Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 19

19 】

Quan binh nam: "Trong xe còn có người nào?"

Nhị sư huynh: "Trong xe? Ách..."

Quan binh nam: "Ta càng ngày càng thấy ngươi có vấn đề!"

Nhị sư huynh: "Bên trong, bên trong còn có thê tử của ta!"

Quan binh nam: "Tam Cửu, đi vào lục soát!"

Quan binh tên Tam Cửu nhảy xuống khỏi ngựa tiến đến.

Nhị sư huynh: "Các ngươi muốn làm gì?! Đừng có loạn!"

Một trận xôn xao.

"Bên trong chỉ có một nam một nữ, không biết có phải là người vương phủ hay không." Quan binh tên là Tam Cửu nói.

"Áp giải bọn hắn đem đi thẩm tra." Quan binh nam nhìn nhìn Nhị sư huynh, rồi phân phó xa phu quay đầu xe lại.

"Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì!" Nhị sư huynh càng chống cự mãnh liệt.

Nhìn thấy bốn quan binh nam áp giải cao cấp xe ngựa của chúng ta rời đi, lúp trong đống cỏ dại ta chỉ biết ngây người nhìn theo. Sự tình phát triển hoàn toàn không như ý chúng ta muốn.

"Làm sao bây giờ, chúng ta có đi theo không?" Nhìn xe ngựa càng ngày càng xa, quận chúa khẩn trương hỏi ta.

"Như vậy chẳng khác nào chui đầu vô lưới." Nhìn thấy xe ngựa rẽ ngoặt và dần biến mất tăm hơi, ta mới cùng quận chúa trở ra đường lớn.

"Nhưng bây giờ..."

"Đi tiếp thôi." Ta quay đầu nhìn bốn phía, "Nếu ta nhớ không lầm, thì cách đây không xa có một tiểu dịch trạm, chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút."

"Vậy Nguyệt Nhi nàng..." Quận chúa sắc mặt có điểm tái nhợt.

"Đừng lo lắng, quan binh không biết ba người bọn hắn rốt cuộc là ai, chính là hành vi Nhị sư huynh rất khả nghi mà thôi." ta vừa nói, vừa lấy túi nước bên hông đưa cho quận chúa, "Nếu tra không được gì, bọn hắn rất nhanh sẽ được thả ra. Quận chúa, ngài uống nước đi, chúng ta còn phải lên đường."

Quận chúa do dự tiếp nhận túi nước trong tay ta. Sắc mặt càng ngày càng tái, tựa như hoàn toàn không có huyết sắc.

"Quận chúa, ngài cảm thấy choáng váng sao?" Để đảm bảo, ta hỏi.

"Choáng váng? Hình như, có một chút..." Quận chúa cười cười, nhưng nhìn muôn phần là nàng miễn cưỡng.

Nguy rồi, đây là hiện tượng cảm nắng. Thân thể vừa mới khỏi bệnh, lại phải bôn ba ở trên xe, khí trời thì nóng bức, còn một phen hoảng sợ... Rồi không hiểu ra sao lại phải giả danh thê tử của ta... muốn không trúng gió e cũng không được.

"Quận chúa, trước tiên chúng ta đi tìm đại thụ hóng mát, nghỉ ngơi chút đã." Nếu giờ quận chúa té xỉu thì thật là thảm, thân thể tái phát bệnh là sẽ vô cùng phiền toái.

"Ta không sao... Chúng ta tiếp tục đi... thôi..." Vừa kịp nói ra ba tiếng, quận chúa đã ngất đi rồi.

Hơn nữa, may mắn là trời lại bắt đầu mưa.

Tình cảnh bây giờ, thật phi thường tốt.

Ta vội vàng ôm lấy quận chúa, hướng cây đại thụ gần nhất chạy tới. Thân thể quận chúa cũng thực là gầy, ta ôm lấy vô cùng thuận lợi. Tìm một nơi sạch sẽ, bối rối dùng chân đá văng mấy cục đá nhỏ, ta đem quận chúa nhẹ nhàng đặt xuống. Vội vàng hứng mấy ngụm nước để cho nàng uống, rồi tẩm chiếc khăn tay lau qua mặt cho nàng. Tổ tông ơi, trăm vạn lần xin nàng đừng xảy ra chuyện.

Ta một bên kiếm phiến đá lạnh cho nàng nằm nghỉ, một bên hướng tất cả các loại thánh thần để mà cầu khấn. Chợt quận chúa tỉnh.

"Ta... Làm sao vậy..." Quận chúa mơ hồ mở mắt hỏi ta.

"Không có việc gì, chính là bị cảm nắng một chút, sẽ mau khỏi thôi." Ta an ủi nàng, kỳ thật, thân thể quận chúa dường như còn muốn phát sốt, nhưng để nàng không bối rối ta phải dối gạt.

"Chính là, ta cảm thấy thân thể thật nóng." Quận chúa vẫn muốn truy hỏi.

"Vì thế nên nói, ngài là bị cảm nắng."

"Nhưng, ta..."

"Quận chúa, ngài trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một chút đi, khi tỉnh lại thân thể sẽ tốt hơn nhiều." Ta vội vàng ngăn chặn nàng hỏi.

Quận chúa mắt mở lớn nhìn ta, sau đó chỉ gật gật đầu, tiện đà nhắm hai mắt lại. Nhìn thấy quận chúa từ từ tiến vào trong giấc ngủ say, lại nhìn mưa rơi càng lúc càng lớn, ta thật sự chỉ muốn ngửa cổ lên trời mà gào thét, hỏi hắn là Thành Nhược Hề ta làm sai cái gì, tại sao cứ muốn đùa giỡn ta như vậy.

Chỉ mong trời sẽ thương ta, để cho mưa ngừng, quận chúa cũng bớt nóng sốt, vậy thì chúng ta có thể mau tới dịch trạm, rồi nhanh trở lại y quán. Mong Nhị sư huynh bọn hắn cũng mau thoát khỏi quan sai, trở về y quán cùng ta gặp mặt.

Ân, vô cùng hoàn hảo.

Sắc trời dần dần hạ xuống, mưa như cũ vẫn đều đều rơi, cảm giác chung quanh càng ngày càng lạnh, nhìn quận chúa say ngủ ở cạnh bên cũng không an ổn, ta vội vàng đem áo khoác cởi ra, đắp lên trên người nàng. Nếu cứ thế này, quận chúa cùng ta rồi cũng xong đời.

Bình Luận (0)
Comment