Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 12

Một buổi sáng thường ngày.

Cả Thần Võ Môn đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, vừa thấy đã khiến người ta cảm giác có điềm lành.

Vài đệ tử ngoại môn xếp thành một hàng dài chạy về một phía khiến những đệ tử ngoại môn đứng gần đó tò mò đứng lại xem. 

“Bọn họ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?”

“Thần Võ Môn của chúng ta là một trong ba môn phái lớn của vương triều, ai dám tới đây gây sự chứ, bọn họ ăn no rửng mỡ, đần độn rồi sao!”

“Ôi, tên kia trông quen quen... Đúng rồi, hắn ta không phải là Trương Phong Lãng sao? Những người nổi danh ở ngoại môn chúng ta đều là đệ tử của Trương gia mà!” 

“Không thể nào, sao Trương Phong Lãng lại tới đây, không lẽ tới vì chuyện của Trương Trọng Sơn!”

“Chắc chắn là vậy, thằng nhóc Lâm Phi này đúng là ăn gan hùm rồi, không chỉ đánh cho Trương Trọng Sơn bị thương nặng mà còn cướp Huyền công cấp Hoàng hạ phẩm của hắn ta, đây không phải đang tát thẳng vào mặt Trương gia sao!”

“Thảo nào những người này hung hăng như vậy, lần này tên nhóc Lâm Phi đó chết chắc rồi, ngay cả Trương Phong Lãng cũng ra mặt luôn rồi, ta nghe mấy người bằng hữu nói, Trương Trọng Sơn bị thương rất nặng, bị gãy bốn cái xương sườn, suýt chút nữa thì mất mạng, phải ăn một viên Thanh Ngọc đan và dưỡng thương một tháng, trong thời gian đó không được tu luyện.” 

Trương Trọng Sơn bị một thằng nhóc vô dụng đánh bại, chuyện này cả ngoại môn không ai không biết, nếu Trương gia còn không làm gì chẳng phải bị người ta xem thường sao.

Quả nhiên mấy ngày sau, Trương Phong Lãng đích thân ra tay.

Những đệ tử ngoại môn sôi nổi hẳn lên. 

Trương Phong Lãng đã đạt tới Võ đạo ngũ trọng thiên, trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn cũng là người có tiếng nói, giờ đi đối phó với một kẻ vừa đạt tới Võ đạo tứ trọng thiên như Lâm Phi thì chẳng khác gì dùng dao sắc cắt bắp cải cả.

Một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện này nhanh chóng truyền đi khắp nơi khiến tất cả đệ tử ngoại môn bỗng chốc nhiệt huyết sôi trào. 

Mà những người điên cuồng nhất chính là những đệ tử của các gia tộc. 

Từ sau chuyện của Lâm Phi, những đệ tử của các gia tộc đều gặp xui xẻo, sau khi giao đấu trên lôi đài đều bị đối thủ cướp đi đồ vật quý giá trên người khiến bọn họ bị mất rất nhiều của cải.

Vì vậy bọn họ đều hận kẻ đầu sỏ của chuyện này là Lâm Phi tới nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm hắn ra thành tám khúc.

Trương Phong Lãng đích thân ra tay, những người này mà không tự tới xem dáng vẻ bị đánh của Lâm Phi thì trong lòng cảm thấy không thoải mái, chỉ cần nghĩ tới chuyện hắn bị Trương Phong Lãng đè đầu cưỡi cổ thì cả người bọn họ lập tức cảm thấy vui sướng vô cùng. 

Mấy đệ tử của những gia tộc này bắt đầu mơ mộng.

...

Tại nơi ở của Lâm Phi. 

“Rầm rầm rầm!”

Âm thanh mạnh mẽ truyền từ ngoài cửa vào trong phòng tu luyện.

“Chuyện gì vậy, rốt cuộc có cho người ta tu luyện nữa không?” 

Một giọng nói không vừa lòng vang lên từ trong phòng tu luyện.

Người nói chính là người từ khi bắt đầu tu luyện “Cửu Chuyển tâm pháp” chưa ra khỏi cửa lần nào, Lâm Phi.

Ánh mắt của Lâm Phi hơi khó chịu, thở dài, đứng lên mở cửa. 

“Đúng là tức chết mà, chỉ còn một bước cuối cùng là có thể đột phá, nếu không bị làm phiền, ôi....”

Từ khi tu luyện “Cửu Chuyển tâm pháp”, thực lực của Lâm Phi nhanh chóng tăng lên, ngoài thời gian ăn uống, hắn chưa từng rời khỏi phòng tu luyện nửa bước, bởi vì biết sẽ có nguy hiểm nên có động lực lớn hơn.

...

“Cao sư huynh, sao huynh lại ở đây?”

Ra khỏi phòng tu luyện, Lâm Phi ngẩn ra, không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Cao Nhân, nhìn sắc mặt có vẻ đã tốt hơn lần trước nhưng mà trên mặt lại đầy vẻ lo lắng.

“May mà đệ ở đây.” 

Cao Nhân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy may mắn vì chưa có chuyện gì xảy ra.

“Gì mà đệ ở đây?”

Bỗng chốc Lâm Phi không hiểu hắn muốn nói gì. 

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi với huynh, cái tên Trương Phong Lãng kia đưa người tới muốn gây chuyện với đệ đấy, đệ trốn đi nhanh lên.”

Tuy thường ngày Cao Nhân có vẻ là người tùy tiện, nhưng lúc quan trọng hắn vẫn hiểu nên làm cái gì, tuy thực lực của Lâm Phi tăng lên rất nhanh, đã đạt tới Võ đạo tứ trọng thiên nhưng dù vậy vẫn không phải đối thủ của Trương Phong Lãng đã đạt tới Võ đạo ngũ trọng thiên, còn chưa nói tới chuyện đối phương đã luyện xong Huyền công cấp Hoàng cho nên bây giờ trốn đi mới là cách thông minh nhất.

Lâm Phi bỗng hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, trên mặt hiện ra nụ cười kỳ lạ. 

“Sao đệ còn cười được chứ, cái tên Trương Phong Lãng này không phải là người dễ đối phó, đệ đừng mắc bẫy của hắn ta.” Cao Nhân thấy hắn cười thì sốt ruột đứng lên, trong lòng rất lo lắng cho Lâm Phi.

Cao Nhân hiểu rất rõ tính tình của Lâm Phi, cho nên rất sợ tên nhóc này bỗng nóng máu lên muốn đánh một trận với Trương Phong Lãng, nếu bị phế võ công thì chỉ là chuyện nhỏ nhưng nếu...

Cao Nhân lo lắng nhất là chuyện này. 

...

“Cao sư huynh, huynh tin ta không?”

Lâm Phi đột nhiên hỏi. 

Cao Nhân kinh ngạc tuy không hiểu sao hắn hỏi như vậy nhưng vẫn thành thật trả lời: “Tất nhiên ta tin.”

Lâm Phi nở nụ cười: “Đây cũng không phải chuyện gì to tát, Trương Phong Lãng đúng là rất mạnh, nhưng mấy hôm nay đệ khổ luyện, thực lực cũng tăng lên, chưa chắc đã thua dưới tay hắn, hơn nữa, tránh được một lần nhưng không tránh được cả đời, nếu đệ cứ tiếp tục tránh không phải cả đời này sẽ sợ đối phương sao? Như vậy làm sao có thể trở thành một Võ giả chân chính?”

Cao Nhân vô thức vỗ đầu một cái, trong lòng rất chán nản lại có hơi do dự, không biết nên lựa chọn thế nào, trong lòng hắn hi vọng Lâm Phi có thể trốn đi, nhưng sau khi nghe Lâm Phi nói vậy, hắn lại cảm thấy rất xúc động. 

Muốn trở thành Võ giả, phải luôn tiến về phía trước, không ngại khó khăn gian khổ.

Lâm Phi không nói thêm gì, kiên trì chờ câu trả lời của hắn.

“Sư đệ nói rất đúng, uổng cho sư huynh tu luyện nhiều năm như vậy mà lại quên đi ý nghĩa của việc tu luyện.” Mày Cao Nhân giãn ra, cười nói: “Trương Phong Lãng đã là cái gì, có hai huynh đệ chúng ta ở đây, lửa cháy thì sáng đường, hai quyền khó địch lại bốn tay có gì mà phải sợ chứ.” 

...

“Lâm Phi, ngươi lăn ra đây cho ta!”

Trương Phong Lãng giống hệt như lời đồn, rất bá đạo, lúc nào cùng mang dáng vẻ như một vị Thiên Vương, ngạo nghễ vô cùng, thảo nào khinh thường Lâm Phi gặp may thắng được Trương Trọng Sơn. 

Các đệ tử gia tộc và đệ tử xuất thân từ dân thường giờ phút này đang có suy nghĩ khác nhau.

Những đệ tử của các gia tộc thì hi vọng có thể nhìn thấy Lâm Phi bị Trương Phong Lãng đánh bại, bù đắp lại tình cảnh mấy hôm trước, dùng thực lực để nói cho mọi người biết, các đệ tử trong những gia tộc lớn không phải là người mà những đệ tử bình thường có thể so sánh được, cho nên nếu nhìn thấy bọn họ thì nên biết điều cút ra xa, đừng làm vướng chân vướng tay.

Những đệ tử bình thường lại không như vậy, bọn họ hi vọng Lâm Phi có thể bùng nổ sức mạnh khủng khiếp trong người ra, đánh cho Trương Phong Lãng bị thương nặng, đưa vinh quang về cho các đệ tử bình thường như bọn họ. 

Tất cả mọi người đều biết, Lâm Phi là người của một gia tộc lớn, nhưng ở Thần Võ Môn, đệ tử thuộc gia tộc nào cũng đều tài giỏi hơn Lâm Phi rất nhiều, sau này hắn lại đánh bại Trương Trọng Sơn, nên bị mọi người xếp vào cùng hàng với đám đệ tử bình thường.

“Không phải thằng nhóc Lâm Phi này chạy rồi chứ?”

“Chạy gì chứ, hòa thượng chạy được nhưng miếu đi được sao.” 

“Chắc chắn sợ rồi, Trương Phong Lãng sư huynh đích thân tới đây, một tên Lâm Phong tính là gì chứ.”

...

Những đệ tử ngoại môn đứng bên ngoài giống như tìm được nơi trút giận, chờ mong Lâm Phi xuất hiện. 

“Lâm Phi, ngươi lăn ra ngoài cho ông, dám đánh người của Trương gia chúng ta mà không dám ra ngoài sao, định làm con rùa rụt đầu cả đời đúng không!”
Bình Luận (0)
Comment