Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 72

72 】

Về đến phòng ta nằm lên giường, hai mắt như cũ sáng lên không thể nào ngủ được.

Ông trời hôm nay đánh ta một kích rồi lại một kích.

Sau khi lăn qua lộn lại mười mấy lần trên giường, cuối cùng ta hạ một quyết định.

Rạng sáng hôm sau mới ra khách phòng, ta liền giật mình nhìn thấy Hùng Thập Đại đang ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ lim, vẻ mặt vô cùng tiều tụy. Hắn không phải say như chết bất tỉnh nhân sự trên giường sao, sao còn rời giường sớm hơn cả ta? Bất quá cũng tốt, ta đang chuẩn bị đi tìm hắn.

Một bên kéo thanh kiếm nặng chết người, một bên ta hướng Hùng Thập Đại đi đến. Còn chưa đặt chân tới trước mặt hắn, ta đã ngửi thấy mùi rượu nồng đậm. Nhíu nhíu mày, đi đến bên cạnh hắn, ta mở miệng nói: "Hùng đại ca? ..."

Một lúc sau, Hùng Thập Đại mới chậm rãi ngước mắt lên nhìn ta, khẽ gật đầu, rồi lại cúi mặt xuống.

Ai.

Vốn dĩ chẳng biết nói thế nào để có thể an ủi hắn, lại có lẽ không nên nói điều gì an ủi. Hiện tại nếu càng nói, chỉ sợ càng khiến cho Hùng Thập Đại chịu kích thích hơn thôi, vậy nên vẫn là quên đi... Ta vừa định quay đầu rời đi, Hùng Thập Đại lại mở miệng: "Tiểu Long đệ..."

Ta dừng lại: "... Sao, có chuyện gì?"

"Ngươi có chuyện nói với ta?" Hắn nói, ánh mắt ngẩn ngơ, lặng nhìn ta.

"Ách..." Ta kéo kéo khóe miệng, "Cũng không phải chuyện gì quan trọng..."

Hùng Thập Đại nhìn ta, sau đó thở dài. Tiếng thở dài như vô cùng đau khổ, ta nghe rồi lòng cũng một trận chua xót.

"Nói đi Tiểu Long đệ." Hắn nói.

...

Có phải khi bi thương, người ta đều đặc biệt mẫn cảm phải không nhỉ?

Trong lòng ta âm thầm thở dài, cuối cùng mở miệng. Nói cho hắn biết ta căn bản không xứng cùng hắn kết bái, không xứng làm đệ đệ hắn, không xứng để hắn coi trọng ta.

Toàn bộ đều chỉ là nói dối.

"Cho nên..." ta thốt lên lời cuối, kéo thanh kiếm nặng chết người tới trước mặt Hùng Thập Đại, "Hùng đại ca, ta không xứng có được thanh kiếm này... Thực xin lỗi."

Trầm mặc, trầm mặc, như cũ là trầm mặc.

Ta có chút hoài nghi liệu mình có thể sống sót ra khỏi sơn trại?. Nhưng ta không oán hận, là ta tự chuốc lấy.

Thật lâu sau, khi ta cho rằng không khí xấu hổ này sẽ cứ kéo dài mãi, Hùng Thập Đại đột nhiên hét lớn một tiếng: "Thành Tiểu Long!!!!!" Giống như lôi minh* gào thét khiến ta thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, thật muốn phi thiên hay độn địa chạy nhanh khỏi đây, nhưng ta biết không thể tiếp tục trốn tránh. (*: sấm chớp)

Đến đây đi. Mắng ta đi, đánh ta đi, dù là gì ta cũng chịu.

Hắn ngồi trên chiếc ghế lim, đầu vẫn cúi, nhưng mắt trâu lại nâng lên hung hăng nhìn chằm chằm ta, tay chỉ hướng ta quát: "Ngươi!!!" Lông tơ của ta ngay lập tức dựng đứng, thanh âm kia nghe như tiếng sư tử bạo rống, gần ở bên tai xuyên qua thân thể ta. Ta không dám động, cũng không dám nói một từ, chỉ chờ đợi Hùng Thập Đại xử trí.

"Hảo hảo cầm thanh kiếm này cho ta!" Hắn lại quát.

Ách... Ân?

Hùng Thập Đại đứng lên đi tới trước mặt ta, mùi rượu càng thêm nồng đậm: "Hôm nay ngươi dám đứng đây hướng ta thẳng thắn thành khẩn hết thảy, chính là một hảo hán tử!" Hắn vỗ vai ta tiếp tục nói, "Không giống ta, không dám đảm nhận. Để cho đến bây giờ, ta phải thừa nhận mất đi..."

Ta sững sờ nhìn hắn, không nói lên được điều gì.

Hắn tiếp tục quát: "Cho nên Thành Tiểu Long ngươi vẫn là hảo huynh đệ của Hùng Thập Đại ta, ngươi nghe rõ không?!"

"..." Người này, chỉ cần như vậy là tín nhiệm ta sao.

"Có nghe hay không??!!" Hắn lại bạo rống.

Ta vội trả lời: "Nghe..."

"Ta với ngươi cùng đi." Hùng Thập Đại đột nhiên nói.

"Cùng đi?"

"Sao, hành lý ngươi đều thu thập xong rồi, không phải tính rời đi sao?" Hắn chỉ chỉ bọc hành lý trên lưng ta.

"Chính là..." Quả thật là muốn đi, nhưng ngươi một thân đầy mùi rượu, muốn theo ta đi nơi nào chứ?

"Ta phải tìm được Tần Cầm cô nương." Hắn nói, "Ta muốn tìm, nơi chôn cất Cầm Cầm."

Thế là với một thân ngập mùi rượu, Hùng Thập Đại tùy ta cùng Bạch Diệp Nhi ly khai sơn trại. Trước khi đi còn cùng các huynh đệ khóc đến thảm, tựa như đang tiễn đưa linh cữu, khiến cho hai người ngoài cuộc là ta cùng Bạch Diệp Nhi phi thường xấu hổ.

"Đại ca, mọi việc trong trại hãy cứ giao cho ta đi, chúng ta sẽ chờ ngươi trở về!" Mặt con chuột một phen nước mắt nước mũi nói.

"Ân, chờ ta trở lại." Hùng Thập Đại ngưng trọng gật đầu.

Nhìn Mặt con chuột, ta có cảm giác không tin hắn lắm, đem hết mọi chuyện trong sơn trại giao cho hắn sao... Sẽ biến thành gì đây chứ? Nhưng tâm ý Hùng Thập Đại đã quyết, dường như hắn thực dễ dàng tín nhiệm người ta, chỉ vỗ bờ vai ta nói : "Dẫn đường đi, Tiểu Long đệ."

Đưa Bạch Diệp Nhi trở về thôn của nàng, ta nhất định cự tuyệt không vào trong nghỉ, ngoại trừ cần bỏ chạy, ta thật không dám gặp Bạch Đái lão nhân kia. Mỗi lần thấy hắn đều cảm thấy cực kỳ áp lực.

"Ta hiểu." Bạch Diệp Nhi thở dài, gật gật đầu.

Trời ạ, Bạch Đái lão nhân, ngươi phải hảo hảo tu tỉnh lại đi, ngay cả con gái của ngươi cũng chịu không được ngươi a.

Lưng đeo thanh kiếm nặng chết người, ta không biết nên nói gì, khi Hùng Thập Đại vẫn kiên trì nhận thức ta làm đệ đệ kết bái, cảm xúc của ta trăm mối lẫn lộn. Cùng Hùng Thập Đại xuống tới dưới chân núi, thực may mắn lúc này lại có một chiếc xe ngựa đi ngang qua, có thể cho chúng ta đi nhờ xe.

"Mười đồng." Ai ngờ xa phu khẽ vươn tay nói.

Mười đồng, rõ ràng cố tình lên giá.

Hùng Thập Đại bật người kêu lên: "Tiểu tử ngươi dám thu tiền ta? Ngươi chẳng lẽ không biết ta..." Vừa là không ngờ phải trả tiền, vừa là hắn gần đây sinh ý* không tốt. Mà kiếp sống cường đạo có bao giờ sinh ý dễ chịu đâu? (*: làm ăn)

"Sao, ngươi là hoàng thượng nhi tử hay là phò mã? Ngượng ngùng, ta không biết ngươi~" Xa phu không biết lấy từ đâu bắt mấy hạt dưa, vừa cắn vừa nói, không buồn nhìn Hùng Thập Đại một lần.

"Được rồi được rồi..." ta ngăn trở dục vọng muốn nhảy lên xe cho xa phu một phen biết tay của Hùng Thập Đại, lục lọi nửa ngày mới móc ra được sáu đồng tiền, hỏi, "Bằng này được không, ta thật không còn tiền!"

"... Hừ, lên đây đi!" Xa phu bộ dạng không tình nguyện, túm lấy tiền, uể oải ngẩng lên nói.

Nhìn thái độ của xa phu, kỳ thật ta cũng biết đi xe này sẽ không tiện lợi, chỉ là vừa vặn nó đi thẳng một đường đến địa phương, quên đi, nhịn một chút vậy.

Vốn thùng xe trông khá rộng lớn, thân thể khổng lồ của Hùng Thập Đại vừa nhét vào, đã trở nên phi thường chật hẹp. Ta chỉ có thể ủy khuất chính mình, chen chúc vào trong một góc.

Ở trong xe ngựa vô cùng buồn chán, Hùng Thập Đại tựa như trầm lặng, đột nhiên lại hỏi: "Vậy Tấn cô nương, thật ra là một quận chúa?"

Ta nhìn nhìn hắn, gật đầu.

"Các ngươi không có bái đường?" Hùng Thập Đại lại hỏi.

Ta lại bất đắc dĩ gật đầu. Hùng Thập Đại làm sao vậy, ta có hảo ý tứ không hỏi chuyện tình hắn cùng Cầm Cầm cô nương, ngược lại hắn còn hỏi ta. Tối hôm qua vừa biết Cầm Cầm cô nương qua đời, hắn còn uống đến say mèm, sáng hôm nay lại rời giường sớm, không chỉ có trạng thái tốt mà còn càng nhiều chuyện hơn. Người này thực không thể tưởng tượng nổi.

"Nhưng ta cảm thấy, ánh mắt của nàng nhìn ngươi..." Hùng Thập Đại không để ý đến vẻ mặt ta khó chịu, tiếp tục nhắc tới, "Nàng là thực thích ngươi."

Ta nhún vai.

"A, bản thân ta thực cảm thấy các ngươi trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, không thể tưởng được..." Hùng Thập Đại lại đột nhiên trầm mặc, không nói thêm gì, tựa như đang suy ngẫm. Ta chưa nói cho hắn biết thân phận ta là nữ nhi, chỉ nói bởi vì phụ trách bảo hộ quận chúa cho nên mới nói bừa với hắn.

Nhìn thấy bộ dạng hắn như có suy nghĩ, lúc này ta mới chú ý bên hông hắn có giắt một túi hương xanh ngọc, là lễ vật cuối cùng Cầm Cầm cô nương cho hắn.

Thực muốn an ủi hắn, nhưng dường như nói câu gì dỗ dành Hùng Thập Đại cũng là buồn cười. Người đã chết rồi, cứ để cho hắn nén bi thương đi. Để cho hắn đã quên Cầm Cầm cô nương, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Ta nghĩ vậy chợt thấy buồn cười, nói lời thật nhẫn tâm a. Huống hồ hiện tại Hùng Thập Đại thoạt nhìn có vẻ không tệ.

Về đến trấn, cũng đã mấy ngày sau. Dọc theo đường đi ta không ngừng nghe có tiếng người la hét, càng đến gần y quán lại càng nhiều người, thậm chí nhiều đến nỗi không có cách nào đi vô được. Trời ạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước giờ ta không biết trấn này có nhiều người như vậy a!

"Tiểu Long đệ, nơi các ngươi ở thật là náo nhiệt a." Hùng Thập Đại dường như có chút kinh ngạc.

Ta kéo kéo khóe miệng: "Tin ta đi, ta cũng vừa mới biết nơi chúng ta ở nguyên lai náo nhiệt như thế này."

Bên cạnh lại không ngừng có người bàn tán, ta cẩn thận nghe ngóng --

"Có thật không?"

"Thật! Ngay trong Lương Sơn y quán đấy!"

"Lương Sơn lão nhân kia sao lại có phúc khí thế a? Được Vương gia tự mình đến nhà bái phỏng*?" (*: viếng thăm, thăm hỏi)

"Nghe nói không chỉ có Vương gia đến đâu, quận chúa cũng tới!"

"Là cái người đẹp như thiên tiên, bình thường ngay cả cửa Vương gia cũng không cho nàng ra, Tấn Ngưng quận chúa sao??"

"Đúng a! Mau mau mau, thực muốn nhìn một chút quận chúa này trông như thế nào... Ôi chao! Tiểu ca, đừng cản trở ta! Tránh ra!" Người nọ vỗ vỗ bả vai ta, không đợi ta quay đầu đã vội đẩy ta ra chui vào phía trước, chỉ chốc lát sau liền biến mất trong biển người.

Vương gia... Quận chúa...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?...

Bình Luận (0)
Comment