Võ Đạo Tông Sư

Chương 34

Lâu Thành định nghỉ ngơi tại một một quán nhỏ được cải tạo lại từ một nhà khách chính quy. Quán kinh doanh theo kiểu nhà khách thanh niên, tính tiền theo giường mà không cần trả tiền nguyên căn phòng. Loại dịch vụ kiểu này khá tiện nghi, rất thích hợp với một sinh viên như cậu.

Đương nhiên, quán trọ này tốt hơn nhà khách thanh niên rất nhiều. Theo một bài đánh giá trên mạng, nơi này khá yên tĩnh, nề nếp và không phức tạp như những nơi khác.

Sau khi mất mười phút đồng hồ đi từ ga đến quán trọ, Lâu Thành dùng thẻ căn cước để đăng ký phòng. Sau đó phục vụ dẫn cậu lên phòng. Phòng này là một phòng hai giường, giữa hai giường có một tấm màn ngăn cách hai bên. Phía bên kia đã có người ở. Người đó ngủ rất sâu, ngáy rất to, ngay cả khi cậu mở cửa bước vào phòng mà người đó cũng không bị đánh thức.

Lâu Thành nhíu mày, nhưng nghĩ đây chỉ là một quán trọ nhỏ giá vài chục đồng một đêm thì hai hàng lông mày cậu lại giãn ra. Tiền nào của nấy, cậu không thể đòi hỏi quá cao được.

Sau khi phục vụ ra khỏi phòng, cậu đem ba lô và những vật đáng giá khóa vào ngăn tủ giường cậu. Sau đó cậu nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh, đánh răng, rửa mặt và đi vệ sinh. Làm xong mọi thứ, cậu cởi áo khoác và quần jean ra rồi nằm lên giường.

Giường không mềm mại lắm, nhưng dù sao vẫn khá hơn ghế tàu lửa. Từ từ nằm xuống, tâm tình Lâu Thành chậm rãi bay đến một nơi xa.

Thành phố xa lạ. Chỗ ở xa lạ. Chiếc giường xa lạ. Mọi thứ đều lạ lẫm, không hề giống với những thứ mà cậu quen thuộc.

Tiếng ngáy lên xuống. Tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng có vài tiếng động cơ chạy gần đấy. Lâu Thành nằm co người lại. Cậu cảm thấy bản thân mình đang cô độc trên thế gian này. Vạn vật đều chìm vào giấc ngủ say, chỉ có mỗi mình cậu còn thức để cảm nhận từng chút một của sự mới mẻ, lạ lẫm và yên tĩnh của màn đêm.

Thôi không nghĩ vu vơ, cậu tự nói với mình rằng phải mau ngủ, ngày mai còn phải thi đấu, cậu nhất định phải giữ trạng thái tinh thần tốt nhất.

Cậu gửi tin cho Nghiêm Triết Kha, báo rằng cậu đã đến nơi an toàn. Sau đó cậu sạc pin điện thoại và đặt nó dưới gối, phòng hờ người khác lấy mất. Để chống lại tiếng ngáy của người phía bên kia phòng, cậu tiến vào trạng thái “tĩnh”. Tinh vân rực rỡ lại chậm rãi xoay chuyển bên trong của cậu.

Bất giác cậu chìm sâu vào giấc mộng. Nhưng đến năm giờ rưỡi, đồng hồ sinh học của cậu lại hoạt động, cậu sực tỉnh. Không nằm ỳ trên giường thêm một giây phút nào, cậu nhanh nhẹn bật người dậy, mặc thêm áo khoác.

Sau khi đánh răng, rửa mặt bằng nước lạnh và chải tóc xong, tinh thần cậu rất phấn chấn và tỉnh táo. Cậu mở ngăn tủ, lấy đồ ra. Cậu lấy từ ba lô ra bộ võ phục của câu lạc bộ Long Hổ và mặc vào. Sau đó, cậu xách ba lô lên và nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên tiếp tân, cậu thong thả làm thủ tục và đi ra cửa chính.

Cậu lấy điện thoại và mở bản đồ ra. Sau khi tìm được đường đi từ nơi đang đứng đến nơi thi đấu, Lâu Thành lẩm bẩm:

“Tầm mười hai ki-lô-mét, cũng không xa lắm. Hay là mình chạy bộ qua đó nhỉ? Xem như luyện công sáng sớm và làm nóng người trước khi thi đấu.”

Tầm mười hai ki-lô-mét? Không xa lắm? Người lao công đứng bên cạnh nghe vậy thì ngẩn người, mờ mịt nhìn về phía Lâu Thành. Người đó còn nghi ngờ bản thân nghe nhầm.

Cho dù đi taxi thì khoảng cách như vậy cũng đâu thể nào tính là gần được?

Lâu Thành chạy bộ để hoạt động gân cốt. Cậu đeo ba lô trên lưng, đón cơn gió lạnh đang ùa vào người. Cậu xông vào màn đêm mỏng manh, đón lấy những tia nắng ban mai đẹp đẽ đang hiện dần ra. Mặt trời dần dần mọc lên từ hướng đông. Xe chạy trên đường càng lúc càng nhiều.

Chưa đến bảy giờ, Lâu Thành đã tới nơi thi đấu – võ quán của thành phố Viêm Thành. Sau đó cậu đứng gần đấy tập Tĩnh Trang, luyện đấu pháp. Sau khi làm nóng người xong, cậu tìm một quán bán đồ ăn sáng. Cậu ăn một hơi năm cái bánh bao nhân thịt thật to rồi thỏa mãn uống một chén sữa đậu nành.

Lúc này, chuông báo tin nhắn vang lên, Nghiêm Triết Kha nhắn tin đến: “Cam lười biếng, dậy mau lên! Coi chừng trễ giờ thi đấu đó!”

Nhận được tin nhắn của một người quen thuộc ở một nơi xa lạ, Lâu Thành bất giác nở một nụ cười thật tươi: “Anh đẹp trai đã dậy từ lâu rồi! Giờ đang đứng ở gần nơi thi đấu này.”

“Vì tranh tài mà cậu bất chấp thật, tối hôm qua còn ngủ trễ như thế.” Nghiêm Triết Kha gửi icon sờ đầu: “Tinh thần vẫn tốt chứ? Nếu chiều cậu mới đấu thì tìm nơi nào đó nghỉ ngơi một chút đi đã.”

“Khá căng thẳng nhưng cũng khá phấn khích. Tinh thần rất tốt luôn.” Lâu Thành miêu tả chi tiết trạng thái của mình rồi gửi icon cười ngây ngô.

Nghiêm Triết Kha không hề nhắc lại chuyện muốn Lâu Thành thể hiện cho tốt. Hai người cứ trò chuyện như thế cho đến khi cô đến sân bay, bước lên máy bay và bật chế độ máy bay trên điện thoại.

Lâu Thành cất điện thoại, đeo ba lô lên và đi đến quầy lễ tân. Sau khi xếp hàng vài phút thì tới lượt mình, cậu đưa thư mời cho cô tiếp tân.

Cô gái thanh tú mang chiếc kính có gọng vàng nhìn xuống bên dưới thư, nhập số thứ tự vào máy tính và đối chiếu.

“Xin anh cho tôi xem thẻ căn cước một chút.” Cô ta tò mò nhìn Lâu Thành.

Một sinh viên không có cấp võ đạo nào như cậu ta sao có thể nhận được thư mời?

Lâu Thành lấy thẻ căn cước ra đưa cho tiếp tân. Tiếp tân cẩn thận xem qua một lượt rồi đưa trả lại kèm theo một tấm thẻ hình tròn màu đen, lớn chừng nửa bàn tay, phía trên có in hoa văn phượng hoàng và đánh số “656”.

“Đây là số thứ tự và thẻ ra sân của anh. Sau khi vào bên trong, anh vui lòng nhìn lên các màn hình lớn để xem lịch thi đấu, tìm đối thủ, lôi đài và thời gian thi đấu của mình rồi ngồi chờ. Nếu anh muốn tìm hiểu thông tin về đối thủ, vui lòng đến quầy dịch vụ.” Cô tiếp tân nghiêm túc và có trách nhiệm nói sơ một lần cho Lâu Thành.

“Làm phiền cô rồi.” Lâu Thành cười cảm ơn: “À, ngại quá, tôi muốn hỏi một chuyện. Ở đây có nơi nào có thể gửi đồ hay không?”

“Vâng, có ạ. Mời anh đến quầy dịch vụ.” Cô tiếp tân nở một nụ cười máy móc.

Võ quán của thành phố Viêm Lăng lớn hơn so với tưởng tượng của Lâu Thành rất nhiều. Khán đài có sức chứa ít nhất là hai, ba vạn người. Ngoài lôi đài lớn giữa sân tập ra, xung quanh sân tập dùng những sợi dây màu trắng ngăn ra thành chín lôi đài thô sơ. Trong các vòng loại, lúc vẫn còn rất nhiều tuyển thủ, mười lôi đài này sẽ đồng loạt diễn ra các trận đấu. Những trận nào được quan tâm nhất sẽ được diễn ra ở lôi đài trung tâm.

Đến vòng tổ đấu, các lôi đài nhỏ sẽ bị phá bỏ. Các trận đấu được diễn ra ở lôi đài trung tâm.

Trong võ quán có rất nhiều màn hình lớn để những khán giả ở xa có thể xem được hoặc để chiếu lại những pha thi đấu đặc sắc. Lúc này trên màn hình đang hiện ra lịch thi đấu. Lâu Thành bước đến trước một màn hình, dựa vào dãy số tìm tên của mình.

Hình trên màn hình thay đổi vài lần, Lâu Thành mới tìm thấy tên mình.

“Lôi đài số bảy, trận thi đấu thứ năm, số 656: Lâu Thành, mười tám tuổi, không có cấp võ đạo đấu với số 237: Lưu Ứng Long, hai mươi hai tuổi, cấp bốn nghiệp dư.”

Ôi mẹ ơi, chưa gì mà đã đụng phải cao thủ cấp bốn nghiệp dư… Lâu Thành cảm thấy rất tủi thân. Mặc dù so với việc gặp phải cấp chín hoặc cấp tám chuyên nghiệp thì vẫn còn tốt chán, nhưng với cậu mà nói, đây chẳng khác nào việc rút phải xăm hạ hạ cả. Nếu đấu với cấp bảy, tám nghiệp dư thì may ra cậu mới có lòng tin.

Chẳng lẽ đi một vòng ở Viêm Lăng rồi quay về nhà trong ngày luôn sao?

Thôi được rồi, xem như là tăng thêm kinh nghiệm thực chiến vậy.

Trước một màn hình khác, có vài người đàn ông cũng đang xem lịch thi đấu.

“Mười tám tuổi, không có cấp võ đạo. Đại sư huynh, anh may thật đó.” Một người có ria mép, mặt áo lông sẫm màu nói với người dẫn đầu.

Người dẫn đầu là một thanh niên có dáng vẻ bình thường, lông mày rậm và mọc lộn xộn, trên trán có vài vết sẹo thủy đậu. Điều làm mọi người chú ý nhất ở anh ta chính là cánh tay. Cánh tay ấy dài hơn tay người bình thường rất nhiều, gần như dài tới đầu gối.

Đối với tiếng reo hò của các sư đệ và sư muội, Lưu Ứng Long bình tĩnh lắc đầu: “Tạm thời chưa mừng vội.”

“Vì sao ạ? Đại sư huynh, đây chẳng phải là một đối thủ có lợi cho chúng ta sao? Mười tám tuổi, không có cấp.” Một cô gái mặc võ phục nói.

Lưu Ứng Long hít sâu một hơi: “Còn có một loại người mười tám tuổi nhưng không có cấp võ đạo. Chính là đệ tử đích truyền của các môn phái lớn. Bọn họ khinh thường tham gia thi đấu định cấp nghiệp dư. Bọn họ đợi đến lúc xuất sư, thi một lần định luôn cấp chuyên nghiệp.”

“Cũng phải.” Người có ria mép khá lo lắng nói: “Đại sư huynh, hay là chúng ta đi tìm thêm thông tin về đối phương đi.”

Mười lôi đài cùng đồng thời diễn ra trận đấu, khán giả không thể cùng lúc xem hết mười trận được. Nên bọn họ sẽ chọn ra những trận bọn họ muốn xem dựa trên lịch thi đấu. Căn cứ vào tình huống giao đấu của song phương mà xem xét xem bản thân có cảm thấy hứng thú hay không, thời gian có thích hợp hay không. Sau khi đã có mục tiêu đại khái, bọn họ sẽ đến quầy dịch vụ yêu cầu thông tin chi tiết của các tuyển thủ để đưa ra thẩm định và tuyển chọn cuối cùng. Nếu vẫn còn băn khoăn, quầy dịch vụ sẽ đề cử một số trận đấu và võ giả cho người xem chọn.

Lâu Thành đeo ba lô xếp hàng trước quầy dịch vụ. Trong lúc chờ đợi, cậu lấy điện thoại ra, vào diễn đàn để xem tình hình rút thăm bên “Đường đến lôi đài” và “Một quyền vô địch” như thế nào.

Trên diễn đàn câu lạc bộ Long Hổ, một bài đăng đang phát sóng trực tiếp tình hình của cuộc thi đấu lôi đài tiểu Võ Thánh tranh cúp Phượng Hoàng. “Đường đến lôi đài” dùng icon buồn cười, nhắn: “Số tôi còn may, đấu với một tên cấp bảy nghiệp dư. Xem ra lần thi đấu lôi đài này, nữ thần may mắn đã mỉm cười với tôi. Tiểu Quyền cũng may mắn không kém, đấu với cấp năm nghiệp dư. Trình độ của người này so với cậu ta chênh lệch khá lớn.”

“Vậy các cậu phải làm cho diễn đàn chúng ta nở mày nở mặt đấy, biết chưa hả? Nếu không lọt vào được vòng tổ đấu, thì xách “cậu em nhỏ” ở dưới hông cậu đến gặp tôi!” “Tôi luôn luôn đẹp trai và thuần khiết” bình luận ở dưới.

Các tài khoản nữ như “Cỏ cây thế gian đều tươi đẹp” cũng nhao nhao ủng hộ, cũng yêu cầu “Đường đến lôi đài” và “Một quyền vô địch” phải quay hình bản thân.

“Chờ bọn tôi thắng rồi quay cho mà xem.” “Đường đến lôi đài” cười đắc chí nói.

Lâu Thành nhe răng. Cậu thấy hơi hâm mộ sự may mắn của bọn họ rồi.

Tới quầy dịch vụ, cậu tìm thông tin của đối thủ và bản thân, gửi đồ đạc rồi vừa xem thông tin vừa đi đến lôi đài số bảy.

“Lưu Ứng Long, nam, hai mươi hai tuổi, đại đệ tử của võ quán Bạch Viên thành phố Viêm Lăng, hai mươi tuổi bắt đầu tập võ. Hiện tại là cấp bốn nghiệp dư, sở trường là Thông Tý Quyền…” Lâu Thành càng xem càng thiếu tự tin.

Ở một nơi khác, Lưu Ứng Long cũng lấy được thông tin. Anh ta nhìn thoáng qua một chút rồi cười ha ha: “May quá, không gặp phải thể loại quái vật kia. Đối thủ chỉ là một tay mơ đến tham gia để tăng thêm kinh nghiệm thực chiến, có lẽ là đang chuẩn bị để năm sau tham gia thi đấu định cấp.”

Người có ria mép, mặc áo lông màu sẫm thò đầu nhìn lướt qua: “Sinh viên đại học Tùng Thành? Đi xa như vậy để thi đấu à?”

“Có lẽ nhà cậu ta ở gần nơi này.” Lưu Ứng Long không để ý trả lời: “Đối thủ của các cậu tương đối mạnh, phải giữ vững tinh thần, thi đấu cẩn thận một chút.”



Lúc Lâu Thành tìm được lôi đài số bảy, trận đấu đã sắp bắt đầu. Hai tuyển thủ đấu trận đầu đã lên lôi đài. Khán giả không đông lắm, miễn cưỡng xem như có kha khá người xem. Ánh mắt bọn họ đều hướng về phía lôi đài trung tâm.

“Xem thi đấu ở khoảng cách gần như vậy, có thể sẽ có một chút thu hoạch gì đó thì sao…” Cậu tự an ủi bản thân.

Đúng chín giờ, tiếng chuông vang lên, cuộc thi đấu lôi đài tiểu Võ Thánh tranh cúp Phượng Hoàng chính thức bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment