Nhưng tay Võ Đồ trung cấp mới này lại hoàn toàn có thể chạy ngang cơ với Ngô Lượng, khá là khó lường.
Mà khoan, hình như Ngô Lượng cũng vừa mới trở thành Võ Đồ trung cấp!
Hắn mới lên tầng hai từ hôm qua.
Vậy là, cả hai người này đều là người mới toanh!
Người mới bây giờ đều dữ như vậy sao?
Có còn để cho người cũ bọn họ có đường sống không vậy?
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết queo trên bờ.
Một không khí bi thương đột nhiên bao trùm mấy người Võ Đồ trung cấp.
“Người mới này vẫn kém hơn Ngô Lượng một chút.” Có người bình luận.
“Chưa chắc, tuy hắn vẫn tụt lại phía sau, nhưng vẫn bám sát theo mập mạp, các ngươi không phát hiện ra khoảng cách mà hắn tụt lại chưa bao giờ quá hai mươi mét à.”
“Ờ ha, ngươi không nói thì ta không nhận ra!”
Mấy người kinh ngạc nhìn Vương Đằng chạy ở phía sau, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hắn không có vẻ gì là phải cố hết sức cả.
Quả thật là Vương Đằng không hề dốc toàn lực, hắn chạy sau lưng Ngô Lượng chủ yếu để nhặt thuộc tính.
Mà bản thân cuộc thi này chính là để Ngô Lượng rơi nhiều thuộc tính hơn.
Hắn gần như đã tìm ra cách sử dụng ‘bàn tay vàng’ này.
Muốn để cho những ‘tiểu quái’ này rơi càng nhiều thuộc tính thì phải khiến ‘chúng’ càng thêm gắng sức tập luyện, hoặc là...
Thẳng tay đánh ‘chúng’, đánh càng nặng thì càng có khả năng rơi nhiều!
Phương pháp thứ hai này được lấy cảm hứng từ thanh niên hung dữ tối qua, thế nhưng vẫn còn cần xác minh thêm đã.
Dù sao cũng không thể tùy tiện tìm người để đánh được.
Vì để thoát khỏi Vương Đằng, lần so tài này, Ngô Lượng chạy rất chi là cố gắng, quả nhiên thuộc tính rơi ra rất nhiều, gần như rơi cả quãng đường chạy.
‘Thân pháp cơ sở X2’
‘Tốc độ X5’
‘Tốc độ X6’
‘Thân pháp cơ sở X4’
‘Tốc độ X7’
...
Vương Đằng có cảm giác như mình đang chơi Temple run, đống bong bóng thuộc tính giống như những đồng xu vàng.
Bên tai dường như cũng có âm báo leeng keeng vang lên.
Hắn vừa chạy vừa lụm thuộc tính, thuộc tính của bản thân không ngừng gia tăng, chẳng những không thấy mệt mà còn càng thêm hăng hái là đằng khác.
Đó cũng là lý do mà hắn dám thi thố với mập mạp.
Ta gian lận, nếu bị thua, cũng không thể bỏ qua người này.
Đám đệ tử đứng xem thấy nụ cười trên môi Vương Đằng thì mặt ai cũng trở nên kỳ lạ.
Người này, rõ ràng là đang dắt chó... à không, là đang dắt mập đi dạo!
Chỉ thiếu mỗi cái xích cổ.
Ngô Lượng không hề nhận ra điều bất thường, thấy Vương Đằng vẫn ở đằng sau mình thì ngoái lại cười khoái chí, “Chú em à, đã bảo ngươi không phải đối thủ của ta lại cứ thích ăn hành cơ!”
Vụt ~
Vừa dứt lời, một bóng người đã vụt qua người hắn.
Nụ cười trên mặt mập mạp đứng hình.
Hắn trợn mắt, há mồm, nửa ngày mới phun ra nổi một chữ.
“Đệt!”
Ngô Lượng đầy vẻ chán nản.
“Ngươi thâm hiểm quá đấy? Thì ra trước giờ vẫn giấu thực lực, đến cuối cùng với bộc phát, hại ta vui vẻ không công cả đoạn đường!”
Vương Đằng cười ha hả, “Là ai tự tin như thế ngay từ đầu cơ?”
“Hơn nữa ta cũng giữ mặt mũi cho ngươi còn gì, để ngươi dẫn đầu mãi đến cuối mới vượt lên.”
“Haiz ~ có điên mới tin ngươi, ngươi đúng là lão già đểu cáng!” Ngô Lượng cười lạnh nói.
Tại sao ta lại thành lão già đểu cáng??
“Được rồi được rồi, dám thua không dám nhận, cứ nói một câu, ta không bắt ngươi thực hiện giao ước nữa.” Vương Đằng nói không lên lời.
“Ai không dám nhận cơ, không phải chỉ hát bài Chinh phục thôi sao? Có gì mà không dám!” Ngô Lượng gân cổ cãi.
“Vậy ngươi hát đi! Ta đợi đến héo hon cả người rồi.” Vương Đằng liếc nhìn hắn.
Nhất thời, cả khuôn mặt béo ú của Ngô Lượng biến đổi không ngừng hệt như ăn phải con ruồi vậy.
Nửa không muốn mất mặt nên không hát được, nửa lại không muốn người ta nói mình là hạng dám chơi không dám chịu.
Cả khuôn mặt đều quắn quéo thành hai chữ —— rối rắm!
Nhưng cuối cùng hắn vẫn cam chịu số phận, cả người như xì hết hơi, hát với giọng bé đến nỗi không nghe nổi, “Và thế là ta bị ngươi chinh phục...”
“Không nghe rõ gì cả!” Vương Đằng giơ tay chống ra sau tai làm bộ không nghe thấy gì.
Ngô Lượng tức chết đi được, hít một hơi thật sâu, gào lên:
“Và thế là ta bị ngươi chinh phục...”
“Ha ha ha!”
Người xung quanh đều không khỏi bật cười ồ, mập mạp này hát như vịt đực vậy!
Cơ mà cũng thật đáng thương!
Đứng trước mặt nhiều người như vậy hát bài chinh phục, quả là vết nhơ để đời.
Vương Đằng kia cũng rõ nham hiểm, lại chỉnh người ta như thế.
Vương Đằng nén cười, xua tay nói, “Được rồi được rồi, đừng hát nữa, giọng ngươi sẽ làm trẻ con khóc thét đấy!”
“...” Ngô Lượng: “Không đấy, ta còn muốn hát mười bài nữa cơ!”
“...” Lần này đến phiên Vương Đằng câm nín.
Tay mập mạp này cũng bỉ ổi cơ!
“Bị ngươi chinh phục...” Thấy vẻ mặt ngán ngẩm của Vương Đằng, Ngô Lượng càng thêm hăng hái.
“Cút!”
Vương Đằng vội vã bỏ chạy, mẹ ôi, âm thanh này quá độc hại!
Tuy đùa tay mập này khá là vui, nhưng thật lòng thì hắn có chút bỉ ổi.
Mà cố quá lại quá cố, vui mấy cũng từ từ chơi sau.
Theo tuổi thì hắn ngang ngang mình, giờ cũng đã là Võ Đồ trung cấp, chứng tỏ thiên phú cũng không tệ.
Có khi sau này còn có thể trở võ giả cũng nên.
Một con dê béo đầy tiềm năng như thế có thể dùng làm đối tượng cạo lông lâu dài!
Đệ tử đứng xem cũng sợ hãi chạy đi, họ đứng xa bàn tán trong chốc lát, vừa cảm thấy kinh ngạc vừa khơi dậy lòng hiếu thắng, lao vào nỗ lực tập luyện hơn.
Và thế là sân tập luyện tầng hai lại rơi không ít bong bóng thuộc tính.
Vương Đằng đi tới, nhặt từng cái một, cũng chào hỏi từng người một.
‘Tốc độ X6’
‘Sức mạnh X7’
‘Quyền pháp cơ sở X3’
‘Sức mạnh X5’
‘Đao pháp cơ sở X6’
...
Một đợt thuộc tính lại tăng lên, hắn dừng chân trước một đệ tử đang tập quyền để quan sát trong chốc lát.
Đợi đối phương luyện tập xong và dừng lại nghỉ ngơi.
Vương Đằng tiến lên nói, “Vị sư huynh này, chúng ta đấu tay đôi không?”
Đối phương trông lớn tuổi hơn Vương Đằng, khoảng ngoài hai mươi tuổi.
Khi nghe thấy Vương Đằng nói thì hắn sửng sốt một chút, nói: “Ngươi là Vương Đằng đúng không, ta là Trương Thiếu Dương.”
“Vừa xem trận tỷ thí của ngươi và Ngô Lượng, ta cũng có chút hứng thú với ngươi đấy, nếu ngươi đã có lời thì học hỏi nhau chút nhỉ.”
“Trương sư huynh, mời!”
Hai người đứng ở chỗ trống, cách nhau một khoảng, Vương Đằng làm một động tác mời.