Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 61

【 61 】

Ta nhờ Nhị sư huynh đi trích chút hoa quế mang về.

Trước khi quận chúa rời đi, ta thật muốn tự mình làm hoa quế cao tặng nàng. Sư phụ đã nói rằng, có một số chuyện vốn là không thể. Một khi đã vậy, ta chỉ mong mình có thể làm một chút chuyện có thể mà thôi.

Ở nơi đây quận chúa đã phải trải qua một sinh nhật kinh khủng nhất, ta thật muốn bồi cho nàng, dù chỉ là bằng một đĩa hoa quế cao nho nhỏ.

Giờ soi gương sẽ phát hiện, trên mi trái của ta đã có thêm một tiểu vết sẹo. Dài và hẹp cắt qua lông mày, nhưng chưa kéo dài xuống mắt. Xa xa nhìn sẽ chỉ thấy lông mi ta như bị ngăn ra, nếu đến gần hơn mới phát giác đó là vết sẹo. Đương nhiên trên người ta lại càng nhiều sẹo hơn nữa, không chỉ như cái này, chúng được phân bố ở mọi nơi trên cơ thể. Nhưng khi mặc quần áo thì lại hoàn toàn che lấp hết, ngoại nhân nhìn vào cũng chỉ có thể thấy một vết trên mi trái mà thôi.

"Đừng sợ, sư muội." Nhị sư huynh an ủi, "Như thế này nhìn ngươi so với trước kia càng thêm nam nhân vị, là chuyện tốt."

Đương nhiên không cần nghĩ cũng biết hắn nói đểu ta.

Thực ra với ta mà nói, cũng chẳng buồn để ý đến việc trên mặt mình có thêm một vết sẹo hay không. Ta cảm thấy đây là đánh dấu, ghi nhớ chính ta đã đại dối gạt quận chúa, ghi nhớ chính ta đã gây thương tổn cho nàng-- như muốn nhắc nhở cho ta cả đời áy náy. Vậy nên mỗi khi soi gương, ta sẽ nhìn vết sẹo này để Thành Nhược Hề ta không có quên đi vết thương đó.

Quận chúa chưa rời đi ta cũng không dám ra khỏi phòng, Bởi ta sợ hãi sẽ gặp nàng, sợ hãi nàng đến xem ta. Vì thế suốt ngày chỉ luôn trốn tránh, Nhị sư huynh phụ trách đưa cơm tới cho ta, mà sư phụ cũng không nói thêm gì, chỉ bảo ta nghỉ ngơi thật tốt. Hắn nhất định đã biết chuyện giữa ta và quận chúa. Sư phụ không hỏi ta điều gì, chỉ một bộ dạng không muốn cùng ta đàm luận, cũng hay, giờ ta thật chẳng muốn cùng hắn nói đề tài này.

Trần phu nhân cùng Trần Tử Nghĩa thì vẫn trong chùa, nhưng tựa hồ gần đây bọn hắn cũng bắt đầu thấy chúng ta kỳ quái, nhưng lại chẳng dám hỏi điều gì. Có lẽ, đây là nhờ năng lực uy hiếp tài ba của Tam Thất.

Mai là ngày quận chúa rời đi, chờ đến khi trời đã tối ta mới dám trộm chạy vào phòng bếp làm hoa quế cao. Đây là lần đầu tiên ta làm điểm tâm mà chẳng hề ăn vụng.

Đến giữa trưa ngày thứ hai, đại đội nhân mã cuối cùng đã tới. Có thể nói là tựa như kinh thiên động địa, bởi nơi đây vốn là chốn hoang vu, nhưng chẳng biết từ đâu lại xuất hiện một cỗ mã xa cực lớn, lại vô cùng xa hoa tinh xảo, cùng hơn chục -- đúng vậy, hơn chục hộ vệ kỵ mã đi vào Tự Miếu.

Giờ phút này cảm giác lại càng khắc sâu cho ta biết thân phận nàng là quận chúa.

Sư phụ và Đại sư huynh sẽ cùng nhau hộ tống quận chúa về kinh, còn ta bởi vì có thương tích nên vẫn phải tiếp tục nghỉ ngơi điều dưỡng, ở lại trong chùa cùng Nhị sư huynh bên cạnh. Ta trộm kéo Nguyệt Nhi qua, đưa cho nàng chiếc hòm đựng hoa quế cao trong đó.

Nàng mở nắp nhìn thấy hoa quế cao, chẳng chờ ta kịp công đạo, nha đầu đó đã nước mắt lưng tròng.

Ngươi thật là nhiều tình cảm a.

"Ngươi hãy nói là Nhất Cửu đại sư làm..." Ta nói, sợ quận chúa biết ta làm nàng lại chẳng muốn ăn, "Trên đường nếu đói có thể lấp bụng một chút."

"Thành công tử cùng quận chúa cãi nhau sao?" Nguyệt Nhi lau lau khóe mắt hỏi.

"...Nguyệt Nhi, trên đường chiếu cố tốt quận chúa." Ta không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, biết rằng mình đang nói lời vô nghĩa nhưng vẫn lờ đi.

"Thành công tử thương thế của ngươi có tốt hơn không?" Nguyệt Nhi lại hỏi.

"Cũng tốt, có thể đi có thể nhảy." Ta cười cười. Quận chúa hẳn là không đem chuyện thân ta là nữ nhi nói với Nguyệt Nhi, bằng không nha đầu này sớm đã thay tiểu thư nàng mắng chửi ta thậm tệ, chứ làm sao còn để ý đến ta?

"Thương thế tốt hơn, hãy tới kinh tìm quận chúa." Nguyệt Nhi nói, vẻ mặt thành thật, "Quận chúa nàng mềm lòng, mắng một chút sẽ thôi. Hơn nữa, ta cũng thực hi vọng... Thành công tử trở thành Cô gia* nhà ta." Nàng nói rồi thậm chí đỏ mặt. (*: chồng của nữ chủ nhân)

Ta lại có điểm muốn khóc, tại sao có thể như vậy đây, rõ ràng đã khóc đủ rồi, từ khi nào ta đã trở nên mít ướt như vậy, Thành Nhược Hề. Ta cười khổ che giấu bi thương của mình, không muốn cùng Nguyệt Nhi nói rõ, vốn dĩ duyên phận là điều không thể biết, huống chi, loại duyên phận này ngay từ đầu đã là sai lầm, mà ta lại chính là người khởi xướng.

"Vậy... Thành công tử..." Gương mặt Nguyệt nhi vẫn ửng đỏ, nàng thấp giọng nói, "Ngươi có thể nói với A Mộc ca, khi nào rảnh muốn tới kinh thành tìm ta hay không, không... Là nhất định phải!" Nói xong lời cuối cùng, thậm chí còn có chút cảm giác như mệnh lệnh.

"Ách... Hảo." Ta gật gật đầu.

Thực không chịu nổi hai người này, một mực cách sơn đả ngưu*, một người thì nghĩ đối phương yêu ta, một người thì lại không dám trực tiếp nói chuyện muốn ta chuyển lời.

(*:Ý ở đây có lẽ là không dám đối mặt nhưng vẫn muốn hạ gục đối thủ)

Đến giờ quận chúa đi rồi ta trộm đứng ở một bên cửa nhìn nàng bước lên xe ngựa. Vẫn là một thân áo tơ trắng, bởi cách quá xa không thấy rõ nét mặt nàng, chỉ cảm thấy thân hình kia gầy yếu quá khiến ta lo lắng. Nhưng người có thể ở bên chiếu cố nàng, không thể là ta nữa. Vì vậy chỉ có thầm lòng hy vọng, Tấn Ngưng phải hảo hảo bảo trọng chính mình.

Đối với tất cả những chuyện này kinh ngạc nhất phải kể tới Trần Tử Nghĩa cùng Trần phu nhân, bốn con mắt trợn tròn tựa như quả trứng.

"Sư muội." Nhị sư huynh đột nhiên tiến đến bên ta, rầu rĩ nói, "Vừa nãy Nguyệt Nhi cùng ngươi nói gì a?"

"Nàng à..." Ta liếc nhìn Nhị sư huynh, sau đó lại quay đầu nhìn xa hoa xe ngựa đã rời đi chỉ còn thấy bụi tung bay dưới vó ngựa, nhẹ giọng nói, "Ách, thật không phải, bây giờ ta chưa muốn nói cho ngươi biết a."

"Này! A Thành... Sư muội!" Nhị sư huynh bắt đầu phát cuồng.

Thật sự gần đây càng ngày càng thích chọc ghẹo người này.

Bình Luận (0)
Comment