๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Đinh Hạo vừa nghe Liệt Sơn nói vậy liền biết người này đã nảy sát tâm.
Nhưng ba người bây giờ đứng gần nhau như vậy, với tu vi của mình mà truyền âm nhập mật, khó giữ được khỏi bị người ta phát giác, huống chi trong lòng Đinh Hạo còn có ý định khác, nhẹ hướng Liệt Sơn lắc đầu.Liệt Sơn thấy thần sắc của Đinh Hạo như vậy, trên mặt hiện vẻ sự nghi hoặc.
Chiếu theo sự quan sát mấy ngày nay của Liệt Sơn, tiểu tử Đinh Hạo này tâm ngoan thủ lạt, tựa hồ cũng không có tâm nhân từ gì.
Nhưng lại ra hiệu như vậy là có ý tứ gì ? Liệt Sơn quả thực là đoán không ra.- Bên trong Di Thiên chiểu trạch này đích xác có không ít dị vật linh dược, chỉ là mấy linh vật này đều có linh tính, hơn nữa tận lực tránh khỏi khí tức của con người, sao có thể dễ dàng thu được chứ.
Ai, này cũng chỉ có thể dựa vào cơ duyên của mỗi người, không thể nào cưỡng cầu được !Ôn Hoài Ngọc thở dài, nói xong liên tục lắc đầu, tựa hồ không muốn nói chuyện nhiều với Liệt Sơn.- Ôn lão, ngươi xem vật này có phải linh dược hay không, có thể làm tài liệu luyện dược không ?Lúc này trong tay Đinh Hạo đột nhiên hiện ra một bình ngọc chứa Nhân Nguyên quả được đậy kín, trầm giọng hỏi.Hít một hơi khí lạnh, Ôn Hoài Ngọc kinh hãi quát:- Nhân Nguyên quả ? Thật là Nhân Nguyên quả ! Có quả này ta hoàn toàn có thể luyện chế một lô cực phẩm đan dược.
Tiểu ca là ở nơi nào tìm được vật này ?Liệt Sơn cũng kinh ngạc dị thường, rồi rốt cục cũng hiểu vì sao Đinh Hạo không đồng ý giết người này.- Tiểu tử muốn cùng với Ôn lão làm một vụ mua bán.
Tất cả tài liệu do ta cung cấp, Ôn lão luyện chế cho ta một lò đan dược, có được đan dược thì tiểu tử chỉ cần hai phần ba, còn một phần ba chi làm thù lao cho Ôn lão luyện đan.
Ôn lão xem có được không ?Thấy Đan Vương Ôn Hoài Ngọc kinh hãi, Đinh Hạo đề nghị.Lúc này Ôn Hoài Ngọc mới chính thức dụng tâm dò xét kĩ Đinh Hạo, thấy tu vi của hắn bất quá mới chỉ là Dung Hợp kỳ, ngoại trừ cao lớn rắn chắc ra, cả người không nhìn ra chỗ nào thần kỳ.
Hắn nghi hoặc nhìn Liệt Sơn nói:- Kẻ mà nói này có thể đại biểu cho Liệt lão hay không ?Nhìn ánh mắt của Đinh Hạo, Liệt Sơn trầm giọng nói:- Hắn hoàn toàn có thể đại biểu cho lão phu, Ôn đạo hữu không cần nghi ngờ.Khiếp sợ nhìn Đinh Hạo, Đoạt Mệnh Đan Vương nghiêm mặt nói:- Lời của Tiểu ca nói là thật ?- Đương nhiên.
Ôn lão yên tâm, thực lực của tại hạ mặc dù nông cạn, nhưng lời nói ra tuyệt đối đáng tin.
Ôn lão chỉ cần mang những tài liệu cần thiết khác nói ra, ta và Liệt lão sẽ phụ trách thu thập về đầy đủ cho ngươi.Đinh Hạo nói.- Đã như vậy, coi như lão phu chiếm tiện nghi của ngươi.
Được rồi, như vậy đi, có được đan dược ta chỉ cần một phần bốn là được, còn thì trả lại cho các ngươi.
Có Nhân nguyên quả này làm đan dẫn, nhưng cái khác đều dễ xử lý hơn nhiều.Đoạt Mệnh Đan Vương Ôn Hoài Ngọc nói xong liền đem những thứ phụ trợ cần thiết nhất nhất nói ra.Ôn Hoài Ngọc vừa mới nói xong, đột nhiên trợn mắt ra nhìn.
Nguyên lai lúc này trong tay Đinh Hạo đã xuất hiện một đống linh dược, đúng là những thứ phụ trợ cần thiết hắn vừa mới nói.Ôn hoài Ngọc nhất thời có chút trì độn, đừng nói là hắn, ngay cả Liệt Sơn cũng rất kinh ngạc, nhìn Đinh Hạo kì dị.
Một lát sau Ôn hoài Ngọc nói:- Mặc dù không biết huynh đệ từ nơi nào thu thập được nhiều linh dược như vậy, nhưng mấy cái tài liệu này tuyệt đối có thể luyện chế một lô cực phẩm đan dược.Dừng một chút rồi lại nói:- Bất quá, tựa hồ mấy tài liệu phụ trợ này hơi nhiều một chút, một lô đan dược căn bản là không cần nhiều tài liệu phụ trợ như vậy.- Hắc hắc, đây vốn là vì Ôn lão luyện chế hai lô đan dược mà chuẩn bị.Nói xong, trong tay Đinh Hạo lại xuất hiện một quả Nhân Nguyên quả.Lúc này, Liệt Sơn cùng Ôn Hoài Ngọc đều cảm thấy da dầu phát tê.
Kỳ chân linh dược được Đinh Hạo liên tiếp lấy ra làm cho hai người bọn họ nhìn hoa cả mắt, thật sự không nghĩ ra hắn làm thế nào mà tìm được nhiều linh dược như thế.Một lát sau, âm thanh của Ôn Hoài Ngọc mới chậm rãi vang lên, cái đầu liên tục gật, giọng nói mơ màng:- Ha ha, đủ rồi, đủ rồi, có thể, có thể, hai lô tốt nhất.
Đúng là hai lô, một phần tư, lão phu có thể có được trăm viên cực phẩm linh đan.Đinh Hạo cùng Liệt Sơn liếc mắt nhìn nhau, đợi sau khi Ôn Hoài Ngọc khôi phục lại thần chí, Đinh Hạo trầm giọng nói:- Đã như vậy, hy vong Ôn lão mau chóng luyện chế, chúng ta còn có chuyện quan trọng.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.