Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 55

55 】 Suy nghĩ của Nhị sư huynh

Xong đời rồi.

Hoàn toàn xong đời rồi.

A Thành sư muội nàng đã bị bắt cóc -- ngay lúc ta định liều lĩnh xông lên, túm A Thành sư muội trở lại, Hắc y nhân bịt mặt kia lại "Bá" một cái, thậm chí cả nháy mắt cũng chưa kịp, bọn hắn đã không thấy đâu. Phục hồi tinh thần lại, trước mặt ta chỉ còn lại khóm hoa quế theo gió lay động.

Người này... Khinh công thật tốt. Không đúng, bây giờ không phải là lúc cảm thán. Đều là lỗi của ta, hết thảy đều là lỗi của ta. Còn nói cái gì sẽ bảo vệ tốt A Thành sư muội, giờ thì xem đi. Sư muội nói rất đúng, ta chỉ là một tên nam nhân gà mẹ nói chuyện dai như giẻ rách mà thôi!

Ta đột nhiên có cảm giác muốn khóc. Từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ sư phụ, A Thành sư muội chính là người luôn chỉ đường cho ta mỗi khi sai bước, so với ta cũng thật kiên cường, so với ta còn giống nam nhân hơn -- tuy rằng A Thành sư muội sẽ không thích nghe những lời này, nhưng quả thật là thế. Nàng là cô nhi, không giống ta cùng Đại sư huynh, là rời nhà đến sư phụ học nghệ, thỉnh thoảng còn có thể hồi gia (về nhà). Nhà của A Thành sư muội là y quán, và cũng chỉ có duy nhất y quán. Sở dĩ ta cảm thấy rằng nàng kiên cường, là bởi từ nhỏ đến lớn, nàng sẽ khóc vì ngã đau, sẽ khóc vì bị sư phụ phạt quỳ đến mệt lả, thậm chí có khi khóc bởi cảm động vì đọc tiểu thuyết ngôn tình*, nhưng lại chưa bao giờ thấy nàng vì thân thế của mình mà khóc -- ít nhất là ta chưa thấy được. (*: tiểu thuyết tình yêu nam nữ)

A Thành sư muội quả thực kiên cường, ta từng thấy nàng kiên cường khi không để ý chút nào bên cạnh mình chẳng có ai, chẳng có đến một người để gọi thân nhân. Mỗi lần ta rời y quán về nhà, A Thành sư muội đều rất thoải mái, cười hì hì đứng trước cửa y quán tiễn ta đi, còn la hét dặn ta thủ tín (mua quà). Nàng "Cười hì hì" đến thật vui vẻ, tựa như kẻ vô tâm chỉ ngóng trông ta mau mau mang tín về cho nàng, có khi chỉ là chút đồ ăn vặt, thậm chí chỉ là một cây lược gỗ. Chính là có một lần, ta ngồi trên xe ngựa quay đầu, muốn nhìn lại A Thành sư muội không tim không phổi kia tươi cười, nhưng ta thấy được trên khuôn mặt của A Thành sư muội, là biểu cảm mà ta không cách nào tưởng tượng được, cũng vĩnh viễn không thể nào quên.

Không phải là vui mừng, cũng không phải thương tâm, mà là không cảm xúc.

Nụ cười tươi không tim không phổi, cứ như vậy tan biến vào hư không.

Đầu A Thành sư muội hơi hơi lệch, ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn theo hướng xe ngựa ta ly khai, tựa như không phải là nhìn xe ngựa, mà đang nhìn vào một nơi nào khác. Sư phụ cùng Đại sư huynh đã xoay người vào trong y quán, nhưng A Thành sư muội vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ, chằm chằm nhìn về nơi đây. Nhìn thấy A Thành sư muội nét mặt ngẩn ngơ, cùng thân mình phong phanh cô độc đứng, khiến lòng ta đau quá.

Vậy là nàng vẫn để ý, vẫn thấy cô độc a. Trong y quán, trừ bỏ ta nguyện ý cùng A Thành sư muội hồ nháo*, căn bản chẳng còn ai chịu cùng nàng chơi -- Đại sư huynh là tuyệt đối không có khả năng, hắn ngay cả ta cũng không để ý. (*: quậy phá, nghịch ngợm)

Mỗi lần ta trở về nhà, về lại bên cạnh thân nhân, chỉ còn nàng một mình lưu nguyên tại chỗ, loại vắng vẻ này rốt cuộc cô đơn đến mức nào?

Vì thế ta chưa bao giờ dám cùng A Thành sư muội tán gẫu chuyện thân thế của nàng, ta sợ sẽ bóc trần vết thương đang liền sẹo, sợ sẽ thấy vẻ mặt ngẩn ngơ, nét mặt cô quạnh kia.

Cũng từ khi đó, ta thề sẽ giống như thân ca ca của A Thành sư muội, hảo hảo bảo hộ nàng, không để nàng bị thương tổn.

Nhưng hôm nay, lời thề của ta biến thành vô nghĩa.

A Thành sư muội... Sẽ chết sao?

Ta chạy băng qua rừng cây, vội vã chạy vào Tự Miếu, liều lĩnh xông thẳng vào phòng sư phụ ngủ.

"A Mộc, ngươi làm sao vậy, sáng sớm sao lại thở gấp như thế?" Sư phụ thấy ta đột nhiên xông vào phòng ngủ của hắn, cau mày trách.

"Sư phụ... Sư phụ..." Ta nói không nên lời, làm sao có thể chính mồm nói với sư phụ... A Thành sư muội bị bắt đi, có thể sẽ chết.

"Ngươi từ từ nói, đừng nóng vội!" Sư phụ không hề thúc giục, trái lại vẻ mặt rất hiền hậu nhường ta từ từ nói -- vì cái gì mọi người đều đối tốt với ta như vậy, còn ta lại quá vô dụng?!

"Sư phụ..." Chân ta mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, "Sư phụ, A Thành sư muội nàng... Nàng bị bắt đi rồi!!"

Sư phụ sửng sốt, dường như nghe vẫn chưa hiểu: "Ngươi nói cái gì?"

Ta cúi đầu, cố gắng không để mình khóc lên: "Sáng hôm nay... Con cùng A Thành sư muội vào trong rừng, đột nhiên xuất hiện một Hắc y nhân che mặt, đem A Thành sư muội bắt đi, hắn nói... Hắn nói, nếu trong hai ngày không giao Phùng Kiện Nhân cùng Tấn Ngưng ra, hắn sẽ giết A Thành sư muội..."

Thật lâu sau, sư phụ mới lẳng lặng nói: "Đến rồi đến rồi, rốt cuộc đến rồi..."

Sư phụ thở dài một hơi, cau mày dạo bước quanh phòng: "Các ngươi làm sao lại... Chạy ra bên ngoài? Ngay lúc này nữa??"

Ta vội hạ thấp đầu: "Thực xin lỗi, sư phụ! Là con vô dụng! Con..."

"Được rồi, A Mộc, ngươi đứng lên đi, ta sẽ báo cho Tam Thất đại sư, ngươi cũng phải đi báo Nhất Cửu đại sư... Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được để quận chúa biết." Sư phụ kéo ta dậy, vẻ mặt ngưng trọng nói.

Ta gật gật đầu, lập tức xoay người đi tìm Nhất Cửu đại sư.

Sau khi Nhất Cửu đại sư biết chuyện, hắn không nói thêm gì, chỉ bảo ta ở lại trong chùa, dù thế nào cũng không được đi. Hắn nói, chỉ cần Tam Thất đại sư biết chuyện này, mọi việc sẽ đều ổn thỏa.

Ta tin Nhất Cửu đại sư, cũng tin Tam Thất đại sư, vì thế tâm cũng không còn rối răm như trước.

Nhưng đến chiều, Tấn Ngưng quận chúa lại hướng ta hỏi A Thành sư muội.

"Hắn... Không biết a... Ta cũng không thấy hắn... Quận chúa, ngài cũng không thấy hắn sao?" Ta chỉ có thể giả vờ như không biết.

Quận chúa lắc đầu, Nguyệt Nhi đứng cạnh tựa hồ đã quên đang cãi nhau cùng ta, cũng mở miệng nói: "Thật kỳ quái, thường ngày Thành công tử đều tới hỏi quận chúa, cùng quận chúa tán gẫu một chút, nãy ta còn vừa đi tìm hắn, nhưng ở đâu cũng không thấy, làm sao lại như vậy?"

Quận chúa vẻ mặt lo lắng nhìn ta, không nói gì, chẳng lẽ nàng... Đã biết?

"Có... Có... Có thể là đi ra ngoài chơi a..." Ta gãi đầu, sau đó cố cười cười, "Sẽ trở về ngay thôi, quận chúa, ta còn có chút việc, xin rời đi trước." Còn chưa chờ quận chúa đồng ý, ta đã vội đi -- ta là người thành thật, bảo ta làm sao nói dối??

Nhưng không nghĩ tới, trước giờ cơm chiều quận chúa lại tới tìm ta.

"Mộc công tử, mời ngươi nói cho ta biết, Nhược Hề hắn có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Quận chúa vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Quận chúa, ngài đừng nghĩ lung tung, A Thành hắn không có chuyện gì, tuyệt đối không." Ta nói, nhưng không dám nhìn vào mắt quận chúa.

"A Mộc ca, ngươi đừng lừa quận chúa, nếu không sau này ta không thèm để ý ngươi." Nguyệt Nhi đứng sau quận chúa lại nói thêm câu khiến ta đau đầu.

"Ngươi..." Thật là bị nàng tức chết mà, nhưng ta biết chuyện này không thể lấy ra nói giỡn, vì thế cắn chặt răng, "Cho dù là như vậy, ta cũng không biết."

"Mộc công tử." Quận chúa bước lên, ngữ khí tựa như có ý cầu xin, nàng cau mày, "Nhược Hề nếu xảy ra chuyện gì, thỉnh công tử nhất định phải nói cho ta biết, không cần giấu diếm ta."

"Cái này..." Ngay lúc ta đang không biết nên làm thế nào, thì sư phụ xuất hiện.

"Quận chúa, ngài đừng bức A Mộc, A Thành hắn không có chuyện gì, chẳng qua là vi sư để cho hắn xuất môn hái thuốc thôi." Sư phụ nói.

"Hái thuốc lại cần dùng cả ngày, cơm trưa cũng không trở lại ăn?" Quận chúa tựa hồ đối sự phụ không còn tôn kính như bình thường, thậm chí ngữ khí còn hùng hổ doạ người, "Lương đại phu, ngài đừng gạt ta, ta chấp nhận được lần đầu, nhưng tuyệt đối không chịu được lần thứ hai."

Đây là người bình thường nhu nhược, ôn hòa quận chúa sao? Hoàn toàn là một con người khác! Ánh mắt sắc bén, không hề chớp nhìn chằm chằm sư phụ, như muốn nhìn thấu sư phụ dối gạt, quyết đem chân tướng mọi việc biết thật rõ ràng.

"Quận chúa..." Nguyệt Nhi ở bên nhỏ giọng hô, dường như cũng rất kinh ngạc quận chúa khác thường như thế.

"Lương đại phu, Nhược Hề hắn... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Không để ý đến Nguyệt Nhi, quận chúa lại hỏi, vẫn là biểu cảm nghiêm túc không lùi bước chút nào.

Sư phụ nhíu mày nhìn quận chúa, thật lâu sau mới thở dài nói : "Quận chúa, chúng ta dời bước nói chuyện."

Sau đó chúng ta cùng đi tới phòng ngủ sư phụ.

Biết được A Thành bị bắt đi rồi, sắc mặt quận chúa biến trắng, chuyển mà so với khinh công của Hắc y nhân còn muốn mau hơn.

Quận chúa sững sờ nhìn sư phụ, sau đó lại quay đầu nhìn ta, rốt cục mở miệng nói: "Nhược Hề hắn... Bị người bắt đi sao?"

Sư phụ thở dài, gật gật đầu.

"Quận chúa, ngài đừng lo lắng..." Ta nhịn không được mở miệng an ủi, "Tam Thất đại sư nhất định sẽ cứu Nhược Hề ra."

"Hắn..." Còn chưa nói xong, thân mình quận chúa đã mềm nhũn, Nguyệt Nhi vội bước đến dìu dắt. Quận chúa giãy tách ra, lắc đầu ý bảo Nguyệt Nhi không cần giúp đỡ nàng, chính mình đứng thẳng thân người, rồi lại vội hỏi, "Hắn bị bắt đi rồi... Vậy, vậy làm sao bây giờ?"

"Ta đã báo tin cho Tam Thất đại sư, bọn hắn cũng đang dốc sức, cố gắng trong hai ngày tìm được bọn hắn..." Sư phụ nói.

"Trong hai ngày? Vì cái gì?" Quận chúa lại hỏi.

"Cái này..." Sư phụ mắc kẹt, không muốn nói ra nguyên nhân.

Sau một lúc lâu, quận chúa tựa hồ minh bạch, thanh âm trầm thấp nói: "Người bọn hắn muốn bắt là ta phải không? Nếu trong hai ngày không đem ta giao ra, bọn hắn liền sẽ... Sẽ giết Nhược Hề, đúng không?"

"Quận chúa." Sư phụ vội nghiêm mặt nói, "Ngài yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không giao ngài ra, dù bất kể thế nào cũng không."

"Vậy còn Nhược Hề?" Quận chúa đột nhiên cất cao thanh âm, "Vậy Nhược Hề làm sao bây giờ?"

Sư phụ không nhanh không chậm đáp: "Tam Thất đại sư bọn hắn..."

"Nếu trong hai ngày, bọn hắn không tìm được đám người kia thì làm thế nào? Nếu bọn hắn giết Nhược Hề, thì làm thế nào?" Giọng quận chúa tựa như lạc đi, sắc mặt nàng tái nhợt, hai tròng mắt thì tràn ngập nước mắt, "Vì sao phải vì ta... Vì cái gì? Nếu bọn hắn giết Nhược Hề..."

Quận chúa dường như không còn điều khiển được mình, Nguyệt Nhi lại bước lên phía trước đỡ lấy quận chúa lung lay sắp đổ, ôm nàng, không ngừng nói lời an ủi.

"Quận chúa nhất định phải yên tâm, A Thành tuyệt đối không có việc gì, tuyệt đối." Sư phụ nói ngữ khí kiên định, chính là mặt vẻ mặt lại ngưng trọng, vừa buồn lại vừa thương xót.

Sư phụ thở dài, chậm rãi nói: "Quận chúa, ngài đừng quá thương tâm, đối phương còn cầu chúng ta thả Phùng Kiện Nhân, trong tay ta vẫn giữ lợi thế, bọn hắn sẽ không dám đối A Thành quá đáng. Huống chi A Thành hắn... Cũng tuyệt đối không muốn thấy ngài thương tâm thế này."

Thật lâu sau, cảm xúc của quận chúa tựa hồ khôi phục lại, dù sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nàng cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hít vào một hơi nói : "Lương đại phu, nếu có thêm chuyện gì, nhất định phải nói cho Tấn Ngưng, thỉnh nhất định phải..."

"Quận chúa yên tâm, ta tuyệt đối không lừa gạt ngài." Sư phụ gật gật đầu.

"Đa tạ Lương đại phu." Quận chúa cung kính hành lễ, nét mặt khôi phục bình thản, thậm chí còn có chút lãnh đạm, cùng Nguyệt Nhi xoay người xuất môn.

Khi các nàng đều đã rời khỏi, sư phụ vuốt râu, lắc đầu lẩm bẩm nói: "Nghiệt duyên a..."

Nghiệt duyên? Cái gì nghiệt duyên??

"Sư phụ, quận chúa cùng sư muội cảm tình thật tốt a." Ta nói.

Sư phụ quay đầu nhìn ta, một lúc lâu sau thở dài, rồi cũng rời khỏi phòng.

Rốt cuộc... Làm sao vậy??

Sự tình không có thêm tiến triển. Buổi tối, sư phụ một mực ngồi chờ hồi âm của Tam Thất đại sư, nhưng không có bất kỳ gì. Cả đêm cũng chẳng thấy bóng dáng quận chúa, có lẽ nàng đang cùng Nguyệt Nhi ở phòng ngủ làm gì đó. Trần phu nhân như thường vẫn không để ý chúng ta dị thường, chỉ có Trần công tử nhiều lần đến gõ cửa phòng quận chúa, đều bị Nguyệt Nhi khướt từ cùng một lý do "Tiểu thư thân mình không thoải mái". Điều này khiến Trần Tử Nghĩa sinh lòng hiếu kỳ, hắn còn kéo ta qua hỏi chuyện gì đang xảy ra. Đương nhiên là ta lập lờ nước đôi lừa gạt hắn, rồi tìm cách trốn tránh hắn đi.

Một đêm thức trắng.

Ngày hôm sau, vẫn không có gì tiến triển. Thời hạn hai ngày qua đi rất nhanh, Tam Thất đại sư vẫn không chút hồi âm nào. Chẳng lẽ, sư phụ dùng bồ câu đưa tin không nhạy, Tam Thất đại sư không biết chuyện A Thành sư muội bị bắt đi??

Sư phụ cả ngày ở trong nội viện vừa dạo bước vừa thở dài, Nhất Cửu cũng chỉ canh giữ trong chùa, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ tốt quận chúa. Ta chỉ có thể đứng trong chùa yên lặng, ngày ngày lo lắng cho A Thành sư muội. Theo lời quận chúa, nếu như Tam Thất đại sư tìm không thấy đám người kia, vậy A Thành sư muội sẽ bị...

Ta không dám nghĩ tiếp.

Chiều tối, Nguyệt Nhi hốt ha hốt hoảng chạy đến trước mặt ta, sắc mặt tái nhợt: "A Mộc ca! Nguy rồi..." Vẻ mặt nàng tựa như sắp khóc.

"Làm sao vậy, ngươi từ từ nói!" Ta vội hỏi.

"Quận chúa nàng... Nàng không thấy đâu!!"

Nói rồi, Nguyệt Nhi bật khóc.

Bình Luận (0)
Comment