Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 11 - Bạn Bè Của Ta, Đến Lượt Ngươi Dạy Bảo?

Sau đó Hứa Kiệt đưa ra một ý xấu xa.

Vấn đề này khiến khuôn mặt Hứa Kiệt bừng đỏ lên giống như gan heo.

Vương Đằng cười lắc đầu, hắn không tham dự vào, dù sao hắn có nhiều bí mật lắm, chơi trò chơi này rất dễ dàng chơi lộ.

Hai người Hứa Kiệt, Bạch Vi ở bên cạnh dùng sức ồn ào thúc giục, kêu Dư Hạo nhanh chóng đi nói.

Vương Đằng đứng lên, đi vào toilet.

Buổi tối ăn thịt tinh thú có trợ giúp cho trao đổi chất, bài xuất tạp chất trong cơ thể ra.

Vương Đằng đi về phía mấy người Hứa Kiệt.

Mới vừa đi tới bên cạnh lại phát hiện bọn họ vì vài người vây quanh, Hứa Kiệt, Dư Hạo giống như đang tranh cãi với đám người kia.

Đám người kia có dáng vẻ lưu manh, đeo khuyên tai, trên người còn có hình xăm, dáng vẻ “Ông đây rất không dễ chọc”.

Vương Đằng không khỏi nhíu mày.

Lúc này một người trong đó đẩy Hứa Kiệt một cái, hùng hùng hổ hổ nói: “Má nó, con nhóc này làm bẩn quần áo của ta, một câu xin lỗi của ngươi đã định xong việc hả?”

“Ngươi có biết quần áo này bao nhiêu tiền không?”

“Đền là được hả?”

“Mấy tên nhóc mà cũng học người lớn đến quán bar chơi.”

Nói xong mấy người bên cạnh bật cười ha hả, trên mặt lộ ra vẻ đùa cợt.

Mấy người Dư Hạo đâu chịu được cơn tức như vậy.

Mấy người con ông cháu cha bọn họ vốn được nuông chiều từ bé, đi tới đâu đều là đối tượng được người khác nịnh hót lấy lòng.

Nếu như là người có thân phận địa vị cao hơn bọn họ, bị một chút uất ức thì thôi, nhưng mấy tên này rõ ràng chỉ là mấy tên tay sai không biết từ trong ngóc ngách nào chui ra.

Nếu thật sự bị hạng người như vậy bắt nạt, truyền đi sợ rằng đều sẽ thành chê cười ở trong hội con ông cháu cha khác.

Hứa Kiệt bị người đẩy một cái, sắc mặt càng sa sầm xuống.

Nhưng mà đừng thấy hắn bình thường có dáng vẻ tùy tiện, ông trời thứ nhất ta là thứ hai, trên thực tế không phải là hạng người ngốc nghếch gì.

Hiện giờ đối phương rõ ràng nhiều người, còn trong bọn họ lại còn có cả nữ sinh.

Nếu xảy ra xung đột, phía chịu thiệt nhất định là bọn họ.

Lại nói tuy hiện giờ là thời đại võ đạo, có một số người thoạt nhìn có diện mạo xấu xí, nhưng lỡ như là cao thủ thì làm sao đây?

Vậy chẳng phải chết thẳng cẳng sao!

Cho nên hắn âm thầm hít một hơi thật sâu, nỗ lực bình tĩnh nói: “Vài vị, xem như làm bẩn quần áo của các ngươi là lỗi của chúng ta trước, cùng lắm chúng ta đền tiền là được.”

“Các ngươi khí thế bức người như thế, chẳng nhẽ thật sự định ầm ĩ đến không cách nào thu xếp được sao?”

“Người đang ngồi đều nhìn thấy rõ ràng, cho dù tìm cảnh sát đến hòa giải, chúng ta cũng là phía chiếm lý.”

“Má nó, lại còn định tìm cảnh sát đến, uy hiếp ta đúng không?”

Người bị làm bẩn quần áo là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, mũi ưng, dung mạo hung ác nham hiểm, hoàn toàn chính là một lưu manh, cảm thấy Hứa Kiệt đang uy hiếp hắn, lập tức mắng to lên.

“Hứa Kiệt, nói lời vô nghĩa với hắn làm gì, thằng khốn này rõ ràng rảnh rỗi gây chuyện, vốn không phải do Bạch Vi đụng vào hắn, mà là hắn cố ý đi đến khi Bạch Vi đứng dậy, khiến Bạch Vi đụng vào hắn.” Dư Hạo tức giận nói.

“Thằng nhóc, chuyện không có chứng cứ thì đừng nói lung tung.” Thanh niên hung ác nham hiểm cười lạnh nói.

“Có phải có chuyện như vậy không, chính ngươi rõ ràng trong lòng.” Dư Hảo đứng ra chỉ vào hắn nói.

Thanh niên hung ác nham hiểm tỏ vẻ không kiên nhẫn, hừ lạnh nói: “Bớt cmn vô nghĩa đi, kêu con bé này uống vài chén rượu với chúng ta, chuyện này coi như xong, nếu không… Hừ hừ.”

“Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa, có tin ta giết chết ngươi không?” Dư Hạo lập tức bùng nổ.

Những người này thế mà lại định để Bạch Vi bồi rượu, có rắp tâm gì không cần nghĩ cũng biết.

Đây thật sự chọc tức hắn rồi.

Hứa Kiệt nhất thời thầm nghĩ một tiếng “Nguy rồi”!

Đối phương rõ ràng đang đặt bẫy bọn họ, Dư Hạo vừa bùng nổ, sự việc đã biến thành không thể hòa giải được rồi.

“Dư Hạo, đừng nói nữa!” Mới vừa rồi Bạch Vi vẫn luôn luôn kéo Dư Hạo lại, vừa không chú ý đã bị hắn tránh thoát.

Giờ phút này càng cảm giác được rõ ràng bầu không khí căng thẳng.

“Thằng nhãi con, còn định chơi chết ông đây hả, hôm nay ông đây giết chết ngươi trước.”

Thanh niên hung ác nham hiểm nhe răng cười, bước chân tiến lên trước một bước, hai tay giống như vuốt ưng chụp vào cổ Dư Hạo.

Thật tàn nhẫn, vừa ra tay đã là chiêu độc.

“Võ Đồ!”

Có người kinh hãi kêu lên.

Sắc mặt của Dư Hạo cũng đột nhiên thay đổi, thứ nhất không nghĩ tới đối phương nói ra tay là ra tay, thứ hai càng không nghĩ đến đối phương chính là một Võ Đồ.

Dưới gấp gáp, hắn vốn không có dũng khí chống lại chính diện, chỉ có thể né tránh sang bên cạnh.

May mắn gần đây Dư Hạo bị cha hắn túm lấy luyện võ, hiện giờ đã là Võ Đồ sơ cấp, bằng không nếu đổi thành người thường.

Chuyến này đừng nói là trốn, chỉ sợ đã bị khí thế hung ác của đối phương dọa ngốc tại chỗ rồi.

Trong quán bar lập tức rối loạn lên.

Hứa Kiệt vội vàng kéo Bạch Vi tránh né, bọn họ không phải là người luyện võ, lúc này hoàn toàn không giúp được gì.

Thanh niên hung ác nham hiểm thấy Dư Hạo còn có thể né tránh nên hơi kinh ngạc, lại không thèm để ý, thân thể khẽ uốn, một chân quét ngang về phía Dư Hạo.

Dư Hạo vội vàng túm lấy cái ghế bên cạnh, ngăn cản công kích của đối phương.

Rắc!

Cái ghế bằng sắt trực tiếp bị một cước của thanh niên hung ác nham hiểm đá cong.

Dưới tác dụng của lực mạnh, Dư Hạo đã bay ngang ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.

Cái bàn, cái ghế bị nện đến nghiêng lệch lộn xộn.

Chai rượu vỡ loảng xoảng choang choang tan nát dưới đất, cả quán bar lập tức gà bay chó sủa.

Mấy người đàn ông với phụ nữ kêu lên sợ hãi trốn ra xa xa.

Nhưng rất nhiều người không rời đi, ngược lại nhìn xem náo nhiệt từ xa.

“Khụ khụ!” Dư Hạo che ngực ho khan một trận, cảm giác xương sườn giống như bị gãy.

Hắn biết lần này đụng phải ván sắt rồi!

Hắn mới vào Võ Đồ, mà từ lực đạo của đối phương, tuy rằng vẫn trong phạm vi của Võ Đồ sơ cấp, nhưng đã không sai biệt lắm gần đến trung cấp.

Thanh niên hung ác nham hiểm thu chân, chậm rãi đi về phía Dư Hạo.

“Thằng nhãi, mới vừa rồi không phải kiêu ngạo lắm sao? Định chơi chết ta, thực lực của ngươi không đủ đâu.”

Bình Luận (0)
Comment