Vô Cực Ma Đạo

Chương 134


๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Lời này của Đinh Hạo vừa nói ra rồi, Hồ Thạc vẻ mặt phấn chấn, giây lát sau mới nói được:- Sư đệ lần này xuống núi có nắm chắc trong thời gian ngắn mang Liệt Sơn về không ? Đừng kéo dài đến mười năm tám năm.

Bởi vì sư đệ qua lần Hồn Luyện tông hội này đã có danh tiếng rất lớn, chắc chắn đã đắc tội với không ít người.

Nếu đệ về quá trễ, sợ rằng tông môn chúng ta sẽ gặp phải nguy cơ trí mạng mất !Nghĩ một lúc lâu, Đinh Hạo trầm giọng nói:- Sư huynh quả nhiên suy nghĩ chu toàn ! Bất quá chuyện này đệ đã có kế sách trong lòng.


Trước khi xuống núi lần này, đệ sẽ đến Luyện Ngục Ma tông tìm kiếm Phùng Tinh Nhiên nói rõ mọi chuyện, nhờ nàng ta chiếu cố cho tông môn chúng ta.

Nếu tông môn chúng ta gặp phải chuyện gì không giải quyết được, huynh có thể đến Luyện Ngục Ma Tông tìm nàng, nàng nhất định sẽ có biện pháp giúp đỡ tông môn chúng ta vượt qua khó khăn, đợi đến khi đệ về núi sẽ tính toán tất cả một lượt !Gật gật đầu, Hồ Thạc nói:- Như vậy là vạn vô nhất thất rồi.

Sư đệ cứ yên tâm rời đi, ta nhất định sẽ phòng thủ thật tốt tông môn trong thời gian này, lại có thêm Phùng tiểu thư giúp đỡ chiếu cố, hẳn là sẽ không có chuyện gì quá lớn.

Đợi khi sư đệ quay về, đến lúc đó mới là lúc chúng ta đại triển thủ cước !Thấy Hồ Thạc nói như thế, Đinh Hạo không hiểu sao lại cảm thấy rất an tâm.

Tuy hắn chưa từng thấy qua thủ đoạn của người này, nhưng qua lời ăn tiếng nói cũng đủ biết người này phi thường, liền lưu lại vật phẩm tu luyện rồi cáo từ rời đi.Đi thẳng đến nơi ở của sư phụ Trần Lĩnh, vừa thấy huyễn trận ở cửa, Đinh Hạo liền biết Trần Lĩnh đang ở trong phòng, cất giọng nói:- Đồ nhi Đinh Hạo đặc biệt đến bái kiến !Lời vừa dứt, huyễn trận trước cửa đã lập tức biến mất không thấy.- Tiểu tử thối, lâu nay ngươi chạy đi chơi ở chỗ nào ? Sao giờ mới đến bái kiến vi sư ?Giọng nói Trần Lĩnh từ trong phòng phát ra.Đinh Hạo vừa mới tiến vào trong phòng, huyễn trận sau lưng lại tự động xuất hiện.

Ngẩng đầu thấy khuôn mặt xấu xí của Trần Lĩnh, Đinh Hạo trong lòng có chút cảm giác thân thiết, những bực bội với Trần Lĩnh lúc trước đã sớm quên mất.- Sao đồ nhi lại thấy sư phụ bây giờ đã khác với trước kia ? Sư phụ đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ rồi phải không ?Đinh Hạo phán đoán.Nghe thấy câu này, Trần Lĩnh cười lên một tiếng nói:- Nhãn quang của tiểu tử ngươi thật sự không tầm thường.


Không sai, vi sư hiện tại tu vi đã tiến đến Nguyên Anh hậu kỳ, đều là nhờ công pháp tu luyện và tinh thạch mà hảo đồ nhi ngươi tặng cho.

Bất quá tiến bộ của vi sư làm sao so được với hảo đồ nhi ngươi chứ !Nói rồi hai người đều cất tiếng cười to, Đinh Hạo nói:- Ha ha ha, giữa sư đồ chúng ta vốn không cần phân biệt lẫn nhau, đồ nhi có đồ tốt đương nhiên biết phải hiếu kính sư phụ trước tiên !- Bớt cái kiểu đó đi cho ta, thời gian qua ngươi lại chạy đi đâu ? Lúc ở Luyện Ngục Ma Tông ngươi vô thanh vô tức bỏ đi , khiến bọn ta một đám nhàn rỗi ở lại, ngươi thật sự là quý nhân luôn luôn bận bịu a !Trần Lĩnh cười mắng.- Sư phụ quá lời rồi ! Không phải Đinh Hạo muốn bẩm báo với sư phụ, chỉ là chuyện này còn có ẩn tình khác …Đinh Hạo đem tất cả mọi chuyện thuật lại một lượt, cả chuyện lúc xuất quan gặp tông chủ Lý Nam Thiên cũng nói ra không chút giấu giếm.Nghe xong, Trần Lĩnh cúi đầu trầm mặc không nói.Một lúc sau, Trần Lĩnh mới ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo, trầm giọng nói:- Đồ nhi cuối cùng cũng tin tưởng vi sư, thật sự là vi sư an ủi vô cùng! Còn về chuyện Thành Hùng , đồ nhi chỉ cần cẩn thận phòng bị.

Bất kể như thế nào chúng ta đều là người của Đoạn Hồn sơn nhất mạch, lại thêm có quan hệ với Phùng Tinh Nhiên như vậy, chỉ cần ngươi không đi gây chuyện với hắn, hắn khẳng định cũng không dám thẳng thắn xuất thủ hại ngươi, chỉ cần ngươi cẩn thận phòng bị người đó ngầm hạ thủ là được !Dừng lại một chút Trần Lĩnh giận dữ nói:- Tông chủ Lý Nam Thiên quả nhiên hèn hạ vô sỉ, rõ ràng là đang ôm một tòa bảo sơn, còn muốn giả bộ khốn khổ lừa lấy vật trong tay bọn ta.

Hành vi như vậy đúng là làm người ta lạnh lòng.


Nếu hắn có thể đem chuyện mỏ quặng thông báo rõ ràng, dốc toàn lực tông môn khai thác, khẳng định sẽ lấy được không ít khoáng vật.

Hành vi tự tư tự lợi như vậy tông môn làm sao còn có thể trông cậy hắn làm chuyện gì được.

Chuyện này ta nhất định sẽ bẩm báo với mấy vị trưởng lão, không thể để cho kẻ giả nhân giả nghĩa đó như ý được !Lời này của Trần Lĩnh, Đinh Hạo cũng đồng cảm rất nhiều, hắn nghĩ một chút rồi mới nói:.

Bình Luận (0)
Comment