Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 133

"Đại đương gia tới!"

"Ha ha, thằng nhóc con chết chắc rồi!"

"Đại đương gia ra tay, có ai có thể còn sống sót, đến lúc đó nhất định phải rút gân lột da tiểu tử này, thắp thiên đăng mới trút được cơn giận trong lòng." 

Nương theo lời nói tàn độc cuồng bạo của mấy kẻ xung quanh, đám Hắc Phong sơn tặc đang liên tục bại lui tựa như tìm được chỗ dựa, nhất thời dừng bước lại.

Hắc Phong trại có quy mô như ngày hôm nay, đều là nhờ thủ bút của đại đương gia Hắc Phong.

Trong Hắc Phong trại, đại đương gia Hắc Phong chính là trời, là đất, là cường giả trong mắt bọn chúng, một khi đại đương gia ra tay, lập tức có thể xoay chuyển cục diện. 

Tất cả bọn chúng đều tràn ngập lòng tin với khả năng của đại đương gia. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, bởi vì đại đương gia Hắc Phong là một vị cao thủ Võ Đạo cửu trùng thiên!

...

Hắc Phong, người cũng như tên, cao cao to to, mắt to mày rậm, lại có râu quai nón, hoàn toàn không giống một tên thổ phỉ, đặc biệt nổi bật, như hạc giữa bầy gà, không chú ý cũng không được. 

"Ô, boss hả!" Lâm Phi tùy ý nhìn lướt qua, chợt mắt sáng ngời, không phải là bởi vì đối phương có thực lực Võ Đạo cửu trùng thiên mà là trên đỉnh đầu đối phương có mấy chữ đỏ!

Điểm PK năm nghìn!

Từ khi hệ thống điểm PK mở ra cho tới bây giờ, người có điểm PK cao nhất mà Lâm Phi từng gặp phải là hai trăm, thu được một vạn điểm kinh nghiệm. 

Lúc này lại xuất hiện một gia hỏa điểm PK năm nghìn, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Đúng là đại boss, giết chết được tên này, ít nhất cũng kiếm được tới mười vạn kinh nghiệm! Nói không chừng còn rơi ra đồ quý nữa!

Lâm Phi liếm khóe miệng một cái, vô cùng hưng phấn, lúc trong thung lũng gặp được boss nhỏ đã kiếm được không ít, giờ gặp được đại boss, lập tức nhìn chằm chằm với ánh mắt đầy mãnh liệt. Người không biết còn tưởng rằng hai người quen biết đã lâu. 

Chỉ có sắc mặt đại đương gia Hắc Phong hơi đổi một chút, theo bản năng rùng mình một cái, giống như ánh mắt kia khiến người ta không chịu nổi, không khỏi nhướng mày, cười nhạt: "Tiểu tử, rốt cuộc là kẻ nào sai ngươi tới đây, trong địa bàn của ta, giết thủ hạ của ta."

Lửa giận của Hắc Phong đã tăng đến cực hạn, hắn vừa nhìn đã thấy thủ hạ tử thương vô số, nguyên khí tổn thương nặng nề.

Hắc Phong nhìn kẻ trước mắt này nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xé xác đối phương, phát tiết lửa giận trong lòng. 

Lâm Phi hoành đao mà đứng: "Hắc Phong lão đại? Dáng dấp thật không tệ, muốn sống thì quỳ xuống nói xin lỗi, giao tất cả tài sản ra đây. Nếu không đừng trách ta tiêu diệt toàn bộ Hắc Phong trại của ngươi!"

Bá đạo.

Một tên lông còn chưa mọc hết mà mở miệng liền muốn tiêu diệt Hắc Phong trại, muốn thách thức vị đại đương gia của Hắc Phong trại này sao! 

"Đại đương gia, tên này quá cuồng vọng, xin người hãy làm thịt hắn, báo thù cho các huynh đệ!"

"Ngũ đương gia, tứ đương gia đều chết trong tay tiểu tử này, bọn họ còn chết rất thảm, người nhất định phải báo thù cho bọn họ!"

Hắc Phong bình thường rất có tâm cơ, nhưng hôm nay Hắc Phong trại bị người vây đánh bất ngờ, thủ hạ tử thương thảm trọng, chuyện này không thể đơn giản được, nhất định phải tìm ra hắc thủ phía sau. 

Nếu như lúc bình thường, Hắc Phong sẽ không lỗ mãng như thế, chắc chắn sẽ suy nghĩ tường tận rồi mới hành động, nhưng lúc này hắn không có thời gian để mà suy nghĩ kỹ được.

Nếu hắn không tự mình ra tay, trấn trụ tràng diện, chắc chắn sẽ làm lòng các huynh đệ nguội lạnh.

"Tiểu tử, hôm nay dám chạy tới địa bàn của gia gia giết người, ta sẽ khiến cho ngươi hiểu rõ đắc tội Hắc Phong trại sẽ có kết cục như thế nào!" 

Hắc Phong quyết định trước tiên phải xử lý được tiểu tử này đã. Một màn trước đó tất cả mọi người đều thấy rõ. Tên này là một kẻ lợi hại, đao pháp hơn người, giết người lưu loát, tứ đương gia, ngũ đương gia đều bỏ mạng trên tay đối phương. Nếu hắn còn không ra tay, cơ nghiệp của Hắc Phong trại coi như xong rồi.

...

Đại đương gia Hắc Phong vừa ra tay, thân thể cao lớn như một con mãnh hổ, lập tức rút ngắn khoảng cách, một chưởng đánh xuống. 

Lâm Phi sớm đã đoán được, liền dùng Tùy Phong bộ pháp tránh đi, Hắc Sát đao trên tay nhoáng lên, hóa thành một mảnh bạch quang, chém về phía đám sơn tặc.

Vù vù vù.

Nhất thời lại có thêm bảy tám người ôm nỗi hận mà ngã xuống đất. 

" Hắc Phong trại các người chưa từng thật sự trải qua chém giết sao, xem ra có tiếng không có miếng mà thôi!"

Hắc Phong giận dữ, tiểu tử này quá kiêu ngạo, hắn đang ra tay mà còn dám giết thủ hạ ngay trước mắt, đơn giản là đang sỉ nhục hắn.

Bất kể như thế nào, vị đại đương gia Hắc Phong này cũng chưa từng ngờ tới tiểu tử này dám làm như vậy, còn dám to mồm khoác lác như thế, cả giận nói: "Thằng nhóc con muốn chết, lão tử nhất định phải băm ngươi làm trăm mảnh." 

Người dám coi vị cao thủ Hắc Phong này không ra gì, chắc toàn bộ Quy Nguyên thành cũng chỉ có một mình Lâm Phi.

Dù sao người này cũng là cao thủ Võ Đạo cửu trùng thiên.

Nhân lúc này, Lâm Phi lại không chút khách khí chém xuống, vô số đầu người lại rơi xuống đất. 

Mục đích của Lâm Phi chính là chọc tức vị đại đương gia này.

Trên thực tế những hành động vừa rồi của hắn, cũng không hoàn toàn là để chọc giận đối phương, mà còn là để hắn chỉ hạ thủ với mình. Một khi Hắc Phong rời đi, tổn thất sẽ chính là Hắc Giáp vệ.

Hai mắt Hắc Phong đỏ bừng, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, trên tay xuất hiện nhiều hơn một thanh trường đao đỏ như máu, chính diện một đao bổ xuống, đao mang như bạch tuyến gào thét mà đến. 

Một đao phẫn nộ của Hắc Phong.

Từ lúc nào mà lại có người dám coi thường hắn như vậy.

Ầm ầm! 

Lâm Phi né người như chớp, đám Hắc Phong sơn tặc phía sau liền gặp xui xẻo, bị chém làm hai, trước khi chết cũng không biết vì sao đại đương gia lại hạ thủ với bọn họ.

"Người của mình cũng giết, đúng là đại đương gia mẫu mực."

"Im miệng, thằng khốn này!" 

Bản thân Hắc Phong là cao thủ dùng đao, đao pháp cũng là đại khai đại hợp, uy lực vô cùng mạnh mẽ, cao thủ chết dưới tay của hắn nhiều vô kể, nhưng hôm nay hắn lại gặp phải Lâm Phi.

Vù vù vù.

Đao mang đan vào thành võng, xung quanh càng là cát bay đá chạy, đao mang tung hoành. 

Hắc Phong một hơi thở chém ra hơn mười đao, đúng là đao nhanh, lúc bình thường vẫn lấy làm tự hào, nhưng lúc này một chút hưng phấn cũng không có, ngược lại là còn thấy bất đắc dĩ nhiều hơn.

Nếu như đổi sang một người khác, bất kể luận tốc độ, hay luận đao pháp, đều chắc chắn phải chết, nhưng khi dùng để đánh với tiểu tử này lại không có bất kỳ tác dụng gì.

Luận thân pháp, thân pháp của tên này lợi hại hơn hắn rất nhiều, lưu lại tàn ảnh khắp nơi. Đây là tốc độ đạt đến cực hạn mới có thể lưu lại tàn ảnh. 

Vậy mà một tên tiểu tử Võ Đạo thất trùng thiên lại làm được.

Vớ vẩn, tuyệt đối là chuyện vớ vẩn.

...

"Ta cảm giác thực lực Võ Đạo cửu trùng thiên của ngươi thực sự rất phù phiếm, lâu như vậy mà vẫn không giết được ta." Lâm Phi nghiêm túc, tranh thủ lúc rảnh rỗi lại giết chết mấy người.

Lâm Phi ra tay không lưu tình, mấy tên sơn tặc vốn tưởng tình thế đã xoay chuyển nhìn thấy đồng bạn lần lượt ngã xuống, sớm đã sinh lòng sợ hãi.

Từ lúc nào lại có kẻ giết người lưu loát như vậy, lại còn đang dưới sự công kích của cao thủ Võ Đạo cửu trùng thiên. 

Chuyện này có truyền đi cũng chưa chắc đã có người tin.

Người này chẳng khác nào ác ma, hễ ra tay, trường đao màu đen như lưỡi hái tử thần, không ngừng thu lấy tính mệnh của bọn hắn.

"Ma quỷ, hắn nhất định là ma quỷ!" 

"Đừng có giết ta, ta không làm sơn tặc, ta không làm sơn tặc nữa."

Lâm Phi giết chóc như vậy, đám sơn tặc đều bị dọa sợ, lúc này không chạy không chừng sẽ lập tức trở thành quỷ không đầu.

Vốn dĩ đám sơn tặc tràn ngập lòng tin, phòng tuyến vừa tan vỡ, liền không dám tiếp tục vây chung quanh, bỏ chạy về bốn phương tám hướng, muốn nhanh chóng trốn khỏi địa phương nguy hiểm này. 

Đại đương gia cũng không làm gì được, bọn chúng không chạy mới là lạ. Lâm Phi quá cường thế. Tâm tính sợ hãi này, ai có thể chịu đựng được.

Hắc hắc, người của ngươi cũng chạy rồi." Lâm Phi liên tục di động, hành tẩu trong đao mang, cười nhạo Hắc Phong.

Hắc Phong gần như sắp tức giận đến thổ huyết. Vốn dĩ tâm tính của hắn phi thường ổn định, bị đánh bất ngờ thì như thế nào, tự mình ra tay tất nhiên có thể xoay chuyển chiến cuộc. Thế nhưng, hắn lại gặp phải một gia hỏa như cá chạch, nhiều lần khiến Hắc Phong đại danh không người không biết không người không hiểu hắn phải chịu thiệt. 

Đáng hận!

...

Võ Đạo cửu trùng thiên lại không làm gì được một tiểu nhân vật. 

Loại sự tình này toàn bộ Quy Nguyên thành không tìm ra một người làm được.

Lâm Phi học được thân pháp tuyệt thế, vẻn vẹn cảnh giới thứ nhất đã đạt được tốc độ cực hạn, trừ phi là đạt được tốc độ thân pháp cùng bậc, nếu không chắc chắn không thể là đối thủ.

Hắc Phong vừa đúng không phải loại người này. 

"Có gan thì đừng tránh nữa!" Hắc Phong cả giận nói, đường đường là một cao thủ mà bị dồn ép tới mức này, ai cũng phải thấy xấu hổ.

Đao pháp rất cao thì như thế nào, đối mặt với một kẻ không ngừng tránh né, nếu không thể phá vỡ được thân pháp của người này, chắc chắn sẽ không thể làm gì được hắn.

Vị đại đương gia Hắc Phong này vô cùng rầu rĩ. Giết không chết, làm gì cũng vô dụng. 

"Không phải là không né, ta ngược lại muốn nhìn một chút, rốt cuộc ngươi có gì lợi hại, ta đứng ở chỗ này ngươi cũng không giết chết được ta." Lâm Phi kéo ra khoảng cách năm trượng, nhàn nhã nói.

Sự phẫn nộ của Hắc Phong, trong lòng Lâm Phi hiểu rất rõ, trêu đùa một cao thủ Võ Đạo cửu trùng thiên, cảm giác này vô cùng tuyệt vời.

Nếu như truyền đi cũng chưa chắc có người sẽ tin. 

"Thật sự không tránh?" Hắc Phong nghi thần nghi quỷ.

Tiểu tử này giống y như con lươn, thật sự lại đồng ý yêu cầu của mình? Nhưng hắn nghĩ lại, thấy sẽ không có vấn đề gì, đối phương nhất định là quá kiêu ngạo, một khi bị đao pháp của mình chính diện công kích, nhất định sẽ xong đời.

Đối với đao pháp của bản thân, Hắc Phong có lòng tin rất lớn. Một tên tiểu tử thúi mà hắn giết mãi không chết, bộ mặt đại đương gia của hắn cũng vứt đi hết rôi. 

"Phá Không Trảm!" Hắc Phong điểm chân lên mặt đất, thi triển ra thực lực của Võ Đạo cửu trùng thiên, khoảng cách năm trượng bị thu hẹp trong nháy mắt.

Không tránh, thật sự không tránh?

Hắc Phong gần như muốn khóc, từ khi trở thành cao thủ tới nay, lần đầu tiên hắn muốn đến gần một người để công kích như vậy. 

Một đao này phá không mà tới. Cũng không phải là đột phá hư không, mà là tốc độ cực nhanh nên mắt thường căn bản là không có cách bắt kịp, khó có thể ngăn cản.

Cùng lúc đó, Lâm Phi nhếch miệng nở nụ cười. Hắc Phong bối rối.

Hắn sao có thể cười, hắn vì sao lại cười, vì sao. 

"Ngươi tại sao lại cười!" Trong nụ cười kia, Hắc Phong như nhìn thấy vẻ khinh bỉ miệt thị.

Vị Hắc Phong đại đương gia hung tàn này lần đầu tiên nảy sinh hoài nghi với thực lực của chính mình. Chẳng lẽ thực lực của mình thật sự kém như vậy? Một tiểu tử Võ Đạo thất trùng thiên nho nhỏ cũng thu thập không nổi?

Vậy hắn còn mặt mũi nào mà làm đại đương gia Hắc Phong trại. 

Hắc Phong cần có hành động chứng minh, Võ Đạo cửu trùng thiên không phải một tiểu tử như ngươi có thể miệt thị.

Nhất định phải làm như thế.

Nhưng một câu nói sau đó khiến hắn thấy mình như bị ngũ lôi oanh kích. 

"Ta cười ngươi chết đến nơi cũng không biết!"

Ánh mắt Lâm Phi như nhìn thấy người chết, không hoảng không loạn, trong nháy mắt mấy tấm phù văn liên tiếp bay ra.

"Mở, mở, mở!" 

"Gặp quỷ rồi, là phù văn!"
Bình Luận (0)
Comment