Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 159


Ngày hôm sau tại hậu viện, ta nói chuyện mình chính là quận mã cho Bạch Đái lão nhân. Ta thấy miệng hắn lập tức há rộng, sau đó mấp máy mà nói không nên lời. Bạch Diệp Nhi cũng chẳng tốt hơn cha mình, nàng cũng ngây ngốc đứng ở một bên, hết nhìn ta lại nhìn Tấn Ngưng đang ôm tiểu quỷ.

"Ngươi đừng không nói với ta rằng..." Bạch Đái lão nhân chỉ vào tiểu quỷ Tấn Ngưng đang ôm trong lòng, "Đây là con của các ngươi nha?"

Ta kéo kéo miệng, không muốn trả lời hắn.

Tấn Ngưng cười nói: "Bạch đại gia, đây là nhi đồng của một bệnh nhân ở chỗ chúng ta."

Không hiểu tại sao khi nghe Tấn Ngưng gọi Bạch Đái lão nhân như vậy, ta không nhịn được cười lên.

"Nhưng mà..." Bạch Diệp Nhi lắc lắc đầu không thể tin được, nói với ta, "Ngươi là..."

"Được rồi." Ta gật gật đầu, cười nói với Diệp Nhi, "Mấy năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện... Ta không có cách nào giải thích cho ngươi rõ ràng. Nhưng ta và Tấn Ngưng đích thực là hai vợ chồng... Hay là thê tử thê tử? Ngươi có thể gọi bọn ta như vậy."

Trên lưng tê rần, Tấn Ngưng nhéo ta một chút rồi trừng mắt liếc ta, sau đó quay đầu cười nói với Bạch Diệp Nhi: "Bạch cô nương, đúng như Nhược Hề nói, nàng chính là quận mã các ngươi muốn tìm."

Bạch Đái lão nhân vẻ mặt kinh ngạc truy vấn: "Hoa Đà tái thế' là nàng thật sao?!" Lão đầu đáng chết, ngươi cố ý đi!

"Nhược Hề đừng hỗn." Thấy vẻ mặt ta căm giận, Tấn Ngưng dường như đoán được trong lòng ta đang suy nghĩ gì, liền sẵng giọng nói, "Bạch đại gia là ân nhân của chúng ta."

Bạch Đái lão nhân vội vàng cười cười, tỏ vẻ đồng ý: "Vẫn là quận chúa đại nhân tu dưỡng tốt."

"Nhưng mà..." Bạch Diệp Nhi hết nhìn Tấn Ngưng lại nhìn nhìn ta, tựa như khó thể lý giải quan hệ giữa hai người.

"Diệp Nhi." Bạch Đái lão nhân ở bên nói lời thấm thía, "Thế gian có rất nhiều chuyện chúng ta không thể hiểu, cần gì phải rối rắm với vấn đề rất nhỏ này đây?" Cuối cùng ngươi cũng nói được một lời không quá tệ.

Bạch Diệp Nhi nghe Bạch Đái lão nhân nói, hơi lặng đi một chút, rồi sau đó gật gật đầu.

Như vậy là tiếp nhận rồi sao?? Khả năng tiếp nhận của hai người này cũng thật giống Nhị sư huynh!

"Nhưng..." Bạch Đái lão nhân xoay đầu lại, híp mắt nói với ta, "Những ngày qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mà nhường hai vị kết thành vợ chồng vậy... Ta thật sự rất tò mò a."

"Chuyện mà ta cùng Tấn Ngưng gặp những năm gần đây, sợ là nói cũng rất dài." Ta bất đắc dĩ cười cười, "Hay là thôi đi..."

"Dài đến viết thành một bộ tiểu thuyết không?" Bạch Đái lão nhân hỏi.

"Sách sử cũng có thể." Ta kéo kéo khóe miệng.

"Được rồi, được rồi." Tấn Ngưng ngắt lời của ta cùng Bạch Đái lão nhân, "Đến giờ cơm trưa rồi, Nhược Hề, ngươi ôm cục cưng đi, ta đi nấu cơm." Nói rồi, nàng nghiêng người để ta đón lấy tiểu quỷ trong lòng.

"Ai nha." Bạch Đái lão nhân cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt, "Để quận chúa đại nhân chuẩn bị cơm trưa cho chúng ta, đây đúng là thiên đại ân huệ!"

Ta tự hào nói: "Ngưng nhi làm đồ ăn có thể nói cấp đại trù." Tiểu quỷ trong lòng dường như cũng hiểu được điều ta nói, hắn ngẩng đầu "Y y nha nha" quơ cánh tay nhỏ về phía Bạch Đái lão nhân.

"Quận chúa, ta cũng đi giúp ngài." Bạch Diệp Nhi theo Tấn Ngưng ly khai hậu viện.

Bạch Đái lão nhân vươn tay nhéo nhéo mặt tiểu quỷ, nói với ta: "Đứa nhỏ này bộ dạng thật giống ngươi."

"Thật sao?" Ta nghiêng đầu nhìn nhìn tiểu quỷ trong lòng, hắn cũng đang nhìn chăm chú ta.

Kỳ thật qua nhiều ngày như vậy, ta cũng chưa từng nhìn kỹ đứa nhỏ này. Bây giờ cẩn thẩn nhìn lại, thấy đôi mắt của hắn thật lớn, cười rộ lên hai mắt cong cong, điểm này thật ra giống Tấn Ngưng hơn. Đột nhiên, ta nghi hoặc nhìn lên mi trái của hắn, phát hiện nơi đó cũng có một vết sẹo mờ, giống y hệt vết sẹo trên mi trái của ta. Ta kinh ngạc há miệng thở dốc, vì sao một nhi đồng nhỏ như vậy trên mặt lại có vết sẹo thế đây? Thấy ta đột nhiên nhìn mình chằm chằm, tiểu quỷ cong miệng, vừa dùng bàn tay nhỏ bé sờ soạng mặt ta, vừa kêu "Y y nha nha" không ngừng.

Bạch Đái lão nhân có lẽ không để ý đến ta lúc này nghi hoặc, hắn thở dài nói: "Những năm gần đây ngươi nên đến gặp ta, Tiểu Thành Tử... Ngươi còn nhớ sơn tặc họ Hùng chứ?"

"Sơn tặc?... Hùng... Hùng Thập Đại sao?" Ta sửng sốt.

Lần cuối gặp hắn cũng là hơn một năm trước.

"A, ta quên mất." Bạch Đái lão nhân cười cười, "Các ngươi còn bái thiên địa mà."

"Là bái Quan Công!" Ta tức giận cải chính.

"Ngươi biết hắn bây giờ đang làm gì không?" Bạch Đái lão nhân không đế ý đến ta giải thích, chỉ chậm rãi nói.

Ta nhíu nhíu mày: "Làm cái gì? Làm... Sơn tặc sao?"

"Ha ha." Bạch Đái lão nhân cười nói, "Hắn a, bây giờ mở cái tiêu cục, làm tiêu đầu rồi."

"Tiêu đầu?" Ta há miệng, như không thể hiểu được điều Bạch Đái lão nhân nói.

Bạch Đái lão nhân tiếp tục: "Mấy tháng trước, hắn còn mang theo một đội nhân mã đi qua thôn ta, cái người to lớn đó... Đã trầm ổn hơn rất nhiều."

"Không, không thể nào..." Ta không thể tin hỏi, "Hùng Thập Đại làm tiêu đầu? Hắn, hắn... Không làm sơn tặc sao?!"

"Con người luôn thay đổi." Bạch Đái lão nhân hé mắt, "Ngươi cũng... Không phải làm đại phu trong kinh thành sao, còn làm quận mã gia, thế sự đúng là khó liệu, phải không?" Nói rồi, hắn lại hoàn toàn không để ý đến hình tượng cười lên ha hả.

Thế sự khó liệu sao? Cảm thấy như Hùng Thập Đại thấy làm sơn tặc không kiếm được bao nhiêu tiền, nên mới đổi nghề làm tiêu đầu đi.

Tiểu quỷ trong lòng thấy Bạch Đái lão nhân cười cũng theo đó cười lên khanh khách. Ta bất đắc dĩ bị kẹt giữa một già một trẻ, hoàn toàn không thể hiểu được bọn hắn đang cười cái gì.

Hùng Thập Đại... Mở tiêu cục, còn làm tiêu đầu. Nhớ đến đêm trăng đó, Hùng Thập Đại không chút hình tượng gục trên bàn khóc lên anh anh, hắn nói hắn không dũng cảm như ta, hắn nói hắn hối hận vì ly khai người mình yêu nhất. Vậy bây giờ, hắn đã tìm được phần mộ của Tần Cầm Cầm chưa? Trên người còn đeo túi hương kia chứ? Lễ vật cuối cùng mà người yêu hắn để lại, hắn còn mang theo không?

"Đúng rồi." Bạch Đái lão nhân lại đột nhiên nói, "Ta còn gặp vị Hồng y cô nương lần trước theo ngươi đến nhà ta nữa."

"Hồng y cô nương?" Ta sửng sốt.

Tư Đồ Ức?!

Ta vội hỏi: "Ngươi, ngươi lúc nào thì..."

"Kích động thế sao, không phải Hồng y cô nương kia cũng là một hồng nhan tri kỷ của ngươi chứ, Tiểu Thành Tử?" Bạch Đái lão nhân cười quỷ dị.

"Ngươi đừng nói bừa." Ta liếc mắt, "Ngươi gặp nàng lúc nào?"

"Khoảng mười ngày trước đi?..." Bạch Đái lão nhân nghĩ nghĩ nói, "Ta cùng Diệp Nhi ở trong núi hái thuốc, đột nhiên một nữ tử mặc áo đỏ tươi rơi lên cây, cạnh đó còn đi theo một nữ tử áo trắng... Lúc ấy, ta vẫn chưa nhận ra Hồng y nữ tử kia chính là Hồng y cô nương trước đây đến nhà mình..."

Bạch Đái lão nhân đem lời nói cuộn thành nhiễu loạn, ta nghe mà cũng cảm thấy hỗn loạn theo.

"Dù sao..." Bạch Đái lão nhân cuối cùng tổng kết, "Sau đó ta nhận ra nàng."

Ta nhíu nhíu mày: "Làm thế nào nhận ra?"

"Mặt của nàng." Bạch Đái lão nhân đáp, "Cô nương đó có một khuôn mặt phi thường lãnh diễm, giống như băng, sao ta không nhận ra chứ?"

Giống như băng.... Lãnh diễm.

Ta suy nghĩ một chút, cảm thấy có điểm là lạ, liền hỏi: "Còn vị bạch y nữ tử kia...?"

"Ta cũng không biết." Bạch Đái lão nhân nói, "Ta chưa gặp qua nàng... Nàng cũng là một cô nương xinh đẹp. Ta còn chưa kịp nhìn kỹ, các nàng đã chớp mắt tiêu thất."

Chớp mắt biến mất? Đây đúng là tác phong của Tư Đồ Ức. Chính là, vị bạch y nữ tử kia rốt cục là ai? Chẳng lẽ, lần trước ta nhìn thấy trên chân núi đúng là Tư Đồ Ức? Ta nhớ... Lúc đó phía sau nàng cũng có một người áo trắng. Rốt cục người đó là ai? Rốt cục... Tư Đồ Ức những ngày qua đã gặp chuyện gì?

"Tiểu Thành Tử à..." Bạch Đái lão nhân lại đột nhiên nói lời thấm thía, "Tuy nói ngươi được người kinh thành gọi là "Hoa Đà tái thế', nhưng... Ngươi phải biết rằng, y thuật của ngươi còn kém xa ta a." Ta cũng đâu có muốn so sánh cùng ngươi, Bạch Đái đại gia.

"Còn nhớ không..." Bạch Đái lão nhân xoay người lại, vẻ mặt thành thật nhìn ta, "Còn nhớ... Ta từng nói gì với ngươi chứ?"

Ta sửng sốt, không biết Bạch Đái lão nhân lại muốn làm gì.

Bạch Đái lão nhân híp híp đôi mắt mơ màng nói: "Bái ta làm thầy, xưng bá y thuật..."

Lại nữa.

"Cục cưng đói bụng rồi phải không." Ta cúi đầu, nhẹ giọng nói với tiểu quỷ, "Ta đưa ngươi đi húp cháo nha?"

"Tiểu Thành Tử, ngươi có nghe ta nói không a..."

"Đi nào, cục cưng thật ngoan." Ta vừa nói vừa xoay người ly khai hậu viện, "Ta đưa ngươi đi húp cháo..."

"Tiểu Thành Tử!!! Đây là biện pháp duy nhất để ngươi làm 'Hoa Đà tái thế' a-!!!" Lại có tiếng vọng tới.

Ta ôm tiểu quỷ trong lòng chạy thật xa, để không còn nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ phía sau nữa.

Hoa Đà tái thế sao... Ta không cần theo đuổi cảnh giới cao như vậy. Làm một người cường đại, mang thiên hạ trong lòng. Không bằng làm một người chỉ cầu ăn no ba bữa, trong lòng chỉ chứa một người nhỏ bé Tấn Ngưng.

Bạch Đái lão nhân cùng Bạch Diệp Nhi ở quận mã phủ vài ngày rồi rời khỏi. Bọn hắn nói còn muốn đi ngắm cảnh nơi nơi, không muốn tiếp tục chậm trễ thời giờ.

"Tiểu Thành Tử 'Hoa Đà tái thế' a - 'Hoa Đà tái thế'!" Bạch Đái lão nhân lên xe ngựa vẫn nhô đầu ra nói như vậy.

"Hoa Đà tái thế?" Đứng ở cạnh bên, Tấn Ngưng nghi hoặc nhìn ta hỏi.

"Đừng để ý lời hắn, tiếp tục phất tay nói tái kiến đi!" Mặt ta cười đến cứng đờ, vừa lờ đi lời của Bạch Đái lão nhân, vừa liều mạng phất tay cáo biệt.

Luôn có nhiều người như vậy, bọn hắn quá mức nhiệt tình với người, khiến người ta không biết phải đáp lại ra sao.

Sau khi gặp lại Bạch Đái lão nhân, trong lòng ta bỗng dâng lên rất nhiều xúc cảm, ký ức về những ngày xưa mãnh liệt trào ra. Không chịu nổi nhớ nhung trong lòng, ta chạy đến thư phòng, lấy ra vật mà mình cất nhìn ngắm thật lâu.

Tấn Ngưng bỗng nhiên đứng ở phía sau, nàng nghiêng người ôm lấy eo ta, tựa đầu lên vai, ôn nhu hỏi: "Đang làm gì vậy?"

"Ngươi xem này." Ta chỉ vào thứ ôm trong tay.

"Đây là..." Tấn Ngưng ngẩn người, sau đó cười nói, "Đây chẳng phải là... Thanh kiếm Hùng đại ca cho ngươi sao?"

"Ân." Ta gật gật đầu.

Thanh kiếm nặng chết người này vẫn còn ở đây.

"Ngươi đem nó tới đây lúc nào?" Tấn Ngưng cười hỏi, nàng vươn tay lướt qua eo ta, nhẹ nhàng vuốt lên thanh kiếm.

"Không phải ta mang tới." Ta liếc mắt, "Là Nhị sư huynh lần trước đến kinh tìm ta, vì chuyện sư phụ bị bệnh, đã mang tới cho ta."

Nhớ lúc đó, hắn vẻ mặt tự hào nói là mình mang đến thứ nhân sinh không thể thiếu. Ai sẽ cho rằng một thanh kiếm nặng chết người là thứ nhân sinh không thể thiếu chứ! Lúc ấy ta oán hận liền đem thứ này tùy ý bỏ vào thư phòng, không thèm để ý đến.

"Hùng đại ca... Là người rất trọng tình nghĩa." Tấn Ngưng nhẹ giọng nói.

"Ân..." Ta gật gật đầu.

Không biết, bây giờ hắn ra sao?

"Nhược Hề, còn ngươi." Tấn Ngưng đột nhiên hỏi, "Ngươi có phải là một người trọng tình nghĩa không?"

Ta sửng sốt, rồi cười nói: "Ngươi nói thử đi?"

"Không phải." Tấn Ngưng lắc đầu.

"Vì sao?" Ta nhíu mày.

Tấn Ngưng cười nói: "Hùng đại ca tặng ngươi một thanh kiếm ý nghĩa như vậy, ngươi lại vứt nó sang một bên chẳng thèm quan tâm, sao là người trọng tình nghĩa chứ?"

"Ngươi xác định nó là một thanh kiếm ý nghĩa?" Ta bất đắc dĩ hỏi lại.

Người phía sau cười nhéo nhéo eo ta, không nói thêm gì nữa.

"Quận chúa, quận mã gia!" Tiếng Cửu tỷ từ ngoài truyền đến, nàng có điểm vội vàng gõ cửa thư phòng.

"Làm sao vậy?" Ta hỏi.

Cửu tỷ đáp: "Lão nhân gia kia đến đây!"

"Lão nhân gia?" Ta sửng sốt.

"Bà của đứa nhỏ, lão nhân gia kia cuối cùng đã tới!" Cửu tỷ nói.

Ở phía sau, Tấn Ngưng không nói gì, nhưng hai cánh tay nàng quấn quanh eo ta lại siết chặt thêm.

"Đa tạ quận mã gia, đa tạ quận chúa!" Ra đến đại sảnh, lão phụ nhân nhiều ngày không thấy kia lập tức quỳ xuống trước mặt chúng ta, cuống quít dập đầu không ngừng.

"Đừng như vậy, lão nhân gia." Ta bước lên trước đỡ bà dậy, "Ngài đừng như vậy..."

Nguyên lai lão phụ nhân này đúng là muốn bỏ nhi đồng lại cho chúng ta, vốn định tuyệt tình đem cháu vứt bỏ, nhưng rồi không thể nén được tưởng niệm trong lòng, cùng với không dám đối mặt với con dâu.

"Con ta xuất chinh không ở nhà." Lão phụ nhân lắc đầu liên tục, "Huống chi nhà rất nghèo, hơn nữa đã có bốn đứa trẻ, chúng ta nuôi không nổi đứa út này... Nghe nói Tấn Ngưng quận chúa và quận mã gia tâm địa thiện lượng, ta mới nhất thời xúc động muốn để hắn bệnh nặng đem tới, là ta sai, là ta hồ đồ..."

Tiểu quỷ trong lòng Tấn Ngưng thấy bà mình nhưng lại chẳng phản ứng gì, chỉ đến khi lão phụ nhân khóc nước mắt như mưa, hắn mới vươn hai cánh tay nhỏ bé, reo lên: "A nha... Nha!"

"Lại đây, nãi nãi mang ngươi về nhà." Lão phụ nhân lau nước mắt trên mặt, nàng bước đến trước Tấn Ngưng, muốn tiếp nhận lấy nhi đồng.

Nhưng tiểu quỷ lại thu tay về, gắt gao nắm chặt vạt áo Tấn Ngưng, không chịu để cho lão phụ nhân ôm.

"Qua đi, cục cưng." Tấn Ngưng thở dài, nghiêng thân mình đem nhi đồng giao cho lão phụ nhân, "Ngoan, để nãi nãi ôm."

Tiểu quỷ dường như ý thức được mình sẽ bị người mang đi khỏi quận mã phủ, sống chết cũng không chịu buông tay ra, hai tiểu lông mày nhíu chặt, cái miệng nhỏ nhắn méo mó, xoay đầu lại nhìn nhìn ta. Mấy ngày qua ở cùng tiểu quỷ, chúng ta đã chậm rãi quen thuộc đối phương. Giờ phút này đột nhiên tách biệt, nhìn thấy ánh mắt đáng thương của hắn mà ta phi thường không muốn. Đứa nhỏ này tuy bướng bỉnh, nhưng cũng rất đáng yêu, lúc đầu vừa nhìn thấy ta sẽ khóc, rồi sau này lại để ta ôm. Bây giờ phải chia cách, ta cảm thấy hốc mắt mình dần nóng lên.

Lúc này Tấn Ngưng lại trở nên nghiêm nghị, nàng đề cao âm điệu trách cứ tiểu quỷ: "Cục cưng không ngoan, không được như vậy."

Tiểu quỷ bị Tấn Ngưng mắng sợ tới mức khóc lên, nhân cơ hội đó lão phụ nhân cũng ôm lấy nhi đồng, và Tấn Ngưng xoay người ly khai đại sảnh.

"Quận chúa, nàng..." Lão phụ nhân nghi hoặc nhìn bóng lưng Tấn Ngưng ly khai, rồi xoay đầu lại nhìn ta.

"Không có việc gì." Ta cười cười, "Ngài mau đưa nhi đồng trở về với mẹ hắn đi, trên đường cẩn thận."

"Cám ơn quận mã gia, cám ơn..." Lão phụ nhân liên tục cảm tạ, rồi ôm theo tiểu quỷ đang khóc đến tê tâm liệt phế ly khai.

Chung quy không phải là nhi đồng của ta cùng với Tấn Ngưng... Thì cuối cũng vẫn phải rời khỏi.

Trở lại phòng ngủ, ta thấy Tấn Ngưng đang ngồi trước bàn trang điểm, không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn chính mình trong gương. Ta biết lòng nàng đang suy nghĩ gì, nên chỉ thở dài bước nhẹ đến phía sau. Tấn Ngưng đưa mắt nhìn ta, ta cũng nhìn vào gương đồng cười.

"Ngồi vào chút đi."

Bình Luận (0)
Comment