Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 194

Thời điểm Lâm Phi để ý, Lý Vân đại thiếu cũng nhìn thấy sự tồn tại của Lâm Phi.

“Lâm Phi!”

Trong cổ họng của Lý Vân suýt chút nữa phun ra hai chữ này, kẻ thù diệt tộc, huyết hải thâm cừu, hai mắt dường như phun ra lửa, sát khí lạnh lẽo âm trầm chợt vụt lên, bất chợt đã khôi phục lại vẻ tự nhiên khiến người khác không nhìn ra đã xảy ra cái gì. Chỉ có điều, khí tức trên người càng thêm âm lạnh, như một con rắn độc trong bóng tối lúc nào cũng có thể sẽ vùng lên cắn người một nhát. 

Hắn là đại thiếu gia Lý gia, đã từng là một đại thiếu gia vô cùng nở mày nở mặt, ở thành Quy Nguyên không ai không nịnh bợ một chút, trên đường một tiếng “Lý đại thiếu gia”. Nhưng trong một đêm, Lý đại thiếu gia hắn chạy trốn khắp nơi, nếu như không phải phụ thân lưu lại tín vật thì không biết đã chết bao nhiêu lần từ lâu.

Đầu sỏ của tất cả những chuyện này chính là Lâm Phi.

Sự xuất hiện của Lâm Phi, vì vậy đã khiến cho Lý gia rơi vào trong vực sâu, mối thù hận này cả đời Lý Vân đều không thể nào quên. 

Lý Vân quy hết tất cả những chuyện này đều thuộc về Lâm Phi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Phi, vừa nãy có thể phun ra một hơi ác khí, nhưng hắn biết bản thân không phải là đối thủ của Lâm Phi.

Sức mạnh Võ đạo Cửu Trọng Thiên không tệ, nhưng đối với việc có thể chém giết võ giả đẳng cấp tương đương, Lý Vân không nắm được một chút thắng lợi nào.

Nếu như Lý Vân biết Lâm Phi đã lên cấp Huyền Giả, e rằng chỉ có thể giương mắt nhìn. 

Thật tình, nếu như không phải Lý gia muốn nuốt Lâm gia, như vậy chuyện sau này sẽ không xảy ra, chí ít đại thiếu gia Lý gia hắn sẽ không lăn lộn thảm như vậy. Từ đầu đến cuối, Lý Vân chưa bao giờ nghĩ tới điểm này, những mong muốn đơn phương tất cả đều đặt trên người Lâm Phi.

“Trần thiếu, ngươi không phải thường nói, người của bang phái không xem ngươi ra gì, ở bên ngoài cung kính rất nhiều, trong âm thầm lại phản đối. Trước mắt lại đang có một cơ hội tốt như thế, đảm bảo người của bang phái sau này sẽ không dám tiếp tục coi thường Trần thiếu.” Con ngươi Lý Vân đảo một vòng, nịnh nọt nói.

Trần Huyền dùng giọng điệu ăn trên ngồi trước hỏi, nghe vô cùng để tâm: “Lý Vân, ngươi có cách gì sao? Mau nói đi, làm tốt, Lâm gia gì đó chỉ một câu nói của ta đã có thể tiêu diệt, cho ngươi trở lại làm đại thiếu gia Lý gia.” 

Hai người đều là võ giả, từng người đều dùng truyền âm mật ngữ, người ngoài cũng không có cách nào nghe được.

Lý Vân phút chốc vụt qua một chút hàn ý, mí mắt híp lại: “Trần thiếu, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, không bằng đến ghế lô, ngươi từ từ nghe thì như thế nào?”

Trần thiếu vừa nghĩ, đây đúng là không phải thời điểm để nói chuyện: “Được, chúng ta đi vào!” 

Đối mặt với hai vị thiên kim tiểu thư, Trần Huyền không còn tâm tình trêu đùa gì nữa. Chuyện đùa giỡn phụ nữ còn nhiều thời gian, hắn thấy Kim Phượng của Kim Phong Tế Vũ lâu chẳng là gì, hoàn toàn kém xa chuyện lớn của bản thân.

“Tiểu tử Trần Huyền này, rốt cuộc đang làm cái gì!” Vương Mẫn Mẫn có vẻ rất bất ngờ, tiểu tử Trần Huyền bình thường không phải là dáng vẻ như vậy.

Kim Phượng kinh ngạc nói: “Hắn không đến là tốt rồi, vừa đến đã gặp hắn, buổi tối chẳng có tâm trạng ăn cơm!” 

Thế nhưng, nàng lại chẳng chừa lại mặt mũi cho Trần Huyền.

Các nàng có lẽ không để ý, Lâm Phi phía sau nhìn ra nội dung, bởi vì truyền âm mật ngữ cần phải chuyển động miệng lưỡi, hắn thấp thoáng đã thấy miệng lưỡi chuyển động.

Sau khi Lý Vân xuất hiện, Lâm Phi lập tức đặc biệt để ý. Sau khi tiến vào cảnh giới Huyền Giả, ngũ giác đều được cường hóa thêm một lần, sát khí Lý Vân tỏa ra, tất cả đều lọt vào trong mắt hắn, Lý Vân không biết chuyện mà thôi. 

Vì vậy, vừa nãy Lý Vân tự nhận là không ai để ý, mà lại bỏ sót một Lâm Phi.

“Đánh rắn không chết, trái lại gặp phải tổn hại, quả nhiên là lời lẽ chí lý!”

Mặc kệ Lý Vân nói cái gì, Lâm Phi đều đã hạ quyết tâm nhất định phải giết tiểu tử ấy, chẳng cần biết hắn là người của ai, thực chất bên trong hắn chính là một người như vậy. 

Bất kể là ai, muốn giết ai thì nhất định phải giết, bằng không suy nghĩ không thông.

Kim Phượng và Vương Mẫn Mẫn đem theo đám người đi vào buổi đấu giá Sơn Hà.

Sau khi đi vào thương hội bán đấu giá, mới có thể biết nơi đỉnh cấp là gì, chỗ nông thôn hoàn toàn không thể so sánh. 

Một phòng trang trí lộng lẫy rực rỡ, người chưa từng biết trước thì nội tâm sẽ không khỏi sinh ra cảm giác chột dạ và bất đắc dĩ, nơi như thế này bọn họ đều không chơi nổi.

Kiến trúc đồ sộ, đèn treo lộng lẫy, tấm thảm dưới chân dày dặn, giẫm ở bên trên rất mềm mại, vừa nhìn đã biết vô cùng giá trị, võ giả tầm thường cũng không thể mua nổi.

“Tiểu Lâm, đừng thấy phòng khách ở trong này sa hoa lộng lẫy, trên thực tế buổi đấu giá Sơn Hà ở thành Sơn Hà, còn có một cái tên khác, thuộc về hội nghị đỉnh cấp, mọi người thích gọi là hội nghị Sơn Hà.” 

Lâm Phi nhìn ngắm bốn phía, giật mình nói: “Hội nghị Sơn Hà?”

Đông Sơn nói: “Một nơi nổi tiếng nhất ở thành Sơn Hà, ngoại trừ buổi đấu giá, nơi này còn có Bảo Vật các, võ đài Huyết Tinh, Mỹ Nữ cung, mỗi một nơi đều là Thánh địa nhân gian. Sau khi mở mang kiến thức, thế giới ở bên ngoài còn rất nhiều thứ không biết!”

Lâm Phi nói: “Cảm tạ Đông Sơn đại ca nhắc nhở, tiểu đệ có cảm giác đã hiểu ra, khiến ta tăng thêm rất nhiều kiến thức!” 

Lý Minh phía sau cười nói: “Đông Sơn đại ca không nói thì ngươi sớm muộn cũng sẽ biết, đừng khách khí với hắn!”

Bọn họ nhanh chóng đi vào một gian ghế lô, từ trong miệng bọn họ Lâm Phi biết được, gian ghế lô này là ghế lô mà Kim Phượng chuyên sử dụng, không phải có bạc là có thể bao được.

Diện tích ghế lô rất lớn, kích thước như một sân bóng rổ, bên trong trang trí phòng hoa lộng lẫy giống nhau, bất kể là dưới chân hay là trần nhà trên đầu, mỗi nơi đều vô cùng tinh xảo. 

Một chỗ bên trong ghế lô, bài trí một cái màn trời, chính là dùng trận pháp phù văn để bố trí, có thể không cần ra khỏi ghế lô cũng nhìn thấy tình hình bên ngoài buổi đấu giá.

Sau nửa canh giờ.

Buổi đấu giá bắt đầu, màn trời phù văn cũng mở ra. 

Lâm Phi đã từng thấy hình chiếu TV, hiển nhiên không có gì bất ngờ đối với cái này, ở trong mắt người ngoài đúng là biến thành dáng vẻ bình tĩnh.

Kim Phượng cũng có chút bất ngờ: “Cái tên này bình tĩnh như vậy? chẳng lẽ không phải là người bình thường?” Nàng cũng suy nghĩ một chút, nhưng không để trong lòng, bởi vì buổi đấu giá phía dưới đã bắt đầu.

Mộ người trung niên đi tới bục bán đấu giá. 

“Các vị tiên sinh và tiểu thư, hoan nghênh các vị tới tham gia đại hội đấu giá mỗi tháng một lần…bởi vì vấn đề thời gian, ta sẽ không nhiều lời, hiện tại ta tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu…”

Thứ đầu tiên bán đấu giá chính là một châu báu, phải nói là một viên Dạ minh châu gần như to bằng nắm tay.

Dạ minh châu nhanh chóng được người ta hạ giá, tiếp tục buổi đấu giá hôm nay. 

Lâm Phi liên tục quan sát, không thể không nói, buổi đấu giá Sơn Hà, thứ có thể được bán trong buổi đấu giá, tất cả đều là những thứ tốt nhất. Trong này có kỳ trân dị bảo, võ công bí tịch, thần binh lợi khí, tất cả đều là tinh phẩm.

“Ôi chao, một quyển huyền công Hoàng cấp thượng phẩm vậy mà lại cần hơn một ngàn Huyền Linh thạch, cái này cần biết bao nhiêu bạc đây!”

Bán đấu giá ở thành Quy Nguyên bình thường đều là dùng bạc, thế nhưng tại buổi đấu giá cỡ lớn này, bạc và vàng là một thứ tầm thường, ngoại trừ để mua thứ khác thì bình thường chẳng có tác dụng gì. 

Huyền Linh thạch chính là một loại đá tu luyện của võ giả, chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm, trong đó hạ phẩm là thấp nhất. Dù vậy, mỗi khối Huyền Linh thạch hạ phẩm để ở bên ngoài có giá vạn kim. Đương nhiên, chỉ là một ví dụ, trên thực tế là có tiền cũng không thể mua được.

Bình thường, có vạn kim trong tay, muốn mua được Huyền Linh thạch rất khó, thông thường mạch khoáng của Huyền Linh thạch đều đã bị nắm giữ.

Nhân tiện đưa ra một câu, Kim Phong Tế Vũ lâu và bang Thiên Hạ xảy ra giao chiến, trên miệng nói là mỏ vàng, thực tế là phía dưới xuất hiện Huyền Linh thạch xen lẫn. 

Mặc dù là một mạch khoáng không lớn, đối với bọn hắn mà nói vẫn có sức hấp dẫn rất lớn.

Tương tự như buổi đấu giá Sơn Hà, thông thường tiền để giao dịch chính là Huyền Linh thạch, toàn bộ đại lục Huyền Thiên cũng là dùng Huyền Linh thạch để giao dịch.

Lâm Phi xem như là mở mang tầm mắt, hóa ra thế giới bên ngoài là như vậy. 

“Xem ra sau này phải kiếm một ít Huyền Linh thạch, chẳng trách Vương Phi đã từng nói, bọn họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nhưng thực ra là vì điểm cống hiến, điểm cống hiến có thể đổi Huyền Linh thạch, hiện tại cuối cùng coi như đã rõ ràng!”

Kim Phượng và Vương Mẫn Mẫn từng người mua một bùa chú phù văn từ phù sư cấp năm, chi tiêu Huyền Linh thạch mà hai người không chớp mắt một chút nào, có thể thấy được tràn đầy sức mạnh.

“Hiện tại bán đấu giá một quyển bí tịch huyền công không biết tên, căn cứ vào suy đoán của sư phó chúng ta, bộ bí tịch này chính là tâm pháp Cửu Chuyển Huyền Công lúc trước lưu hành thất lạc của vương triều, quyển này đoán chừng người sử dụng hẳn là cảnh giới Huyền Giả…Giá khởi điểm một trăm Huyền Linh thạch…” 

Quyển tâm pháp huyền công này không gây nên sự chú ý gì.

“Ai mà lại không có trình độ như vậy, sao lại lấy một quyển tâm pháp rách nát đem tới bán.”

“Nhất định là thiếu tiền.” 

“Loại tâm pháp này ai thèm tu luyện đây, truyền thuyết người tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công thực tế đều không thể đột phá cảnh giới hiện tại, mua về chuẩn bị tìm chết đi!”

“Lưu phái, nhất định sẽ lưu phái!”

Không thể không nói, ánh mắt mọi người đều sáng như tuyết, tâm pháp rách nát sẽ chẳng ai cần. 

Mọi người ở phía dưới, những người trong ghế lô, cũng chẳng có ai mở miệng.

Người bán đấu giá trên bục sắc mặt bình tĩnh, một quyển tâm pháp huyền công chẳng quan trọng.

“Cửu Chuyển Huyền Công quyển thứ hai, một trăm Huyền Linh thạch, nếu như không ai trả giá, vậy thì chuẩn bị món đồ tiếp theo!” 

Người bán đấu giá nhìn quanh một vòng, phá hiện không có ai trả giá.

“Một trăm Huyền Linh thạch hạ phẩm!”

Sau khi nhìn thấy chỗ ghế lô đó trả giá, mọi người không khỏi lộ ra vẻ mặt buồn bực. 

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy.

“Một trăm Huyền Linh thạch hạ phẩm, tàn quyển Cửu Chuyển Huyền Công này đã thuộc về ghế lô số mười!”

Không có gì bất ngờ, tàn quyển Cửu Chuyển Huyền Công được thành công hạ giá. 

“Món đồ này ta giúp ngươi mua về, ngươi muốn cảm ơn ta như thế nào?” Trong ghế lô số mười, Kim Phượng rất hứng thú nói với Lâm Phi.

Một trăm Huyền Linh thạch hạ phẩm, Kim Phượng thật sự không để tâm, chỉ có điều tò mò, một quyển tàn quyển tâm pháp Cửu Chuyển Huyền Công hà tất đáng để mang đi bán.

Cái thứ tâm pháp phế vật này, mọi người đều biết, ai tu luyện thì người đó xui xẻo. 

Kim Phượng mới có thể tò mò.

Lâm Phi nói: “Tạm thời trên người ta không có Huyền Linh thạch, qua một thời gian sẽ bồi thường gấp đôi cho ngươi!”

Cái gì gọi là khó xử, lúc này dáng vẻ của Lâm Phi chính là như vây, nói về bạc thì hắn có, vàng cũng có, Huyền Linh thạch thì một tí cũng không có. 

Kim Phượng không đồng ý, lông mi xinh đẹp nhấp nháy, nói: “Chuyện này không thể được, ngươi đổi một phương thức, chi bằng như thế này cũng tốt, ngươi nợ ta một món nợ ân tình thế nào?”

Cô nàng này thật thông minh!

Thứ ân tình này chính là thứ khó trả nhất. 

Nếu như là thứ khác, Lâm Phi hoàn toàn không thèm để ý, nhưng ân tình này…vậy thì khó mà nói. Hắn cũng không ngờ, cô nàng nữ vương này vừa mở miệng đã đòi ân tình.

“Đàn ông đừng nói không được!” Kim Phượng lại nói, nói khích Lâm Phi một chút.

Vương Mẫn Mẫn cũng nói: “Kim tỷ tỷ nói rất đúng, nam nhân đại trượng phu thì phải như vậy!” 

Lâm Phi thấy hai người cùng nhau liên hợp, cũng biết là không còn cách nào, không phải chỉ là một ân tình thôi sao, có gì đáng sợ chứ.

“Ân tình thì là ân tình, ai nói ta sẽ không đồng ý!”
Bình Luận (0)
Comment