Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1338

Với tư cách khí linh, bọn họ không cách nào đối kháng tinh hồn, nhưng mà Lâm Tiêu cùng phân thân Toản Địa Giáp thì khác, hai người rõ ràng không bị tinh hồn khống chế, một khi thực lực đạt được đột phá, chưa hẳn không thể đối kháng tinh hồn.

Rất nhiều lực lượng dũng mãnh tiến vào trong thân thể Lâm Tiêu cùng phân thân Toản Địa Giáp, Lâm Tiêu cảm giác được khắp thân thể của mình đều là lực lượng của hai khí linh bành trướng, thân thể như tùy thời nổ tung, các loại lực lượng này làm cho bọn họ thống khổ.

Dưới lực lượng này, Lâm Tiêu cảm giác thực lực của mình tăng lên như bay.

Tôn Giả trung kỳ!

Tôn Giả hậu kỳ!

Tôn Giả đỉnh phong!

Lực lượng của hai khí linh truyền vào không có dừng lại, vài vạn năm đến nay, bọn họ hấp thu khôn biết bao nhiêu năng lượng, đây chỉ là một phần nhỏ của bọn họ mà thôi.

Ầm ầm!

Lực lượng tiếp tục tăng lên, cơ hồ đồng thời Lâm Tiêu cùng phân thân Toản Địa Giáp cùng nhau đạt tới Thánh cấp.

Đây là thực lực của viễn cổ đại năng.

Thần sắc tinh hồn biến hóa, trong lòng của hắn cảm thấy một tia không ổn, nhắm ngay Lâm Tiêu cùng phân thân Toản Địa Giáp quét một cái.

Nhưng mà không chờ hắn công kích tới, tâm thần Lâm Tiêu khẽ động, bát quái lô biến lớn thu hai người vào trong.

Đương đương đương!

Bên ngoài, mặc cho tinh hồn tiến công cỡ nào, cũng không cách nào phá vỡ bát quái lô tấn công Lâm Tiêu cùng phân thân Toản Địa Giáp bên trong.

Trong bát quái lô, thực lực Lâm Tiêu cùng phân thân Toản Địa Giáp vẫn tăng lên.

Thánh giả trung kỳ!

Thánh giả hậu kỳ!

Thánh giả đỉnh phong!

Mãi cho đến Thánh giả đỉnh phong cả hai mới dừng tăng lên.

Sưu sưu!

Hai đạo lưu quang từ trong bát quái lô lao ra, đúng là Thần Viêm và Hình Tuyệt, nhưng mà không còn thần uy mạnh mẽ lúc trước, bọn họ vô cùng suy yếu.

Bát Quái Lô mở ra, Lâm Tiêu cùng phân thân Toản Địa Giáp bay ra ngoài.

Lâm Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, đại chiến tinh hồn một hồi.

Ầm ầm!

Bản tôn và phân thân Lâm Tiêu đại chiến tinh hồn, khó phân thắng bại.

Tinh hồn cũng không ngờ, thực lực Lâm Tiêu cùng phân thân Toản Địa Giáp đột nhiên tăng lên nhiều như vậy.

- Ha ha, đáng tiếc các ngươi không thể giết ta, bất kể thời đại thái cổ hay viễn cổ, cường giả Thánh Giả đỉnh phong ra tay với ta nhiều vô số kể, đáng tiếc cuối cùng vẫn chết trong tay của ta, chỉ bằng hai người các ngươi cũng muốn giết tinh hồn ta, quả thực là nói chuyện hoang đường viển vông.

Tinh hồn cười dữ tợn.

Rầm rầm rầm...

Phía dưới không ngừng có yêu vương và vương giả nổ tung, linh hồn cùng tánh mạng không ngừng bị tinh hồn hấp thu.

- Chờ ta hấp thu đám người phía dưới xong sẽ sinh ra lột xác, lại trấn áp hai tên các ngươi, đến lúc đó xem các ngươi còn hung hăng càn quấy tới mức nào?

Tinh hồn càn rỡ cười to.

- Tiếp tục như vậy không được ah.

Trong lòng Lâm Tiêu vội vàng, nếu như không giết chết tinh hồn, kế tiếp muội muội, đại ca, Tịnh Thiên Huyên cũng sẽ chết ở đây, mà nếu tinh hồn quay lại Đại lục Thương Khung, tất cả Nhân tộc và Yêu tộc sẽ vẫn lạc.

- Đáng giận, bản tôn, phân thân, hợp hai làm một.

Lâm Tiêu cắn răng, bản tôn cùng phân thân Toản Địa Giáp rõ ràng trở nên mờ đi, hai thân thể nhanh chóng hợp lại với nhau.

Một màn này làm người ta kinh ngạc đến ngây người, ai cũng không dám tin tưởng, Kim Giáp Vương cùng Lâm Tiêu vừa là Yêu tộc, một là Nhân tộc, vậy mà là cùng một người.

Hạch tâm của hai thân thể, linh hồn và lực lượng hai người nhanh chóng dung hợp với nhau, mà thân thể đang không ngừng dung hợp.

Vương giả sinh tử tam trọng đã có thể bất tử bất diệt, huyết nhục diễn sinh, mà cường giả Thánh cấp thân thể đã không còn tồn tại, chỉ dùng phương thức năng lượng tồn tại, bởi vậy Lâm Tiêu thân thể cùng phân thân Toản Địa Giáp hoàn toàn chỉ là năng lượng mà thôi, dễ dàng dung hợp với nhau, mấu chốt nhất chính là hai thân thể có cùng linh hồn.

- Loại lực lượng này là...

Thời điểm hai linh hồn đang dung hợp với nhau, một lực lượng thần bí sinh ra trong cơ thể của hắn, lực lượng này xuyên qua từng bộ vị thân thể, xuyên qua linh hồn của hắn.

Tất cả đều đạt được lột xác.

Một cảm giác lực lượng không cách nào hình dung bao phủ Lâm Tiêu.

Giờ phút này, nội tâm tinh hồn sinh ra cảm giác khủng hoảng, diện mục của hắn dữ tợn, ngưng tụ toàn bộ lực lượng vào một điểm, hóa thành một thanh trường mâu màu đen đâm vào Lâm Tiêu.

- Cẩn thận, Lâm Tiêu.

Giọng Long gia vang lên trong đầu Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu mở to mắt.

XÍU...UU!

Thanh trường mâu xuất hiện trước người Lâm Tiêu.

Phốc!

Y phục Lâm Tiêu vỡ vụn, trước lồng ngực Lâm Tiêu, trường mâu đâm vào chỉ sinh ra một đốm trắng nhỏ mà thôi, ngay cả làn da của Lâm Tiêu cũng không phá nổi.

-Cái gì?

Tinh hồn mở to mắt.

- Làm sao có thể?

Cơ hồ tất cả cường giả đang quan sát cả kinh, kể cả Thần Viêm và Hình Tuyệt đều trợn mắt há hốc mồm.

Trăm vạn năm lịch sử, tuyệt chiêu này của tinh hồn diệt sát không biết bao nhiêu Thánh Giả, không ngờ nó không thể phá vỡ làn da của Lâm Tiêu.

- Không có khả năng, lực lượng của ta hùng bá cổ kim, làm sao không thể đâm rách da của ngươi được, làm sao có thể?

Tinh hồn hét lên, hắn lại ngưng tụ lực lượng toàn thân phóng xuất ra một kích kinh khủng nhất.

Một kích đáng sợ.

Lúc này tinh hồn trực tiếp cầm trong tay công kích Lâm Tiêu.

Một khí lãng tuyên cổ như có như không sinh ra trên thân thể Lâm Tiêu, trực tiếp đánh tinh hồn bay ra ngoài.

- Lực lượng này không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Tiêu nhìn hai tay của mình, cũng cảm thấy khiếp sợ, hắn ngẩng đầu nhìn qua mười hai tầng bảo lâu cách đó không xa, trong lòng có loại cảm giác, cái được gọi là chí cao thánh khí, ngay cả Thánh giả đỉnh phong cũng không thể phá hư vô cùng yếu ớt.

Cả thiên địa trở nên vô cùng yếu ớt, Lâm Tiêu thậm chí cảm giác mình có thể một chưởng đánh nát Cổ địa Man Hoang.

Duy nhất làm cho Lâm Tiêu cảm thấy cứng rắn chính là bát quái lô, mà hôm nay bát quái lô cho Lâm Tiêu cảm giác cũng không hề thập phần thần bí, giống như vũ khí tiện tay mà thôi.

Tinh hồn cách đó không xa, triệt để hoảng sợ, không hề tiến công Lâm Tiêu, xoay người rời đi.

Lắc đầu Lâm Tiêu một chưởng chụp vào tinh hồn, lập tức định trụ tinh hồn trong không trung.

Ý niệm khẽ động, nắp bát quái lô mở ra, vèo một tiếng, hút tinh hồn vào trong.

- Diệt a.

Trong mắt phóng xuất ra hỏa diễm, bát quái lô sáng ngời.

Tinh hồn kêu thảm liên tục, không ngừng đụng chạm vào bát quái lô, muốn đi ra ngoài, nhưng mặc kệ hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

Phốc phốc!

Hơn mười hô hấp sau, tinh hồn hóa thành hư vô.

Đám người Khôi Đấu lão tổ vốn vô cùng thống khổ, tất cả đều khôi phục bình thường.

- Tinh hồn chết rồi!

- Chúng ta thắng!

- Sống sót!

Nhân, yêu hai tộc đưa mắt nhìn nhau, rơi nước mắt đầm đìa.

- Lâm Tiêu, tinh hồn kia...

Thần Viêm cùng Hình Tuyệt không dám tin, kích động nói.

- Đã triệt để chết đi, từ hôm nay trở đi Đại lục Thương Khung, không, tất cả sinh linh trong tinh vực này được tự do.

Lâm Tiêu nhàn nhạt mở miệng, vung tay lên, Thần Viêm và Hình Tuyệt vô cùng uể oải đã khôi phục lại..

Một màn này làm mọi người kinh ngạc đến ngây người.

Tất cả mọi người biết rõ, giờ phút này Lâm Tiêu đã hoàn toàn vượt qua Thánh giả.

Có lẽ, là thần a.

Thần đã dẫn bọn họ đi tới hy vọng, đi về hướng hòa bình, đi về tương lai.

Bọn họ nhìn qua Lâm Tiêu trên cao, thân ảnh của hắn cao vô hạn trong mắt người ta.

Mây đen bao phủ trên phế tích cổ thần dần dần tán đi, một ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, chiếu vào vùng đất mờ mịt này, trên mặt đất góc tường âm u lại xuất hiện đóa hoa tươi nở rộ.

Giờ phút này, trong nội tâm Lâm Tiêu yên lặng.

Từ hôm nay trở đi, hắn đã trùng kiến trật tự của tinh vực này, hắn có xưng hô hoàn toàn mới --

Thần!

HẾT
Bình Luận (0)
Comment