Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 142


【 142 】

Sư phụ đến đây? Vì sao phải đến? Vì ai mà đến?

Ta vừa mới định đặt câu hỏi, quận chúa lại đột nhiên bỏ chén cháo trong tay lên bàn, rồi sau đó kéo tay ta vội vàng ly khai lương đình. Ta nhất thời không phản ứng kịp, đến khi hồi tinh thần lại, đã bị Tấn Ngưng dắt về đến phòng, chỉ có thể sững sờ nhìn nàng cực nhanh xoay người cài cửa lại thôi.

"Ngưng nhi?" Ta khó hiểu hô nàng.

"Nhược Hề." Nàng xoay người lại, nói, "Ngươi nói... Ngươi nói Lương đại phu vì sao lại đến?"

"...Không biết." Ta lắc đầu.

Nhìn thấy biểu tình của Tấn Ngưng khẩn trương hoàn toàn khác hẳn như vừa nãy, ta chợt có dự cảm bất thường.

"Có phải, có phải hắn muốn mang ngươi đi không?" Mặt của nàng lúc này trắng bệch.

"Ngưng nhi, ngươi đừng hoảng..." Ta vội vàng nắm chặt tay nàng, "Chớ suy nghĩ lung tung, không có chuyện gì." Đau lòng cầm lấy tay quận chúa, nàng cũng vội vàng gắt gao nắm lại tay ta, bàn tay lạnh lẽo nói cho ta biết trong lòng nàng đang kích động.

"Nhược Hề." Nàng đột nhiên ngẩng đầu hỏi, "Tổn thương trên vai ngươi còn đau hay không?"

Ta nghi hoặc nhìn nàng, lắc đầu. Mấy ngày qua vì được Tấn Ngưng phi thường chiếu cố, thương thế của ta đã gần như khỏi hoàn toàn, băng cũng sớm được tháo xuống, giờ chỉ còn chờ lên vảy thôi.

"Vậy, vậy giờ chúng ta đi được không?" Nàng nói rồi liền đứng dậy hướng đến tủ quần áo, bộ dạng như lập tức cần thu dọn rồi rời đi.

"Đi?" Ta sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp.

Nàng lại bắt đầu cân nhắc đến việc cùng ta rời đi.

Ta vội kéo nàng, nói: "Ngưng nhi, ngươi đừng sợ, sư phụ tới đây không phải vì muốn dẫn ta đi."

Tuy rằng không biết vì sao hắn đến, nhưng ta dám khẳng định, hắn đến không phải vì dẫn ta đi, huống chi -- Hắn cũng không dẫn được.

"Làm sao ngươi biết?" Nàng có điểm kích động hỏi, rồi lại muốn tránh thoát khỏi bàn tay ta.

"Ngưng nhi, ngươi ngồi xuống." Ta nghiêm túc kéo quận chúa đến bên người, rồi để nàng ngồi lên ghế, "Hãy nghe ta nói, Ngưng nhi." Ta thở dài, kiên nhẫn nói, "Hiện tại, không có bất kỳ ai có thể tách chúng ta ra. Vô luận là ai, cho dù là Vương gia, là Tề tướng quân hay là sư phụ, cũng đều không thể. Nếu bọn hắn thật sự muốn ta rời khỏi ngươi, ngươi có biết ta sẽ làm gì không?"

Tấn Ngưng không đáp lời, chỉ vẻ mặt khẩn trương nhìn ta.

"Lập tức mang ngươi đi." Ta khẳng định nói cho nàng biết.

Nàng nghe xong, lại cười nói: "Vậy bây giờ chúng ta liền..."

Ta cắt đứt lời nàng, tiếp tục nói: "Mấy ngày qua ta cùng với ngươi luôn cùng một chỗ, nhưng Vương gia lại không nói gì, không hề cản trở ta, cũng không để ta rời khỏi... Có lẽ, hắn đã không còn phản đối việc của chúng ta, nên..."

"Ngươi, ngươi không biết, Nhược Hề..." Quận chúa lắc lắc đầu, nàng nắm tay ta, có điểm kích động nói, "Ngươi hãy nghe ta nói..."

Nhìn nét mặt nàng ngày càng khẩn trương hơn, ta không khỏi sợ hãi bệnh của nàng sẽ tái phát.

Tấn Ngưng gắt gao nắm lấy tay ta, thanh âm nàng run rẩy nói: "Lúc ngươi không ở bên cạnh, phụ vương nói sẽ hảo hảo suy nghĩ chuyện của chúng ta. Nhưng đó chỉ là gạt ta, phụ vương luôn muốn gả ta cho Tề đại ca, hắn..."

"Ngưng nhi." Ta lại lần nữa cắt đứt lời của quận chúa, thật nghiêm túc nhìn vào hai mắt nàng, "Ngươi tin ta không, Ngưng nhi?"

Nàng ngẩn người, sau đó gật đầu.

"Hãy nghe ta nói..." Ta chậm rãi nói, cực lực muốn làm dịu lại cảm xúc kích động của nàng, "Khi đó ta không ở bên ngươi, Vương gia có thể lừa ngươi được. Nhưng bây giờ ta ở bên cạnh, Vương gia sẽ không thể tiếp tục lừa ngươi, cũng không lừa được nữa."

Tấn Ngưng nghe rồi, nàng vẫn vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta. Hơn nửa ngày, mới mấp máy miệng như muốn nói, nhưng lại không nói lên lời.

"Điều gì ngươi cũng không cần lo lắng." Ta đưa tay vuốt ve mặt nàng, ôn nhu nói, "Lần này ta không còn là người nhát gan chỉ biết chạy trốn, vô luận phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ cùng ngươi đối mặt, được không?" Không cần lo lắng, không cần sợ hãi, lúc này đây ta tuyệt đối sẽ không còn thoát đi, không bỏ lại ngươi một mình.

Cuối cùng, nàng gật đầu lần nữa.

Không biết đã bao nhiêu lần làm yên lòng quận chúa thất kinh, nàng tựa như một tiểu mèo hoang chẳng có cảm giác an toàn, mỗi lần đều là sợ hãi kinh hoảng đối mặt với mọi chuyện xung quanh. Rõ ràng đã muốn khôi phục bình thường, nhưng khi ta chỉ vừa làm yên lòng nàng sẽ lại đột nhiên như cũ. Bởi vì vài việc nhỏ nhặt, vết thương đã khép miệng của nàng sẽ lại lập tức vỡ ra, cho đến khi máu chảy đầm đìa. Tựa như vĩnh viễn không có ngày khỏi -- Miệng vết thương của Tấn Ngưng, có phải vĩnh viễn đều không hảo được?

Nhưng dù sợ hãi ta cũng không lo lắng. Đơn giản ta sẽ dùng hết sức lực của mình để khâu lại miệng vết thương, bất kể một lần hai lần hay cả ngàn lần, ta đều cam tâm tình nguyện.

"Quận chúa, quận mã gia?" Nguyệt Nhi ở ngoài sốt ruột hô, "Chuyện gì xảy ra vừa nãy vậy?"

"Không có việc gì." Ta vội đáp lời, sau đó kéo tay quận chúa đến bên mở cửa, cười nói với Nguyệt Nhi đang đứng bên ngoài, "Chúng ta trở về lấy chút đồ thôi."

Nguyệt Nhi thở dài nhẹ nhõm, rồi nói: "Lương đại phu đang ở đại sảnh, còn có..." Nàng dừng một chút, hơi chút e ngại nhìn về phía quận chúa ở sau lưng ta.

"Không có chuyện gì, Nguyệt Nhi." Ta cười cười, "Nói đi."

Nguyệt Nhi nhẹ giọng nói: "Còn có Vương gia cũng ở đó, nói là... Muốn các ngài qua."

"Chúng ta?" Ta sửng sốt.

Nguyệt Nhi gật gật đầu.

Bàn tay của Tấn Ngưng đang nắm càng thêm siết chặt, ta quay đầu nhìn, quả nhiên, nét mặt nàng lại là kích động.

"Vậy..." Ta nhìn nhìn quận chúa, rồi quay đầu nói với Nguyệt Nhi, "Chúng ta lập tức qua."

Sau khi đóng cửa, Tấn Ngưng ngay lập tức liền mở miệng: "Nhược Hề, chúng ta..."

"Ngưng nhi." Ta cắt đứt lời nàng, kéo nàng đến trước bàn trang điểm, "Ngồi xuống đi, vừa nãy ngươi chạy vội vã như vậy, búi tóc đều bị tản ra."

Quận chúa vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta, nhưng nàng không nói thêm gì nữa, chỉ thuận theo động tác của ta ngồi xuống trước bàn trang điểm. Ta đem búi tóc của nàng cởi bỏ, để mái tóc dài đen như thác nháy mắt xõa tung. Cầm lược, ta thuần thục chải từng chút một, cẩn thận vuốt ve từng sợi tóc dài. Sau một lúc, ta mới cười nói: "Sau khi vấn hảo, ta và ngươi cùng đi gặp họ."

Không đợi Tấn Ngưng mở miệng, ta lại chậm rãi nói: "Chúng ta cùng đi, vô luận phát sinh chuyện gì, đều không cần sợ." Nói rồi, ta đưa mắt nhìn vào đôi mắt cũng đang nhìn ta qua gương, "...Được không?"

Ta đang chờ đợi câu trả lời thuyết phục của nàng.

Bất kể là bao nhiêu lần, một lần hay một ngàn lần, ta cũng vẫn sẽ bồi bên cạnh ngươi, giúp ngươi khâu miệng vết thương lại.

Cuối cùng, bóng Tấn Ngưng trong gương đồng gật đầu với ta, nàng nở nụ cười tuyệt mỹ. Ta cũng nhìn nàng cười, sau đó cúi đầu, tỉ mỉ giúp nàng vấn lại mái tóc dài đen bóng kia.

Nguyên lai chỉ cần là một ánh mắt, hay một nụ cười tươi, cũng đủ giúp ta đạt được dũng khí tối cao.

Không còn giống là kinh hoảng cùng lúng túng như vừa nãy, Tấn Ngưng bây giờ bình tĩnh vô cùng. Nhớ lại trước đây khi nàng gầy yếu, hay nhớ đến những nét tiều tụy của nàng, đều khiến cho lòng ta đau nhói, áy náy không thôi. Mà bây giờ thân thể của Tấn Ngưng đang dần hồi phục, nàng ngồi trước gương hơi cúi đầu, đôi lông mày cong như liễu, dung nhan tuyệt mỹ khiến ta dù nhìn bao lâu cũng không hề chán. Từ trước đến giờ Tấn Ngưng chưa từng thay đổi. Không giống như ta vì có nàng mới dám đối mặt chính mình, mới dám thẳng thắn đứng bên cạnh nàng đối mặt hết thảy. Chuyện vừa rồi, thay vì nói ta cho Tấn Ngưng dũng khí, không bằng nói nàng đã tiếp thêm sức mạnh cho ta, để ta có thể lấy phần dũng khí kia trong trái tim mình cùng nàng đối mặt hết thảy.

Cuối cùng giúp cho Tấn Ngưng vấn hảo tóc, không nhịn được ta ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy gương mặt nàng. Gối cằm lên vai Tấn Ngưng, để gương mặt của mình cùng nàng kề sát, cảm thụ sự ấm áp qua da thịt. Hít sâu một hơi, ta không nén được nhắm hai mắt lại, bởi hương khí quen thuộc trên người nàng khiến lòng ta say.

Cảm giác được thân mình nàng đang dần thả lỏng, nép sát vào trong lòng ta, ta mở mắt, cùng nàng trong gương đồng bốn mắt nhìn nhau.

Nhìn thấy mặt nàng, ta không nén được nhẹ nói: "Nhĩ hảo đẹp."

Lời ca ngợi nát vụn, nhưng ta thật sự không thể tìm được từ nào khác biểu đặt được tình cảm giờ phút này trong lòng mình.

Tấn Ngưng nghe xong, hai gò má nàng ửng đỏ. Vươn tay cầm lấy bàn tay ta đang đặt trên vai nàng, vừa cười vừa nghiêng đầu hôn hôn khóe miệng ta, ôn nhu nói: "Lần trước ngươi vấn tóc cho ta cũng nói 'Thật xinh đẹp', bây giờ lại nói 'Nhĩ hảo đẹp'. Ngươi... Chỉ nói được mấy từ đó sao?"

Nàng nhớ rõ từng lời ta nói, khiến ta không nén được cười lên: "Vậy... Ngươi thích không?"

Nàng quay mặt đi không nhìn ta qua gương nữa, nghiêm túc nói: "Thích, tuy chỉ có ba chữ, nhưng cũng cho ta cảm thấy được... Tim đập không thôi. Rõ ràng nó tầm thường hơn rất nhiều những từ ca ngợi từ nhỏ ta đã đọc được trong thơ phú, giống như những lời mọi người đều nghe được đầy đường cái. Nhưng... Mỗi lần nghe thấy chính ngươi nói vậy, dù chỉ là tục thoại ta cũng cảm thấy thật cao hứng."

Ta nghe rồi, không nhịn được nghiêng đầu hôn hôn cổ nàng trắng nõn. Tấn Ngưng lại như thông thường, bị ngứa đến bật cười lên.

Ngẩng đầu, ta nhìn nàng qua gương đồng, nói:

"Đi thôi."

Chúng ta cùng đi đối mặt hết thảy.

Trong đại sảnh, chẳng những có Vương gia, sư phụ, Nhị sư huynh cùng Đại sư huynh, còn có Thành phu nhân cùng Tam Thất đại sư ngồi bên cạnh.

Mọi người đều đến đông đủ.

Ta siết chặt tay Tấn Ngưng, chậm rãi đi vào đại sảnh. Nhớ tới lần trước khi ta đến Ký Châu cùng nàng, ta đã không ngừng giãy thoát khỏi bàn tay nàng nắm -- Khi đó, ta nhát gan, yếu đuối, không biết phải làm cách nào để bảo hộ Tấn Ngưng. Còn giờ đây, một chút khẩn trương hay hoảng loạn ta đều không có, bởi vì cuối cùng ta đã hiểu, điều gì mới là điều Tấn Ngưng muốn, điều gì mới là điều ta mong muốn. Hết thảy bởi vì người bên cạnh này đã cho ta dũng khí đối mặt mọi người.

Sau khi Vương gia phân phó toàn bộ hạ nhân rời đi, hắn xoay đầu nhìn ta cùng với Tấn Ngưng. Trên khuôn mặt già nua không có biểu tình gì đặc biệt. Chỉ có Nhị sư huynh đứng sau sư phụ thấy ta cười cười, khó được thấy hắn không nói lời nào vô nghĩa. Đại sư huynh thì vẫn như trước không chút biểu tình. Thành phu nhân cũng im lặng cười nhìn ta cùng với Tấn Ngưng.

"A Thành." Người cất lời đầu tiên vẫn là sư phụ, hắn nhìn ta nói, "Ngươi vẫn là trở về."

"Vâng, con đã trở về." Ta trả lời.

"Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được... Chính mình đang mắc thêm lỗi lầm sao?" Hắn hỏi.

"Đương nhiên, con đã sai lầm rất nhiều." Ta cười cười, chậm rãi nói, "Mà bây giờ, con không muốn tiếp tục sai nữa. Vì vậy, con trở lại bên người quận chúa."

Sư phụ lắc đầu, hắn thở dài nói: "Xem ra, bây giờ điều gì ngươi cũng không để ý."

"Không phải, sư phụ." Ta nói, "Con để ý đến rất nhiều điều, trước đây con không phân biệt được điều nào trọng yếu, điều nào là không trọng yếu. Trước đây con mới chính là không để ý đến bất cứ gì, nên mới nghe lời ngài nói, xa cách khỏi người con quan tâm nhất. Giờ đây, con đã tìm được người con quan tâm nhất, cho nên con vẫn nói rằng -- Con đã trở về."

"Hôn lễ đầu tháng sau đúng hạn cử hành." Đã lâu không lên tiếng Vương gia đột nhiên cất lời.

Ta quay đầu, nhìn về phía Vương gia đang ngồi chính giữa. Hắn không hề chớp mắt nhìn ta, trong đôi mắt già nua không biết đang mang theo cảm xúc gì. Hắn vừa mới nói..."Hôn lễ đầu tháng sau đúng hạn cử hành"? Hôn lễ của ai với ai? Tấn Ngưng với Tề tướng quân?

Tấn Ngưng im lặng đứng ở phía sau lưng ta đột nhiên có điểm kích động nói: "Phụ vương, con không muốn gả cho Tề tướng quân!"

Vương gia nhìn nhìn quận chúa, không nói lời nào.

Ta nắm chặt tay quận chúa, cười nói với Vương gia: "Vương gia, ngài vẫn muốn giữ vững quyết định của mình sao? Nhưng ta cũng muốn nói với ngài, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không rời khỏi Tấn Ngưng."

"Không rời khỏi?" Vương gia thản nhiên nói, "Nếu ta kiên trì muốn cử hành tràng hôn sự này, ngươi định làm như thế nào?"

"Mang quận chúa rời đi." Ta không chút nghĩ ngợi liền đáp.

Vương gia cười cười: "Ngươi có thể mang nàng đi nơi đâu? Ngươi có thể cho nàng hạnh phúc sao?"

"Mặc kệ như thế nào, ta cũng sẽ không để quận chúa một người ở đây." Ta cũng cười nói, "Sau khi mang nàng rời khỏi sẽ như thế nào ta cũng không biết. Nhưng ta biết rằng, nếu để nàng một người lưu lại, nàng sẽ không hạnh phúc."

"Khẩu khí thật lớn." Vương gia thu hồi tươi cười, thản nhiên nói.

Ta trả lời: "Ta chỉ là muốn nhường quận chúa hạnh phúc mà thôi."

Vương gia lắc lắc đầu: "Bổn vương không đồng ý, hôn lễ là nhất định phải cử hành."

"Phụ vương!" Quận chúa chợt quỳ xuống đất, hốc mắt nàng đã đỏ bừng, thanh âm run rẩy nói, "...Ngưng nhi trừ bỏ Nhược Hề, ai cũng không lấy!"

Ta cũng vội vàng quỳ xuống bên cạnh, nói với Vương gia: "Vương gia, xin ngài thành toàn chúng ta." Sau đó, dập đầu một cái thật sâu.

Dù cho Vương gia không thành toàn, ta cũng sẽ không rời khỏi Tấn Ngưng.

Ta quyết định mang nàng ly khai.

Vương gia chỉ tiếp tục bình tĩnh nói: "Ngươi đã ký tên từ thư, nếu không cử hành hôn lễ, Ngưng nhi liền vô danh vô phận, bổn vương làm sao có thể yên tâm cho ngươi bồi bên cạnh nàng?"

Ta nghe xong, nhất thời sững sờ nguyên tại chỗ.

Qua một lúc lâu, ta vẫn là mê mê tỉnh tỉnh, chỉ có thể ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía Vương gia.

"Phụ vương, ngài..." Tấn Ngưng cũng giống như ta, không hiểu rõ điều Vương gia muốn biểu đạt, chỉ sững sờ nói, "Ngài... Ngài nói cái gì?"

Vương gia thản nhiên thuyết: "Bổn vương quyết định, ở quận mã phủ tiếp tục cử hành một lần hôn lễ. Như vậy, hai người các ngươi sau này có thể danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ." Hắn nói rồi, gương mặt không chút biểu tình giờ mới lộ ra tươi cười, cúi đầu ôn nhu nói với chúng ta, "Các ngươi cảm thấy... Như thế nào?"

Điều gì ta cũng không thốt được, vẫn là sững sờ bất động, chỉ nghe thấy tim mình như đang đập thật nhanh.

Đây là... Đang nằm mơ sao?

Tấn Ngưng quỳ gối ở cạnh bên ta cũng đã khóc không thành tiếng.

"Khóc cái gì chứ." Vương gia cười thở dài, lại hỏi, "Kia rốt cuộc là đồng ý hay không a?"

Ta không có cách nào trả lời, bởi vì nước mắt vẫn không ngừng chảy, làm thế nào cũng ngăn không được.

"Mau đáp ứng a!!" Đột nhiên, Nhị sư huynh đứng ở một bên bạo quát, "Có cái gì hảo khóc a, sư muội! Ngươi còn chờ cái gì, còn ngốc làm gì?!"

"A Thành, đừng khóc." Sư phụ cũng cười nói, "Vương gia hỏi ngươi, ngươi lại khóc thành như vậy, còn thể thống gì?"

Ta cắn răng, ngẩng đầu, lại nhìn thấy trong đôi mắt Vương gia đang nhìn chúng ta không biết từ lúc nào cũng đầy nước mắt.

"Ta... Ta..." Ta đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt chết tiệt, nghẹn ngào nói, "Sau này, sau này ta sẽ hảo hảo chiếu cố quận chúa, xin Vương gia yên tâm!"

Tấn Ngưng vẫn như cũ khóc không thành tiếng, điều gì nàng cũng không thể nói ra.

"Vậy bổn vương đem nữ nhi mình thương yêu hai mươi năm qua giao cho ngươi." Vương gia cười gật gật đầu, "Nhất định phải hảo hảo đối đãi nàng, bằng không

Bình Luận (0)
Comment