Vô Địch Kiếm Vực

Chương 22

Dương Diệp không phải là cường giả Tiên Thiên, đây là chuyện không cần phải nghi ngờ. Sở dĩ hắn đột nhiên trở nên mạnh như vậy, đó là khi đám người Cường đầu trọc đi đến trước mặt hắn, hắn liền len lén dán cho mình một tấm Cường Lực phù thượng phẩm. Dưới sự hỗ trợ của Cường Lực phù thượng phẩm và huyền khí kim sắc, sức mạnh của hắn nháy mắt đề cao lên không biết gấp bao nhiêu lần.

Hơn nữa ba người Cường đầu trọc xem thường hắn, cho nên để cho hắn một kích đánh lén thành công. Bằng không thì với thực lực bình thường của hắn, chiến thắng Cường đầu trọc hẳn là có thể, nhưng muốn nháy mắt giết chết là tuyệt đối không thể nào!

Tiện tay vung kiếm một cái, Dương Diệp nhìn về phía Tu Viễn đang mặt mày trắng bệch, run lẩy bẩy bên cạnh. Ngay khi đang chuẩn bị giải quyết tên cặn bã này, Tu Viễn đột nhiên nói: "Dương… Dương Diệp, ngươi không thể giết ta được, ca ca ta là cường giả Tiên Thiên. Ngươi… ngươi giết ta, huynh ấy chắc chắn sẽ không tha cho ngươi." 

Trong lòng Dương Diệp thầm mắng ngu ngốc, thời điểm này rồi còn uy hiếp người khác. Một chớp nhoáng, trường kiếm mang theo tàn ảnh đến trước mặt Tu Viễn, Tu Viễn hãi hùng, theo bản năng giơ trường kiếm trong tay ra đón đỡ, "keng" một tiếng, trường kiếm gãy, ngực Tu Viễn bị xỏ xuyên qua.

Thu hồi trường kiếm, Dương Diệp xoay người nhìn thoáng qua  Vạn Xà lâm, lạnh nhạt nói: "Các hạ, chẳng lẽ là muốn đến làm "chim sẻ đứng sau" hay sao?"

Nghe thấy lời Dương Diệp, ba người Man Tử đứng bên cạnh cả kinh, ở đây còn có người khác? Ba người nén khiếp sợ trong lòng, đi đến bên cạnh Dương Diệp, vẻ mặt đề phòng. 

"Thần thức thật mạnh!"

Yên tĩnh trong chốc lát, sau đó một giọng nói vang lên, từ trong Vạn Xà lâm đột nhiên có ba bóng người nhảy ra. Tốc độ của ba người này cực nhanh, khoảng cách mười mấy trượng mà ba bóng người này chỉ cần không đến mấy hơi thở thì đã đến phạm vi ngoài ba trượng trước mặt Dương Diệp.

Họ có ba nam một nữ, nam tuấn nữ mỹ, đều là mười bảy mười tám tuổi, đều là áo bào màu trắng bó sát người, nơi ngực trái của ba người còn thêu một hình bán nguyệt nho nhỏ màu bạc. 

Tuy rằng ba người trẻ tuổi, thế nhưng sắc mặt Dương Diệp vô cùng nghiêm trọng. Họ không đạt đến Tiên thiên, thế nhưng thực lực chắc chắn còn mạnh hơn Cường đầu trọc bị giết lúc nãy rất nhiều. Bởi lẽ tốc độ của ba người này thật sự quá nhanh, dong binh phổ thông hoàn toàn không có khả năng đạt được.

"Hạo Nguyệt tông!"

Nhìn thấy hình bán nguyệt màu bạc trên ngực trái ba người, Thanh Hồng kinh ngạc hô lên một tiếng, hiển nhiên là nàng đang nhắc nhở Dương Diệp. 

Nghe thấy lời của Thanh Hồng, trong đầu Dương Diệp nhanh chóng hồi tưởng mọi thứ về Hạo Nguyệt tông.

Ở Nam vực, ngoại trừ quái vật khổng lồ là Đại Tần đế quốc thì ra còn có sáu siêu thế lực. Sáu siêu thế lực này được xưng là nhất môn nhị cung tam đại tông. Trong đó nhất môn là Nguyên môn tức thế lực mạnh nhất trong sáu đại thế lực, nhị cung theo thứ tự là Băng Tuyết cung và Bách Hoa cung, về phần tam tông thì chính là Quỷ tông, Hạo Nguyệt tông, Kiếm tông.

Đương nhiên đây chỉ là thế lực trên bề nổi. Nam vực lớn đến mức nào, trong đó thế gia và các môn phái nhỏ ẩn tàng nhiều biết chừng nào, Dương Diệp không liên quan đến những thế lực bí mật này thì cũng không biết được. 

Nghe thấy lời Thanh Hồng, một người trong ba đệ tử Hạo Nguyệt tông nhìn qua hơi lớn tuổi hơn bước về phía trước một bước, gật đầu với mấy người Dương Diệp, nói: "Tại hạ là Minh Hạo, đệ tử ngoại môn Hạo Nguyệt tông, bên cạnh đây là sư đệ Minh Tú cùng sư muội Minh Nguyệt của tại hạ. Lúc nãy sư huynh muội bọn ta vừa mới bước ra khỏi Vạn Xà lâm liền phát hiện các hạ đang đánh nhau với người khác, để tránh hiềm nghi cho nên ba người bọn ta không xuất hiện. Chỉ là không ngờ thần thức của các hạ lại mạnh như vật, lại có thể phát hiện ba người bọn ta."

Nhìn thấy đệ tử tông môn khách khí như vậy, ba người Man Tử có phần không quen, phải biết rằng trước đây đệ tử tông môn nhìn thấy dong binh thì đều vô cùng kiêu ngạo, nhìn bọn họ như là con kiến hôi không đáng nhắc đến. Đương nhiên, ba người bọn họ cũng không biết, đối phương khách khí như vậy đó là bởi vì Dương Diệp.

Nam vực cường giả vi tôn, trước đó ba người Minh Hạo từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy Dương Diệp xuất thủ thì đã khiếp sợ không thôi. Kiếm nhanh như vậy bọn họ cũng không phải là chưa từng thấy qua, thế nhưng có sức mạnh đến mức này thì thật hiếm thấy. Nhất là Dương Diệp còn phát hiện bọn họ, điều này càng làm bọn họ thêm kinh hãi. 

Nhìn thấy đối phương khách khí như vậy, Dương Diệp cũng không đối đãi lạnh nhạt, hắn khẽ gật đầu với đối phương: "Tại hạ Dương Diệp, một tán tu, bên cạnh đây là nhóm đồng đội kết giao với ta."

Nghe thấy lời của Dương Diệp, ba người Minh Hạo có hơi bất ngờ. Bọn họ vốn cho là Dương Diệp là đệ tử Kiếm tông, thế nhưng không ngờ Dương Diệp lại là tán tu. Nhưng mà với bọn họ điều này cũng không quan trọng, có thực lực là được.

"Chẳng hay Dương huynh đệ có hứng thú cùng nhau kết bạn lịch luyện hay không?" Minh Hạo mỉm cười mời. Mặc kệ Dương Diệp là đệ tử tông môn hay là tán tu, bằng chừng ấy tuổi mà có thực lực như vậy cũng đều đủ để cho bọn họ đối đãi ngang hàng. 

Dương Diệp do dự một chút, sau đó khẽ lắc đầu: "Xin lỗi, ta còn một số việc."

Hắn đi ra ngoài là để chiến đấu sinh tử, hơn nữa trên người hắn còn có quá nhiều bí mật, hắn thật sự là không muốn để người ta biết được.

Dương Diệp cự tuyệt, Minh Hạo cũng không tức giận, y vốn cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, cho nên lập tức cười nói: "Nếu đã như vậy, có cơ hội lại cùng lịch luyện với Dương huynh, ba người tại hạ đi trước một bước vậy!" Nói xong, ba người nhảy vọt vài cái thì đã biến mất ở phía xa. 

Thái độ của ba người làm cho Dương Diệp có hơi bất ngờ. Hắn thấy đệ tử tông môn hẳn đều là mấy tên hung hăng phách lối, mắt mọc ở lỗ mũi, thế nhưng ba người Hạo Nguyệt tông cũng không hề có hiện tượng như vậy, ngay cả chút kiêu kì cũng không có, điều này làm cho hắn có hơi bất ngờ.

Thực ra Dương Diệp vẫn còn quá ít kinh nghiệm. Đệ tử Tông môn có rất nhiều kẻ hung hăng phách lối, nhưng loại này phần lớn là không có đầu óc. Có thể trở thành là đệ tử tông môn phần lớn đều là người có tư chất và tâm tính không tệ, thường thì đại đa số đệ tử tông môn đều là vô cùng thông minh, đều biết rõ đạo lý ở bên ngoài nhiều hơn một kẻ địch không bằng nhiều hơn một người bằng hữu.

"Dương huynh đệ, ngươi thấy làm gì với mấy tên này đây?" Lúc này, Man Tử nhìn mấy cái xác xung quanh rồi hỏi. 

Nhìn mấy thi thể trên đất một chút, Dương Diệp cười nói: "Đương nhiên là lục đồ trước rồi!"

Nghe vậy ba người Man Tử lập tức nở nụ cười.

Trải qua một phen vơ vét, Dương Diệp tổng cộng chiếm được vài thứ tốt, theo thứ tự là một cái nạp giới loại nhỏ, một thanh đại đao hoàng giai trung phẩm, hai thanh chủy thủ hoàng giai hạ phẩm, còn có hơn một vạn miếng kim tệ. Chẳng qua là với những thứ này, Dương Diệp cũng không để vào mắt. Không có cách nào khác, hiện tại hắn đã là phù văn sư nhất phẩm, tiêu chuẩn của hắn cũng theo đó mà cao lên. 

Nhìn nạp giới trong tay một chút, Dương Diệp có hơi thất vọng. Nạp giới này kém xa cái của hắn, nhưng chung quy là có còn hơn không.

Đeo nạp giới lên tay, Dương Diệp nhìn ba thanh vũ khi hoàng giai trong nạp giới rồi lại nhìn ba người Man Tử bên cạnh một chút, do dự một lát, hắn vung cổ tay, ba thanh vũ khí hoàng giai lại xuất hiện trong tay.

Đưa ba thanh vũ khí cho ba người, hắn nói: "Ba thanh vũ khí này ta cũng không dùng, tặng cho mọi người!" 

Man Tử đầu tiên là ngẩn ra rồi chợt vội vàng khoát tay: "Dương huynh đệ ngươi nhiều lần cứu mạng ba người bọn ta, hơn nữa ba người này đều là ngươi một mình giết chết, bọn ta không hề ra tí sức lực nào, làm sao bọn ta có thể lấy đồ của ngươi được?"

Thanh Hồng đứng bên cạnh cũng nói: "Mấy thứ này ngươi giữ đi, tuy rằng bọn ta cũng rất muốn nhưng bọn ta cũng có nguyên tắc của mình, nếu như bọn ta lấy đồ của ngươi, tự bọn ta cũng sẽ khinh thường chính mình."

Dương Diệp cười cười mà nói: "Mấy thứ này để không không bằng cho mọi người. Tối hôm qua nghe mọi người nói dong binh ngoại trừ săn giết huyền thú ra còn nhận làm việc thuê cho người ta, có đúng hay không?" 

Hiện tại hắn lo nhất chính là muội muội và mẫu thân. Mặc dù có Thiên trưởng lão đã cảnh cáo Liễu gia, thế nhưng Thiên trưởng lão dù gì cũng không thể luôn ở An Nam thành, nếu như Liễu gia giở trò với muội muội và mẫu thân, vậy thì bọn họ sẽ lập tức ở vào tình thế nguy hiểm. Cho nên hắn muốn thuê ba người dong binh trước mắt đi An Nam thành bảo vệ muội muội và mẫu thân, tối hôm qua hắn đã có ý nghĩ này.

Man Tử gật đầu nói: "Bọn ta thường thì ngoài săn giết huyền thú ra còn có thể nhận một vài chuyện như là hộ vệ hoặc là vận chuyển đồ vật giúp người ta. Dương Diệp huynh đệ, ý của ngươi là muốn thuê bọn ta sao?"

Dương Diệp nhìn thoáng qua thi thể Tu Viễn trên mặt đất, sau đó nói: "Tu Viễn là do ta giết, nếu như các vị quay về Thanh Phong thành, ca ca y chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các vị. Nếu như các vị bằng lòng, ta muốn ba người đi An Nam thành bảo vệ muội muội và mẫu thân của ta, thời gian sao, nửa năm đi, thế nào?" 

Nghe vậy, ba người cũng hơi động lòng. Theo như lời Dương Diệp, Tu Viễn chết, ba người bọn họ trở lại Thanh Phong thành nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Tuy rằng Đại Tần đế quốc luật pháp sâm nghiêm, ca ca Tu Viễn cũng không dám ở bên trong Thanh Phong thành mà ra tay với bọn họ, thế nhưng ngoài thành thì sao? Hơn nữa hôm nay bọn họ cũng hết cách để tiếp tục săn giết huyền thú nữa rồi, dù sao bọn họ chỉ có ba người.

Nghĩ vậy, Man Tử nhìn về phía Thanh Hồng và Tiểu Hắc, nhìn thấy Thanh Hồng và Tiểu Hắc gật đầu, gã lập tức nói: "Dương huynh đệ, bọn ta đồng ý nhận ủy thác!"

Thấy ba người đáp ứng, Dương Diệp đưa cho ba người ba món vũ khí trong tay, sau đó lại lấy ra một vạn miếng kim tệ cho ba người. Thấy Man Tử muốn cự tuyệt, hắn lập tức nói: "Một vạn kim tệ này không phải là cho các ngươi hết, trong đó năm ngàn kim tệ là thù lao, năm nghìn miếng kim tệ còn lại là các người giúp ta chuyển cho muội muội và mẫu thân của ta." 

Nghe vậy, Man Tử do dự một chút sau đó liền gật đầu. Giá trị ba thanh vũ khí hoàng giai cũng đã không dưới bốn năm vạn kim tệ, hơn nữa năm nghìn miếng kim tệ cùng với tiền dành dụm của bọn họ, dừng chân ở lại An Nam thành đã là dư dả.

Nhìn thấy Man Tử nhận lấy kim tệ, Dương Diệp tiếp tục nói: "Sau khi mọi người đi An Nam thành, để cho Thanh Hồng tỷ đi đón muội muội và mẫu thân ta. Man Tử và Tiểu Hắc đừng ra mặt, ẩn trong bóng tối là được rồi. Nếu như xuất hiện nguy cơ không giải quyết được, ba người cứ viết thư đến Kiếm tông, ta sẽ đến bằng tốc độ nhanh nhất!"

Man Tử cười nói: "Dương Diệp huynh đệ yên tâm, chuyện bảo vệ người khác này bọn ta từng làm không ít lần. Nếu như thật sự xuất hiện nguy cơ bọn ta không cách nào chống cự lại, bọn ta cũng có vài biện pháp. Nói chung chỉ cần không phải cường giả Tiên Thiên cấp, bọn ta nhất định sẽ bảo vệ người nhà Dương huynh đệ an toàn!" 

"Như vậy thì tốt!" Dương Diệp gật đầu sau đó nhìn thoáng qua Thanh Hồng bên cạnh.

Nhìn thấy Dương Diệp nhìn về phía Thanh Hồng, Man Tử và Tiểu Hắc vô cùng thức thời đi trước một bước, vốn là Thanh Hồng cũng chuẩn bị theo sau nhưng lại bị Dương Diệp ngăn cản.
Bình Luận (0)
Comment