Vô Đạo - Phần 1: Hắc Đế

Chương 5 - 4 : U Thiên Bí Cảnh – Mười Sáu Vị Hoàng Đế

Sau khi tiếng cười vừa dứt thì quả cầu bỗng tách ra làm hai hiện ra một đứa bé ngồi trên một đài sen màu đen.... đứa bé mở to mắt nhìn mười sáu người đứng phía trên miệng hố.Khi trông thấy đứa bé này thì mười sáu người này vô cùng ngạc nhiên. Nhưng điều xảy ra tiếp theo còn làm cho họ ngạc nhiên hơn.

Đứa bé nãy giờ nhìn họ... bỗng chống tay xuống đài sen cố gắng đứng lên .. khi đứng được thẳng lên thì đứa bé bỗng chập chững bước lên phía trước một bước.Tưởng chừng khi đứa bé bước tới sẽ bị ngã khỏi đài sen rớt xuống đất.. nhưng kỳ lạ thay.. khi vừa nhấc chân lên đưa về phí trước thì một đài sen xuất hiện ngay tại vị trí hạ chân của đứa bé.

Thấy bỗng nhiên có đài sen xuất hiện .. lại khiến đứa bé thích thú cười khanh khách.. đứa bé cứ như vậy bước đúng hai mươi ba bước..... mỗi bước đi là lại có một đài sen xuất hiện, mỗi bước hạ xuống thì toàn bộ không gian đều rung động,xung quanh đều tỏa ra sinh cơ bừng bừng. Khi đi tới trước mắt mười sáu người đứa bé lại y như cũ đứng trên đài sen tò mò nhìn bọn họ...

Mười sáu người lúc này thì đều đơ ra .. điều vừa xảy ra khiến họ thật khó mà tin được.Ngay lập tức có người khôi phục lại bình thường dùng linh hồn lực dò xét đứa bé... nhưng ngay khi linh hồn vừa tới cách đứa bé một mét thì bỗng nhiên khuôn mặt người này biến sắc vô cùng khó coi.

Những người còn lại, nhận ra thay đổi của người này thì lên tiếng hỏi: “Chuyện gì xảy ra”. Người nọ chưa để những người còn lại nói hết câu thì đã nhanh quát lên: “ Không được dùng linh hồn dò xét đứa bé này.

Trong số họ một ông lão râu tóc bạc trắng .. nhưng da dẻ lại rất hồng hào.. khuôn mặt lại vô cùng phúc hậu quay qua hỏi.: “ Vì sao vậy?”. Người kia vẫn nhìn chằm đứa bé trả lời : “Vừa rồi khi ta dùng linh hồn định dò xét đứa bé này. Nhưng linh hồn lực vừa đến gần đứa bé một mét.. thì bỗng nhiên có 1 lực cắn nuốt vô cùng cường đại hút lấy linh hồn lực của ta, trong nháy mắt đó.. linh hồn lực của ta liền bị cắn nuốt mất hai phần.

Người trung niên mặc bộ đồ may bằng vải thô màu xám nói: Trần Diễn ngươi thử suy diễn tính thử đứa bé này xem nào.Người vừa được gọi là Trần Diễn không đáp lời mà ngồi xuống nhăm mắt lại.. nhưng sau vài hơi thở thì bỗng người đàn ông này phun ra một ngụm máu tươi.

Hai người bên cạch thấy vậy nhanh chóng đỡ hắn dậy .. một người đặt tay trên đầu hắn .. người còn lại thì áp hai tay lên lưng hắn,giúp hắn ổn định nội thương.Sau khi làm xong..hai người hỏi Trần Diễn. “ Chuyện gì xảy ra vậy”?

Trần Diễn nhìn đứa bé đầy sợ hãi nói: “Quá đáng sợ”. Trần Diễn ngưng một lát rồi nói tiếp: “ Ta chưa kịp suy diễn gì cả.. mới chỉ khởi lên ý niệm suy diễn đứa bé ở trong đầu.. thì ngay lập tức ta bị phản hệ... Nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì.. lúc ta bị phản phệ.. không hiểu sao.. ta thấy một tràng cảnh cũng kinh khủng không kém.. ở đó toàn bộ thiên địa đều bị bao phủ bởi hai màu đen trắng.

Đứa bé lúc này thấy mọi người nhìn mình chằm chằm liền đưa tay dang ra rồi miệng cứ ê...ê...a.. a.. với một người đàn ông trung niên .. có dáng vẻ như một thư sinh ở trước mặt có ý nói: “ Bế, ta muốn được bế “Người đàn ông này sững sờ . Nhất thời không biết phải làm thế nào....

Mấy người xung quanh bất chợt phá lên cười..có người nói:” ô kìa ..Lê Văn.. đương kim bệ hạ của chúng ta cũng có lúc bị người làm lóng ngóng tay chân thế kia ư.. ha...ha..”

Người đàn ông được gọi là Lê Văn được: “ Các ngươi cười cái rắm.. ta nhất thời bị bất ngờ thôi. Nếu là các ngươi đứng ở vị trí này của ta thì tốt hơn ta chắc....”. Nói xong liền đưa hai tay ra ôm đứa bé. Khi vừa nhấc đứa bé lên thì tòa hoa sen dưới chân đứa bé cũng liền biết mất.

Lê Văn có lẽ là thật là chưa từng bế trẻ nhỏ bao giờ.. hắn cứ giữ tư thế hai tay nhấc đứa bé giơ lên cao mà không biết phải làm gì tiếp.. bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua, rồi một vòi nước bỗng xuất hiện rồi phun thẳng vào mặt Lê Văn đi kèm theo nó là tiếng nước rè rè…

Lê Văn lúc này thân thể cứng nhắc mặt thì đen lại ,lập tức mở ra vòng bảo hộ, rồi làm nhiệt độ xung quanh tăng cao làm nước bốc hơi đi. Thấy cảnh này mọi người xung quanh sững sờ một lát, rồi ngay sau đó vài giây liền quay qua ôm bụng cười to..Ngay cả Trần Diễn lúc này bị nội thương cũng nhoẻn miệng cười …nước từ vòi rồng của đứa bé còn lại đều dội lên trên vòng bảo hộ, sau khi hết nước,, đứa bé còn rùng mình một cái.,. rồi lại nhìn Lê Văn cười khúc khích.

Trong nhóm người có một đại hán cao to còn khoa trương hơn ôm bụng cười gập lên dập xuống, cười đến nỗi nước mắt, nước mũi đều chảy ra ,miệng lắp ba lắp bắp nó: “hahaha.. thật .. thật là.. quá thú vị đi mà” “ Lúc này người vẻ ngoài thư sinh của Lê Văn đã bay đâu hết, chỉ còn lại cái bộ dạng tức giận lông tóc dựng ngược lên: “ Dùng cặp mắt như muốn ăn thịt người nhìn đại hán quát lên: “ Hoàng Văn Hùng ngươi dám cười ta , muốn chết có phải không?”

“ Trần Diễn lúc này yếu ớt lên tiếng nói: “Thôi được rồi , mọi người đừng chọc hắn nữa, việc của chúng ta ở đây đã hết, chúng ta cũng nên trở về thôi”. Hoàng Văn Hùng vẫn còn cười hắc hắc gật đầu nói: “ Chúng ta về thôi, về nhà chúng ta lại tiếp tục chọc hắn. Hahahahahaha” rồi bay thẳng về hướng Bắc. Mọi người còn lại cũng nhanh chóng bay theo và tất nhiên đứa bé vẫn do Lê Văn giữ.

Một lúc sau mười sáu người suất hiện tại trước một hòn đảo rộng lớn, đẹp như tiên cảnh. Nhóm người tới đảo cũng không có dừng lại mà bay thẳng đến trung tâm hòn đảo, trên đường bay qua,, cái có thể thấy được đó là cảnh đẹp tú lệ. Không lau sau hiện trước mặt mọi người là một phủ đệ nho nhỏ được thiết kế và và xây dựng vô cùng đẹp đẽ.

Lúc này một người quay sang nói với Lê Văn. Đem đứa bé vào phòng của ngươi đi.Lê Văn mặt có chút khó coi , nhưng cũng không từ chối vì biết nếu từ chối thì sẽ chịu thêm sỉ vả thôi.Lê Văn nhanh chóng bế đứa bé đi về hướng phái phòng của mình. Mọi người cũng nhanh chóng theo chân. Vào phòng Lê Văn đạt ngay đứa nhỏ xuống giường rồ quay lại hỏi mọi người: “ Giờ chúng ta phải làm sao đây.

Hoàng Văn Hùng mặt đầy ý cười nói: “ Làm sao ư, thì tất nhiên là ngươi sẽ nuôi nó rồi.”Lê Văn tiếp lời luôn : “ Ta không ngại cùng ngươi đánh một trận đâu” Rồi một giọng nói giận dữ vang lên.Một người nhìn bề ngoài giống Lê Văn lên tiếng cắt ngang : “ Hai ngươi thôi ngay đi cho ta”. Xong hướng về phía ông lão râu tóc bạc trắng hỏi : “ Lão Hạo ngươi thấy việc này thế nào”.

Ông lão được gọi là Lão Hạo này tên thật là Trần Hoàng Hạo, nhưng mọi người ở đây đều quen gọi ông ta là Lão Hạo. Lão Họa vuốt vuốt râu của mình nói: “ Các ngươi có nhận ra một điểu rất kỳ lạ không”

Xung quanh mọi người nhanh chóng hướng Lão Hạo hỏi diều gì. Lão Hạo chưa bội trả lời mà đi đến ngồi xuống bên giường đưa tay xoa đầu đứa bé và đứa bé cũng chẳng phản đối mà còn tỏ ra thích ý. Thây vậy Lão Hạo mỉm cười hiền hậu rồi hướng mọi người từ tốn nói : “ Để ta phân tích cho mọi người nghe”.

Thứ nhất là về thân phận của đứa nhỏ này, các ngươi thấy nó từ đâu đi ra rồi đó. Nó đi ta từ trong một quả cầu trắng đen,và khi nó xuất thế thì được hắc liên đỡ bước.Khi Nguyễn Minh dùng linh hồn dò xét thì bị cắn nuốt, Trần Diễn suy diễn thiên cơ thì bị phản phệ.

Thứ hai tại sao đứa bé này sớm không sớm muộn không muộn, lại xuất hiện vào ngày hôm nay và đúng lúc thông đạo hai thế giới được liên thông.

Thứ ba khí tức sinh mệnh trên người đứa nhỏ này rất mạnh. Các ngươi chắc không để ý, nhưng ta thì khác, những chỗ chúng ta bế đứa nhỏ này đi qua, hạt gặp hạt nảy mầm, hoa gặp hoa nở,cây chết cây hồi sinh.

Thứ tư nó khi xuất thế là cười mà không phải khóc.

Thứ năm mọi người nên nhớ rằng nơi mà chúng ta đang ở được gọi là gì . U Thiên bí cảnh , nơi này tuy rộng lớn vô biên nhưng lại chỉ có thể chưa mười sáu người . chỉ cần người thứ mười bảy xuất hiện thì lập tức bị mạt sát ngay. Nhưng các ngươi thấy người thứ mười bảy hiện nay vẫn ngồi ngay trước mặt chúng ta đây.

Năm điều trên chứng tỏ một điều, đứa bé này rất không tầm thường, còn có thể nói là đáng sợ phúc họa chẳng ai biết, là phúc thì tốt còn là họa thì khó tránh rồi. Nên ta đề nghị chúng ta sẽ giữ lại đứa nhỏ này nuôi dưỡng nó,, biết đâu nó sẽ trở thành một cường giả trong tương lai. Nói Xong Lão Hạo quay qua cười với đứa nhỏ một cái..

Nghe vậy mọi người trầm tư suy nghĩ . Lê Thư là người đâu tiên lên tiếng: Các ngươi có nhớ tại sao chúng ta lại ở đây không. Nếu nhớ thì việc tiếp nhận thêm một đứa nhỏ chắc sẽ không khó chứ"? nghe vậy mọi người đều gật đầu. Nhưng có người lại lên tiếng : “ Nhưng chúng ta đâu ai biết cách chăm sóc trẻ con đâu”.

Hoàng Văn Hùng giọng khinh khỉnh nói: “ mười sáu tên siêu cường giả , mười sáu tên hoàng đế đứng đầu của một đế quốc mà lại không thể chăm sóc một đứa nhỏ ư”

Vừa dứt lời mọi người đã đồng thanh nói: “ Vậy ngươi nuôi đi”.Ngay lập tức Hoàng Văn Hùng liền ngậm miệng lại.

Lê Thư lại nói tiếp: “ Các ngươi ra ngoài một chút, ta muốn nói chuyện riêng với Lão Hạo một chút, mọi người thay ta chuẩn bị cho đứa nhỏ mấy bộ đồ.”

Mọi người tuy đều là cường giả cùng cấp nhưng ở đây mọi người vẫn rất tôn trọng Lê Thư và Lão Hạo , đều coi hai người như thủ lĩnh ở đây.Nên nghe Lê Thư nói mọi người liền ra ngoài ngay. Đợi mọi người ra ngoài hết, Lê Thư đi đến ngồi xuống một chiếc ghế đối diện Lão Hạo, sắc mặt ngưng Trọng hỏi Lão Hạo: "Đứa nhỏ này chính là người chúng ta phải đợi mười vạn năm nay".

Lão Hạo nhìn Lê Thư thản nhiên trả lời. “ Ta không biết”.

Ngươi nên nhớ đến lời thề trước khi chúng ta đăng cơ lên làm hoàng đế. Đó là thủ hộ , thủ hộ con dân của chúng ta,thủ hộ đế quốc của chúng ta, và quan trọng nhất là thủ hộ nơi này. Ngươi cũng biết rõ ở đây chúng ta phải thủ hộ cái gì và thêm nữa nếu nơi này thất thủ thì đừng nói là Việt quốc của chúng ta , ngay cả Thiên Ngũ đại lục cùng Tiên ca ngân hà này toàn bộ đều sẽ bị yên diệt. Thời điểm thấy đứa nhỏ này ta vừa mừng vừa lo, lo vì rất có thể nó chính là kẻ hủy diệt, mừng vì ngược lại . Nó có thể chính là lẻ khai sáng , người mà chúng ta chờ đợi,,, kẻ giúp chúng ta thực sự thoát được khỏi nơi đây.Nên ta mới đề nghị mọi người giữ lại đứa nhỏ này.

Rồi hai người lại lặng lẳng nhìn đứa nhỏ ngồi trên giờ đang mở to mắt tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.

Nhưng ngay sau đó hai người cả Lão Hạo và Lê Thư liền biến sắc, dị biến phát sinh.

Tác giả: Chương này mình viết không được hay lắm. Các bạn thông cảm Các chương kiểu giới thiệu thông tin và dẫn truyện như thế này mình sẽ viết ngắn các chương mang nội dung chính hay cao trào mình sẽ viết kỹ càng và chi tiết.

Các chi tiết ở chương này sẽ dẫn đến một số cao trào của truyện sau này nên mọi người đọc kỹ sau này sẽ cảm thấy rất dễ hiểu.

Mời các bạn đón đọc chương 5 : Phạm Minh Khánh (1)

Frank Phạm LCP Team Truyecv.com

Bình Luận (0)
Comment