- Julia, ngươi đích xác là vị tộc tưởng Dực Tộc bá chủ vùng đất này?
Vẫn ánh mắt khiêu khích quyến rũ tới tận sương tủy đó, nàng liếc mắt đáp trả.
- Điều gì làm ngươi nghi ngờ vậy?
- Chuyện đêm qua… Ta… do… do ngươi hạ xuân dược với ta… Nên… ta…
Gương mặt hắn đỏ chót như quả cà chua chín mọng, cái miệng tinh ranh, không chịu thua thiệt ngày nào giờ đã không còn được lưu loát như tước. Tuy đã sống tổng cộng gần bốn mươi năm trời, nhưng hắn lại vẫn còn vô cùng ngại ngùng khi lần đầu tiên làm chuyện đó.
Điều này cũng khó mà trách được, Thiên Vũ hắn với chuyện phòng the này như một tờ giấy trắng tinh vậy, chỉ không ngờ người đầu tiên vẽ lên trang giấy đó lại không phải người mà hắn thầm yêu – Huyên Huyên! Đã vậy lại còn bị vẽ rất nhiều nét... (Mây mưa cả đêm dài cơ mà. Sức đâu mà chịu nổi. Haizz)
- Hi hi hi… haha… Julia cười vô cùng sảng khoái.
Tiếng cười của nàng dần dần lớn dần, mới đầu chỉ che miệng hihi cười nhỏ nhẹ. Nhưng càng nhìn thấy vẻ mặt ngượng nghịu kia cùng những lời nói ấp úng của Thiên Vũ, Julia càng không thể cố nhịn cười. Nàng cười càng ngày càng to, càng ngày càng thêm sảng khoái. Đôi vai trắng trẻo kia không ngừng rung lên mãnh liệt, đôi thỏ trắng mềm mại kia cũng thuận đà mà tạo sóng đi theo.
Dòng máu nóng quý giá của Thiên Vũ lại một lần nữa phí phạm tại nơi lỗ mũi. Gương mặt hắn càng ngày càng đỏ hồng, nhưng đôi mắt thì vẫn không thể rời khỏi hai cặp tỉ muội thỏ trắng song sinh kia… Một giọng nói quyến rũ lại vang lên như hớp hồn Thiên Vũ vậy?
- Thích lắm sao? Chúng đẹp lắm sao?
- “Đúng… Đúng vậy.” Thiên Vũ ngây ngô đáp trả không hề nghĩ ngợi gì.
- Đệ đệ, có muốn chạm vào chúng lần nữa không?
- Có… có chứ…
- Tối hôm qua đệ còn nhớ rõ chứ, chúng thật là đáng thương ahh…!
- Nhớ… nhớ rõ, ta… ta vốn cố gắng rất nhẹ nhàng rồi ahh… Nhưng cơ thể nó không…
Nói tới đây, Thiên Vũ dường như chợt nhận ra điều gì. Hắn giật thót mình, con tim nảy lên liên hồi: “Chết… chết rồi. Lộ rồi… Nàng ta đang thử mình!”
Đúng vậy, ngay từ khi hắn tỉnh dậy, thấy đóa Ngũ Sắc Cửu Liên kia trên bàn thì đã đoán ra được tám chín phần sự việc. Nếu ắn bị đóa hoa kia ảnh hưởng tới tâm trí, cộng với xuân độc kia thì Linh Hồn hắn có mạnh tới mức nào đi chăng nữa cũng sẽ bị con quỷ tử sắc kia cướp đi, rồi bị nô dịch như một tên nô lệ mà thôi. Mà người ngửi hương thơm của Ngũ Sắc Cửu Liên thì lập tức trầm luân vào ảo giác, sao có thể nhớ rõ ràng mọi chuyện như vậy được.
Gượng gạo quay đầu sang bên cạnh, như dự đoán, Julia dễ thương hiền dịu kia đã biến mất. Đôi mắt nàng ta trở nên sắc lạnh dị thường, tuy không ẩn ẩn sát ý bên trong nhưng cũng làm Thiên Vũ thấy rùng rợn cả tâm can. Nàng ta ngồi dậy, không nói bất kì một lời nào, nhẹ nhàng khoác tấm áo lụa mỏng bước đi ra cửa vô cùng lạnh lùng. Phong thái của một vị tộc Trưởng cao cao tại thượng lập tức quay trở lại với con người này. Mùi hoa Lan thơm ngát mà huyền bí kia cũng dần dần nhạt đi rồi biến mất theo những tiếng bước chân của nàng.
Cộp cộp cộp… Tiếng bước chân lại vang lên, vị thiếu nữ đứng ngoài cửa cả đêm kia bước vào ngay sau đó. Nàng cầm một bọc quần áo và đồ đạc vứt thẳng vào Thiên Vũ đang ngơ ngác kia rồi lạnh lùng ra lệnh:
- Mặc vào, theo ta…
Căn phòng tử sắc kia được xây trên tầng cao nhất của một ngọn tháp vô cùng hùng vĩ. Cầu thang hình soắn ốc tẽ ra những dải hành lang dài bất tận. Những vách tường kia được xây 100% bằng đá và cách bài bố, thiết kế trong ngọn tháp này giống y hệt với những lâu đài cổ đại phương tây kia. Điều này mang tới một cảm giác xưa cũ và lạnh lẽo vô cùng.
Càng đi xuống, Thiên Vũ càng thấy một bầu không khí ẩm ướt, quỷ dị… Những cánh cửa gỗ được đóng kín trên những hành lang kia tỏa ra một sự kì dị lạ thường. Dường như trong đó là một thế lực nào đó vô cùng tà ác đang dõi theo từng chuyển động của hắn vậy.
Đi hết những bậc thang bằng đá kia, là tới một thông đạo tối đen vô cùng ẩm ướt. Nàng ta dừng lại, né mình sang một bên có ý để Thiên Vũ tiếp tục đi tiếp. Lúc này thì loại độc dược làm mất đi toàn bộ sức mạnh kia của Thiên Vũ đã được giải khai hoàn toàn. Hắn bước đi tiếp theo thông đạo tối tăm ẩm ướt này. Trong đầu liên tục liên tưởng và chuẩn bị cho những trường hợp xấu nhất có thể sảy ra, hắn nắm chắc pháp bảo bản mệnh của mình trong tay và tiếp tục đi theo những cơn gió lạnh lẽo luồn lách trong thông đạo tối tăm này…
…
***
Ngay lúc này, tại đỉnh của một ngọn tháp khác:
- Lucci, sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?
- Vâng, mọi việc đã ổn thỏa. Tộc Trưởng, nô tì cảm thấy dường như hắn không hề bị ảnh hưởng.
- Đúng vậy, hắn có thể trống lại được Dực Thần tối thượng.
- Vậy sao người còn thả hắn đi. Còn còn…
- Ngươi không cần lo cho ta, là do đóa hoa kia mất đi tác dụng, Dực Thần hắn cũng đã thấy. không phải lỗi của ta.
- Vậy nô tì yên tâm, vừa có thư từ tiền tuyến gửi trở về.
- Của chị gái ta?
- Không, của Dực Xoa trưởng lão.
- …
Julia nàng cầm viên ngọc trai kia, chăm chú đọc từng kí tự trong ẩn hiện sâu trong đó, đôi mắt nhíu lại hiện rõ một vẻ lo lắng không thôi. Nàng một lần nữa đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa chiếc bụng thon gọn của mình rồi vỗ cánh bay thẳng về phía điện thờ tại đỉnh núi.
…
Trở lại với sơn động tối tăm và ẩm ướt kia. Nó không hề như Thiên Vũ đã tưởng tượng, sơn động này vô cùng vắng lặng và an toàn. Đi mãi rồi cũng đã tới điểm cuối của sơn động này, một tia sáng chói mắt lóe lên tại cửa động. Sơn động này vậy mà lại thông ra bên ngoài…
Đứng tại cửa động kia lờ mờ có hai bóng ảnh đang đứng canh gác, không hề có cánh dơi cự đại sau lưng như Thiên Vũ tưởng tượng, mà trên đầu họ nhô ra hai chiếc tai mèo vô cùng đáng yêu. Dường như họ trước kia đã là thành viên của Miêu Tộc. Một trong hai người như nghe thấy điều gì, họ liền lên tiếng.
- Thiên Vũ phải không?
- Xin chào hai vị huynh đệ, ta đích xác là Thiên Vũ. Hai vị có việc gì ở ta vậy?
Hai người kia nghe vậy liền phá lên cười ngặt nghẽo. Rồi giọng nói kia lại cất lên:
- Haha… Ta nói này, ngươi trước đây đã từng sống ở bộ tộc nào vậy, con mẹ nó ăn nói khách khí thế bọn ta không quen. Hahaha.
Thiên Vũ liền ngẩn người, cước bộ vẫn không chậm lại, hắn tiến lại gần hai người với vẻ mặt khó hiểu. Tới tận đây thì Thiên Vũ đã có thể chắc chắn tin tưởng rằng vị Tộc Trưởng Dực Tộc kiểu mị kia đã bỏ qua cho mình rồi.
- Haha, mau lại đây, đi nào… Ngươi là nam nhân duy nhất có thể trở ra khi vào ngọn tháp đó đấy. Con mẹ nó Lão Tứ ta phục ngươi rồi.
Tên Miêu Nhân tộc kia quay lại vẫy tay với Thiên Vũ, nhìn ánh mắt của hắn thì dường như tên Miêu Tộc này có thể xác định đích xác vị trí của Thiên Vũ trong bóng đêm kia vậy.
Ra tới cửa hang, Thiên Vũ đã lập tức chết lặng ngay khi thấy cảnh vật phía trước, hắn nhìn xuống dưới chân núi, hàng ngàn hàng vạn ngôi nhà được xếp san sát với nhau vô cùng tuần tự phía dưới chân núi kia. Nhìn từ trên cao nhìn xuống thì những ngôi nhà đó nhỏ li ti như những hạt cát vậy, tuy chúng không hề cao lớn hay xa hoa, nhưng thắng là ở số lượng. Nhìn xuống dưới đó như có cảm giác mình là một vị chúa tể đang quan sát ngàn vạn chúng sinh vậy.
- Nhiều nhà quá! Đây là một bộ tộc sao? Nói là một quốc gia thì ta còn tin hơn! – Thiên Vũ nhẩm nghĩ và ngầm đánh giá so sánh thực lực của Dực Tộc.
Ba thân ảnh bước đi nhanh chóng theo những bậc thang dài đi xuống núi, tại những sườn núi thấp hơn cũng có các kiến trúc tráng lệ nguy nga khác xây dựng. có một đặc điểm chung là càng gần đỉnh núi thì kiến trúc nhà càng tráng lệ nguy nga đẹp mắt. Theo như tên Miêu Tộc kia thì đó chính là nơi ở của các tộc nhân của tộc khác được chiêu thu vào Dực Tộc này. Vị trí nhà càng cao chứng tỏ thực lực và quyền lực của họ trong tộc càng lớn. Tại đỉnh ngọn núi này chính là một cấm địa của Dực Tộc, không ai được phép tới đó ngoại từ tộc trưởng và các trưởng lão trong tộc. Thiên vũ ngoảnh đầu lại nhìn lên phía đỉnh kia, nơi đó chính là một đền thờ rêu phong cao lớn và cực kì cổ xưa đang sừng sững đứng.
Còn nơi cự ngụ chính thức của Dực Tộc lại là hai ngọn tháp vô cùng bí ẩn được xây áp vào hai vách núi đá dựng đứng. Hai ngọn tháp này lạ ở điểm không hề có đường đi lên, chúng cứ như bám chặt vào vách đá kia mà nhô ra bên ngoài. Cũng phải thôi, Dực Tộc họ vốn không cần đi mà, đôi cánh kia của họ vốn không phải để làm cảnh. Còn sơn động tối tăm ẩm ướt kia, có lẽ nó chỉ là là một trong những đường hầm thông đạo ngầm từ Ngọn tháp đó thông ra ngoài dành cho những kẻ không có cánh như Thiên Vũ.
Rất nhanh ba người đã tới gần chân núi. Hai tên Miêu Tộc kia liền chỉ vào một khu nhà bên tay phải:
- Từ giờ ngươi sẽ ở đây, Khu AX, nhà 211. Bạn bè ngươi cũng ở tại trong đó. Sáng ngày 7 giờ tập chung tại quản trường phía tây. Nhớ! Không tới coi như bị đuổi khỏi tộc.
- Đa tạ hai vị Miêu Huynh đã dẫn đường.
- Con mẹ nó ta đã bảo không nói chuyện khách khí… Vào đi, chúng ta trở về!
Hai bóng ảnh kia lập tức rời khỏi men theo con đường trở lại ngọn núi kia. Nhìn theo hai bóng lưng đó, Thiên Vũ lại nhớ tới cách nói chuyện thẳng thừng kia của Lang Đạo.
- Chẳng nhẽ đây lại là văn hóa giao tiếp của nơi đây?