Hóa ra, hai tấm chứng nhận kia, một tấm là giấy khai sinh của Sắt Sắt.
Tấm còn lại, là giấy chứng nhận nhận nuôi Phì Phì.
Hóa ra, Sắt Sắt sớm chiều sống cùng Phì Phì hai mươi lăm năm, vậy mà không phải chị em ruột, lại càng không phải là song sinh gì đó.
Bên ngoài có người đi đến, Phì Phì vội vã bỏ hai tấm giấy chứng nhận vào trong hộp, đậy kín nó, đang định bỏ lại nó vào tủ đầu giường.
Bà nội đi vào.
Phì Phì kinh ngạc nhìn bà nội, há miệng thở dốc, nhưng khóng nói lên lời.
“Phì Phì, cháu đã thấy hết?” Giọng bà nội bình tĩnh.
“Vâng.”
“Con đến đây.” Bà nội nói xong đến ngồi xuống ghế sofa. Phì Phì nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bà nội, cũng ngồi xuống.
Bà nội ôn hòa giữ chặt tay Phì Phì, dịu dàng nói: “Lẽ ra mẹ con mang nó đến chỗ này của bà, là không muốn để cho con biết, không ngờ ngược lại khiến con biết được. Không nên trách mẹ con, mẹ con sợ mất đi con, sợ con biết rõ, sẽ đi tìm cha mẹ ruột, sẽ không về cái nhà này nữa, làm cha mẹ khó tránh khỏi đều ích kỉ…..Năm đó lúc mẹ con ở bệnh viện sinh ra Sắt Sắt, một sản phụ ở giường bên cạnh cũng vừa vặn sinh ra một bé gái, chính là con. Nhưng mà sáng ngày hôm sau, không thấy người mẹ trên chiếc giường kia nữa, chỉ để lại con ở trên giường khóc oe oe. Mẹ con thấy con khóc thật thương tâm, liền ôm con đến đút sữa cho con, một vòng ôm này, coi như là ôm lên luôn, con vừa rời khỏi mẹ con liền khóc, đòi mẹ ôm mới chịu. Mẹ con thấy cũng không còn người cần con, đáng thương, bèn nói, đứa nhỏ này có duyên với mẹ con, dứt khoát ôm con trở về làm chị em song sinh với Sắt Sắt. Hàng xóm láng giềng đều thấy mẹ con mang thai mười tháng, lúc mẹ con sắp sanh gọi xe cứu thương, hàng xóm trong chung cư cũng thấy, vì vậy không có người ngoài biết chuyện này, mẹ con mỗi lần nhắc đến song thai đều rất đắc ý. Lẽ ra, lúc con còn nhỏ, ba mẹ con đều nghĩ chờ con trưởng thành, sẽ nói chuyện cho con hay, nhưng con ngày càng lớn, càng khiến người ta thấy yêu thương, mẹ con bắt đầu sợ hãi ngày nào đó, con sẽ rời khỏi mẹ con, cứ như vậy, mẹ con không dám nói chuyện này với con, mãi cho đến sau này cuối cùng mẹ con quyết định cả đời cũng không nói với con…”
“Bà nội….” Phì Phì nhào vào trong lòng bà nội nức nở: “Cả đời con cũng sẽ không rời khỏi mẹ, sẽ không rời khỏi nhà con, con và Sắt Sắt vĩnh viễn cũng là chị em, là song sinh.”
“Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan.” Bà nội vỗ lưng Phì Phì nói.
Phì Phì giương mắt nhìn gương mặt bà nội, mặt kiên định nói: “Bà nội, bà coi như con chưa từng xem nó, được không? Nếu sớm biết rằng là thế này, con thà rằng con chưa từng xem nó, con muốn cả đời làm con gái của nhà họ Giả, bà nội, đồng ý với con, đừng nói với mẹ con đã xem nó, đừng nói với bất kì ai, được không?”
Bà nội đưa tay lau khô nước mắt trên mặt Phì Phì, kiên định gật đầu.
Phì Phì nhớ tới hai lần Sắt Sắt cần truyền máu, ba mẹ đều không cho Phì Phì đi truyền, thảo nào đôi song sinh Phì Phì và Sắt Sắt này không hề giống nhau, hóa ra là như vậy.
Phì Phì cũng muốn biết cha mẹ ruột của mình rốt cuộc là ai, rốt cuộc vì sao nhẫn tâm như vậy mà sinh cô ra liền vứt bỏ cô, nhưng mà thế giới rộng lớn, Phì Phì biết đi đâu tìm họ??
Phì Phì không đánh mặt chược khoác lác với đám anh chị họ nữa, chỉ một mình lẳng lặng nằm trên giường, lục soát trong dòng ký ức xem có bất kì chuyện gì liên quan đến thân thế của bản thân, cô sẽ không rời khỏi nhà họ Giả, nhưng cũng không thể khống chế được bản thân không suy nghĩ đến chuyện có liên quan đến thân thế của mình.
Phì Phì nghĩ tới An Tử Nghi từng đuổi theo nhìn mình ở siêu thị, nghĩ tới Thẩm Quốc Huy từng thất thố gọi mình này nọ, tuy Phì Phì không nghe thấy, nhưng Phì Phì có thể khẳng định ông ta gọi là tên một người, nghĩ tới Thẩm Quốc Huy tìm cô thăm dò hộ khẩu của cô.
Hết thảy những điều này, chẳng lẽ chứng minh thân thế của cô có liên quan đến nhà họ Thẩm?
Như vậy, Thẩm Dục Luận biết không?
Thẩm Dục Luận không ngờ Phì Phì sẽ gọi điện thoại cho anh.
“Thẩm Dục Luận, anh ở đâu? Tôi muốn gặp anh.” Phì Phì nói gọn gàng dứt khoát.
“Phì Phì? Anh đang ở Hồng Kong, vài ngày nữa sẽ về thành phố N.”
“Vậy, tôi đến Thâm Quyến, anh có thể đến Thâm Quyến gặp tôi không?” Phì Phì nghĩ đến mình trong thời gian ngắn không thể đến Hồng Kong, mới nghĩ đến Thâm Quyến---gần HongKong, có lẽ Thẩm Dục Luận sẽ đồng ý đến Thâm Quyến gặp cô.
“Phì Phì, đã xảy ra chuyện gì? Anh lập tức về thành phố N.”
“Anh có thể sắp xếp cho tôi gặp ba anh không?”
“Em gặp ông ta làm gì?” Giọng Thẩm Dục Luận đang run run.
Phì Phì trầm mặc, không biết nên nói lý do muốn gặp Thẩm Quốc Huy thế nào. Thật lâu sau, mới nói: “Tôi chỉ muốn hỏi ông ta một chuyện.”
“Không thì, em nói với anh đi, anh sẽ nói lại với ông ấy.”
“Không cần.” Phì Phì nhẹ nhàng cắt đứt điện thoại, mờ mịt nhìn trần nhà ngẩn người.
Thẩm Dục Luận không kết hôn với người khác, cũng không thay lòng đổi dạ, Phì Phi từ trong ánh mắt anh nhìn ra được, anh rất đau khổ, anh vẫn rất quan tâm tới Phì Phì, nhưng vì sao, anh nhẫn tâm vứt bỏ Phì Phì như vậy? Vì sao anh cứ lặp lại câu nói kia: “Không thể giữ lại đứa nhỏ.”
Một ý nghĩ kinh khủng hiện lên trong đầu Phì Phì, chẳng lẽ Thẩm Dục Luận và Phì Phì có quan hệ huyết thống?
Không, không thể! Làm sao có thể như vậy! An Tử Nghi lén lút đi theo phía sau Phì Phì, bà ta nhất định biết chuyện tình về thân thế Phì Phì, nếu bà ta có thể cổ vũ Thẩm Dục Luận và Phì Phì đến với nhau, Phì Phì chắc chắn không có quan hệ huyết thống với Thẩm Dục Luận, An Tử Nghi dù sao cũng là người một nhà với Thẩm Dục Luận, dù hư hỏng vô sỉ cũng không thể đến mức mất hết nhân tính thế này.
Đúng, đi tìm An Tử Nghi, bà ta nhất định biết gì đó, nếu không sẽ không có biểu hiện kì lạ như thế lúc vừa gặp Phì Phì trong siêu thị, nhưng mà An Tử Nghi đang ở Hong Kong, Phì Phì làm sao có thể gặp bà ta?
Dì Nguyệt Dung!
Nhà họ Giang tuy là đối thủ cạnh tranh với nhà họ Thẩm, nhưng cũng coi như giao tình nhiều đời, chẳng phải dì Nguyệt Dung và An Tử Nghi có giao tình đó sao? Lần trước nhà họ Thẩm cắt băng dì Nguyệt Dung cũng có đến, còn trò chuyện rất thân mật cùng An Tử Nghi ở khách sạn. Như vậy, nếu Giang Đào có chuyện gì, An Tử Nghi cũng nhất định phải đến, thí dụ như hôn lễ của Giang Đào, mừng thọ 60 tuổi của cha Giang Đào.
Phì Phì đang nghĩ phải đến nhà họ Giang, em gái họ của nhà chú Giả Kỳ gọi Phì Phì: “Chị Phì Phì, có người tìm chị.”
“Ai vậy?” Phì Phì lười biếng xoay người lại, tưởng rằng bọn bạn lúc nhỏ trong thôn.
“Anh ta nói anh ta là Bạo Long, ha ha, tên thật hài hước.” Giả Kỳ bước vào, trên gương mặt mười tám tuổi có hai lúm đồng tiền lún sâu.
Hóa ra là Bạo Long, sao cậu ta tìm đến chỗ này vậy?: “À, đó là học trò của chị Sắt Sắt em đấy, em bảo cậu ta chờ chút, chị đến ngay.” Phì Phì nói xong lập tức đứng dậy mặc quần áo, lại chui xuống dưới sàn tìm giày khắp nơi.
“Được, chị Phì Phì, Bạo Long này thật buồn cười, là em vừa dẫn anh ta từ đầu làng về, anh ta thật ngoan, vậy em ra ngoài gọi anh ta nha, chị nhanh xuống nhé.” Giả Kỳ nói xong hoạt bát đi ra ngoài.
Chờ đến Phì Phì xuống lầu, thấy Giả Kỳ và mấy em gái nhỏ đang vây quanh Bạo Long hi hi ha ha nói giỡn. Bạo Long vừa thấy Phì Phì xuống lầu, lập tức thu hồi nụ cười, bày ra kiểu mặt thâm trầm của Lương Triều Vĩ.
“Phì Phì, chị theo tôi, tôi có lời muốn hỏi chị.” Bạo Long có vẻ trang trọng.
Phì Phì dẫn Bạo Long ra dưới cây ngô đồng ngoài sân, lá cây ngô đồng sớm đã rớt rụng xung quanh, chỉ còn lại chạc cây trụi lủi, Phì Phì cười hỏi Bạo Long: “Bạn học Long, năm mới vui vẻ, chúc mau phát tài nha.”
“Phì Phì, tôi chỉ hỏi chị một câu.” Bạo Long hắng giọng, nói: “Có phải chị phải gả cho người khác hay không?”
“Phải .”
Bạo Long nhắm hai mắt lại làm trạng thái tuyệt vọng, giây lát, mới nói: “Anh ta đối xử tốt với chị không?”
“Rất tốt.”
“Thật ra tôi đã sớm biết rằng sẽ có kết cục này, nhưng mà tôi chưa bao giờ hối hận đã yêu chị. Hiện tại cuối cùng tôi đã hiểu, yêu một người không nhất định phải đến với cô ấy, chỉ cần cô ấy sống vui vẻ hạnh phúc, lòng tôi liền thỏa mãn rồi. Phì Phì, hứa với tôi, chị nhất định phải hạnh phúc.” Bạo Long nói cực kỳ xúc động.
“Ừm, tôi nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Vậy tôi yên tâm.” Nói xong Bạo Long phòng khoáng xoay người, bước về phía chiếc Ferrari của cậu ta, cũng không quay đầu lại đi mất.
Giả Kỳ thấy xe Bạo Long đi rồi, đuổi theo ra chu môi oán trách Phì Phì: “Chị Phì Phì, sao chị không giữ người ta lại ăn cơm, đón năm mới, thật thất lễ.”
“Ôi, cô gái nhỏ em đây biết chữ ‘lễ’ từ lúc nào vậy vậy, trước kia sao chưa từng nghe em nhắc đến chữ này, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây rồi.” Phì Phì trêu ghẹo Kỳ Kỳ.
Nếu bình thường bị Phì Phì trêu ghẹo như vậy, Kỳ Kỳ nhất định sẽ phản kích, nhưng hôm nay chẳng những Kỳ Kỳ không đánh trả, còn nịnh nọt sang đỡ tay Phì Phì, hỏi: “Chị Phì Phì, Bạo Long này đến nhà chúng ta làm chi vậy?”
“À, cậu ta đến vì chị Sắt Sắt của em đấy, đến chúc tết cô giáo, thấy Sắt Sắt không ở đây, thì đi thôi.” Phì Phì tùy tiện nói dối một câu.
“Wa, anh ta thật có phẩm chất…, còn biết đến chúc tết cô giáo.”
Kỳ Kỳ một hơi hỏi Bạo Long cái này cái nọ, khen Bạo Long không dứt miệng.
Sau cùng mới đến phần quan trọng: “Chị Phì Phì,chị có biết số QQ của Bạo Long không?”
Phì Phì sớm đã nhìn ra Kỳ Kỳ có ý với Bạo Long, nghĩ thầm lần này Bạo Long gặp được đối thủ, Kỳ Kỳ chính là đứa nhỏ ngang ngược nhất ác độc nhất tệ hại nhất nghịch ngợm phá phách nhất nhà họ Giả, 18 xuân xanh, đai học năm nhất, dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu.
Phì Phì nghĩ, cảm thấy việc này siêu có hỉ cảm, vội vã nói số di động của Bạo Long cho Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ lấy được số liền bỏ mặc Phì Phì, trốn ở góc nhà gửi tin nhắn.
Phì Phì mất ngủ mấy đêm, nửa đêm sương gió.
Ông bà Giả muốn cùng đến nhà bác cả, mấy năm qua Phì Phì và Sắt Sắt cũng sẽ đi theo, nhưng hiện tại Phì Phì không muốn đi, Phì Phì kiên trì muốn một mình về thành phố N.
Giả Kỳ nói muốn đến thành phố N tìm bạn học chơi, liền cùng Phì Phì ngồi xe buýt.
“Không thì, bảo Giang Đào đến đón các con đi?” Bà Giả nghĩ tới lần trước Sắt Sắt ngồi xe buýt, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Mẹ, Giang ta bận rộn nhiều việc,chẳng phải là ngồi xe buýt thôi sao? Mẹ yên tâm đi, con cũng không có dễ bị bắt nạt như Sắt Sắt đâu, hơn nữa, con và Kỳ Kỳ là hai người, mẹ còn lo lắng gì.”
Trên xe buýt, Phì Phì nhìn ngoài cửa sổ tình toán làm sao mới có thể gặp An Tử Nghi.
Kỳ Kỳ đang xem , tên nhà văn buồn nôn nhất nhất thế giới chính là Từ Chí Ma, Kỳ Kỳ lật đến . Phì Phì quay đầu, tình cờ nhìn đến một hai hàng chữ, cả người nổi da gà cả lên, Phì Phì trợn trắng mắt: “Trời ạ, sao em xem loại sách này? Không giống với tác phong của em?”
“Chị Phì Phì, chị không biết, em có một bạn học nói, đọc sách của Từ Chí Ma, mới hiểu được lãng mạn. Bằng không, cũng cho chị mượn xem, để chị và anh rễ lãng mạn?”
“Đi, đi.” Phì Phì không để ý đến cô, quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, xe buýt chạy vào thành phố N đang chờ đèn xanh ở giao lộ, trong lúc vô tình Phì Phì nhìn thấy chiếc Lincoln màu bạc phía trước.
Không sai, đó là xe của Thẩm Dục Luận.
Anh ta trở về?