Sau khi Sắt Sắt tỉnh lại, câu đầu tiên chính là: “Phì Phì, chị chỉ có thể yêu em, chị không thể hận em được.” Tiếng nói mơ hồ không rõ, nhưng Phì Phì nghe rõ ràng.
Ông bà Giả Chu Xuyên thấy Sắt Sắt tỉnh lại, đều mừng rỡ như điên, vây quanh bên cạnh giường Sắt Sắt, bà Giả vươn tay vỗ về gương mặt tái nhợt của Sắt Sắt, nghẹn ngào: “Sắt Sắt…”
Phì Phì xoay người, gạt lệ nơi khóe nơi, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh của Sắt Sắt, Phì Phì không muốn đối diện với Sắt Sắt vào lúc này, chí ít chờ bệnh tình của Sắt Sắt tốt lên một chút.
“Phì Phì.” Giang Đào đi tới từ đầu bên kia đại sảnh: “Sắt Sắt tỉnh rồi em biết không?”
“À, em biết.”
“Chúng ta cùng lên gặp Sắt Sắt đi.” Giang Đào kéo Phì Phì định đi vào viện.
“Anh Giang Đào, em….em vừa mới xuống, ừm, anh đi đi, em còn có việc.”
“Chắc không phải em không muốn đối mặt với Sắt Sắt chứ?” Giang Đào nhàn nhã thoải mái nói thẳng ra, không chút lưu tình.
“Em…..” Phì Phì nghẹn lời.
“Phì Phì, đừng tự ngược, anh đi cùng em ra ngoài nhé.” Nói xong Giang Đào cũng không đi vào viện, kéo Phì Phì đi ra ngoài.
Giang Đào đưa Phì Phì lướt qua vô số các cửa hiệu quần áo nữ trang nước hoa túi sách độc quyền, mặc Nike, Adi, Mizuno Mino, giải quyết Pizza Hut, đồ ăn Nhật, tiệc lớn kiểu Pháp, trên tay Giang Đào xách đầy túi lớn túi nhỏ. Phì Phì đột nhiên xoay người nói với anh ta: “Trên người anh còn bao nhiêu tiền?”
“Yên tâm, anh mang theo thẻ tín dụng, tha hồ mua.”
“A…, sao anh không nói sớm.” Phì Phì tức giận nói: “Dù sao cũng xài không hết, chúng ta cần gì phải tốn sức như vậy.”
Giang Đào kéo Phì Phì ngồi xuống ghế gỗ ở quảng trường, để túi lớn túi nhỏ ở bên cạnh, hai tay Giang Đào ôm lấy vai Phì Phì, nhìn vào mắt Phì Phì, nói: “Phì Phì, em là thiên sứ, thiên sứ nên nhận được mọi sự yêu thương. Em thấy thế này tốt không? Sau này mỗi ngày anh đều thương em nhiều hơn một chút, đến khi thế giới này không dung nạp được tình cảm của anh, em sẽ tin tưởng anh yêu em.”
Phì Phì chỉ nắm chặt lấy tay, nhưng mà một bàn tay lớn dịu dàng mở chúng ra, khẽ khàng vuốt ve.
Sự ấm áp trên tay dần dần len lỏi khắp thân thể, Phì Phì lại cảm thấy như rơi vào hầm băng. Xét đến cùng, Phì Phì vẫn không thể thuyết phục trái tim mình.
Nhưng mà, tình yêu chân chính tồn tại sao? Hai người chân chính thích nhau có phải quá ít rồi không? Dường như trời cao chỉ còn nhớ sắp xếp tình yêu đơn phương cho mọi người. Phì Phì đợi hai mươi lăm năm mới gặp được người trong lòng, nhưng Phì Phì biết, dù cuối cùng anh thích Phì Phì hay Sắt Sắt, anh nhất định phải rời khỏi chị hai Phì Phì. Phì Phì thầm than nhẹ một tiếng, hóa ra, con người chung quy không cách nào thắng được hiện thực. Phì Phì chậm rãi nhắm hai mắt lại, để mặc cho hơi thở của Giang Đào vây quanh cô, có lẽ ở bên người trong lòng chân chính vốn là không thể, như vậy tìm một người thích hợp nhất đi.
Như vậy, cứ như vậy đi.
Phì Phì và Giang Đào nắm tay rời khỏi quảng trường.
Tối hôm nay Phì Phì lại nằm mơ, trong mơ Thẩm Dục Luận và Sắt Sắt đều vươn tay vẫy Phì Phì, Phì Phì đứng ở giữa nhìn Thẩm Dục Luận, rồi nhìn Sắt Sắt, cuối cùng hướng về phía Sắt Sắt, sau đó, gió thổi qua, con gió kia lại thổi xuyên qua thân thể Phì Phì. Tại sao vậy, tại sao? Phì Phì cúi đầu nhìn, phát hiện nơi trái tim mình trống không, trái tim của Phì Phì chạy đi đâu rồi? Phì Phì bừng tỉnh từ trong cơn mơ, phát hiện trái tim mình vẫn còn đây, nhưng nước mắt ướt đẫm vỏ gối.
Phì Phì không đợi đến khi Sắt Sắt xuất viện đã tới Đông Hoan. Dựa theo quy định của công ty, cấp của Phì Phì, là ngồi xe lửa đến Đông Hoan, cùng đi còn có một kế toán và một thư kí.
Đều nói tình yêu tuyệt vời nên xảy ra trên xe, tựa như câu tình yêu rung động lòng người của nam nữ chính trong phim của Hollywood diễn ra trên tàu vậy.
Nếu là trước kia, để Phì Phì ngồi trên một chuyến xe lửa như vậy, Sắt Sắt nhất định sắp đặt cảnh tượng tình yêu hay cuộc gặp tình cờ, mà lúc này, giữa Phì Phì và Sắt Sắt tuyệt nhiên không nói chuyện tình yêu.
Xe lửa đi thẳng về phía nam, nhiệt độ không khí dọc đường tăng vọt, mọi người đi chung đường đều cẩn thận, trong lòng cũng có một bức rồi lại một bức tường phòng vệ đứng sừng sững, rất nhiều người xuống xe, cũng có lác đác vài người lần lượt lên xe, toa xe vốn chật chội lại rộng rãi hơn nhiều. Xe lửa giống như con rồng uốn lượn, còn đang thong thả chạy, đường đi oi bức buồn tẻ rất nhiều người đều đã ngủ, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ, hai cô gái đi cùng một người tay chống cằm ánh mắt ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa, một người gục lên bàn nhỏ ngủ say, Phì Phì vẫn không nói gì, lẳng lặng nhìn hàng loạt cây xanh cùng cột điện ngoài cửa sổ dạt về phía sau như cuộn phim, trí nhớ cũng trôi dạt về phía sau theo chúng nó.
Đôi khi tình yêu thật sự có thể giày vò, lại có thể tra tấn một cô gái đầy sức sống như Phì Phì trở nên dịu dàng ít nói.
Đến Đông Trạm của Đông Hoan, Phì Phì nhìn người đi đường đều mặc đồ ngắn tay thì cởi áo khoác ca-rô trên người mình ra, chỉ còn lại áo sơ-mi tay dài, vẫn còn cảm thấy thành phố này oi bức tựa như vỉ hấp lớn. Nhà ga người như mắc cửi, nối gót sát vai, cụ già trẻ nhỏ thanh niên mang túi sách đeo ba lô, đông nghẹt, đâu đâu cũng có thể thấy thanh niên kéo dép lê lôi thôi lếch thếch chao đảo trong dòng người.
Phì Phì thật không ngờ người đến nhà ga đón hội Phì Phì chính là thư kí Hồng.
Thư kí Hồng đứng xa vẫy tay với Phì Phì, hội Phì Phì đi tới, thư kí Hồng trước sau như một khách sáo có thừa với Phì Phì.
“Thư kí Hồng, chú đến Đông Hoan khi nào vậy? Chú đến đón chúng tôi, thật sự làm chúng tôi được yêu mà lo sợ.” Nét mặt của kế toán quả thật là được yêu mà lo sợ, thư kí Hồng vì không dọa cô, mới nói là Tổng giám đốc bảo ông đến đón người, chỉ nói: “Ngày hôm qua chú mới đến, đúng lúc hôm nay rảnh, biết mọi người đến, liền ra đi dạo, sẵn tiện đón mọi người.”
Thư kí hỏi: “Thư kí Hồng, hoàn cảnh của công ty mới thế nào, nghe nói ở khu công nghiệp, rất hoang vu phải không?”
Thư kí Hồng cười, nói: “Bên này vừa mới cất bước, dĩ nhiên hoàn cảnh không tốt như bên kia của chúng ta, đến đây thì phải chịu khổ một chút rồi mới trở về, hoang vu đúng là hoang vu, không khác gì ở trong thôn, hình như phía sau kí túc xá của nhân viên nữ là rừng vải, nếu mọi người làm đến mùa hè năm sau mới trở về, có thể hái vải ăn………”
Phì Phì nghe họ nói về công ty mới, trước sau không nói một chữ.
Dường như tiếng nói của Phì Phì đã bị Sắt Sắt dùng dao cắt dứt vào rạng sáng ngày đó.
Phì Phì ngồi trên ban công ở ký túc xá ngẩn người, bên dưới ban công chính là rừng vải lá xanh phủ đầy, lần đầu tiên Phì Phì thấy cây vải, vốn cho rằng cây vải chỉ lớn như cây cà, không ngờ rằng lại to như vậy, xem ra thực sự không thể lấy sự lớn nhỏ của trái để phán đoán sự lớn nhỏ của cây.
Đầu mùa đông ở đây chỉ cần mặc áo tay ngắn, ánh mặt trời cũng rất đẹp, còn có gió, những thứ này Phì Phì đều thích.
Thư kí Hồng đến tìm Phì Phì.
Trong tay thư kí Hồng xách theo một túi ni-lông tỏa mùi thuốc đông y, Phì Phì mời thư kí Hồng vào ngồi, thư kí Hồng vào trong phòng, không hề ngồi, chỉ đứng đặt túi ni-lông trong tay lên bàn, rồi đưa một bức thư nói: “Giả tiểu thư, đây là Tổng giám đốc bảo tôi đưa cho cô.”
Phì Phì đưa tay nhận bức thư, thư kí Hồng xoay người rời đi, đến cửa lại chợt xoay người, nói: “Tháng sau Tổng giám đốc sẽ đến.”
Phì Phì cầm thư, lại đi đến trước ban công, mở thư.
Phì Phì:
Nếu anh nhớ không lầm, tháng này em sắp đau bụng rồi. Anh đi tìm một bác sĩ Đông y già, nói với ông ta tình trạng của em, ông ta đưa một toa thuốc, nói có rất nhiều cô gái dùng phương thuốc này đều có thể trị tận gốc, anh bảo thư kí Hồng đưa thuốc cho em. Đã sắc đậm lắm rồi, đun nóng là có thể uống, nhớ kĩ mỗi ngày kiên trì uống một thang, ra ngoài như vậy, nếu lại đau như thế, người nhà sẽ lo lắng. Phương thuốc có vẻ đơn giản, chỉ có năm vị, thuốc bên trên anh đã sắc cẩn thận rồi, đều là thuốc bổ âm dưỡng da, em yên tâm uống.
Phương thuốc phụ khác: 20gam xoài, 9gam đào nhân, 9gam hoa hồng, 9gam đương quy, 9gam xích thược, 9gam thục địa.
Phải cần thận.
Thẩm Dục Luận.
XXXXXXX
Phì Phì gấp tờ giấy lại, cảm giác ấm áp phảng phất qua đáy lòng. Lần đầu tiên có người đàn ông nói chuyện kinh nguyệt với Phì Phì thẳng thắn như vậy. Giáo dục của nhà nước ta, đã định trước nam đồng bào không thể thảo luận vấn đề này với nữ đồng bào, cho dù là ông Giả, cũng rất kín đáo rất rụt rè nói một chút, mà Thẩm Dục Luận, anh lại có thể nhớ rõ chu kỳ của Phì Phì, đã vậy còn sắc thuốc bổ cho Phì Phì.
Nghe tiếng điện thoại vang lên, Phì Phì vội vã nhận.
Là bà Giả.
“Mẹ.” Giọng Phì Phì có phần run rẩy, trong đầu lại đang tìm tòi xem nên nói với bà Giả Đông Hoan tốt thế nào tốt ra sao, tốt đến mức làm cho ông bà yên tâm mới thôi.
“Phì Phì.” Giọng bà Giả không giống như quan tâm Đông Hoan có tốt không.
Chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì?
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Phì Phì sốt ruột.
“Phì Phì, Sắt Sắt nó….”
Vừa nhắc đến Sắt Sắt, tim Phì Phì vọt lên trên cổ họng, Sắt Sắt làm sao?
“Sắt Sắt nó nhất định muốn từ việc, muốn đến vùng núi Tương Tây Chi dạy. Con nói xem đứa nhỏ này, mẹ khuyên thế nào cũng không thông, Phì Phì, con khuyên nhủ nó đi…”
A…hóa ra là chuyện công việc, tim Phì Phì mới trở về chỗ cũ.
Phì Phì nghiêm túc nghe, bà Giả nói tiếp: “Con nói xem Hồ Nam xa biết bao, Sắt Sắt lại còn đến vùng núi, điều kiện gian khổ không nói, chỉ là thân thể an toàn, mẹ liền không sao yên tâm được, đứa nhỏ này sao cứ làm cho người ta lo lắng như vậy……..”
“Mẹ, con sẽ khuyên nhủ Sắt Sắt, chẳng qua là, nếu Sắt Sắt thật sự hạ quyết tâm. Chúng ta vẫn theo ý chị ấy đi, nếu không, trong lòng chị ấy cũng khó chịu.”
Lần đầu tiên Phì Phì cảm thấy không muốn nói chuyện điện thoại với Sắt Sắt, trước kia cho dù là lúc nghỉ trưa, một cú điện thoại của Sắt Sắt cũng có thể khuấy đảo giấc ngủ trưa của Phì Phì, vì sao bây giờ, cả điện thoại cũng không muốn nói.
Dường như nhiều lúc cũng không nói chuyện điện thoại với mọi người, bây giờ ai ai cũng thích giao tiếp qua Internet, Phì Phì cũng vậy.
------ Sắt Sắt, ha ha.
------ Phì Phì.
------- Mẹ nói chị muốn đến Tương Tây Chi dạy, phải không?
------- Phải rồi. nếu mẹ phái em đến làm người thuyết phục, em vẫn nên thôi đi, chị đã quyết định rồi.
------- Thật sự không đi không được sao.
------- Không đi không được.
------- Sắt Sắt, có phải chị hận em không?
Phì Phì gõ một hàng chữ trên bàn phím, cảm thấy ngón tay mình run rẩy, cuối cùng vẫn ấn phím gửi đi.
------- Phì Phì, em thật khờ. Chị không hận em được.
------- Vậy vì sao phải trốn tránh em. Chị đến vùng núi chẳng lẽ không phải vì trốn tránh em sao?
------- Không, chị không trốn tránh em, em vĩnh viễn là Phì Phì của chị. Chúng ta chảy cùng một dòng máu, cho dù chị trốn đến chân trời góc bể, em vẫn là Phì Phì, chị vẫn là Sắt Sắt. Chị không trốn tránh ai, đến vùng núi dạy học là lý tưởng của chị, em không nhớ sao? Còn có bọn nhỏ cùng ở trên núi, chị cảm thấy hẳn là cuộc sống chị muốn.
………….
Phì Phì tắt máy tính, thật ra có một câu Phì Phì không dám gõ xuống bàn phím, đó chính là: Sắt Sắt, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em vẫn không hề chùn bước mà lựa chọn nắm tay chị ngắm nhìn bầu trời xanh lam.