Vô Danh Vật Ngữ

Chương 16

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Tôi … nói ra rồi! Trời ạ! Tôi thực sự đã nói ra rồi!

Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?

Hử …? Có gì mà phải làm sao chứ? Vấn đề là có cái gì chứ? Ngay cả câu trả lời của hắn tôi còn chưa rõ ràng thì biết cái gì mà làm sao?

Trước không phải đã tính sẵn rồi sao? Nếu như hắn tiếp nhận đó chính là đại vui mừng, nếu như bị từ chối thì không thể làm gì khác hơn mà mang cái mặt dày mà tiếp tục sống thôi, cùng hắn chìm vào không khí ngột ngạt mà đi học … Tôi có nên tính chuyện chuyển trường hay không?

Chuyển trường có được hay không cũng là … Khoan đã!

Khang Mộc Nghi mày đứng đây nghĩ cái gì vậy hả? Mày cần phải có tự tin chứ? Nói không chừng sẽ có kết quả tốt thì sao?

Nói chung là tỏ tình thôi mà! Tuy rằng sẽ khiến bản thân lâm vào một sự khẩn trương khác, thế nhưng sau khi nói ra quả thực đã thả lỏng tâm tình được một chút, dù sao cũng phải cảm ơn thằng em …

Mộc Duy đâu?

Ngay từ đầu đầu óc toàn bộ trống rỗng, sau đó lại rơi vào vòng xoáy suy nghĩ lung tung, khoảng chừng đã chạy khỏi khu biệt thự kia 500m rồi đi? Tôi giờ mới nhớ ra hình như tôi … Quả thực quên mất thằng em trai ở nhà họ Thẩm rồi.

Làm sao đây? Tôi không dám quay lại tìm người đâu … Tôi thừa nhận tôi nhát gan, tôi vô dụng, thế nhưng tôi dù sao cũng không muốn mạo hiểm lần nữa, nếu như người mở cửa là Thẩm Thiệp Vũ thì tôi phải làm sao? Có thể xác định là tôi trong thời gian này không dám gặp hắn đâu.

Đang trong lúc phiền não, điện thoại di động trong túi chấn động.

“Alo, tôi là Khang Mộc …”

“Anh hai anh đang ở đâu?” Bên kia truyền tới tiếng nói hổn hển của thằng em.

“Xin lỗi nha! Hiện tại tao đang …” Tôi chột dạ mềm giọng nói, nhìn chung quanh một chút, “À … Tao đang ở trước cửa một cửa hàng tiện lợi … Từ khu biệt thự của họ đi ra ngõ nhỏ, sau đó quẹo phải một chút, thì có một cái cửa hàng tiện lợi …”

“Anh đứng yên ở đó chờ em không được nhúc nhích.” Thằng em tựa hồ tức giận, thanh âm của nó có chút nghiến răng nghiến lợi. “Em lập tức đi tìm anh! Không được rời khỏi đó!”

“Mộc Duy!” Trước khi nó cúp máy tôi vội vàng gọi nó lại.

“Chuyện gì?” Vẫn còn tức giận.

“Tao … tao có thể vào trong cửa hàng được không?” Tôi lo lắng khẩn cầu. “Tao khát nước, muốn mua nước …”

“Hả? Thì đi vào mua đi! Ngay cả chuyện này cũng phải hỏi em?” Nó dở khóc dở cười. “Anh làm sao thế? Ngốc rồi à?”

Hình như là vậy! Từ nhà hắn đi ra … phải nói, từ sau giây phút bày tỏ kia xong, thì não của tôi đã vào trạng thái hỗn độn.

“Không có! Mày mau tới đi!” Vừa mới dứt lời tôi liền bị thanh âm mong manh của mình khiến cho mình hoảng sợ.

Tôi đang bị gì thế này?

Ngây ngô nhìn điện thoại di động nửa ngày, tôi lặng lẽ bỏ nó vào túi.

Đột nhiên phát hiện, bây giờ tôi có cảm giác vô lực, bất an mãnh liệt bao phủ.

Tôi không nên một mình chờ án phán tử hình … Mộc Duy, mau tới đi! Mau tới đi!

Ngực phút chốc cảm thấy buồn nôn, đầu óc quay cuồng, thân thể bất lực ngồi xổm xuống dựa theo kính thủy tinh của cửa hàng tiện lợi, tôi vươn tay run rẩy ra, tiếp nhận từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống từ hốc mắt …

Chẳng lẽ … lại bị nữa rồi?

Lạnh quá … Trời thu có thường lạnh thế này không?

Hay là tôi bị bệnh?

Tại sao tôi lại cảm thấy lạnh?

Trước mắt một mảnh màu xám đen … Không ai bên người, một người tôi … Bọn họ ở đâu hết rồi?

Thẩm Thiệp Vũ đâu? Mộc Duy đâu? Cha đâu?

Ô …. Không nên để tôi lại một mình, không nên bỏ lại tôi …!

Chỉ còn lại một mình tôi sao?

Tôi … vẫn luôn chỉ có một mình sao?

Thật là khổ sở, thật là khổ sở, thật là khổ sở.

“Anh! Anh … Anh sao thế? Sao lại khóc thành bộ dáng này?”

Thanh âm quen thuộc, không rõ mà xa xôi truyền vào đầu óc tôi

Tôi chậm rãi ngẩng đầu, tiêu cự tan rả dần dần tập trung ở một điểm, tôi nhìn thấy mặt thằng em, trên mặt tràn đầy lo lắng và lo lắng.

“Mộc Duy … mày..” Tôi khóc không thành tiếng, nghẹn ngào. “Mày không bỏ tao lại đúng không?”

“Anh đang nói cái gì vậy?” Em trai đau lòng cố sức ôm lấy tôi. “Sẽ không ai bỏ anh lại cả! Tên kia làm gì anh hả? Hắn nói gì anh sao? Sao anh lại thành thế này? Tại sao khóc? Hả?”

Tôi nghe lời nó nói, nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Tại sao tôi lại khóc thành thế này?

Kỳ thực tôi rất ít khi nào như thế, từ nhỏ đến lớn phát tác chỉ có 2 3 lần.

Khi chịu áp lực quá lớn, cơ thể của tôi dường như có linh hồn đột ngột nhảy ra khỏi bản thể, khiến tôi trong phút chốc tan rã, sau đó sẽ ra bộ dáng này.

Sau đó một thời gian sẽ từ từ tỉnh táo lại, trở lại bình thường.

Bởi vì tinh thần sẽ khôi phục lại, cho nên tôi cũng chả lưu ý lắm; Thế nhưng tôi không muốn để mọi người lo lắng, cho nên chuyện này tôi lựa chọn giấu hết mọi người …

Ngay cả nó, Mộc Duy.

Xin lỗi.

“Nói đi!” Em trai buông tay ra, nghiêm túc nhìn tôi. “Có phải tên kia nói cái gì quá đáng hay không? Hay là hắn làm gì anh?”

“Không có!” Tôi cố gắng nở nụ cười, cố gắng để bản thân nhìn bình thường một chút. “Tao chỉ là muốn phát tác một chút tâm tình thôi, vừa rồi thần kinh bị căng thẳng quá.”

“Đây là cách phát tiết quái quỷ gì thế? Không cần phải khóc thành bộ dáng này chứ?” Em trai vỗ ngực nói. “Làm em sợ gần chết!”

Tôi cười cười nhạt, nhún vai.

“… Anh nói với hắn chưa?”

“Nói rồi.” Tôi gật đầu, trước khi nó kịp mở miệng đã giành nói trước. “Thế nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì tao đã chạy ra ngoài, cho nên không cần phải hỏi tao là hắn đã nói gì.”

Em trai vừa nghe vậy khuôn mặt liền buồn bã, như khí xì hơi.

“À …” Nó thất vọng thở dài, lắc đầu liên tục. “Quên đi, cũng khá hơn so với em nghĩ rồi.”

“Gì?” Tôi không hiểu.

“Em cứ nghĩ anh ngay cả nói cũng chả nói nên lời, vô công nhi phản.” Nó thành thật thừa nhận. “Cho nên hồi nãy đột nhiên không thấy anh, còn tưởng rằng anh chả còn mặt mũi để nhìn em, sợ em buộc anh phải nói nên lén trốn đi trước rồi.”

Tôi nào có hèn tới vậy? Nhiều lắm là không dám quay lại nhà họ Thẩm tìm mày thôi mà?

Tôi liếc mắt trừng nó, sau đó xoay người vào trong cửa hàng tiện lợi. Hồi nãy chứng bệnh quỷ dị kia đột nhiên phát tác, tôi còn chưa kịp mua nước uống.

Nhân viên cửa hàng có sức sống nói “Xin chào quý khách” với chúng tôi, tôi giật mình, lẽ phép gật đầu chào người đó.

Xin chào quý khách.. sao?

Ngày hôm sau khi tôi tới trường, tôi còn phải đối mặt với một hiện thực, đó chính là chào đón Thẩm Thiệp Vũ …

Bình Luận (0)
Comment