Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 96

96 】 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi

Quận mã gia rời đi quận mã phủ đã rất lâu rồi, lâu đến ta cũng không nhớ được đã bao nhiêu ngày trôi qua.

Chính là chỉ thiếu một người mà thôi, nhưng quận mã phủ lại tựa hồ như mất đi toàn bộ sinh khí. Bởi vì quận mã gia đi vắng, trước cửa không còn những hàng dài người xếp để xem chẩn, đại sảnh cũng trở nên vắng tanh lạnh lẽo. Và quan trọng nhất, hiện giờ chủ nhân duy nhất của quận mã phủ -- quận chúa, cũng suốt ngày hồn bay phách tán. Khi quận mã gia mới rời đi vài ngày, quận chúa tựa hồ vẫn còn bình thản, nàng thường đi theo Tiểu Thúy học chút nấu ăn, hay cùng ta đến miếu cầu phúc, như chẳng hề có xảy ra chuyện gì. Nhưng khi gần đến mười ngày, ta mới cảm thấy quận chúa càng ngày càng không yên lặng. Ban ngày, nàng sẽ tọa ở đại sảnh ngẩn người, cũng thỉnh thoảng đến nội viện tản bộ một chút, nhưng rất mau sẽ trở lại phòng. Còn buổi tối, phòng ngủ của quận chúa luôn luôn đốt đèn, cho đến tận khi trời sáng rõ. Có đôi lúc, nửa đêm ta tới gõ cửa bước vào, sẽ chứng kiến quận chúa đang lẳng lặng ngồi ở bên bàn đọc sách, nhưng lại chẳng hề lật giấy; hay có khi lại nhìn một nơi nào đó, tựa như đang suy nghĩ điều gì.

"Quận chúa?" Khuya hôm nay, quận chúa lại ngồi ở bên giường ngây người.

"A, Nguyệt Nhi." Quận chúa phục hồi tinh thần lại, đối với ta cười cười, nhưng nhìn trong đó bao nhiêu gượng ép, sau đó nàng mở miệng hỏi, "Đã trễ thế này, sao ngươi còn chưa ngủ?"

"Quận chúa, câu này ta nên hỏi ngài mới đúng." Ta thở dài, "Đã trễ thế này, ta thấy đèn trong phòng ngài vẫn sáng, nên qua nhìn một chút. Quả nhiên, ngài lại không ngủ."

"Ta... Ta định thêu xong tấm khăn này thì ngủ." Quận chúa giơ lên vật gì đó đang cầm trong tay, tùy tiện nói, "Ta...ta thêu cả đêm..."

Thêu khăn tay? Ta rõ ràng vừa thấy ngài đang ngẩn người.

Ta lo lắng khuyên nhủ: "Ngài vẫn nên ngủ sớm một chút, cứ tiếp tục như vậy, thân thể ngài không chịu nổi..."

"Tại sao ngươi nói vậy..." Quận chúa đột nhiên nói, tựa hồ có điểm tức giận, "Thân thể của ta thật sự yếu như vậy sao? Như vậy cũng không chịu nổi, như vậy cũng không chịu nổi?"

Không biết quận chúa vì sao đột nhiên phát hoả, ta vội cúi đầu tạ lỗi: "Nguyệt Nhi nói bậy, quận chúa ngài đừng nóng giận."

Quận chúa sửng sốt, có chút không biết làm sao: "Không phải ngươi sai, Nguyệt Nhi... Là ta. Ta cũng không biết mình làm sao nữa." Nói rồi, cúi đầu thở dài một hơi.

"Quận chúa, ngài là thiên kim thân thể, cần phải yêu quý chính mình." Ta nói.

"Thiên kim thân thể?" Quận chúa hơi ngẩng đầu, cười khinh miệt, "Ta thật chẳng thể yêu thích nổi thân thể mình cao quý... Nếu ta không phải thiên kim thân thể, mọi việc đã dễ dàng hơn?"

Mọi việc dễ dàng hơn? Nhưng là việc gì?

"... Nguyệt Nhi không hiểu." Ta mờ mịt nhìn quận chúa như đang suy nghĩ.

"Không hiểu cũng không sao." Quận chúa nhìn ta, cười khổ nói, "Ta chỉ... Nói bậy thôi."

"Quận chúa, quận mã gia vì sao vẫn chưa trở lại đây, đến nay đã bao ngày rồi?" Ta không kiềm được hỏi.

Nét mặt quận chúa ngưng lại, thanh âm nàng trầm thấp: "Hai mươi bốn ngày, ngày mai là ngày thứ hai mươi lăm."

Ý thức được mình đã hỏi vào vấn đề kiêng kị, trong lòng ta âm thầm thưởng mình một tát, rồi vội chuyển khai thoại đề: "Quận chúa, ngài thêu gì vậy?"

"Nhược Hề nói hắn rất mau trở lại..." Quận chúa lại hoàn toàn chẳng để ý đến câu hỏi của ta, tự thì thầm nói, "Nhưng nay đã hai mươi bốn ngày, tại sao vẫn chưa trở lại?"

"Có lẽ... Có lẽ là có chuyện gì đó?" Ta đáp.

"Có lẽ... Lúc đầu ta phải đi theo." Quận chúa mấp máy miệng, "Mặc kệ Nhược Hề nói gì, ta cũng phải đi theo hắn..."

Ta lại thở dài, khuyên nhủ: "Quận chúa, ngài đừng quá lo lắng, quận mã gia từ trước đến nay đều rất giữ lời, chắc chắn không quá mấy ngày nữa hắn sẽ trở lại, cũng có thể là sáng mai thì sao? Ngài vẫn là sớm nghỉ chút đi!"

"Được rồi, ngươi nói đúng, Nhược Hề từ trước đến nay đều không nuốt lời..." Quận chúa chợt cười cười, rồi lại tựa như nhớ ra gì đó, nàng ngẩng đầu nói, "Khoan đã, ngươi tọa lại đây, ta nói cho ngươi nghe..." Quận chúa hướng ta vẫy tay.

Bên ngoài sắc trời đã tối, thời điểm cũng không còn sớm, nhưng thấy quận chúa đột nhiên cao hứng như vậy, ta chỉ có thể đến bên cạnh nàng ngồi xuống.

"Có một lần, Nhược Hề bởi vì chọc ta tức giận, ta liền giận dỗi không thèm để ý tới hắn..." Quận chúa vừa nói vừa cười, "Hắn nóng nảy, loạn xạ tìm cách hống ta. Nói rất nhiều thứ, rồi lại đột nhiên nói với ta rằng 'Ta mua mứt quả ghim thành xâu cấp cho ngươi ăn, đừng nóng giận được không', hắn quả thực hống ta như tiểu hài tử, lúc ấy ta nén cười, đáp ứng hắn 'Chỉ cần cho ta mứt quả ghim thành xâu, ta liền không tức giận nữa'. Kỳ thật ta chỉ muốn làm khó hắn một chút thôi, hắn có thể đi nơi nào tìm mứt quả ghim thành xâu chứ?" (*: thực chất là kẹo hồ lô...ở các chap trước có nhắc tới T_T)

Ta nghĩ nghĩ, hỏi: "Chẳng lẽ chính là lần..."

"Ân." Quận chúa gật đầu, "Lúc hắn chạy ra ngoài cũng là hơn nửa đêm. Ta còn tưởng hắn giỡn chơi, khiến cho ta giật cả mình."

"Chính là sau đó, quận mã gia đích thật cầm một cây cột mứt quả ghim thành xâu trở về." Ta vội nói.

Còn nhớ đêm khuya hôm đó, quận mã gia bộ dạng nhếch nhác, đột nhiên ôm theo một cây cột cắm đầy mứt quả ghim thành xâu thở hồng hộc trở về, ta cùng mấy người hầu khác còn bởi vậy mà giễu cợt hắn vài ngày.

"Hắn thế nhưng lại chạy đến nhà lão nhân bán mứt quả ghim thành xâu." Quận chúa nói, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng trong ngữ điệu lại tràn đầy sủng nịch, "Đánh thức người ta, thật sự mua một cây cột mứt quả ghim thành xâu trở về."

"Còn việc này nữa..." Quận chúa vẫn không ngừng vừa cười vừa nói với ta, "Nhược Hề thấy ta suốt ngày đọc sách, sợ ta nhàm chán, nên mời ta chơi cờ. Nhưng hắn lại chẳng biết chơi, cứ vậy thua liền năm ván. Hắn buồn bực, liền tìm rất nhiều sách về kỳ nghệ để xem, ngày ngày một mực đọc sách dạy cờ, ta nói với hắn, học như vậy thì sao chơi được? Nhưng Nhược Hề lại không chịu thua, không muốn để ta giáo hắn. Càng về sau, liên tục bốn buổi tối, hắn nói mơ đều là về sách dạy cờ."

Nghe quận chúa nói như thế, ta không nhịn được cảm thán: "Quận mã gia thật sự rất thương quận chúa."

Quận chúa nhẹ cười cười, nói: "Trừ bỏ phụ vương, thế gian này có lẽ chỉ có mình hắn như thế đối với ta thôi. Luôn luôn đặt ta lên trước, tìm mọi cách chọc ta vui vẻ. Cho dù là ta tuỳ hứng, hắn cũng không hề so đo, cũng không phát cáu với ta. Ta biết, chỉ cần ta giả bộ tức giận, chuyện gì hắn cũng sẽ thuận theo ta. Nhưng lần này... Thế nhưng lần này hắn cứ một mực không cho ta theo, sợ là lo lắng ta chịu không nổi đường xa vất vả. Sợ ta gây thêm phiền toái, ta chỉ có thể ở trong phủ chờ hắn trở về. Chỉ trách ta thân thể yếu đuối, một chút khổ cũng không chịu được. Thiên kim thân thể? A... Dùng gì được đây?" Nói rồi, quận chúa lại thật sâu thở dài.

"Quận chúa." Ta nhẹ giọng nói, "Đừng lo lắng, quận mã gia nhất định sẽ bình an trở về."

"Ta biết." Quận chúa mỉm cười, "Hắn cho tới bây giờ đều không nuốt lời." Nói xong, khóe miệng đang cong lên dần dần trầm xuống.

Quận chúa vẫn là phi thường lo lắng cho quận mã gia.

Sau khi ta trở về từ phòng quận chúa, không biết được rằng đêm đó liệu nàng có nghỉ ngơi tốt hay không, nhưng sáng hôm sau, chứng kiến quận chúa thần sắc mỏi mệt, ta biết nàng lại bị lo lắng tra tấn một đêm.

Dù như thế, quận mã gia vẫn chưa trở lại.

Nhìn quận chúa thân mình vốn được dưỡng hảo, ngày từng ngày lại càng gầy đi, trong lòng ta chỉ có thể âm thầm thở dài. Tuy rằng ta cũng rất luyến tiếc A Mộc ca, nhưng chưa từng giống như quận chúa "Cơm ăn không vô, ngủ không ngon nổi". Có một lần ở thư phòng, ta thấy quận chúa ngồi trước bàn dùng bút đang viết gì đó, khi ta đến gần, mới phát hiện trên tấm giấy trắng hoàn toàn đều là hai chữ "Nhược Hề". Có đôi khi quận chúa ngồi ở đại sảnh đọc sách, đọc được phân nửa, nàng lại đột nhiên ngẩng đầu, thích thú nói: "Nhược Hề, ngươi xem chỗ này viết..." Lời thốt ra được một nửa mới ý thức quận mã gia đã đi vắng rồi, nàng liền im lặng, nét vui mừng trên mặt cũng sớm tiêu tan.

Ta cuối cùng đã cảm nhận được vị trí của quận mã gia ở trong lòng quận chúa có bao nhiêu trọng yếu -- có lẽ, còn trọng yếu hơn cả Vương gia. Mà chính quận chúa lại không cảm nhận được, nhưng ta có thể thấy. Quận mã gia đối với nàng, đã là một người không thể nào thiếu.

Tới ngày thứ hai mươi chín, quận mã gia vẫn chưa trở về, quận chúa rốt cục không chịu nổi nữa.

"Nguyệt Nhi, đi thu thập một chút hành lý." Quận chúa đột nhiên gọi ta đến phòng, rất ngắn gọn phân phó với ta.

"Chuyện gì vậy, quận chúa?" Ta sững sờ đứng tại cửa, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng mà trong lòng hoảng sợ.

"Ta muốn đi tìm Nhược Hề." Nàng không ngẩng đầu lên, ngắn gọn đáp.

"Chỉ... Chỉ hai người chúng ta?" Ta trong lòng thở dài, quận chúa cuối cùng nhịn không được rồi.

"Ân, mau đi thu thập, sau đó sẽ đi." Quận chúa nói, nàng cũng đã chính mình thu thập không ít y phục.

"Chờ một chút, quận chúa." Ta cố gắng ngăn cản nàng, "Quận mã gia nói hắn sẽ bình an trở về, ngài không nên..."

"Đã một tháng rồi, vì sao Nhược Hề còn chưa trở lại." Quận chúa ngẩng đầu, nhìn thẳng lên ta, "Nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nếu như vậy, ta sao lại có thể không ở bên cạnh hắn? Ta muốn đi tìm hắn."

Ta lắc đầu: "Chính là, chỉ hai người chúng ta đi, nếu trên đường xảy ra chuyện gì..."

"Sẽ không." Quận chúa căn bản là không hề suy nghĩ, ngay lập tức trả lời, "Không có chuyện ngoài ý muốn, nếu ngươi không muốn đi... Ta sẽ đi một mình." Quận chúa nói rồi, xách hành lý trên bàn chuẩn bị ly khai.

"Quận chúa, quận chúa ngài bình tĩnh chút." Ta giữ chặt nàng lại, "Có lẽ quận mã gia sắp trở lại đây? Bây giờ ngài ly khai quận mã phủ, quận mã gia trở về tìm không thấy ngài, sẽ lo lắng đến hao tâm!"

"Ngươi..." Ngay lúc quận chúa đang dùng sức muốn giãy thoát khỏi vòng tay ta, một gia đinh chạy vào hô lớn: "Quận chúa..."

"Nhược Hề đã trở lại?" Quận chúa ngay lập tức hỏi.

"Không phải." Gia đinh kia lắc đầu, "Là Tề lão tướng quân phái người đến tìm ngài, thỉnh ngài tối nay đến quý phủ hắn dùng bữa."

"Tề lão tướng quân?" Quận chúa lẩm nhẩm, sắc mặt tức thì trắng bệch.

"Quận chúa, ngài sao vậy?" Cảm giác được quận chúa bất thường, ta vội hỏi.

Tề lão tướng quân là một nhân vật quan trọng, từng cùng Thái thượng hoàng rong ruổi chiến trường, chưa bao giờ bị đánh bại, người dân ai cũng đều tôn sùng hắn. Tề lão tướng quân cùng Vương gia giao tình rất sâu, thường thường hội tụ nói chuyện trời đất. Mấy năm gần đây đã cáo lão hồi hương, đem tướng quân vị truyền cho con trai độc nhất của hắn -- Tề Khả Dịch, Tề công tử.

Nói đến Tề công tử, hắn từ nhỏ cùng quận chúa quen biết, trước kia thường đến phủ Vương gia tìm quận chúa hàn huyên, tựa như Tề lão tướng quân với Vương gia vậy, có khi nói suốt đến buổi chiều. Người tinh ý một chút là nhìn ra được, Tề công tử đối với quận chúa có tình. Nhưng quận chúa đối với Tề công tử luôn luôn nho nhã lễ độ, trong mắt ta, quận chúa vẫn không hề coi Tề công tử khác với mọi người. Sau này, khi Tề công tử làm tướng quân, bởi vì phải đi thủ vệ biên cương, hắn bị rời đi kinh thành, ít có dịp đến phủ vương gia tìm quận chúa nữa.

Trong kinh thành mọi người đều nghĩ, quận chúa sẽ cùng Tề tướng quân kết thành vợ chồng. Lại không nghĩ rằng, Quận mã gia, cũng chính là Thành công tử xuất hiện.

"Nói ta không thoải mái." Quận chúa không an tâm nói với người đối diện, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.

Gia đinh kia vừa nghe sắc mặt liền hốt hoảng: "Quận chúa, ngài... Ngài làm sao lại... đối phương là Tề lão tướng quân, tiểu nhân không dám đắc tội."

"Quận chúa, nếu ngài nói rằng không thoải mái, ta sợ..." Ta nhíu nhíu mày, "Ta sợ Tề lão tướng quân sẽ đích thân đến thăm ngài a." Tề lão tướng quân vô cùng thương yêu quận chúa, trước đến giờ luôn đối đãi với quận chúa như thân nữ nhi.

"Vậy..." Quận chúa thở dài, đứng yên tại chỗ suy nghĩ, sau đó bất đắc dĩ nói với gia đinh, "Ngươi ra nói trong chốc lát nữa ta sẽ tới."

Gia đinh kia thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, quận chúa." Sau đó vội vàng rời đi.

"Ta đến phủ tướng quân dùng cơm xong, khuya hôm nay lập tức lên đường." Quận chúa xoay người, nghiêm túc nói với ta, "Nguyệt Nhi, ngươi có đi hay không?"

Ta sửng sốt: "Quận chúa, ngài sao lại..." Sao lại ngang bướng như vậy đây?!

"Ta chỉ muốn đến gặp Nhược Hề, chắc chắn hắn bình an vô sự. Một tháng, ngay cả một phong thơ cũng đều không có." Quận chúa mím chặt môi, hai hốc mắt thế nhưng bắt đầu đỏ, "Hắn nói sẽ rất mau trở về, nhưng đã lâu như vậy... Ta không thể tiếp tục thờ ơ. Ta phải xác định rõ hắn có xảy ra chuyện gì? Ta sao có thể gì cũng không làm, chỉ ở đây ngây ngốc chờ đợi?"

Nghe giọng nói của quận chúa ngày càng run rẩy, trong lòng ta đau xót, không thể tiếp tục cự tuyệt nàng, vội gật đầu: "Hảo, quận chúa, ta đi, ta và ngài cùng đi tìm quận mã gia."

Quận chúa hơi hơi cười: "Mau đi thu thập hành lý, trước đi với ta tới phủ tướng quân dùng bữa, sau đó trở về chúng ta lập tức đi."

Ta gật gật đầu, sau đó tranh thủ chút thời gian đi thu thập hành lý.

Gần đây, quận chúa lại ngày càng bướng bỉnh hơn trước, trong lòng ta âm thầm thở dài một hơi.

Bình Luận (0)
Comment