Vợ Chồng Giỏi Diễn - Thanh Sắc Địa Qua

Chương 6

Lục Yến vẫn giữ nụ cười nhẹ trong mắt, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, nhưng Ninh Noãn Noãn lại cảm thấy da đầu căng thẳng, linh cảm rằng anh có vẻ không vui.

“Là của Từ Viễn Châu đó.”

Ninh Noãn Noãn thật thà đáp: “Hôm anh ta chia tay em, cũng không nói lý do, em bèn đi tìm anh ta để hỏi cho rõ ràng. Đến nhà anh ta thì thấy…”

Ninh Noãn Noãn giải thích một lượt.

Lục Yến nghe xong nhưng chẳng hề quan tâm đến lông bụng của Từ Viễn Châu, anh nhẹ giọng hỏi: “Vậy ra là anh ta chủ động chia tay. Em thích anh ta ở điểm nào? Trông anh ta có vẻ… chẳng xuất sắc lắm.”

“... Em cũng không biết nữa. Anh ta cứ đeo bám mãi, em lại không biết từ chối người khác.” Ninh Noãn Noãn làm ra vẻ tội nghiệp, ngoan ngoãn, giọng mềm mỏng (thật ra là cô thấy thích gương mặt và dáng người của Từ Viễn Châu, cố tình tạo ra vô số lần gặp tình cờ, cuối cùng thành công chiếm được anh ta).

-

Từ Viễn Châu say khướt trở về nhà, bước đi lảo đảo, vào đến nhà là lao vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo.

Nôn xong, Từ Viễn Châu ngã bệt xuống sàn, mặt mũi tái nhợt.

“Từ Viễn Châu!”

Tống Văn Sương đẩy cửa xông vào, vội vàng chạy đến: “Anh không sao chứ?”

Từ Viễn Châu bám chặt lấy tay cô ấy: “Có phải Noãn Noãn bảo em tới không? Cô ấy lo cho anh đúng không?”

“… Không phải.”

Ánh sáng trong mắt Từ Viễn Châu thoáng sáng lên, nhưng khi nghe câu trả lời, đôi mắt anh ta lập tức tối sầm lại.

Tống Văn Sương đỡ Từ Viễn Châu ra sô pha phòng khách nằm nghỉ, loay hoay mang nước cho anh ta uống, còn chạy đi pha nước mật ong cho anh ta giải rượu.

“Anh thật sự yêu cô ấy.”

Từ Viễn Châu ngồi trên sô pha, rút ra một hộp nhẫn từ trong túi áo, mở ra, Tống Văn Sương nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương, bàng hoàng mở to mắt. Từ Viễn Châu… lại mua nhẫn… Anh thật sự định cầu hôn Ninh Noãn Noãn!

“Anh vốn đã mua nhẫn định cầu hôn Noãn Noãn, nhưng Ninh Lăng Trần tìm anh, anh ta nói anh không xứng đáng, muốn anh rời xa Noãn Noãn.”

Từ Viễn Châu cúi đầu, bật khóc.

Từ nhỏ, anh ta đã luôn sống dưới cái bóng của anh trai, rất tự ti, luôn cố tỏ vẻ bất cần bằng cách nổi loạn gây rắc rối, nhưng thật ra anh ta luôn thấy mặc cảm.

Từ Viễn Châu từng quen rất nhiều cô gái, nhưng chỉ có Ninh Noãn Noãn là người anh ta thật sự yêu, là người khiến anh ta động lòng. Anh ta đã lén lên kế hoạch cho đám cưới, thậm chí còn tìm đọc vô số tạp chí váy cưới, còn muốn tự thiết kế cho Ninh Noãn Noãn một bộ váy riêng.

Chỉ là anh ta giận dỗi, rời đi nửa tháng, vậy mà Ninh Noãn Noãn lại không cần anh ta nữa.

Tống Văn Sương nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, mắt đỏ hoe, cô ấy bất ngờ giật lấy chiếc nhẫn.

“Để em đi giúp anh giải thích với cậu ấy!”

-

“Tiểu Văn Tử, nhìn này, ông xã mình tặng hoa cho mình đấy, đẹp không?”

Tối hôm sau, Tống Văn Sương đến nhà Ninh Noãn Noãn chơi, Ninh Noãn Noãn ôm một bó hoa to khoe với cô ấy. Trong bó hoa có hoa ly, hồng đỏ, cả hoa tuyết xanh, trông rất đẹp~

Bỗng nhiên, Tống Văn Sương giật lấy bó hoa của Ninh Noãn Noãn rồi ném lên sô pha.

“Cậu làm gì vậy!”

Ninh Noãn Noãn vội vàng nhặt lại bó hoa, vài cánh hoa đã rơi xuống, có cả đóa bị gãy, cô xót xa vô cùng.

“Noãn Noãn, hôm nay Từ Viễn Châu lại uống say rồi, nôn thốc nôn tháo không ngừng.”

“Liên quan gì đến mình.”

Ninh Noãn Noãn chẳng mảy may quan tâm.

Tống Văn Sương lấy ra chiếc nhẫn, giơ lên trước mặt Ninh Noãn Noãn: “Từ Viễn Châu vốn định cầu hôn cậu, là anh trai cậu gặp anh ấy, chê bai anh ấy thậm tệ, Từ Viễn Châu vốn nhạy cảm, không chịu nổi sự kích động nên mới nổi giận mà mắng cậu, anh ấy thật lòng với cậu đấy.”

“Trời ơi!”

Ninh Noãn Noãn bắt đầu thấy phiền: “Liên quan gì đến mình, mình đã chia tay anh ta rồi.”

“Ninh Noãn Noãn!”

Tống Văn Sương hét lên, làm Ninh Noãn Noãn giật mình, cô ấy nghiến răng, gay gắt nói: “Cậu có tim không vậy! Ban đầu chính cậu để ý Từ Viễn Châu, giả vờ té ngã rồi giả bệnh để theo đuổi anh ấy! Mình đã bảo rồi, nếu không thật lòng thì đừng quấy rầy anh ấy! Từ Viễn Châu không phải loại công tử trăng hoa như lời đồn! Cậu nói là cậu thật lòng mà!”

“Đúng vậy, lúc đó mình thật lòng, nhưng sau đó mình chán rồi, không còn thích anh ta nữa.”

Ninh Noãn Noãn nói như một lẽ đương nhiên, chẳng chút áy náy: “Kết hôn còn có thể ly hôn, mình với anh ta chỉ là yêu đương thôi thì tại sao không thể chia tay. Mình không còn thích anh ta, chẳng lẽ phải chịu ấm ức ở bên anh ta sao? Mình đâu có điên.”

“Ninh Noãn Noãn! Cậu thật là vô lương tâm! Dựa vào gì mà cậu lại đối xử với Từ Viễn Châu như vậy?”

“Mình đối xử với anh ta như thế nào?”

Ninh Noãn Noãn cũng cảm thấy oan ức, mắt đỏ lên, cô buồn vì Tống Văn Sương lại chẳng đứng về phía mình!

Ninh Noãn Noãn bụng đầy ấm ức: “Mình đâu có ngủ với anh ta, cũng đâu khiến anh ta có bầu mà không chịu trách nhiệm. Anh ta không vui thì cứ vào quán bar ôm ấp, hôn hít, nhảy nhót với các cô gái nóng bỏng, anh ta có gì tốt chứ? Mình đâu phải là thùng rác, sao phải đi thu hồi rác rưởi!”

“Từ Viễn Châu dù có ham chơi cũng vẫn hơn anh trai cậu, ít nhất anh ấy không phải là đồng tính! Sạch sẽ hơn anh cậu!”

Trong lúc kích động, Tống Văn Sương hét lớn.

Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên im lặng, Ninh Noãn Noãn nhìn chằm chằm vào Tống Văn Sương, không nói một lời, bầu không khí trong phòng đầy căng thẳng.

“Anh mình có gì mà không sạch sẽ. Anh ấy là đồng tính, nhưng anh ấy chỉ có một mối quan hệ với Cố Phong Diệp thôi. Còn Từ Viễn Châu đã ngủ với bao nhiêu cô gái rồi, không dưới mười người đâu, trước đây anh ta còn từng qua đêm với người khác.”

Tống Văn Sương hối hận vì đã nói những lời không nên nói, nhưng cô ấy cũng đang tức giận, không chịu xin lỗi.

Lúc này, Ninh Noãn Noãn cũng chẳng cần lời xin lỗi của cô ấy nữa.

“Tống Văn Sương, hôm nay cậu đến đây hét vào mặt mình, chẳng phải vì cậu thích Từ Viễn Châu sao? Anh ta bị mình bỏ, đau lòng đến mức mượn rượu giải sầu, cậu thấy xót cho anh ta đúng không? Cậu xót anh ta rồi lại đến đây dùng đạo đức trói buộc mình? Nếu cậu có bản lĩnh thì tự đi mà an ủi anh ta, đừng có vừa muốn vừa làm bộ đến đây xúi mình quay lại! Cậu đi đi!”

Ninh Noãn Noãn đuổi người.

Tống Văn Sương rời đi, Ninh Noãn Noãn ôm bó hoa, cơ thể cô lạnh ngắt, vẫn còn run rẩy. Cô không ngờ Tống Văn Sương lại sỉ nhục anh trai cô như thế. Người bạn này, cô cũng chẳng cần nữa! Được thì chơi, không được thì thôi, chấm dứt là xong!

-

Hôm nay Lục Yến tăng ca, mãi đến hơn 8 giờ tối mới về đến nhà, trời đã tối đen. Anh lái xe đến trước cửa nhà, thấy có ai đó ngồi xổm trước cửa.

“Noãn Noãn?”

Lục Yến vội vàng xuống xe.

“Em ngồi đây làm gì? Sao không vào nhà? Không phải em có chìa khóa sao?”

Lục Yến kéo Ninh Noãn Noãn đứng dậy, cô khẽ nhấc chân lên, cử động đôi chân đã tê rần vì ngồi quá lâu.

“Em nhớ anh mà.”

Ninh Noãn Noãn nói thật lòng. Trong lòng cô đang hơi buồn, anh trai cô lại đi công tác rồi, cô chẳng có ai để trút bầu tâm sự nên nghĩ đến “ông xã” mình. Dù sao cũng đã kết hôn rồi, “ông xã” không dùng thì phí, nên cô đến đây làm nũng, muốn được an ủi.

“Vào nhà trước đã.”

Lục Yến chạm vào cánh tay Ninh Noãn Noãn, thấy tay cô hơi lạnh. Dù là tháng 8 nhưng mấy hôm nay có mưa, ban đêm trời se lạnh.

“Em ăn tối chưa?”

Vào nhà rồi Lục Yến hỏi.

Ninh Noãn Noãn lắc đầu: “Em chưa muốn ăn, ôm em một cái đã.”

Mỗi khi buồn, Ninh Noãn Noãn lại thích quấn lấy người khác, đặc biệt là thích làm nũng. Trước đây, người cô thường làm nũng là anh trai.

Lục Yến bèn dang tay ra, nhưng Noãn Noãn lại lắc đầu: “Em muốn ngồi lên đùi anh.”

Giọng điệu của Ninh Noãn Noãn hơi nhõng nhẽo. Cô đang buồn, mệt mỏi, chẳng còn tâm trạng diễn kịch nữa.

Lục Yến bèn bế cô lên ngồi trên đùi mình.

“Nói anh nghe xem có chuyện gì, cứ từ từ mà nói.”

Thấy mắt Ninh Noãn Noãn đỏ hoe, Lục Yến rút mấy tờ khăn giấy vo lại trong tay, chuẩn bị sẵn.

“Em bị người bạn thân nhất mắng…”

Ninh Noãn Noãn rơi ngay một giọt nước mắt, từ nhỏ cô đã yếu mềm, chỉ cần một phần ấm ức là có thể khóc ra thành mười phần khi ở trước mặt người thân, dù sao cũng có người cưng chiều mà, cô phải tranh thủ làm nũng chứ!

“Lục Yến, có phải em sai rồi không…”

Nói xong, Ninh Noãn Noãn cố ý hỏi bằng giọng hối lỗi giả tạo.

“Là Tống Văn Sương sai, cô ấy quá đáng quá, thích Từ Viễn Châu thì tự đi mà theo đuổi, sao lại bắt em phải hy sinh để làm Từ Viễn Châu vui vẻ? Thế là thế nào?” Lục Yến nhíu chặt mày, giọng đầy bực bội.

“Đúng vậy!”

Ninh Noãn Noãn cảm thấy như tìm được tri kỷ, lập tức phấn khởi: “Anh cũng thấy Tống Văn Sương đang dùng đạo đức để ép buộc em đúng không, thật quá đáng! Em coi cô ấy là bạn, còn cô ấy thì coi em là thùng rác.”

“Đúng vậy, Từ Viễn Châu là người có cả tá lịch sử đen, cũng chẳng có chí tiến thủ. Tống Văn Sương cứ ép em ở bên Từ Viễn Châu, chẳng phải là đẩy em vào hố lửa sao.”

“Đúng đúng!”

Trời ơi, cuối cùng cũng tìm được người hiểu mình rồi! Ninh Noãn Noãn ôm chặt lấy Lục Yến, liên tục không ngừng kể xấu Từ Viễn Châu suốt nửa tiếng. Đột nhiên, cô bừng tỉnh -

Chết thật! Cái hình tượng thục nữ ngoan hiền mà cô dày công xây dựng bỗng chốc bộc lộ hết rồi!

“… Em... em chỉ là hơi giận thôi, thật ra Từ Viễn Châu cũng không đến nỗi nào…”

Ninh Noãn Noãn vội vàng chữa cháy, tỏ vẻ ngây thơ đáng thương.

“Không, anh ta thật sự không tốt, Noãn Noãn nghe lời, sau này tránh xa anh ta ra.” Lục Yến xoa nhẹ đầu cô.

Trời ạ, mình diễn giỏi thế sao? Mình thật đỉnh quá đi~

Ninh Noãn Noãn có đôi chút tự mãn.

Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, là người giao đồ ăn. Ninh Noãn Noãn ngửi thấy mùi đồ nướng, nước miếng cô suýt rơi xuống.

Lục Yến ra mở cửa rồi quay lại, hai tay trống không.

“Em vừa ngửi thấy mùi đồ nướng, anh gọi đồ nướng về ăn sao?”

“Không, giao nhầm đấy. Anh không bao giờ ăn mấy món đồ ăn rác rưởi đó.” Lục Yến nói.

Còn cô thích ăn! Cô thích ăn đồ nướng uống bia… Trong lòng Ninh Noãn Noãn chảy từng giọt máu. Cô còn tưởng mình có thể ăn ké một bữa đồ nướng, đúng là ngây thơ quá. Lục Yến mà, chắc anh ăn rau cũng chẳng nấu dầu, chỉ ăn đồ hữu cơ, hoàn toàn tự nhiên. Người cao quý như anh sao có thể ăn đồ nướng kiểu đó chứ.

Ninh Noãn Noãn cười giả lả.

“Ừm, em cũng chẳng bao giờ ăn mấy thứ rác rưởi đó. Lục Yến, em buồn ngủ rồi, em về trước đây.”

“Ừm, anh đưa em về.”

“Không cần không cần, tài xế nhà em đang đợi ở ngoài. Anh không cần tiễn em, phải lái xe về, buổi tối nguy hiểm, em không đành lòng.”

Ninh Noãn Noãn ôm cổ Lục Yến, làm nũng, cọ vào trán anh, Lục Yến không kiềm được, hôn nhẹ lên môi cô.

“Về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh nhé.”

“Ừm ừm.”

Ninh Noãn Noãn lên xe, đợi xe rẽ khỏi góc khuất, không còn nhìn thấy nhà Lục Yến nữa, cô lập tức nói: “Chú Triệu, đến quán Hải Thiên, cháu mời chú ăn đồ nướng, ta uống vài chai bia!”

-

“Anh ơi, em mời anh ăn đồ nướng nhé.”

Ninh Noãn Noãn xách một túi đồ nướng lớn về nhà, vừa lúc Ninh Lăng Trần cũng vừa tắm xong, thấy mùi gia vị nồng nặc từ miệng cô, Ninh Lăng Trần tỏ vẻ khó chịu đẩy đầu cô ra xa.

Ninh Noãn Noãn bỗng nhìn thấy vết hôn trên cổ anh trai, nụ cười trên khuôn mặt cô chợt tắt.

Cô giả vờ không biết, ngồi xuống bắt đầu sắp xếp đồ nướng.

“Thôi, anh đừng ăn nữa, mùi dầu mỡ nặng lắm.”

Ninh Noãn Noãn bất ngờ thu lại túi đồ nướng. Cô biết anh trai vừa từ nhà Cố Phong Diệp về, cũng biết anh không nên ăn những thứ dầu mỡ như thế này.

Ninh Lăng Trần nhìn thấy biểu cảm khác lạ trên mặt em gái, anh giơ tay chạm nhẹ vào cổ rồi kéo cao cổ áo.

“Anh nhớ nghỉ ngơi sớm nhé.”

Ninh Noãn Noãn cúi đầu nói nhỏ.

“Noãn Noãn.”

Ninh Lăng Trần bỗng gọi cô lại, vỗ vào ghế sô pha bên cạnh mình: “Ngồi xuống đây, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Cố Phong Diệp đã đồng ý với anh, anh ấy sẽ không kết hôn nữa. Anh ấy nói sẽ ra nước ngoài tìm người mang thai hộ, như vậy cũng xem như có lời giải thích với bố mẹ anh ấy.”

Khuôn mặt Ninh Lăng Trần ánh lên một nụ cười dịu dàng, đôi mắt anh sáng bừng. Đã lâu rồi anh không cười rạng rỡ đến vậy.

“Noãn Noãn, sau này em hãy đối xử tốt với Cố Phong Diệp một chút, được không?”

Ninh Noãn Noãn chưa bao giờ thích Cố Phong Diệp, thậm chí có thể nói là rất ghét anh ta!

Ninh Lăng Trần quen biết Cố Phong Diệp khi anh mới 15 tuổi, lúc đó Ninh Noãn Noãn chỉ mới 9 tuổi. Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã ghét Cố Phong Diệp vì anh ta là một kẻ phóng túng, còn hư hỏng hơn cả Từ Viễn Châu.

“Sao không nói gì?”

Ninh Lăng Trần hỏi dồn.

Anh rất lo lắng, một bên là người anh yêu, một bên là cô em gái thân thiết nhất của mình. Ninh Lăng Trần chỉ hy vọng Ninh Noãn Noãn có thể hòa thuận với Cố Phong Diệp.

“Em biết rồi.”

Ninh Noãn Noãn nặn ra một nụ cười ngọt ngào, giơ tay làm ký hiệu “yeah”.

Trở về phòng, vừa đóng cửa lại, Ninh Noãn Noãn đã bật khóc.

Cô ghét Cố Phong Diệp, thậm chí là hận anh ta, vì anh trai cô không phải là người đồng tính, anh chỉ vì bị Cố Phong Diệp lợi dụng mà dần yêu anh ta, bị anh ta biến thành như vậy mà thôi.

Từ nhỏ, anh em cô đã không nhận được tình yêu thương của bố mẹ. Bố Ninh Noãn Noãn ngoại tình, có con riêng bên ngoài, rất ít khi về nhà. Mẹ cô là một người lạnh lùng và kiêu ngạo, không nhận được tình yêu từ chồng nên đổ hết oán hận lên con cái. Khi Ninh Noãn Noãn lên 6 tuổi, cô gần như mắc chứng tự kỷ vì bị mẹ áp đặt, cho đến khi anh trai 12 tuổi của cô đón cô về và tự mình nuôi dưỡng. Ninh Noãn Noãn không thiếu tình thương, nhưng anh trai cô thì rất thiếu. Cố Phong Diệp nhìn thấu được điểm yếu này của anh, dùng sự quan tâm và chăm sóc mà lừa được tình cảm của anh trai cô.

Ninh Noãn Noãn từng nghe tiếng la thảm thiết của anh trai khi ở bên Cố Phong Diệp. Sau mỗi lần ở cùng nhau, anh trai cô giống như mất nửa sinh mạng, khắp người đều đầy vết thương.

Cố Phong Diệp tự nhận mình là người đứng đầu, chưa bao giờ chấp nhận ở thế yếu, lần nào cũng là anh trai cô phải chịu đựng.

Từ nhỏ Ninh Noãn Noãn đã sợ nhìn thấy Cố Phong Diệp ở nhà. Cô sợ khi anh ta đóng cửa phòng lại ở riêng với anh trai cô, sợ nghe thấy những tiếng kêu đau đớn mà anh cố gắng nén lại.

Khi còn nhỏ, cô không hiểu chuyện, nghe thấy tiếng kêu của anh trai, cô chỉ biết đứng ngoài khóc lớn, gõ cửa điên cuồng. Sau này khi hiểu ra, cô vẫn thấy sợ hãi. Dù có sợ đến đâu, cô cũng phải cuộn mình trong một góc, ở nhà chờ đợi. Cô sợ anh trai bị bắt nạt, muốn ở gần để bảo vệ anh.

Sau này Noãn Noãn gần như bị trầm cảm. Khi ấy, Ninh Lăng Trần vì cô mà đã đề nghị chia tay với Cố Phong Diệp. Nhưng không biết Cố Phong Diệp đã dùng thủ đoạn gì để khiến anh trai cô mềm lòng, sau đó đồng ý quay lại. Chỉ là từ đó trở đi, anh trai cô không để Cố Phong Diệp đến nhà nữa, mà chỉ tự mình qua chỗ anh ta.

Bình Luận (0)
Comment