Vô Địch Gian Thương

Chương 35

p/s: Cảm tạ các đại gia “situvodanh_07” cùng “khanhlinhho” đã rộng rãi ủng hộ nhé!

Đông Thành,

Trên tuyến phố cũ chạy dọc theo bờ hồ Nhật Lệ, có một xưởng nhuộm cũ kỹ cửa đóng then cài nằm im lìm giữa chuỗi cửa hiệu tấp nập người qua kẻ lại. Nếu không phải dưới đám dây điện chằng chịt trước xưởng là một tấm bảng hiệu in hàng chữ “Xí nghiệp nhuộm Hải Phong” vẫn còn khá mới thì người qua đường rất dễ cho rằng cơ sở này đã bị hoang phế từ lâu.

Thực tế, đây là một xưởng nhuộm gia truyền, chủ sở hữu là một hộ gia đình họ Nguyễn. Vào khoảng một tháng trước, nhà xưởng này tuy không nói là đông như mắc cửi thế nhưng cũng là cảnh người xe nhộn nhịp.

Chỉ là, đó cũng đã là chuyện quá khứ. Xưởng nhuộm có đặc điểm chính là lượng nước ô nhiễm chưa qua xử lý thải ra môi trường rất lớn do vậy nếu nó gần sông ngòi thì không sao nhưng cơ sở Hải Phong lại chỉ có thể xả ra hồ Nhật Lệ.

Giai đoạn trước, dân cư sinh sống quanh đây đã nhiều lần có ý kiến về vấn đề này thế nhưng vì Hải Phong tạo ra việc làm cùng nguồn thu cho ngân sách nên chính quyền vẫn còn chần chừ không mạnh tay xử lý. Bất quá, mỗi ngày nước thải đều đổ ra hồ, nước đã bị nhiễm độc tới mức cá chết trắng nổi lên bề mặt bốc mùi hôi thối. Chuyện này còn lên cả báo tỉnh thành ra chính quyền buộc phải ra công văn đình chỉ hoạt động sản xuất tại đây.

Chủ xí nghiệp hiện thời là Nguyễn Thế Trung, năm nay gần sáu mươi tuổi. Lúc này, tại căn nhà mái bằng nằm ở lô đất sâu phía sau xưởng, ông ta đang cùng mấy người con thương lượng sự tình.

Nguyễn Thế Trung có cả thảy năm người con, ba nam hai nữ. Trong đó, con trai trưởng tên Nguyễn Thế Thành, con gái thứ hai Nguyễn Thị Ái, con gái thứ ba Nguyễn Thị Xuân, con trai thứ tư Nguyễn Thế Quân cùng con út là Nguyễn Thế Quốc. Năm người con, hai cô con gái cũng đều thành gia lập nghiệp, nhưng là Nguyễn Thế Trung một mực không thể để ba con trai làm riêng.

“Xưởng nhuộm Hải Phong” kỳ thật cũng chỉ có quy mô nhỏ, nhờ có mối quan hệ với một số xưởng dệt mới nhận được đơn hàng, tuy nói kiếm miếng cơm ăn đơn giản nhưng muốn làm lớn hoặc chia tách cho ba người con lại không dễ dàng,

Nguyễn Thế Trung kỳ thực cũng đã toan về già, cơ nghiệp này ông ta muốn để lại cho các con tiếp quản chỉ là vận rủi lại kéo tới khiến cả nhà lâm vào tình thế khó khăn.

Báo chí làm rùm beng sự việc, lãnh đạo thành phố đã ra yêu cầu chính quyền cơ sở lập tức phải tiến hành điều tra cùng có biện pháp khắc phục. Theo đó, gần như ngày nào cũng có công an cùng cán bộ của sở môi trường tới lấy mẫu nước thải và nước hồ về để kiểm tra phân tích.

Tất nhiên, kết quả cũng nhanh chóng đi ra, mặc dù cha con Nguyễn Thế Trung cũng đã vận dụng tới một số mối quan hệ thế nhưng sau cùng cũng không đủ khả năng che lấp đi vụ việc.

Sự thật cũng đã chứng minh cơ sở Hải Phong đã thải ra độc tố từ đó làm nước trong hồ ô nhiễm nặng khiến cho cá chết hàng loạt.

Tội của chủ xí nghiệp không thể tránh, theo thông tin ban đầu rất nhiều khả năng Nguyễn Thế Trung còn phải đối diện với án hình sự do cố tình vi phạm nhiều lần dù đã được nhiều lần nhắc nhở.

Tới cái tuổi này, nghĩ tới chuyện phải ra trước vành móng ngựa khiến Nguyễn Thế Trung mất ăn mất ngủ, trong thời gian ngắn vậy mà người sụt đi gần chục ký lô. Có một vị quen biết trong chính quyền thấy vậy thương tình mới mách nước cho một cách đó là để Nguyễn Thế Trung xin phép với cơ quan chức năng tự bỏ tiền ra nạo vét lòng hồ tạo điều kiện cho các mạch ngầm nhanh chóng đổi mới lại chất lượng nước.

Biện pháp này đúng là có thể xoa dịu đi sự phẫn nộ của cộng đồng thế nhưng nạo vét lòng hồ quả thật là nói dễ hơn làm. Chi phí cho chuyện này có thể khiến bao nhiêu tích lũy của nhà họ Nguyễn phút chốc bốc hơi không còn cái gì, đó là còn chưa kể để những vị bên trên gật đầu cho ông ta khắc phục hậu quả thay vì ngồi tù cũng cần thêm không ít tiền lo lót.

Thời gian để chần chừ cũng không dài, cả nhà Nguyễn Thành Trung chìm trong bầu không khí sầu não. Bí quá, mấy người con đã đề nghị đem lô đất làm xưởng hiện tại này bán đi lấy tiền trang trải thế nhưng khó khăn của nhà ông ta rất nhiều người biết. Cứ việc lô đất rất đẹp chỉ là những kẻ có khả năng bỏ ra số tiền lớn cũng không nhiều hơn nữa rặt một bọn ưa nước đục thả câu, lòng không mang ý tốt, cả đám đều đem giá tiền ép tới rất thấp.

“Bố, thực sự không được bố cứ tạm lánh đi đâu đó một thời gian! Chính quyền không tìm được người thì cũng đành để đó chứ xử thế nào”

Nguyễn Thế Trung nghe xong nhìn cô con gái thứ ba Nguyễn Thị Xuân lắc đầu:



“Không được! Bố tuổi này đầu rồi, không muốn làm một tội phạm bị truy nã trốn chui trốn lủi”,

Nói xong, ông ta lại quay sang con trai trưởng lên tiếng:

“Thành, con có ý kiến gì không?”

Nguyễn Thế Thành nhíu mày giây lát rồi đáp lời:

“Như vậy đi, không bằng chúng ta chia nhau tìm người quen vay tiền. Ổn thỏa xong chuyện này rồi từ từ bán đất trả nợ sau cũng được”

Tất cả mọi người nghe xong thì đều giữ im lặng.

Lúc còn phú quý, vay tiền dễ dàng thế nhưng lúc gặp rủi ro vay tiền chỉ sợ chẳng mấy người dám cho mượn, nếu có thì cũng bị người làm thịt. Hiện tại đi vay tiền vậy khẳng định là phải vay nặng lãi. Lãi mẹ đẻ lãi con, đến lúc đó đừng bảo là trả nợ, liền là tiền lãi cũng còn không trả nổi. Nên nhớ đây không phải tiêu số tiền nhỏ mà là tiền để nạo vét gần ba mẫu lòng hồ, nhẩm sơ thôi cũng phải đi tong cả trăm triệu là ít.

Nguyễn Thế Trung thấy các con đều không bình luận cái gì thì cắn răng nói:

“Được rồi, cũng không thể vì bố mà khiến tương lai mấy đứa phải sống trong nợ nần chồng chất được. Cùng lắm thì bắt bố đi ngồi tù!”

“Bố, sao bố lại nói vậy! Bọn con đâu có thể để bố tuổi này còn ngồi tù được”, Nguyễn Thị Ái hốt hoảng phản đối.

“Đúng thế, việc đâu có tới mức quá tệ. Vẫn còn biện pháp kia mà”, con út Nguyễn Thế Quốc cũng liền lớn giọng.

“Nhưng mà vấn đề là tiền đâu?”, trong mấy người con, Nguyễn Thế Quân có vẻ là người tỉnh táo và thực tế hơn cả.

Nghe câu hỏi này xong, bầu không khí lại lập tức trầm xuống. Sau một hồi, Nguyễn Thế Trung thở dài:

“Đều nghỉ ngơi đi, ngày mai bố đi tìm một chút người xem sao, biết đâu lại có đường ra cho chuyện này”

Nguyễn Thế Trung xong lời cũng liền đi vào buồng ngủ. Mấy người con nhìn nhau, ai nấy đều nhận ra được sự chán chường cùng bi quan trong mắt đối phương. Khi tất cả lục đục đứng lên định rời đi thì bất ngờ bên ngoài xưởng có tiếng đập cửa vang dội:

“Bành! Bành! Bành”

“Ai đấy?” Nguyễn Thế Quốc đứng dậy chạy ra kéo cửa xem xét.

“Ồ, chú Bình, chú tới có việc gì vậy ạ?”

Vũ Văn Bình cùng Nguyễn Thế Trung là chỗ quen biết, cũng hay lui tới nhà thành ra mấy người con của ông ta đều nhận mặt cả.

“Quân hả, bố cháu có nhà không?”

“Dạ, bố cháu đang nghỉ bên trong, mấy ngày nay lo nghĩ nhiều nên tinh thần hơi kém. Mời chú vào nhà chơi ạ!”

Vũ Văn Bình biết Nguyễn Thế Trung lo nghĩ cái gì theo đó cũng không khách khí, tự mình đi vào ngồi xuống bàn nước trong xưởng rồi tự mình rót uống.

“Cháu gọi bố lên đây cho chú bàn chuyện, việc này làm tốt liền có thể giúp bố cháu yên đi cái việc kia”

Nguyễn Thế Trung nghe xong lời này có chút kinh ngạc chỉ là hắn cũng không nói hai lời liền đi gõ cửa phòng.

.................................

Không lâu sau.

“Chú Bình, chú nói lại cẩn thận chuyện này tôi nghe một chút”

Nguyễn Thế Trung tuổi tuy cao nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, bằng không cũng không tới giờ vẫn một tay lo liệu được xưởng nhuộm. Ông ta mới vừa vào ngủ, lớn tuổi chìm vào giấc ngủ tương đối khó thành ra vừa nghe Nguyễn Thế Trung nhắc tới có người tới bàn chuyện giải quyết vấn đề nhà mình thì liền bật dậy đi ra.

“Là như vậy, tôi có đứa cháu bên vợ làm môi giới nhà đất. Chuyện gia đình bác đang tìm người bán xưởng, hôm trước gặp nó tôi cũng nói qua. Sáng nay, nó thông báo lại là có khách hàng đang muốn tìm mua đất mở nhà hàng, nhờ tôi hỏi anh xem nhà mình đã có ai đặt cọc hay chưa”

Nguyễn Thế Trung nghe xong thì cười buồn:

“Người hỏi mua thì có nhưng cọc thì chưa cọc. Chú cũng biết tình hình rồi đó, ai cũng lợi dụng hoàn cảnh nhà tôi để ép giá. Tôi đây thà đi tù để dành tài sản cho con chứ cũng không thể biếu không người khác được”

“Bác Trung, thằng cháu tôi nói nếu bác còn chưa bán thì để nó đến bàn chuyện. Nó nói chỉ cần bác chịu bán thì sẽ thuyết phục được bên kia đồng ý với mức giá của gia đình mình”

“Mấy người môi giới trước cũng nói như vậy, sau cùng chỉ toàn đưa tới cái hạng người gì không”, Nguyễn Thế Trung nếm quả đắng nhiều thành ra không mấy tin tưởng.

“Tôi thấy đằng nào bác cũng đang gặp khó, không bằng cứ gặp thử người ta xem thế nào. Biết đâu thằng cháu tôi mát tay lại giúp được bác chứ?”, Vũ Văn Bình buông lời thuyết phục.

Nguyễn Thế Trung ngả lưng ra ghế, nét mặt mang theo vài phần tiều tụy. Ông ta quả thực quá chán nản phải tiếp xúc thêm với những kẻ thừa cơ hôi của rồi, chỉ là thấy Vũ Văn Bình tới đây cũng là ý tốt, tạm thời bản thân cũng không có một cửa sáng nào để đi nên đành gật đầu:

“Vậy chú cứ bảo nó dẫn họ tới đây. Nếu thật giao dịch được, tôi sẽ không để nó thiệt thòi gì đâu. Tôi cũng là người hiểu luật, nếu bán được hơn giá tôi đưa ra thì ngoài phí môi giới, phần chênh thuộc về nó”

“Ha ha, được rồi. Vậy tôi đi điện cho nó luôn, tránh người ta đợi lâu lại tìm được mối khác. Chào bác!”

Nói xong, còn chưa kịp uống xong chén nước, Vũ Văn Bình đã tất tả rời đi. Dù sao, nếu việc này thành, ông ta không được gói xôi thì cũng sẽ có ấm trà, không vội sao được.
Bình Luận (0)
Comment