Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 49

THÁNG BA 29, 2012 BY LIPSTON
【 49 】

"Nhưng trong chùa còn có Trần phu nhân..."

"Trần công tử sáng nay hẳn đã ly khai, Trần phu nhân cả ngày đều ngồi thiền ở đình triều, chỉ cần chúng ta không nháo động, thì không việc gì." Nhị Tứ đáp.

Ta gật đầu, đưa quận chúa hướng vào trong chùa.

"Tấn Thiên Khải phụ trái tử hoàn (nợ cha con trả)! Ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá!!!" Dù phía sau truyền đến tiếng gào thét như lang sói, Tấn Ngưng vẫn không quay đầu, ta có cảm giác nội tâm nàng như sợ hãi. Rốt cuộc nam tử này cùng Vương gia cừu hận tới đâu, để hắn có thế kêu lên lời ác độc "Phụ trái tử hoàn"?

Tấn Ngưng đột nhiên nhẹ giọng nói: "Nhược Hề..."

"Ân?" Ta vội đáp ứng.

"Ta hình như nhớ được..." nàng nói, sắc mặt vẫn đang tái nhợt, "Ta nhớ được nam tử này là ai..."

"Là ai?"

"Đại khái là ba năm trước, vị kia là nhi tử của Phùng đại nhân bị giết cửu tộc." Tấn Ngưng nói, gắt gao nắm tay ta.

"Phùng đại nhân?" Đối với quan trường ta một chút cũng không quen thuộc, đương nhiên cũng chẳng biết cái gì "Phùng đại nhân", chỉ là thói quen ứng hoà mà thôi. Không đúng, trọng điểm không phải cái đó, ý thức được vấn đề, ta vội mở miệng nói, "Giết cửu tộc? Đã là giết cửu tộc, vì sao con hắn còn..."

"Ta không rõ lắm." Tấn Ngưng lắc đầu, trên mặt cũng là khó hiểu, "Ta chỉ nhớ rõ, năm đó là phụ vương hướng Hoàng thượng tuyên gián, vạch trần Phùng đại nhân âm mưu cướp ngôi."

Lại là cướp ngôi? Chẳng lẽ đây là... Báo thù?

"Nếu thật như thế, cừu hận của hắn đối phụ vương hẳn là bắt nguồn từ đó..." Quận chúa nói, mày càng nhăn lại, rồi nàng quay đầu sốt ruột hỏi, "Nhược Hề, phụ vương hiện tại rất nguy hiểm phải không? Hắn nói hắn không chỉ có một mình... Hắn nói..."

"Đừng hoảng hốt." ta nắm chặt tay nàng, "Hiện giờ hắn đã bị chúng ta bắt, Vương gia không việc gì đâu." Ta không nắm chắc được gì, vốn chỉ muốn giúp quận chúa yên lòng.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Đang ngồi ở đại sảnh thưởng thức trà, sư phụ thấy ta cùng quận chúa đi vào với nét mặt bất thường, vội hỏi.

"Tiểu thư!" Nguyệt Nhi cũng ở bên, chứng kiến quận chúa sắc mặt tái nhợt, bước tới trước đỡ nàng.

Còn chưa chờ ta tinh tế giải thích, phía sau truyền đến thanh âm, quay đầu nhìn, Nhị Tứ đang áp giải Phùng thiếu gia bị trói đưa vào đại sảnh. Tam Thất theo sát sau đó, bên cạnh còn có Nhất Cửu không biết trở về từ lúc nào.

"Đây rốt cuộc là..." Sư phụ thần tình nghi hoặc. Đại sư huynh đứng ở sau sư phụ, tuy rằng chưa nói gì nhưng mày cũng nhíu chặt mày, biểu lộ hắn có chút kích động.

"Trước tiên chúng ta tới mật thất, mọi người đi theo ta." Tam Thất khoát tay áo ý bảo sư phụ lát sau hãy bàn, rồi thẳng hướng hậu viện đi đến.

Mật thất? Nơi này còn có mật thất? Lo lắng cùng tò mò tâm đan một chỗ, nhưng nhìn bộ dạng bình tĩnh của Tam Thất, ta chỉ biết im lặng cùng mọi người đi theo sau. Ra khỏi đại sảnh, tiến vào hậu viện, sau khi ra khỏi viện, là tiến vào... Vựa củi? Chẳng lẽ bọn hắn xây mật thất ở tại vựa củi (phòng chứa củi)? Đám hòa thượng này rốt cuộc đang suy nghĩ gì a.

Một đám người chen chúc đứng trong vựa củi, mọi người đều không nói gì, chỉ nhìn theo động tác Tam Thất. Tam Thất đưa tay vào một lỗ hổng nhỏ, xoay chuyển một lúc. Trừ bỏ Nhất Cửu cùng Nhị Tứ coi như không lạ, tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, rồi đột nhiên vựa củi vang lên vài tiếng "Bành bạch bạch". Sau khi an tĩnh lại, Tam Thất nhanh nhẹn để củi gỗ sang bãi đất trống cạnh bên, đặt chân lên một khối đá, nhẹ nhàng mà di chuyển -- có trời mới biết hắn "Nhẹ nhàng" đắc dụng bao nhiêu khí lực, nhớ lại thanh kiếm nặng chết người kia mà hắn cũng cầm lên dễ dàng, thì cái "Nhẹ nhàng di chuyển" này chắc chắn một chút cũng không "Nhẹ nhàng". Ngay sau khi hòn đá theo chân hắn trợt khỏi vị trí, phía sau lộ ra một thang đá hướng vào địa đạo trong lòng đất. Ta không tự chủ được há to miệng, trăm triệu cũng không thể tưởng được cái nơi mỗi ngày ta bảo chè tiêm thuốc, lại ẩn dấu cái bí mật lớn thế này.

Tam Thất không nói, thậm chí đầu cũng không quay lại, cứ thế đi xuống địa đạo, Nhị Tứ dẫn Phùng thiếu gia theo sát phía sau, Nhất Cửu gãi gãi đầu, cũng đi theo xuống. Sư phụ quay đầu, đối Đại sư huynh cùng Nguyệt Nhi nói: "A Vân, Nguyệt Nhi cô nương, các ngươi trước hết ở đây coi chừng, có chuyện gì lớn tiếng kêu chúng ta."

"Dạ." Đại sư huynh thực nghe lời.

"Chính là..." Nguyệt Nhi vẻ mặt lo lắng nhìn quận chúa.

"Đừng lo lắng, trước hết ngươi cứ ở nơi này đi Nguyệt Nhi." Quận chúa hướng Nguyệt Nhi cười cười.

Nguyệt Nhi chỉ gật đầu, cùng Đại sư huynh lưu thủ ở vựa củi.

"Nhược Hề?" Thấy ta vẫn ngây ngốc đứng ở bên, Tấn Ngưng đi trước gọi ta một tiếng.

"A..." Ta lấy lại tinh thần, "Đến đây." Rồi mang theo tâm tình vô cùng kỳ lạ theo sau Tấn Ngưng.

Càng xuống sâu thang đá, bóng tối lại càng dày, đến mức đưa tay không thấy được năm ngón. Chỉ dựa vào thanh âm cùng xúc giác để tiến lên phía trước, rẽ qua mấy khúc ngoặt, cuối cùng đã dừng bước lại. Phía trước bỗng nhiên truyền đến một hồi thanh âm "Sột soạt", chỉ lát sau cả "Mật thất" sáng bừng.

Giờ thì ta đã hiểu rõ câu "Ma Tước tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ" (hàm ý là mật thất mặc dù nhỏ, nhưng bàn trà, ghế, trà cụ, giường... thậm chí cả tranh đều có). Thậm chí một hai người có thể sống tại đây, nhưng tám người chen chúc một chỗ lại lộ ra nhỏ hẹp. Khiến cho ta kinh ngạc hơn chính là, bên kia mật thất, còn có một gian tiểu nhà tù! Rốt cuộc đây là nơi nào a??

Nhị Tứ tay chân lưu loát đẩy Phùng công tử vào nhà tù, rất nhanh khóa cửa lại.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Tam Thất đại sư?" Sư phụ kìm nén không được, nhìn Hắc y nam tử xa lạ ngã trong phòng giam tóc tai tán loạn hỏi.

"Ta cùng với Nhị Tứ, Nhất Cửu vốn ở trong rừng tu luyện, người này lại ở gần bên giám thị (theo dõi), bị chúng ta phát hiện." Tam Thất đáp.

"Giám thị nơi này?" Sư phụ mặt nhăn nhíu, rồi giống như đã tỉnh ngộ hướng quận chúa nhìn, "Chẳng lẽ là..."

"Quận chúa nói đã nhớ ra hắn là ai." Ta chen miệng nói, đồng thời hướng nhìn Phùng công tử ngã trong phòng giam, chỉ thấy hắn vẫn đang khinh thường nhìn quận chúa phía sau ta, trong mắt tràn đầy cừu hận.

Quận chúa mở lời, thanh âm không còn kích động như ban nãy ở ngoài: "Cha của hắn là mệnh quan triều đình Phùng Nhân, quan chức nhị phẩm, ba năm trước bị phụ vương vạch trần âm mưu cướp ngôi..."

"Nói láo!!" Phùng thiếu gia đột nhiên bạo rống, rồi tận lực nói: "Rõ ràng là tên khốn kiếp Tấn Thiên Khải kia mưu hại cha ta, cha ta đối triều đình trung thành tận tâm, làm sao nói đến cướp ngôi?? Bất quá, bây giờ bánh xe luân chuyển, cũng nên đến phiên Tấn Thiên Khải bị giết cửu tộc, ha ha ha ha..." Rồi lại cuồng tiếu, vừa bên ngoài dù cười bao nhiêu thanh cũng không sao cả, nhưng đây lại là tầng hầm, cười lên bao nhiêu âm dội lại bấy nhiêu, thanh âm phóng đại khiến lỗ tai ta đôi chút khó chịu.

"Giết cửu tộc?" Sư phụ nhăn mặt, quay đầu nhìn quận chúa.

"Ân." quận chúa gật đầu, "Năm đó hoàng đế phán quyết Phùng Nhân tử tội, không chỉ có như thế, còn hạ lệnh giết cửu tộc."

"Vậy thế sao hắn còn..." Sư phụ chưa nói hết, Phùng thiếu gia kia lại quát: "Đây là trời thương hại ta!!! Để cho ta quay về báo thù! Ha ha ha ha..." Lại cuồng tiếu lần thứ hai.

"Vậy y quán cũng là do các ngươi đốt??" Sư phụ tiến về phía trước, mang chút tức giận hỏi.

"Phải thì sao? Chỉ vì các ngươi không biết điều, lần sau ta đốt, sẽ không chỉ là một gian nhà nhỏ vậy đâu, ha ha ha ha ha..." Tiếp tục cuồng tiếu.

Tràn ngập trong tiếng cười của Phùng thiếu gia, ta gian khó khăn cất cao giọng nói : "Nơi này ồn ào quá, không bằng chúng ta qua bên kia nói chuyện?"

"Được được..."

"Đi thôi..."

Mọi người nhất loạt đồng ý.

...

Thấy chúng ta xoay người rời đi, Phùng thiếu gia ở phía sau bật người quát: "Các ngươi chớ đi! Bổn thiếu gia không sợ các ngươi, hãy cứ chờ xem, nhất định sẽ có người tới giết hết các ngươi!!!"

Không ai trả lời hắn.

...

Quả nhiên qua bên này thanh tĩnh hơn. Tuy vẫn còn nghe được thoáng tiếng xôn xao của Phùng thiếu gia, nhưng cũng không để người ta cảm thấy tai ù.

Bình Luận (0)
Comment