Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 37

Hắc Thủy sơn mạch, khu vực quỷ khỉ Xích Dương.

Dưới những tán cây đại thụ cao ngút trời, đệ tử Đao Thần tông chia thành từng tốp nhỏ, tất cả cùng hướng về một mục tiêu, truy sát một người bị thương nặng.

Bất cứ ai hoàn thành nhiệm vụ này đều sẽ nhận được lợi ích rất lớn. 

Trong khu vực này, đệ tử Đao Thần tông vô cùng cố gắng tìm kiếm, không dám bỏ qua bất kì địa phương khả nghi nào, rà soát dọc xung quanh phạm vi tìm kiếm.

...

“Cuối cùng cũng xong rồi.” 

Trong hốc cây, ánh mắt Lâm Phi hiện lên niềm vui, mặc dù sắc mặt không được tốt lắm, dưới ánh sáng mờ mịt, giống như xác sống tái nhợt mệt mỏi không khỏi dọa người khác chết khiếp.

“Ba quả Xích Dương, quả thật không phải khó khăn tầm thường, chẳng biết mấy người kia có phải chịu đựng vất vả như mình không!”

Lâm Phi há miệng thở dốc. 

Ba quả Xích Dương vốn chỉ cần thời gian mấy nén hương là đủ, kết quả là những quả Xích Dương tiếp theo, Lâm Phi phải chịu dày vò đau đớn kéo dài như vô tận, hắn lại phải trải qua hành trình đau khổ them mấy lần.

Vậy nên mới có bộ dạng giống vừa rồi.

Sau khi nghỉ ngơi hồi phục sức lực, Lâm Phi đi ra khỏi hốc cây, trốn ở trên cây đại thụ, xem xét bốn phía xung quanh có nguy hiểm hay không, xác định không có nguy hiểm mới nhảy từ trên cây xuống. 

Sau ba ngày dưỡng thương, Lâm Phi đứng dưới ánh nắng mặt trời, theo bản năng đưa tay lên che.

Ẩn dưới vẻ mặt tái nhợt mệt mỏi, ánh mắt hắn mang đầy vẻ tự tin.

“Ba quả Xích Dương, sức mạnh thân thể hiện tại của ta đại khái đạt đến chín, mười nghìn cân sức mạnh. E là đệ tử ngoại môn, thâm chí là đệ tử nội môn cũng ít ai có thể so với ta!” 

Phải chịu đựng một phen đau đớn suýt chút nữa mất mạng, bây giờ nghĩ lại, Lâm Phi cảm thấy mọi việc đều có giá trị của nó, hít sâu mấy lần, hắn không dám tiếp tục kéo dài thời gian.

Trong thời gian ba ngày, Lâm Phi đoán chắc người của Đao Thần tông nhất định sẽ lật tung từng chỗ từng chỗ một lên, phỏng chừng không bao lâu sau sẽ tìm thấy mình, một khi bị bắt gặp sẽ không tránh khỏi một phen ác đấu, Lâm Phi không hy vọng điều đó xảy ra.

Mở túi Bách bảo ra. 

Một thanh trường đao màu đen xuất hiện giữa không trung, vệt sáng lóe lên trên thân đao mang theo một luồng khí tức dày đặc, cùng với đó là luồng khí tức sắc bén, không khí tựa hồ bị chém ra làm đôi.

Sắc bén!

Lâm Phi không dám lại gần, toàn thân tựa như bị lưỡi dao tấn công, cảm giác khiếp sợ tăng lên, chợt Lâm Phi tỏ ra nét vui mừng. 

Trường đao màu đen càng thần bí, công lực nó sinh ra trợ giúp cho mình càng nhiều.

“Thứ này thật tốt, khí của mũi đao không biết chém lên cơ thể người sẽ có cảm giác thế nào đây!”



“Nặng quá!”

Nhờ sức mạnh thân thể hơn chín ngàn cân, cuối cùng Lâm Phi cũng cầm được trường đao màu đen lên, một cỗ khí tức dày đặc ập đến, tuy đã có được sức mạnh thể xác  nhưng hắn vẫn có cảm giác quá sức.

“Thanh đao này rốt cuộc được làm từ gì, trọng lượng của của đao này có lẽ không dưới năm ngàn cân, với sức mạnh hiên giờ của ta còn cảm thấy quá sức. Đúng là kinh khủng, chẳng lẽ đây là phàm binh cực phẩm?” 

Lâm Phi không khỏi suy đoán một phen.

“Đao pháp Bôn Lôi, Bôn Lưu Bất Tức!”

Lâm Phi vô thức thi triển đao pháp bằng trường đao trong tay, Bôn Lôi đao pháp ngay lập tức được tung ra, lần thi triển đao pháp này có cảm giác hoàn toàn khác trước. 

Không khí dường như không còn cảm giác ngưng đọng nữa, dùng kiếm thuận tay, không khí trước mũi kiếm như phải tránh đi vài phần.

Âm vang của Bôn Lôi bỗng hóa thành một vệt ánh sáng trắng, rực sáng chói mắt, khiến Lâm phi không khỏi giật mình. Bôn Lôi đao pháp kì  lạ ở chỗ bên trên khí tức lôi đình, biến hóa thành ánh sáng trắng, thật sự là khó mà.

Bạch quang, Bôn Lôi Bạch Quang! 

Lâm Phi dùng thân pháp Tuỳ Phong dịch chuyển, trường đao màu đen dường như hóa thành tia sáng trắng, quét ngang một khối đá lớn màu đen, đao chém tựa như cắt một miếng đậu phụ.

“Ha ha! Thanh đao này quả nhiên không phải người bình thường có thể cầm được!”

Cự thạch màu đen không chút sứt mẻ nhưng chỉ cần lấy tay chạm vào, một vết nứt lập tức hiện ra, từ đầu tới chân tảng đá bị cắt làm đôi. 

Lâm Phi hít một hơi khí lạnh, mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lí từ trước nhưng khi tận mắt nhìn thấy điều này, hắn vẫn cảm thấy đây là một chuyện không thể tin nổi.

“Thế này có tính là ta đã thay đổi chỗ khiếm khuyết của đòn tấn công trong đao pháp Bôn Lôi không?”

Đao pháp Bôn Lôi đại khai đại hợp, một khi đã ra tay, thế như sét đánh, tầng tầng lớp lớp, dùng khi đánh trực diện thì xem là một công pháp không tồi nhưng dùng để đánh lén, thì lại vô cùng thiếu sót. 

Lúc này âm thanh sấm sét của đao pháp Bôn Lôi biến thành luồng sáng trắng không tiếng động, không thể nghi ngờ hắn đã khiến uy lực của đao pháp Bôn Lôi tăng lên một bước lớn. Nếu như sử dụng chiêu thức này từ trong bóng tối chẳng khác nào tấm bùa đòi mạng khiến người khác sợ hãi.

“Đao tốt! Đúng là đao tốt, có thanh bảo đao này cuối cùng ta đã có khả năng bảo vệ bản thân mình, không sợ bị phát hiện nữa.” Lâm Phi chạm nhẹ vào thân đao. Đột nhiên ánh mắt trợn trừng, kinh ngạc phát hiện, trên thân đao phủ kín những vết nứt to nhỏ quỷ dị, tựa như bị thứ gì đó công kích tạo nên, vừa mới xuất hiện những vết nứt này, hắn im lặng hồi lâu, lại nhìn về phía trường đao, tựa như nhìn thấy mỹ nữ, “Từ nay về sau, thanh đao này thuộc về ông đây. Mặc kệ trước đây ngươi từng đi theo chủ nhân nào, từ nay về sau ngươi chính là đệ nhất hung khí trên tay ta, chẳng bằng ta gọi ngươi là Hắc Sát. Bảo đao Hắc Sát! Khí phách uy vũ!”



“Ồ, hình như có người đến đây.”

Lâm Phi quét mắt, nhìn về một phương hướng, hắn không khỏi thất kinh: “Không lẽ là vừa nãy khua đao gây ra động tĩnh nên dẫn bọn họ tới đây? Không thể tưởng được bọn họ lại tìm đến, đúng lúc ông đây đang đầy bụng nộ khí, được dịp tế các ngươi cho Hắc Sát đao luôn.”

Vì để tránh xảy ra sai lầm, Lâm Phi triển khai thân pháp Tùy Phong lẻn vào trong rừng cây. 

Ẩn thân xong xuôi, hắn khống chế hơi thở, tựa như một chú báo.

Sau một lát, bên trong rừng cây, truyền đến những âm thanh lộn xộn, có ba người tiến tới, hai người mặc đồ xanh nhạt, một người mặc áo trắng xuất hiện trong khu vực này, đúng là đệ tử Đao Thần tông.

“Mùi máu tươi thật nồng.” 

Trong đó có một người tựa như chó săn, ánh mắt gắt gao khóa chặt trên một gốc cây đại thụ cao ngút trời, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, nhẹ nhàng làm một động tác.

“Mọi người cẩn thận, tên trộm kia ắt hẳn đang ẩn thân ở trên cây, chúng ta chỉ cần bắt sống tên trộm đó về thôi. Ngay tức khắc sẽ có được vô tận lợi ích, rất nhiều bí tịch võ công, rất nhiều bạc.” Đệ tử áo trắng hưng phấn nói.

“Chúc mừng sư huynh, bắt được tên trộm này rồi, sau này sư huynh đừng quên chiếu cố tiểu đệ một chút!” 

“Sư đệ đang nói gì thế? Công lao này là của cả ba người chúng ta, có phúc thì mọi người cùng hưởng! Trước hết chúng ta cứ bắt sống tên trộm này xuống đã rồi nói tiếp!”



“Chính xác! Quả nhiên là đến bắt ta. Đao Thần tông, ông đây với các người chưa xong đâu, không chỉ vì mấy quả Xích Dương với quỷ khỉ Xích Dương, đây là các người ép ta phải giết các người!” 

Trong rừng cây, Lâm Phi thầm nghĩ,đầy một bụng nộ khí, không hiểu vì sao mà trong lòng hắn lại có giác ngộ.

Ba người vây quanh cây đại thụ cao trọc chời, nghĩ rằng tên trộm kia đang ẩn thân trên cây, kéo giãn một khoảng cách giữa hai bên.

“Cơ hội tốt!” 

Lâm Phi đang lo hắn không tìm thấy cơ hội để ra tay đối phó bọn họ, thấy vậy, hung quang chợt lóe qua mắt hắn.

“Đao pháp Bôn Lôi, Lôi Đình Nhất Kích!”

Mặc dù thực lực mới hồi phục được một phần ba, sau khi có được bảo đao Hắc Sát, lực chiến đấu của Lâm Phi đã tăng lên không ít. Dựa vào khoảng cách giữa hai bên, sử dụng thân pháp Tùy Phong, cũng đủ để chém chết bọn họ. 

Mục tiêu tiêu diệt đầu tiên là đệ tử áo trắng, Võ đạo lục trọng thiên.

Giết kẻ mạnh trước, giết kẻ yếu sau.

Đệ tử áo trắng đứng gần Lâm Phi nhất, khi Lâm Phi hóa thành cơn gió xuất hiện, đã cách hắn một khoảng cách hai trượng, một luồng khí sắc bén lạnh như băng khóa chặt trên người hắn, làm hắn lập tức sợ đến mức da đầu run lên, căn bản hắn không nghĩ đến đối phương cũng dám ra tay với mình, mà bản thân lại chưa từng nhận ra. Hắn lập tức tức giận, cố nén lại sự bất an trong lòng: “Tên trộm này tìm chết!” 

“Có chết hay không là do ông đây quyết định!”

Lâm Phi phi thân lại gần, “Lôi đình nhất kích” hóa thành một vệt sáng trắng, tựa như ánh mặt trời giữa trưa, chói lóa rực rỡ, chém thẳng một đao về phía đệ tử áo trắng.

Ánh sáng trắng chợt lóe lên, chói loá rực rỡ, trong chớp mắt đó đệ tử áo trắng thầm nghĩ không ổn, đằng sau lại là cây đại thụ Tham Thiên, không có đường lùi, thuận thế giơ thanh Tinh Cang đao Hoành đao lên, hắn định đỡ một chiêu trước, chờ hai vị sư đệ đến rồi, mới dốc sức giết chết đối phương. 

“Hắc Sát đao, giết!”

Lâm phi hét lớn một tiếng, Hắc Sát đao trên tay chém một đao vào trên Tinh Cang đao của đối phương, một tiếng “rắc” vang lên. Tinh Cang đao đã bị chặn lại, Nhất Đao Lưỡng Đoạn không hề đình trệ, đao thế không ngừng, lưỡi đao sắc nhọn, một đao đã chém đệ tử võ đạo lục trọng thiên của Đao Thần môn thành hai nửa, để lại máu tươi đầy đất.

Một đao chém chết kẻ địch cùng cấp, Lâm Phi cũng chưa từng nghĩ đến 

“Không ổn rồi! Sư huynh chết rồi!”

Ngay lập tức hai đệ tử áo xanh thần sắc đại biến, trên người tên trộm cònloang lổ vết máu, vậy mà thực lực của hắn lại cường hãn đến thế, một đao chém chết sư huynh của bọn họ, người đó là cao thủ Võ đạo lục trọng thiên đó.

“Sư đệ, chúng ta cùng nhau lên, thừa dịp vết thương của hắn chưa lành, lấy cái mạng chó của hắn, báo thù cho sư huynh!” 

Chém chết một đệ tử của Đao Thần tông, tâm trạng Lâm Phi rất tốt, mặc dù khí huyết trong thân thể quay cuồng, hắn vẫn cứ liếm liếm khóe miệng, hung quang rõ rệt.

“Tìm chết!”

Hắn lại thi triển thân pháp Tùy Phong, đột nhiên xuất hiện bên cạnh một đệ tử thanh y, giơ Hắc Sát đao lên, thuận thế chém xuống. 

"Nhất Đao Lưỡng Đoạn!"

Đao thức sắc bén, lại vốn là thần binh lợi khí, tên đệ tử áo xanh kia chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể chia thành hai nửa, ngã xuống mặt đất, máu tươi chảy đầy.

Quá nhanh! Quá nhanh rồi! 

Từ khi hắn ra tay chém chết kẻ địch cùng cấp, lại giết thêm một tên đệ tử võ đạo ngũ trọng thiên, Lâm Phi dường như hoàn thành trong một hơi, không phải là kinh khủng bình thường.

Tên đệ tử áo xanh còn lại bị dọa hồn phi phách tán, mất đi khả năng chiến đấu, xoay người định lùi vào trong rừng cây, Lâm Phi sao có thể để hắn được như mong muốn, thân pháp Tùy Phong nương vào sức gió mà di chuyển, xuất hiện ở sau lưng đệ tử áo xanh.

“Muốn giết ông đây sao? Để lại mạng của ngươi đi!” 

Đao pháp Bôn Lôi, Bôn Lưu Bất Tức, hóa thành một tia sáng trắng tàn nhẫn chém xuống, đệ tử áo xanh không cam lòng, cơ thể bị tách thành hai nửa, trở thành một cái xác.

Ba người, không đến mười lần hít thở, tất cả bị Lâm Phi chém giết sạch sẽ.
Bình Luận (0)
Comment