P/s: Cảm tạ Tài thần “HoangC5a” cùng Nguyệt thần “[email protected]” đã ủng hộ truyện nhé.
Chủ quán tên Đào Văn Kiên, người này thấy hai vị khách mới ra khỏi quán đã liền quay trở lại liền đi ra hỏi:
“Ủa, cô cậu quên gì à?”
“Dạ, đồ ăn ngon quá, bọn cháu đi không nổi, lại bị kéo vào ạ?”, Vân hóm hỉnh đáp lời.
“Ha ha, tôi lại đang nghĩ cô cậu quay lại đòi tiền thừa đây?”, ông chủ cũng không kém phần hài hước.
“Ui, chú vậy là nhầm to rồi. Cháu con gái thì không nói nhưng ông chủ lớn đây sao lại có thể là người keo kiệt được chứ?”
Lâm thấy Vân nhắc tới mình thì liền đưa tay kéo chiếc ghế bàn ăn bên cạnh ra rồi hướng Đào Văn Kiên lên tiếng:
“Chú chủ quán, thực ra bọn cháu trở lại là có chuyện muốn trao đổi, chú có thể lắng nghe một lát không?”
“Ồ, được thôi!”, Đào Văn Kiêm nghe xong rất thoải mái ngồi xuống.
Lâm cùng Vân thấy vậy cũng liền đi tới vị trí đối diện với ông chủ. Ổn định chỗ ngồi xong, Lâm mỉm cười chậm rãi nói:
“Vừa rồi nói chuyện rõ lâu mà cháu quên chưa giới thiệu. Cháu tên Lâm, quê ở Đông Khánh còn cô này tên Vân, người thành phố nay về huyện mình công tác”
“Uhm... nghe giọng nói với nhìn vẻ ngoài của cô cậu tôi cũng đoán ra được phần nào rồi. Tôi tên Kiên, dân ở đây gọi vui là “Kiên thùng cơm” thay vì “hàng cơm”. Béo quá mà”
“Ha ha, chú Kiên, chú vui tính quá”, Vân che miệng cười.
“Được rồi, giờ thì cô cậu muốn nói chuyện gì, tôi đang nghe đây”
“Vâng, thế này chú Kiên ạ. Cháu và Vân đây đều là người làm ăn, vốn là có ý định đầu tư một nhà hàng trên tỉnh nhưng vẫn chưa tìm được đầu bếp ưng ý. Hôm nay tình cờ thưởng thức được tài nghệ của chú, bọn cháu rất ấn tượng nên muốn mời chú tham gia vào kế hoạch này. Chú thấy thế nào ạ?”
Nghe xong lời này, trong lòng Đào Văn Kiên liền là khẽ động.
Từ trước đến nay, một thân tay nghề ông ta rèn luyện được đều không có nơi dùng tới, thực sự rất là ngứa ngáy trong người. Tuy rằng những món thịt rừng không phải được liệt vào bảng cao lương mĩ vị thế nhưng thật là làm ra được chỉ sợ không thiếu người mua.
Đào Văn Kiên khá vững tin rằng tìm khắp miền xuôi, miền ngược cũng chỉ có một mình ông ta làm ra được cái hương vị này, đây không phải đơn giản bởi vì tay nghề thiện nghệ mà còn có một thứ người khác không biết, đó chính là gia vị.
Đào Văn Kiên lăn lộn núi rừng hơn chục năm, tiếp xúc vô số người vùng thượng nên biết nhiều công thức pha trộn gia vị từ hương liệu rừng. Trong số này, có phối phương do một già làng người Tày sống trên dãy Hoàng Liên Sơn chỉ điểm là cực kỳ đặc biệt.
Đây là một hỗn hợp của lá móc mật, lá bép, hạt mắc khén và muối é kiến vàng được thái cùng nghiền nhỏ trộn lẫn với nhau theo một tỷ lệ nhất định. Đặc điểm của thứ này chính là một khi làm xong chỉ cần cho vào một chút đã đủ khiến món ăn dậy mùi đồng thời không làm mất đi hương vị tự nhiên vốn có trong thực phẩm.
Người Tày dùng phối phương này cho tất cả các loại thực phẩm nhưng Đào Văn Kiên lại có sự điều chỉnh để làm gia tăng chất lượng món ăn phù hợp với khẩu vị người Kinh.
Là một người đam mê các món ăn dân dã, qua quá trình mày mò, ông ta phát hiện ra nếu thay đổi tỷ lệ các thành phần trong gia vị cho phù hợp với từng loại nguyên liệu khác nhau thì sẽ khiến món ăn càng ngon hơn nhiều.
Ví dụ là với những món nướng hoặc quay các loại thịt như heo, gà, vịt thì cần gia tăng lá móc mật cùng hạt mắc khén. Lá móc mật hội đủ mùi vị hăng thơm của tinh dầu bưởi cùng dư vị chua chát từ đọt cóc, đọt me đặc biệt còn khiến nguyên liệu nướng không bị khô, ngọt đậm đà. Hạt mắc khén có mùi vị nồng ấm, cay the và rất thơm, hạt này khiến cá, thịt ướp đều trở nên thơm lừng.
Trường hợp nấu các món cháo thì lại sử dụng nhiều lá bép kết hợp tinh bột gạo, khoai mài hoặc củ bình tinh, đây là gia vị cho độ ngọt tự nhiên mà khỏi cực công hầm xương ống.
Hoặc giả, khi chế biến thịt hun khói, thịt bò một nắng thì muối é kiến vàng là một hương liệu cần được chú trọng. Trong nước tiểu kiến vàng có chứa một lượng axít nhất định, lẫn với mùi khai đặc trưng. Nhờ vậy, nó làm dịu đi chất mặn của muối. Đồng thời, tinh dầu lá é rừng giúp khử mùi khai, kích thích khẩu vị. Cho nên, khi bộ ba này tương hợp, sẽ góp phần làm “hao” khô bò tơ hơn.
Đào Văn Kiên mày mò phối trộn nhiều năm, có thể nói công thức mà ông ta nắm được chính là duy nhất, không ai có thể bắt chước, ở một mặt nào đó mà nói, chúng nên được gọi là “bí phương”.
Trong nhiều năm qua, đáng lẽ với bí phương này, Đào Văn Kiên cũng đã nhiều lần muốn tạo dựng cơ nghiệp riêng thế nhưng thủy chung lại không có làm được.
Nguyên nhân thì khá đơn giản, Đào Văn Kiên rất có tài trong lĩnh vực ẩm thực nhưng khả năng quản lý kinh doanh thì quả thật chính là trống rỗng. Hàng quán mở ra, khách cũng khá đông nhưng với bản tính xuề xòa, toàn cho người thân quen nợ thành ra vốn thì cạn mà tiền còn chưa thu về, ba lần bốn bận như thế, sau cùng vợ chồng ông ta không còn dám bán thịt rừng, chuyển sang làm cơm bình dân cho yên ổn.
Nhưng là, tình hình trước mắt người sáng suốt cũng đều nhìn rõ, thị trấn Xuyên nghèo nàn lạc hậu, buôn bán cũng ít khách, căn bản đừng nói tới khả năng phát tài. Hai vợ chồng Đào Văn Kiên thức khuya dậy sớm bao nhiêu năm trời cũng không tích lũy được thêm cái gì đáng giá vì vẫn còn phải nuôi thêm mấy đứa con đang tuổi ăn tuổi học, gánh nặng kinh tế không nói cũng là thấy rõ.
Vợ chồng ông ta cũng từng bàn tính chuyện lên tỉnh mở nhà hàng chỉ là vốn thì thiếu, vay nợ lại mảo hiểm nên lần lữa bấy lâu cũng vẫn đành quẩn quanh bám trụ hàng cơm hiện tại.
“Cậu Lâm, lời đề nghị này là nghiêm túc?”, nghĩ ngợi chốc lát, Đào Văn Kiên chậm rãi hướng hai người đối diện lên tiếng.
“Chắc chắn rồi”, Lâm gật đầu khẳng định.
“Uhm, vậy khi nào các cậu triển khai”
“Nếu chú đồng ý, chúng cháu sẽ tìm địa điểm thích hợp mở quán ngay”
Lâm nói xong, quan sát thấy Đào Văn Kiên có vẻ lưỡng lự, Lâm án theo thỏa thuận nhanh trước đó với Vân tung ra chiêu sát thủ:
“Chú Kiên, chú đây cũng không phải là đi làm thuê cho bọn cháu. Nếu chú tham gia thì mặc nhiên sẽ nhận được 20% vốn trong nhà hàng mà không cần phải bỏ thêm bất kỳ cái gì, điều đó đồng nghĩa 20% lợi nhuận hàng năm sẽ thuộc về chú”
“Cái gì? 20%?”, không riêng gì Đào Văn Kiên mà vợ ông ta đang dọn bàn gần đó cũng trợn tròn mắt.
Mở một nhà hàng trên tỉnh tiền vốn bao nhiêu không phải hai người không áng chừng được. Chưa nói tới chi phí vận hành sau này chỉ riêng tiền mặt bằng cùng đầu tư trang thiết bị không mất hai, ba chục triệu thì khó mà làm cho nổi.
Với chừng đó vốn, 20% sẽ tương đương khoảng 4-6 triệu, con số này chẳng phải bằng doanh thu cả năm bán hàng của vợ chồng ông ta hay sao?
“Cái lão này, còn không mau gật đầu”, Lê Ngọc Phượng thấy chồng ngồi đần ra không nhúc nhích thì liền xích lại gần nhéo mạnh lưng ông ta.
Đào Văn Kiên tuy da dày thịt béo nhưng trước ngón võ hiểm của vợ lập tức bừng tỉnh, sau khi nhăn nhó tránh khỏi bàn tay ám sát thì liền hướng Lâm lên tiếng:
“Cậu Lâm, ý cậu là tôi cũng là chủ của nhà hàng”
“Chính là như vậy”
“Vậy cô cậu định đầu tư bao nhiêu?”
“Khoảng bảy, tám mươi triệu”
Nghe xong con số này, mắt vợ chồng Đào Văn Kiên càng thêm sáng rỡ.
“Cậu Lâm, nhìn vẻ ngoài cậu giản dị không nghĩ lại là người có tiền như vậy”
“Ha ha, chú Kiên, cháu cũng từng bị vẻ ngoài của anh Lâm đây gây hiểu lầm. Thực ra, anh ấy là một ông chủ lớn”, Vân ở bên mỉm cười xen vào.
“Chậc chậc, đúng là nhìn người không thể nhìn qua vẻ ngoài”
“Vâng, tài chính không lo, vậy chú nghĩ sao về đề nghị vừa rồi của chúng cháu”.
Đào Văn Kiên mặc dù rất muốn gật đầu thế nhưng cũng phải thận trọng xem lại việc này có ảnh hưởng thế nào tới sinh hoạt gia đình ông ta hay không.
Cân nhắc thêm một hồi, ông ta đáp:
“Uhm... chuyện này hơi đường đột, cô cậu để tôi suy nghĩ thêm cái đã”,
“Trời ơi! Cái lão này, nghĩ cái gì mà nghĩ! Ông muốn mấy mẹ con tôi suốt ngày trông chờ vào cái quán cả ngày không được mấy mống khách thế này à”, Lê Ngọc Phượng thấy chồng mình tiền đưa đến tay lại còn ngại nhiều không lấy thì liền rít lên.
“Đàn bà thì biết cái gì, đi vào trong cho tôi nói chuyện”, bị vợ làm cho mất mặt, Đào Văn Kiên trừng mắt quát.
“Hừ, đàn bà thì thế nào, ông thì giỏi lắm chắc? Không biết quản lý, mở quán lần nào phá sản lần đó, giờ có người đứng ra rồi, phần mình chỉ lo bếp núc thôi còn không muốn?”
“Ai bảo bà tôi không muốn, tôi chỉ nói là cần thời gian suy nghĩ”
“Hừm, thôi dẹp! Không phải suy nghĩ gì hết!”
Tới đây, bất chấp thái độ của chồng thế nào, Lê Ngọc Phượng liền quay sang phía Lâm và Vân tươi cười nói:
“Ông nhà tôi ngoài làm bếp thì không hiểu cái gì. Cô cậu đã có ý như thế, chúng tôi còn làm cao thì thật đúng là mù mắt chó, chuyện này chúng tôi nhận lời”
Thấy bà chủ mới chống nạnh hùng hổ mắng chồng đã lại liền trở nên ngon ngọt hứa hẹn, Lâm và Vân nhìn nhau cười khổ, xem ra nhà này là theo chế độ mẫu hệ nữ quyền.
Biết là vậy, Lâm vẫn theo lễ phép quay sang hỏi Đào Văn Kiên:
“Chú Kiên, cô nói vậy, ý chú thế nào?”
Đào Văn Kiên mặc dù rất giận vợ thế nhưng thực lòng cũng là muốn nhận lấy món hợp tác này, theo đó ngập ngừng giây lát, ông ta gượng cười đáp lời:
“Bà nhà tôi cũng ủng hộ, đã vậy thì tôi theo cô cậu làm thử vậy”
“Ha ha, tốt quá rồi! Có chú đứng bếp, cháu chắc chắn nhà hàng của chúng ta sẽ sớm trở thành số một trong tỉnh”, đạt thành mục đích, Vân vui vẻ ra mặt, trong lúc vô tình vậy mà níu chặt lấy cánh tay Lâm.
Tất nhiên cô cũng nhanh chóng nhận ra sự thân mật thái quá của mình nên vội vàng buông ra thế nhưng chỉ một khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi cũng đủ làm gò má Vân đỏ lên vì ngại ngùng.
Lâm thì không quá chú ý tới điểm này, đơn giản là trong lòng hắn bây giờ cũng chỉ có trông chờ cùng mong đợi.