Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 7

7 】

Giờ đây ta đang nằm lăn lộn trên chiếc giường cực đại ở phòng khách vương phủ. Đại (lớn) đến cỡ nào à, lớn đến nỗi lật người năm lần còn chưa tới biên. Thật sự là hạnh phúc a, ngay cả giường trong phòng khách cũng lớn như vậy. Rốt cuộc khi nào thì trong phòng mình mới có một chiếc giường lớn như vậy để lăn qua lăn lại đây.

Lại có người gây rối đập cửa.

"Ai -- a --?" Ta miễn cưỡng đáp, chẳng muốn nhúc nhích.

"Sư muội, sư muội, ta là Nhị sư huynh." Nhị sư huynh ở ngoài cửa hô.

Ai có thể giúp ta đem cái người không hiểu chuyện này biến mất một ngày không.

"Không có thấy ta mệt chết sao, có lời gì ngày mai nói sau." Nói xong, ta tiếp tục lăn từ bên ngoài đến tận cùng bên trong giường.

"Sư muội chớ có nói giỡn, là về bệnh của quận chúa!" Nhị sư huynh nói xong lại gõ cửa.

Bệnh của quận chúa...

"Rốt cuộc làm sao..." Vừa mở cửa liền đã thấy Nhị sư huynh tay cầm nồi thuốc cỡ lớn đứng chờ, ta lại có ldự cảm bất hảo, "Này, các ngươi muốn làm gì?" Đại sư huynh cũng đang đứng sau Nhị sư huynh, không chút biểu tình.

Nhị sư huynh nói: "Sư muội, đây là thuốc của quận chúa." Nói lời vô nghĩa.

"Xin hỏi trong cái phủ này còn vị thứ hai bị bệnh sao?" Ta tức giận hỏi ngược lại.

"Loại thuốc này yêu cầu cần luôn canh chừng bên cạnh, lúc bắt đầu dùng lửa nhỏ, sau một lúc dùng lửa lớn, ba canh giờ..."

"Này này này, bình thường đều là ta phụ trách tiêm thuốc, cái đó ta so với ngươi còn rõ ràng hơn, sao phải giải thích cho ta nghe!" Thật sự là chịu không nổi.

"Vì thế nên." Nhị sư huynh cười cười.

"Chờ một chút." ta quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt chẳng lộ vẻ gì của Đại sư huynh, lại quay tới, "Các ngươi không phải là muốn để cho ta đi tiêm thuốc đấy chứ?"

"Làm phiền sư muội!" Nhị sư huynh nháy mắt đã muốn đem nồi thuốc lớn hướng lòng ta nhét.

"Chờ một chút!!" hai tay ta giữ chặt bả vai Nhị sư huynh, "Đây là phủ Vương gia, hạ nhân nhiều vô cùng, vì cái gì các ngươi không kêu họ tiêm thuốc mà lại tới tìm ta?"

"Thế nhưng loại thuốc này không phải tùy tiện ai tiêm cũng có thể hảo." Nhị sư huynh nhíu nhíu mày, "Sư muội ngươi cũng biết a, ngộ nhỡ độ lửa nắm không tốt, bát thuốc này cũng chỉ như nước sôi, một chút công hiệu cũng không có."

"Vậy đem từng bước cất thuốc dặn dò rõ ràng." Ta liếc mắt.

"Nếu sư muội cho rằng tùy tiện dặn dò một chút liền tiêm được thuốc, vậy không phải ngươi mười tám năm nay sống vô dụng rồi sao?" Nhị sư huynh, ngươi thật ngoan độc.

"Vậy chính mình tiêm! Nhị sư huynh ngươi chẳng phải cũng học y sao?!"

"Ngươi cũng biết ta chỉ phụ trách hái thuốc."

"Chờ một chút, bắt mạch là ta, tiêm thuốc cũng là ta, vậy các ngươi, các ngươi là đến ngắm cảnh à?" Ta bắt đầu cuồng loạn, ê ẩm suốt chín ngày trời, mới lên giường lăn được mấy vòng lại bị kêu đi tiêm thuốc, sư phụ, ngươi không phải nói ta chỉ phụ trách động não sao?!

Một lời nói cũng giống như cứu một mạng người đấy, Đại sư huynh, ngươi cũng thấy không được phải không, nhanh ra lệnh cho Nhị sư đệ của ngươi đi tiêm thuốc đi!

Hắn nói: "Vậy... Rốt cuộc tiêm hay không tiêm."

Tựa hồ không thể kiên nhẫn nhìn ta cùng Nhị sư huynh cứ mãi ríu rít, nói được một câu thì là thúc giục, lão huynh, kỳ thật ngươi cũng có thể tiêm thuốc mà, đừng đem mình ra ngoài rìa như thế.

"Sư muội ~" Nhị sư huynh lại cười híp mắt.

"Đã biết đã biết!" Ta một phen túm lấy nồi thuốc, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai kẻ kia. Quên đi, dù thế nào đi nữa, người thua chắc chắn vẫn là ta thôi.

Vương phủ quả đúng là vương phủ, đi tìm phòng bếp cũng phải lạc đường. Cuối cùng một gia đinh đang đi bồn cầu bắt gặp ta muốn bước lầm tới phòng vệ sinh, nhịn cười đem ta dẫn tới phòng bếp.

Đúng là tồi tệ mà.

Bất quá, phòng bếp cũng tốt hơn hẳn, có đến chín bếp nấu, còn tách ra làm hai hàng. Ngẫm lại lúc ở y quán mỗi lần tiêm thuốc, chỉ có ta cùng Nhị sư huynh đã chen đến nỗi đánh nhau. Vương phủ quả đúng là vương phủ, không phải nơi người bình thường như chúng ta có thể so sánh ~

Phụ trách phòng bếp là một đại thẩm (phụ nữ lớn tuổi) rất tốt, thấy ta sặc khói đến cả rơi lệ, đã làm riêng vài miếng lê cho ta ăn, tuy rằng không rõ lê cùng bị sặc có quan hệ gì, nhưng vẫn thực cảm kích. Còn hai vị sư huynh kia, từ sau khi đem nồi thuốc quăng qua cho ta, liền hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng, không phải đã thật sự chạy đi ngắm cảnh đấy chứ. Thuốc của quận chúa phải tiêm ít nhất năm canh giờ, mỗi lần tiêm xong ta đều lập tức đem thuốc giao cho hạ nhân bên cạnh quận chúa, còn mình thì chạy về phòng rửa mặt, vì mặt đều đã nám đen.

Tuy rằng đối với mọi người ta lấy thân phận nam tử, nhưng bản tính nữ tử là không thể thiếu.

Đúng rồi, đồ ăn vương phủ không phải tầm thường, gà vịt thịt bò thứ nào cũng đủ, nhưng mỗi sáng sớm sau khi tiêm thuốc xong, dù ăn được bao nhiêu cũng đều cạn sạch.

Quận chúa bộ dạng thế nào ta vẫn chưa từng thấy, dường như bởi vì thân thể suy yếu, nên quận chúa cũng thường dùng bữa trong phòng, thời gian khác cũng chẳng thấy nàng bước ra khỏi cửa. Kỳ thật ta cảm thấy chỉ là nhiễm phong hàn thôi, đi qua đi lại bệnh tình mới mau khôi phục, nhưng nhìn Vương gia một bộ lo lắng muốn cự tuyệt cũng không đành lòng. Chẳng như sư phụ ta, mùa đông tuyết lớn, nước mũi ta chảy cả hai tấc hơn vẫn bắt ta phải ở phòng bếp tiêm thuốc, thật là không cam lòng mà.

Mấy ngày tiêm thuốc cũng thật vất vả, ngẫm lại chỉ cần tiêm thêm hai ba ngày nữa là bệnh của quận chúa cũng điều trị xong, trong lòng không khỏi cao hứng. Vì thế liền cầm mấy miếng lê được đại thẩm trước khi rời đi đặt trên bếp lò, tung tăng chạy tới hậu viện (vườn sau) hóng mát.

Tuy nói là hậu viện, nhưng trong mắt ta cũng có thể xem đó như là hậu sơn (sau núi) , lần đầu nhìn thấy ta không khỏi kinh hãi than hảo một tiếng. Mấy ngày trước sau khi tiêm thuốc rồi rửa mặt xong, ta đều đến tiểu lương đình (chòi nghỉ mát) phía sau hậu viện ăn lê, tuy chỉ một mình không có ai để cùng trò chuyện, nhưng là cũng thật thoải mái.

Nhưng hôm nay, lương đình giống như... Có người nhanh chân đến trước?

Bình Luận (0)
Comment