làm gì, dụ dỗ Lý Nhược Kỳ? Đúng rồi, quên chưa nói, Lý Nguyệt Kỳ là chị họ anh đấy.”
Chết tiệt!
Ninh Noãn Noãn trợn tròn mắt.
Đúng kiểu nước lũ tràn vào miếu Long Vương!
Lý Cẩn Kỳ chắc chắn sẽ bênh vực chị họ mình.
“Bộ mặt thật nào, tính kế gì chứ? Anh đừng vu khống tôi! Anh đừng vì chia tay tôi mà oán hận, chồng tôi sẽ không tin đâu.”
Ninh Noãn Noãn cạch một cái, dập máy.
Thật là, muốn hù dọa cô sao? Còn định ghi âm làm bằng chứng chắc? Cô dễ bị mắc lừa thế à? Đừng hòng!
Cô tuyệt đối không sợ. Cô vốn trong sạch, có vết nhơ nào đâu? Cùng lắm cô chỉ uống chút bia, ăn vài xiên nướng, thỉnh thoảng trong lúc cao hứng thì “hỏi thăm” tổ tông nhà người ta thôi. Chuyện cỏn con thế mà cũng tính là vết nhơ?
Ninh Noãn Noãn đảo mắt một vòng, cảm thấy an tâm hơn hẳn.