Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 22

22 】

Hai phụ tử không hề hỏi thân phận của ta cùng quận chúa, cũng không tìm hiểu quan hệ giữa hai chúng ta, điều này phần nào khiến ta nhẹ nhõm. Trên thế gian này vẫn còn có những người như vậy.

Đã tới nửa đêm, mưa cũng tạnh rồi, chính là quận chúa vẫn không hạ sốt, trán nàng nóng như lửa thiêu. Nếu cứ thế này cũng là không ổn, vì thế ta hướng hai phụ tử kia, hỏi thăm gần đây liệu có người hay nhà dân hay không cho quận chúa an tâm dưỡng bệnh. Dù sao trong sơn động cũng không thể khiến bệnh của quận chúa tốt hơn.

Hắc bạch hồ lão nhân vuốt râu nói: "Xung quanh đây đều là núi non..." Cho nên mới hỏi ngươi trong núi có người hay nhà dân không.

"Nói đến thì, hình như lúc đi hái thuốc, ta có thấy một thôn trang nhỏ..." Bạch Diệp Nhi đột nhiên nói.

"Thôn trang? Ở nơi nào?" Ta kích động hỏi, thật chỉ còn muốn nắm lấy tay nàng mà thể hiện tâm tình.

"Ngươi muốn đi ngay bây giờ sao..." Hắc bạch hồ lão nhân híp mắt nhìn ta, hoặc do con mắt quá nhỏ khiến ta không nhận biết được, "Hiện ở bên ngoài chính là đưa tay không thấy được năm ngón a."

Quyết định mặc kệ lão nhân, ta tiếp tục cùng Bạch Diệp Nhi đối thoại: "Ngươi xác định là có một thôn trang nhỏ?"

"Xác định là xác định, nhưng là..." Bạch Diệp Nhi nhíu mày, "Nếu ngươi định đi bây giờ, thì có thể sẽ lạc đường."

"Nếu không đi ngay, bệnh của nàng không có khả năng hồi phục." Ta nhìn quận chúa đang tựa đầu lên đùi ta say ngủ, trầm giọng nói.

"Có thể sáng sớm ngày mai..."

"Không thể tiếp tục kéo dài!" Không hiểu vì cái gì tâm tình ta đột nhiên kích động, sau khi ý thức được ta lập tức áp chế thanh âm, "Thực xin lỗi, ta..."

"Như vậy đi, ta dẫn ngươi đi." Bạch Diệp Nhi nói xong, đứng dậy, "Nó ở gần đây không xa."

"Vậy thì chúng ta cùng đi." Hắc bạch hồ lão nhân nói, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Cám ơn! Cám ơn!" Ta cảm động hướng phía bọn hắn liên tục cảm tạ, đúng là ở giữa hoạn nạn gặp kẻ hiền lương.

Ta nhẹ nhàng ôm lấy quận chúa, nàng dường như đã tỉnh, nhưng nhìn vẫn thật mệt mỏi, chỉ mở hé mắt nhìn ta.

"Chúng ta bây giờ đi tìm thôn trang, người cố gắng chịu đựng." Ta vừa nói, vừa khẽ vỗ nhẹ lên trán của nàng.

Quận chúa nhìn ta, hơi hơi nở nụ cười, sau đó lại gật gật đầu. Nhìn thấy quận chúa tươi cười, trong lòng ta tựa như có dòng nước ấm chảy qua, mười tám năm nay, loại cảm giác này là lần đầu tiên ta gặp.

Ta cũng không để tâm truy cứu loại cảm giác này, chỉ là vội vàng đưa quận chúa lên lưng. Vốn là định nâng niu ôm nàng, nhung cảm thấy tay của mình cũng không quá khỏe, nên đành cõng nàng đi.

Hắc bạch Hồ lão nhân thu thập xong mọi thứ, đi ra cửa động rồi cảm thán buông một câu: "Tuổi trẻ yêu nhau, đúng là nhiệt huyết a."

Ta sửng sốt... Này này này, nói rõ ra coi ngươi đang muốn ám chỉ gì~

Trời bên ngoài tối đen, quả nhiên đưa tay không thấy được năm ngón, không biết quận chúa tỉnh hay là ngủ, chỉ là cảm giác được nàng nằm trên lưng, lòng cũng thấy an tâm, bây giờ chỉ rất mong nàng sớm được ngủ trong phòng ấm áp.

Trải qua một trận mưa to, cỏ vật bên ngoài đều ẩm ướt, đi trên đường thường đạp phải thủy hố (vũng nước). Điều này càng khiến cho ta thấy áy náy với hai phụ tử kia, nhưng lại an tâm khi nghĩ sắp tìm được nơi nhường quận chúa an ổn dưỡng bệnh. Ai, đời người quả thật là do mâu thuẫn tạo thành. (ý ở đây là đời giống như vòng tròn âm dương luôn đối lập)

Không biết đã đi bao lâu, Bạch Diệp Nhi đột nhiên hưng phấn nói: "Ở phía trước kìa!"

Ta ngẩng đầu nhìn, quả nhiên cách đó không xa có nhiều ánh lửa, nhìn ra cũng thấy được mấy gia đình.

"Thật tốt quá." Hắc bạch Hồ lão nhân cũng cao hứng nói.

Chúng ta bước nhanh hơn trước, chẳng mấy chốc liền tới thôn khẩu (cổng thôn), lại phát hiện mấy gia đình này tựa hồ không phải tách ra, bởi vì bao quanh chúng được một hàng rào vây đón.Ta tuy rằng cũng cảm thấy điểm kỳ quái, nhưng vẫn cất giọng hô: "Xin hỏi có ai không? Chúng ta có một người bệnh!!" Ngay khi ta liều lĩnh hô to, từ thôn khẩu tiến ra hai người, tựa hồ họ đã đứng trông ở đó lâu rồi: "Các ngươi là ai? Ồn ào cái gì?!"

Nương theo ánh đèn lồng trong tay bọn họ, ta biết bọn hắn là hai nam nhân, trong đó một người, nhìn thật quen mặt. Dường như lấp lánh có ánh răng hô...Ách... Chẳng lẽ là...

Ta rốt cục đã ý thức được, đây vốn không phải là thôn trang nhỏ, đây là một cái... Sơn trại.

Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm của Hùng Thập Đại: "Chúng ta uống một chén đi!!"

Bình Luận (0)
Comment