Nhưng đáng tiếc là hôm nay không nhặt được thuộc tính kỹ năng chiến đấu khác, gần như đại đa số mọi người đều lựa chọn mấy môn kỹ năng chiến đấu làm hạng mục tu luyện chủ yếu.
Vương Đằng ra khỏi toà nhà huấn luyện đi đến căn tin võ quán.
Hắn biết võ quán Cực Tinh có căn tin từ miệng của mấy học viên Trương Thiếu Dương.
Hơn nữa chỉ cần có tiền thì cái gì cũng có thể ăn được.
Dù là nguyên liệu nấu ăn như tinh thú cũng có.
Những nguyên liệu nấu ăn tinh thú đều do võ giả của võ quán săn giết, sau đó bán cho võ quán, rồi đổi thành tích phân hoặc tiền mặt.
Vì vậy nguyên liệu nấu ăn là tinh thú của võ quán còn phong phú hơn so với bên ngoài.
Rất nhiều tinh thú hiếm có ở bên ngoài muốn bán cũng chẳng có mà bán.
Hơn nữa căn tin của võ quán còn chuyên mời linh trù đại sư chế biến nguyên liệu tinh thú.
Linh trù là một nghề nghiệp phụ sinh ra dựa vào nghề võ giả.
Mỗi linh trù đại sư đều phải có nguyên lực, muốn tu luyện nguyên lực ất phải là võ giả.
Võ giả làm đầu bếp, ngươi có dám nghĩ không?
Nhưng mà linh trù đại sư chế biến đồ ăn không phải là đồ ăn bình thường, mà là linh thực có lợi cho việc tu luyện của võ giả.
Các phương pháp nấu ăn cùng các loại món ăn đều đến từ đại lục Tinh Võ.
Thậm chí cái nghề linh trù đại sư này vốn được truyền ra từ đại lục Tinh Võ.
Thu nhập của linh trù đại sư cũng rất cao, lại còn an toàn, rất nhiều võ giả vì để ăn được linh thực mà rất cung kính bợ đỡ linh trù đại sư, vì thế thực ra linh trù đại sư có địa vị rất cao.
Trên đường Vương Đằng và Trương Thiếu Dương đi đến căn tin võ quán, tò mò hỏi: “Nói thế nghĩa là căn tin võ quán còn cung cấp linh thực?”
Trương Thiếu Dương giải thích: “Đúng vậy, võ quán Cực Tinh của chúng ta là một trong ba võ quán đứng đầu Hoa Hạ mà, tất nhiên mời được linh trù đại sư rồi. Hiện nay món ăn truyền từ dị giới trải qua nghiên cứu thử nghiệm của đầu bếp Trái Đất, thậm chí sửa cũ thành mới đã dần dần hình thành nên cả một hệ thống món ăn linh thực. Những món ăn linh thực đến từ dị giới chỉ có ở tầng ba căn tin, trong đấy thông thường ra vào đều là võ giả, học viên phổ thông không tiêu phí nổi.”
Vương Đằng gật đầu, lại kinh ngạc thốt lên: “Ồ? Còn có thể gặp được võ giả!”
“Có thể nhìn thấy, nhưng mà thông thường số lượng sẽ không nhiều lắm, bình thường đa số võ giả đều đi thám hiểm đại lục Võ Tinh, hoặc là chấp hành một số nhiệm vụ của võ quán đăng lên, thời gian thực sự ở võ quán không nhiều.” Trương Thiếu Dương đáp.
Vương Đằng gật đầu, lại hỏi: “Linh thực đều rất đắt hả?”
“Đâu chỉ đắt, món ăn bình thường đều có giá hơn chục nghìn, độ khó cao, nguyên liệu nấu ăn hiếm, lên đến mấy trăm nghìn, mấy triệu nhân dân tệ ấy chứ, quả thực chính là siêu siêu đắt đó.” Trương Thiếu Dương đáp.
Ui da, bếp trưởng Michelin cũng không có vip như thế đâu ha?
Vương Đằng có chút líu lưỡi.
Hơn nữa, ăn một bữa mà tốn tận mấy trăm nghìn, mấy triệu nhân dân tệ, võ giả đều giàu như thế sao?
Hắn tất nhiên không đi lên tầng ba căn tin, chỉ ăn cơm ở tầng một với mấy người Trương Thiếu Dương.
Một bữa cơm mấy trăm nghìn, Vương Đằng còn chưa xa xỉ đến mức đấy.
Muốn ăn thì cũng chờ sau này lúc bản thân trở thành võ giả, kiếm một trăm triệu dễ như bỡn thì hẵng đi ăn, đến lúc đấy cũng có thể để cha mẹ thưởng thức cái gọi là linh thực.
Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một tiếng.
Sau đó buổi chiều tiếp tục huấn luyện.
Vương Đằng cầm đại đao háo hức đi khắp nơi luận bàn cùng mọi người, chủ yếu tìm mấy học viên tu luyện đao pháp cơ sở.
Trong mấy môn kỹ năng chiến đấu, chỉ có đao pháp vẫn là tiểu thành.
Làm người phải công bằng, không thể bên nặng bên nhẹ, cho nên hắn quyết định trước tiên tu luyện đao pháp cơ sở lên đến đại thành.
Buổi chiều, mấy tiếng trôi qua trong chớp mắt, các mục thuộc tính của Vương Đằng sớm đã đột phá ngưỡng cửa Võ Đồ cao cấp.
Nói cách khác, cuối cùng hắn đã trở thành Võ Đồ cao cấp.
Trong Võ Đồ, dù là đám người ưu tú kia thì cũng chỉ như con kiến khá khỏe mà thôi.
Mà đao pháp cơ sở của hắn cũng thăng lên đại thành rồi.
Chỉ là, thân pháp, quyền pháp, kiếm pháp không cẩn thận thăng lên viên mãn, lại lần nữa cho đao pháp cơ sở hửi khói.
Công bằng ở đâu?
“‘Tủi thân’ JPG!” Đao pháp cơ sở.
“Mà hình như thăng cấp hơi nhanh rồi!” Vương Đằng trong lòng bất đắc dĩ nghĩ.
Đời người đúng là tịch mịch như tuyết mà!
Vương Đằng quyết định tiếp tục ở lại tầng hai mấy ngày, dù sao vẫn là một dạng thăng cấp.
Có lẽ thuộc tính ở tầng ba sẽ nhiều hơn nhưng không kém mấy ngày này.
Buổi tối, Vương Đằng trở về nhà, cùng ăn cơm với cha mẹ, rồi mới lại ra ngoài tới võ quán Cực Tinh nhặt thuộc tính.
Mãi tới mười một giờ hắn mới quay về nhà.
Tắm táp, nằm lên giường, lặng lẽ mở giao diện thuộc tính ra xem.
‘Ngộ tính’ : 43
‘Thể chất’ : 84
‘Sức mạnh’ : 964
‘Tốc độ’ : 533
‘Kỹ năng chiến đấu’ : Quyền pháp cơ sở (viên mãn), thân pháp cơ sở (viên mãn), kiếm pháp cơ sở (viên mãn), đao pháp cơ sở (đại thành)
Được lắm, dựa theo giá trị thuộc tính này, cho dù là ở trong Võ Đồ cao cấp, cũng thuộc cấp bậc thượng đẳng.
Chỉ cần không đụng phải võ giả thực sự, tốt xấu gì cũng coi như có chút sức tự vệ.
Hắn nằm trên giường ngẫm nghĩ, không lâu sau thì chầm chậm ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Vương Đằng theo thói quen dậy thật sớm, hôm nay là thứ hai, phải đến trường đi học rồi.
Hắn chút nữa thì quên mất bản thân vẫn là một học sinh cấp ba.
Hắn mới sống lại, vẫn còn tư duy của người trưởng thành, lại đúng lúc rơi vào cuối tuần, sau đó chạy đi luyện võ, hoàn toàn không giống việc mà học sinh cấp ba sẽ làm.
Sáng sớm, cả nhà quây quần ăn bữa sáng.
Vương Thịnh Quốc húp hớp cháo rồi nói: “Mặc dù ngươi hiện đang luyện võ nhưng các môn văn hoá cũng không thể lơ là, bây giờ đại học đều có chuyên ngành Võ đạo, chỉ cần đạt đến Võ Đồ cao cấp trước kỳ thi tốt nghiệp là có thể ghi danh.”
Nếu có thể thi đậu trường quân đội cũng là một lựa chọn tốt, sau này ra ít nhất cũng là quân hàm cấp giáo.