Vô Danh Vật Ngữ

Chương 21

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

“Có vấn đề gì đâu? Anh cứ đi cùng ổng đi!”

Nghe thằng em nói xong câu này, cư nhiên khẩu khí lại mang đầy sự chẳng để tâm khiến cho tôi phải dùng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc mà nhìn nó.

“Mày nói gì vậy?” Ngây người nửa ngày, tôi quyết định cho nó cơ hội thu hồi lại câu nói đó. “Tao không nghe lầm chứ? Mày muốn tao đồng ý hẹn hò với Vương Trình Hiên?”

Tôi không hiểu thằng em mình đang nghĩ cái quái gì.

Tôi không thích Vương Trình Hiên, tại sao phải cho anh ta cơ hội? Cho người ta cơ hội bừa bãi không phải là một việc làm có đạo đức. Cũng không thể vì không có được tình cảm của Thẩm Thiệp Vũ mà liền lấy người khác để lấp chỗ trống trong tâm hồn được, dùng người ta để chữa thương của mình là không nên.

“Em nói, anh cùng Vương Trình Hiên ra ngoài giải sầu một chút, có gì không tốt chứ?” Nó gật đầu.

Ánh mắt của tôi nhìn thẳng vào thằng em, chỉ thấy nó rất thảnh thơi đi vòng vòng trong phòng tôi mà nhìn đông nhìn tây sờ mó tùm lum, hiển nhiên cảm thấy bản thân mình nói chẳng có gì sai cả.

“Khoan đã, mày nói rõ chút, tại sao mày lại nghĩ cùng Vương Trình Hiên ra ngoài thì chẳng có vấn đề gì chứ? Mày có biết anh ta đang theo đuổi tao hay không?”

“Ừ!” Thằng em nhún vai. “Biết chứ.”

“Mày muốn tao lợi dụng anh ta để quên Thẩm Thiệp Vũ?” Tôi lại hỏi.

“Hả?” Nó choáng váng. “Hình như em không có nói vậy nha?”

“Vậy tại sao tao phải cùng anh ta ra ngoài giải sầu?” Tôi vừa hỏi vừa bắt đầu những khả năng khác.

Khoan … Nếu như Thẩm Thiệp Vũ nhìn thấy tôi cùng Vương Trình Hiên ra ngoài, thì sẽ nghĩ gì?

Sẽ cảm thấy may mắn tôi có thể đem sự chú ý của mình chuyển sang người đàn ông khác hay sẽ cảm thấy ghen?

A! Nếu như hắn sẽ ghen, thì biểu thị hắn đối với tôi chắc chắn cũng có cảm giác đi? Là loại cảm giác có thể biến thành người yêu … Khoan đã!

Không được! Không được! Như vậy tuyệt đối không được!

Hắn nói không chừng sẽ nghĩ tôi là dạng người khá tùy tiện, thấy ai yêu người đó, mới vừa bày tỏ với hắn chưa được bao lâu thì đã đi thích một người khác!

Thẩm Thiệp Vũ ~~~ Tớ không có tùy tiện như thế — Cậu phải tin tớ nha!

“Này!” Thằng em leo lên giường cầm gối đầu đánh tôi. “Tỉnh tỉnh lại!”

Đầu bị trực kích.

“Đau nha!” Tôi ôm đầu kêu to. “Mưu sát hả?”

“Anh đang mộng du hả? Nghĩ gì vậy hả?” Nó cười haha, làm xấu mà nói. “Mặt ụ lại thành một đống, lông mày thì nhíu lại thành một cục.”

Dám nói tao như thế! Thằng nhóc chết tiệt!

“Mày chưa trả lời tao đó!” Tôi nhìn nó. “Kiến nghị tao cùng Vương Trình Hiên ra ngoài chơi có ý định gì vậy hả?”

Tôi lại dùng thần tình ám chỉ nó phải đưa ra một câu trả lời rõ ràng cho tôi, bản thiếu gia không có hứng thú đi giải đố.

“Không có! Đơn thuần chỉ muốn anh được vui thôi mà!” Nó dựa lưng vào tường ngồi xuống, hai tay ôm gối đầu mà chơi. “Muốn thấy anh được vui vẻ, đã lâu rồi không nghe tiếng anh cười!”

“Mộc Duy …” Tôi không biết phải làm gì.

Thằng em nói tựa như dòng cát, khiến tim tôi từng chút được bị nuốt chửng, đắm chìm trong ấm áp, tràn đầy … khiến bao quanh tôi chính là sự “cảm động”.

Hai người an tĩnh một hồi lâu, không ai nói nữa.

Tôi vô ý cứ để cho nó ném gối đầu lên, tiếp lấy, vứt xuống, lại tiếp lấy …

Chợt nhớ ra, tâm tình của tôi, mấy hôm qua cũng như hiện tại vậy.

Muốn buông bỏ Thẩm Thiệp Vũ, nhưng lại không dứt bỏ được mà nhặt lại cảm giác dành cho hắn, cứ muốn từ bỏ, thất bại, lần thứ hai quyết định buông tha, cũng là lần thứ hai thất bại …

Thì ra tình cảm của tôi dành cho hắn, cũng như bị lực hấp dẫn không khống chế được, tựa như gối đầu trong tay thằng em, ném cao tới đâu, cũng sẽ trở lại trong tay nó.

Trước khi đi ngủ, tôi do dự thật lâu, cuối cùng quyết định gọi điện cho đàn anh

Phải tự mình nói cho anh ta biết, chính thức cho anh ta một câu trả lời, không chỉ là với lời mời này của anh ta.

Đây không phải là ký kết ngầm không được nói ra … Lòng cả hai chúng ta đều hiểu rõ, cũng sẽ cho anh ta rất nhiều hàm nghĩa cho những lần mời sau này.

“Điện thoại của ngài đang được chuyển tới hộp thư …”

Sau khi kiên nhẫn nghe xong hết tiếng máy thông báo chuyển hộp thư, sau khi phát ra tiếng “Tít ~~~” mới khó khăn mà mở miệng, thanh âm còn có chút run rẩy không giải thích được.

“Alo … đàn anh … là em … Khang Mộc Nghi …” Tôi dừng một chút, châm chước mà chọn từ ngữ. “Chuyện đó … anh bảo anh sẽ lái xe đưa em ra ngoại ô giải sầu … thật xin lỗi, đàn anh … Anh nói anh nguyện ý trở thành công cụ để giúp em quên đi Thẩm Thiệp Vũ, em … em thực sự rất cảm kích.”

Thế nhưng, xin lỗi …

“Nhưng em chú ý! Đàn anh … Em không hy vọng, một người tốt như anh … lại bị em lợi dụng, đó không phải chuyện mà anh phải có, cũng không phải là chuyện em nên làm, em chỉ có thể …”

Xin lỗi …. Tôi vẫn không thể bắt người khác hy sinh để bỏ thêm vào hạnh phúc của tôi … Đây không phải mong muốn chân chính của tôi … Tôi làm sao có thể vui sướng đây?

“Em với Thẩm Thiệp Vũ.. hiện tại em đối với Thẩm Thiệp Vũ vẫn không thể buông tay … Em biết anh sẽ mắng em khờ, mà đổi thành bất kì ai cũng sẽ cho rằng em đang làm chuyện điên rồ … Nhưng nếu bắt em phải quên hắn, thì hiện tại với em … Là chuyện không thể làm được.”

Nói thẳng ra là tôi với Thẩm Thiệp Vũ là không thể xa rời … phải nói ra lời tổn thương anh như vậy… Xin lỗi, thế nhưng … nếu tôi không nói ra, anh sẽ không cam lòng … cho nên …

“Đàn anh, em thực sự làm sai rồi đúng không? … Có khi anh đang nghĩ như vậy chăng, người tốt trước mắt thì lại không thương, lại bày đặt đi yêu một Straight! Trong giới này ai cũng biết … yêu một Straight … nếu như bị bỏ, thì chính là tự tìm tội, đáng đời … Nếu như được tiếp nhận mới là quỷ …”

Thế nhưng xin lỗi … tôi biết tôi phạm sai lầm … thương tổn tất cả … xin lỗi …

“Nhưng em không cách nào tiếp nhận anh … nếu như em làm vậy, em biết sau này em nhất định sẽ hối hận … Với lại đi ra ngoài hẹn hò cùng anh cũng không khiến em vui vẻ … Chỉ khiến cho em càng thấy tội nghiệt thêm sâu sắc, cho cả anh và em đều đau khổ, cho nên …”

Cho nên … đàn anh.. ngủ ngon.

Tôi đưa tay lau nước mắt, dùng tay nhấn nút cúp máy.

Vừa mới nói được phân nửa thì tôi đã không cách nào khắc chế tâm tình bản thân, nước mắt càng cứng rắn nén nhịn thì càng dũng mãnh tiến ra như nước biển.

Tôi biết rất rõ cú điện thoại vừa rồi, gọi không chỉ cho Vương Trình Hiên, mà đồng thời cũng đang gọi cho bản thân mình.

Trong điện thoại từng câu từng chữ, nói cho anh nghe, cũng là nói cho mình nghe.

Bình Luận (0)
Comment