Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 145

【 145 】

Đến khi ta trở về phòng ngủ, đã thấy Tấn Ngưng sớm thổi tắt đèn, cởi ngoại bào chui vào trong chăn. Trong lòng tràn ngập không cam lòng, ta mang theo một chút tâm tình vô lại, vừa lên giường đã nhanh chóng đến gần Tấn Ngưng, một bên đưa tay vây quanh eo nàng, một bên quấn quít nói: "Ngưng nhi..."

"Ngủ. Đi." Vẫn đưa lưng về phía ta Tấn Ngưng thấp giọng đáp.

Tuy không nhìn được nét mặt của nàng, nhưng ta vẫn có thể cảm thấy được ý cười qua giọng nói. Như vậy xem ra, nếu ta cố gắng thêm một chút...

Vội vàng nắm chặt cơ hội, ta lại nói: "Ngưng nhi, ngươi làm sao là vô danh vô phận? ...Ngươi là người ta yêu nhất a."

Tấn Ngưng không đáp lời.

"Ngưng nhi?" Ta nhấc đầu đến sát gần, ở bên tai nàng cầu xin, "Không cần tiếp tục tra tấn ta... Được không?"

"Ai bảo ngươi ký tên từ thư?" Tấn Ngưng chợt rầu rĩ nói, "Bây giờ, ta đã bị ngươi bỏ."

Ta sửng sốt, nhất thời á khẩu không nói lên lời.

"Ngươi đã đáp ứng ta sẽ không ký tên." Tấn Ngưng xoay người về phía ta, chậm rãi nói, "Chính là... Ngươi gạt ta."

Nghe xong lời Tấn Ngưng nói, đoàn hỏa đang cháy trong lòng ta nháy mắt liền bị dật tắt, chỉ còn lại cảm giác áy náy thật sâu.

"Ngưng nhi, thực xin lỗi." Ta nói, nhưng biết dù có tiếp tục xin lỗi thế nào cũng không thể chữa trị lại được tổn thương.

Ta nghe thấy tiếng Tấn Ngưng thở dài, rồi sau đó cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng đang chậm rãi chạm lên môi, rồi cả bàn tay ôn nhu vuốt ve trên mặt, nàng dịu dàng nói: "Không bao giờ được đối với ta như vậy nữa, biết không?"

Ta gật gật đầu.

Bao nhiêu lần rồi? Đã bao nhiêu lần ta đáp ứng với Tấn Ngưng sẽ không thương tổn nàng nữa? Chính là làm được... Lại có bao nhiêu?

Ngay sau đó, Tấn Ngưng nghiêng mặt hôn ta. Bất đồng cùng với đầu ngón tay nàng lạnh lẽo, là hai mảnh môi thực ấm áp mềm mại, để ta có chút không sẵn sàng. Nàng chìa đầu lưỡi liếm liếm môi ta, đến khi ta định đáp lại thì nàng nhẹ nói: "Nhược Hề, ta cũng rất muốn... Ta... Chính là, chúng ta không thể tiếp tục kiên nhẫn chút sao? ...Cũng chỉ còn mấy ngày nữa, được không?"

Sau một lúc lâu ngây người, ta mới hiểu được điều quận chúa nói, ôm nàng vào lòng ta cười nói: "...Vậy chúng ta mau ngủ đi, muộn rồi."

Tấn Ngưng cũng cười một tiếng, nàng chui vào trong lòng ta: "Vừa nãy ngươi... Hảo hảo buồn cười."

"Cái gì?" Ta nhíu mày.

"Ngươi... Giống như nhi đồng đòi ăn." Nàng cười nói.

Chỉ cảm thấy mặt mình nóng như sắp bốc khói, ta làm bộ như không nghe thấy nàng, nhanh chóng nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Những ngày tiếp theo ta thực ngoan ngoãn nghe lời nàng nói -- Kiên nhẫn từ từ.

Thế nhưng cái "Kiên nhẫn" này đối với ta gần như một nhiệm vụ gian khổ.

Bởi vì vô luận là Tấn Ngưng nhăn mày hay cười, đều cũng khiến ta nghĩ tới những điều không nên, hoàn toàn không thể trách ta được.

Ví dụ như buổi sáng mỗi khi tỉnh dậy, điều đầu tiên ta thấy là gương mặt nàng ngủ say. Khuôn mặt trắng nõn của Tấn Ngưng gần trong gang tấc, dù cho đang ngủ khóe miệng nàng cũng mang theo nụ cười, hơi thở phả nhẹ qua làn môi khẽ nhếch, liên tục trêu chọc lên ta, ta chỉ cần đến gần hơn chút nữa, thực sự chỉ một chút thôi, là có thể hôn lên đôi môi phấn hồng khiến tim ta đập loạn, nhưng nàng nói -- Cần "Kiên nhẫn từ từ".

Ví dụ như mỗi ngày trước khi đi ngủ, Tấn Ngưng đều yêu cầu ta ôm nàng xem thư. Mặc kệ là ta có đọc, hay là ta có "Kiên nhẫn từ từ" hay không, nàng vẫn muốn chui vào trong lòng. Quận chúa nói rằng trời lạnh, ôm giúp sưởi ấm, sau đó điều gì cũng chẳng quan tâm, tự mình cầm lên tập thơ mà nàng xem hoài không chán, để mặc ta giãy giụa gần như thống khổ trong sách thuốc mênh mông. Chỉ vì nàng nói -- Cần "Kiên nhẫn từ từ".

Càng quá phận hơn chính là, Tấn Ngưng đối với trạng thái này của ta phi thường hứng thú, nàng sẽ cố ý lúc giúp ta sửa lại vạt áo đột nhiên hôn lên khóe miệng, rồi cười xấu xa chạy đi; hay trước khi ngủ muốn ta mát xa lưng nàng, nàng nằm trên giường chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, vô cùng thoải mái xoay đầu lại dịu dàng nói "Đến đây đi", sau đó không thèm để ý nữa, để mặc ta một mình lâm vào thống khổ bởi dục hỏa dày vò. Chỉ vì nàng nói -- Cần "Kiên nhẫn từ từ".

Ta thật sự muốn ngửa mặt lên trời rống lớn: "Lão nương cũng không phải là Liễu Hạ Huệ*, chờ cái gì chờ a?!"

(*: Là một người được mệnh danh chính nhân quân tử thời Xuân Thu, nổi tiếng vì trong lòng không hề có dục niệm.)

Nhưng, nàng nói cần "Kiên nhẫn từ từ".

Vì thế, ta chỉ có thể "Kiên nhẫn từ từ".

Ai bảo nàng là Tấn Ngưng?

Ai bảo nàng là người ta yêu nhất?

Khoảng cách đến đầu tháng sau chỉ còn mấy ngày, quận mã phủ từ trên xuống dưới đều vội vàng bề bộn. Mỗi một gia đinh nha hoàn đều là chạy lên chạy xuống, chạy trước sau treo lồng đèn đỏ, dán song hỷ lên.

Bây giờ quận chúa không còn sợ hãi ta thoát ly khỏi tầm mắt nàng, cũng không còn cầu ta cả ngày đứng bên nàng nữa, không còn tiếp tục đối với mọi việc đều là kinh sợ. Những ngày gần đây, cả ngày Tấn Ngưng đều -- chẳng phải cùng ta, mà là cùng Thành phu nhân nói chuyện. Tuy rằng cảm tình của hai mẹ con nàng ngày càng tốt khiến ta thực cao hứng, nhưng cũng có điều khiến ta không vui. Đó là mỗi lần khi ta xuất hiện, hai nàng liền lập tức ngừng miệng không nói gì, chỉ đứng một bên cười trộm nhìn ta, đợi khi ta đi qua mới lại bắt đầu líu ríu. Tấn Ngưng cũng thế thì thôi, nhưng ngay cả Thành phu nhân cũng như vậy thì... Ta trừ bỏ bất đắc dĩ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.

Cửu tỷ suốt ngày kéo ta đến nói những điều vô nghĩa, hình như lần thành thân trước của Tấn Ngưng cùng ta nàng cũng đã nói qua, mà ta trước đây căn bản cũng không hảo hảo nghe, giờ đây đồng dạng cũng là như vậy.

Có đôi khi ta sẽ chạy ra đường lớn đi tản bộ, bắt chuyện với những người thường hay đến quận mã phủ xem bệnh, tâm sự một chút rồi cũng thuận tiện hỏi thăm bệnh tình bọn hắn gần đây thế nào. Bọn hắn dường như đều lo lắng đến chuyện quận chúa, thường hỏi những chuyện mấy ngày trước phát sinh. Đương nhiên ta cũng ngẫu nhiên gặp được nhóm công tử ca hãy gieo rắc lời đồn, nhưng bọn hắn cũng chẳng dám làm khó dễ ta, mà ta cũng chỉ coi bọn hắn như là quen biết, dù sao cứ duy trì trạng thái nước giếng không phạm nước sông là tốt rồi.

Còn đối với chuyện "Kiên nhẫn từ từ", lúc khó nhịn nhất của ta là khi đi ngủ.

Nhưng ta cũng tìm được một biện pháp giải quyết tốt nhất rồi, đó là -- Kiên quyết không tán gẫu cùng Tấn Ngưng.

Chỉ cần vừa lên giường ta liền nhắm mắt, trực tiếp ngủ thẳng đến hừng đông, cứ như vậy mỗi ngày qua đi thật dễ, ngày mới lập tức đến rồi, và ngày thành thân cũng càng gần hơn.

Đêm nay vừa định mau mau ngủ, nhưng Tấn Ngưng đột nhiên cất lời: "Nhược Hề, đang ngủ?"

Ta cố tình không để ý đến, gắt gao nhắm mắt giả bộ ngủ say.

"Nhược Hề?" Nàng lại hô ta một tiếng.

Ta đang ngủ, đừng phiền ta.

Trên mặt bất chợt tê rần -- Tấn Ngưng lại đang hung hăng nhéo.

Ta nhanh chóng đưa tay xoa nhẹ, nhe răng trợn mắt nói, "Ngưng nhi, đau quá a..."

"Ta biết ngươi không ngủ." Nàng cười giúp ta nhẹ xoa hai má.

Ta phát giác Tấn Ngưng thích nhất đối với ta làm một việc -- Đó là nhéo rồi lại giúp ta xoa. Khiến ta oán khí cũng không thể có, cũng không biết phải phát tiết oán khí đến nơi nào. Cuối cùng chỉ có thể cười, thật là không có biện pháp a.

Tấn Ngưng không đợi ta trả lời, nàng nói: "Nương nói... Là ngươi đi tìm nàng, mời nàng quay về kinh thành tìm ta?"

Ta thở dài, hỏi: "...Thành phu nhân nói cho ngươi biết?"

"Ân." Ta cảm giác được trong bóng đêm nàng đang gật đầu.

"Ta đi Tự miếu của Tam Thất đại sư phát hiện được Thành phu nhân, liền thuận tiện mời nàng quay về kinh thành thăm ngươi một chút." Ta cố ý khinh miêu đạm tả.

Tấn Ngưng lại đột nhiên vươn người, đến khi ta phục hồi tinh thần lại, thân thể mềm mại của nàng đã phủ phục trên người của ta.

Ngọn lửa trong lòng lập tức được khơi gợi, ta kích động nói: "Ngưng nhi! Hảo, hảo hảo ngủ!"

"Nhược Hề." Tấn Ngưng lại chẳng để ý đến ta, vẫn như trước nằm nguyên trên người, ôn nhu hỏi, "Có phải... Ngươi làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho ta trước?"

"Vì sao... Đột nhiên hỏi như vậy?" Ta nghi hoặc nhíu mày.

"Nói mau." Nàng rầu rĩ nói.

"Đó là đương nhiên." Ta cười cười đáp, "Ngươi là người trọng yếu nhất của ta a."

Tấn Ngưng không nói gì, sau một lúc lâu nàng mới không còn đè nặng trên ta nữa, nghiêng thân mình trở lại ngủ trong lòng.

Ta âm thầm thở một hơi thật dài, quận chúa đại nhân cuối cùng nguyện ý đình chỉ tư thế chết người kia.

Đột nhiên, người trong lòng lại rầu rĩ nói --

"Nhược Hề, không cho ngươi thay lòng đổi dạ, vĩnh viễn cũng không cho, phải luôn luôn, luôn luôn, luôn luôn đối với ta như vậy, biết chưa?"

Ta sửng sốt, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại.

Ta vội gắt gao ôm nàng, cười nói: "Biết, ta đương nhiên biết."

Tuyệt đối không hề thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment