Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 40

Liệt Diễm Chưởng Đao!

Không phải là Huyễn kĩ công pháp bình thường, mà là Huyền công ở cấp độ Hoàng giai hạ phẩm, đao pháp của Đao Thần tông tương đối sắc bén, chưởng đao vừa ra, cần phối hợp với cả tâm pháp Liệt Nhật.

Tâm pháp Liệt Nhật tu luyện ra Huyền khí Liệt Nhật. 

Trình Thiệu Văn vừa ra tay, đã dùng tới Liệt Diễm chưởng đao, chính là muốn đánh trọng thương tên đồng bọn của tiểu tặc để trút tức giận trong lòng.

Giành ăn với hổ là tội thứ nhất.

Chém giết đệ tử Đao Thần tông là tội thứ hai! 

Tội chồng lên tội, đáng chết! Đáng chết!

Đối phó với một tiểu tặc Võ đạo lục trọng thiên, Trình Thiệu Văn chẳng cần vận dụng sát chiêu gì lợi hại cũng có thể giết chết đối phương một cách dễ dàng.

“Đao pháp thật mạnh mẽ!” 

Liệt diễm chưởng đao hạ xuống như lá rụng, tấn công ba trăm sáu mươi lăm độ, chặn hết tất cả đường lui, lại thêm công kích từ trên cao, uy lực tăng lên không ít.

“Tùy Phong Thân Pháp!”

Tuy kinh hãi trong lòng nhưng trên mặt Lâm Phi lại không có thay đổi gì, thi triển thân pháp Tùy Phong, tập trung tinh thần, vung Hắc Sát đao lên, toàn bộ thân thể tựa như gió lốc, chém ra năm đạo ánh đao trong nháy mắt. 

Rầm rầm rầm rầm!!!

Chưởng đao từng đao một không ngừng đánh lên trên Hắc Sát đao, ngay lập tức một luồng khí nóng rực nhanh chóng lan tràn trên thân, trong nháy mắt kinh mạch phảng phất như bị đốt cháy.

“Thật không hổ là đệ tử thiên tài của Đao Thần tông, bên trong đao pháp lại mang theo Huyền khí công kích, đao pháp này tuyệt đối không phải huyền công bình thường, hẳn phải là công pháp cấp độ Hoàng giai, may là ta tu luyện tâm pháp Cửu Chuyển, Huyền khí Cửu Chuyển có thể chữa trị kinh mạch, nếu không cũng chẳng phải là đối thủ của tên nhóc này. Tên nhóc khó chơi ra phết đấy!” 

Từ đầu đến giờ, đao pháp mà hắn thi triển là đao pháp mà đệ tử bình thường không thể nào thi triển được.

“Tiểu tặc, mùi vị của chưởng đao Liệt Diễn cũng không tệ nhỉ!”

Thấy ánh mắt của tên tiểu tử mặc áo đen có vẻ cổ quái, hắn ta lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, cười thầm trong lòng không thôi: “Chưởng đao Liệt Diễm chính là một trong những đao pháp sắc bén nhất của  Đao Thần tông, chỉ bằng tên yếu ớt nhà ngươi làm sao mà cản được!” 

“Cũng tạm thôi. Muốn giết chết ta, còn lâu lắm!”

“Tiểu tử, ngươi lập tức sẽ biết đắc tội với bản công tử sẽ có kết cục thế nào!”

Trình Thiệu Văn biến sắc, đến giờ tiểu tặc này vẫn dám mạnh miệng, thì thình lình nổi cơn tức giận. 

“Đại Thiên Diệp Đao Pháp!”

Khí thế của chưởng đao Liệt Diễm biến đổi, chuyển thành một đao pháp khác, đao pháp cấp Hoang giai.

Vù vù vù! 

Trình Thiệu Văn chém ra ba đạo, nhanh như gió, nhẹ như lá rơi, phân quỹ đạo, không để lại dấu tích, góc độ cũng rất xảo trá.

Lâm Phi né không kịp, lập tức bị cắt một vệt rách dài phía trên ngực, nếu không nhờ hắn phản ứng chuẩn xác, một đao kia chắc đã có thể lấy mạng hắn.

Cho dù Lâm Phi đã sớm tính toán đến chuyện cao thủ Võ Đạo thất trùng thiên khó chơi nhưng khi đối chiến lại khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng, nhất là khi tên nhóc này vừa ra tay đã ra hai đao pháp cấp Hoàng giai. 

Nếu là người khác đã sớm bị đối phương đánh chết.

“Mùi vị không tệ nhỉ! Bản công tử muốn lóc hết thịt trên người ngươi để phát tiết nỗi tức giận trong lòng bản công tử.”

Trình Thiệu Văn hét lớn một tiếng, cánh tay trái dựng thẳng, một lần nữa chém ra mười chiêu thức, toàn bộ đều hướng về những bộ phận trọng yếu của Lâm Phi mà chém, hiển nhiên muốn nghiệm chứng một phen. 

Ầm ầm ầm ầm!

Trong rừng cây, phạm vi chiến đấu của hai người không ngừng thay đổi.

Chém giết từ nơi có ánh sáng đến nơi bóng tối ảm đạm. 

“Tiểu tử, nói cho bản công tử, đồng bọn của ngươi ở đâu?”

Trình Thiệu Văn thong dong, thi triển đao pháp áp chế đối phương từ đầu đến cuối, trong lòng dần dần dâng lên bất an, vì sao mình từ đầu đến cuối đều không thể giết đối phương.

Nhất là thân pháp kinh khủng kia, bản thân Trình Thiệu Văn cũng khiếp sợ không thôi, nghĩ không ra đây là thân pháp phẩm cấp gì. Chí ít, hắn đã tu luyện tới thân pháp cấp Hoàng giai, tuyệt đối không phải đối thủ của thân pháp này. 

Kể từ đó, trong đầu Trình Thiệu Phong dân lên một cỗ ngọn lửa vô danh.

Dựa vào cái gì có thể tu luyện một thân pháp như vậy, thân pháp cao minh như thế, nhất định phải do đệ tử thiên tài như mình tu luyện, mà không phải là một cái tiểu tặc.

“Ầm ầm!” 

Hắc Sát đao vung lên ngăn lại một luồng công kích, Lâm Phi bị bức lui xa ba bước mới ổn định được, một luồng bóng tối bao trùm trên người hắn.

“Ngươi thật muốn biết?”

Lâm Phi thở dốc. 

Trình Thiệu Văn đứng trên cây, gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu tử này, nếu như không phải là trên người đối phương có rất nhiều vết thương, sợ rằng sẽ khó có thể tin được, vì sao mình lại không giết được hắn.

“Nếu ngươi nói cho bản công tử, ta có thể cho ngươi chết toàn thây!”

Khóe miệng Lâm Phi nhếch lên, tựa như treo một nụ cười lạnh: “Bởi vì ông đây chính là đã đoạt đồ của ngươi.” 

Vừa dứt lời, chân Lâm Phi đột nhiên điểm, bay về phía một cây đại thụ, tựa như muốn chui vào trong bóng tối, bởi vì không biết tự lúc nào bọn hắn đã đi vào một vùng tăm tối, bóng tối phủ kín phía dưới bầu trời của khu vực này, rất nhiều nơi ở đây như rơi vào nửa đêm.

“Tên nhãi con, ngươi dám đùa với bản công tử!”

Trình Thiệu Văn giận tím mặt. 

“Đại Thiên Diệp Đao Pháp!”

Vốn dĩ Trình Thiệu Văn không tin tưởng, người này là tiểu tặc kia, uy lực của chiến kỹ Triệu Văn trung cấp hắn rõ ràng nhất. Tuy nhiên, một tiểu tặc sẽ không có khả năng khôi phục nhanh đến vậy.

Đao pháp do nén giận mà đánh nên uy lực tăng lên mấy lần. 

Bên trong nghệ thuật đao pháp hoàn mĩ tựa như hồ bay múa lại mang đi tính mệnh mà con người không muốn dứt bỏ.

Cửa sau mở rộng, từng đao khóa chặt, từng đao trí mạng.

Đây chính là chỗ lợi hại của đao pháp cấp Hoàng giai. 

Thấy Lâm Phi sắp mất mạng ở đây, hắn ta vọt tới Lâm Phi, thân hình quỷ dị lướt ngang, giống như gió nhẹ, tìm kiếm không dấu vết, chợt đến chợt đi.

“Bôn Lôi Đao Pháp, Bôn Lưu Bất Tức!”

Vốn dĩ Lâm Phi nhìn như đang trốn chạy, quay người tránh thoát tất cả công kích, gia tăng tốc độ, đột nhiên xuất hiện bên trái Trình Thiệu Văn, xuất ra năm đạo đao mang. 

Đao mang sắc bén, trong đêm tối lặng lẽ lóe lên ánh sáng trắng

Trình Thiệu Văn vốn dĩ không nghĩ đến tiểu tử này sẽ to gan như vậy, còn dám trực tiếp tấn công.

“Tiểu tử, đây là ngươi muốn chết!” 

Trình Thiệu Văn vốn kiêu ngạo, đối mặt với năm đạo công kích này cũng không dám xem thường, triển khai “Lạc Diệp Thân Pháp”, lui về phía sau, chưởng đao không ngừng phóng ra để nghênh chiến.

“Vù vù vù!”

Cùng với âm thanh vang lên, trên người Trình Thiệu Văn nhiều thêm mấy vết đao, từng vết máu từ trên than chảy ra. 

“Đồ công tử chó má, mùi vị cũng không tệ nhỉ!”

Lâm Phi lại đổi chỗ khác, trên miệng vẫn treo nụ cười.

Hóa ra vừa rồi, Lâm Phi thừa dịp lúc Trình Thiệu Văn xuất thủ, thi triển thân pháp lần nữa, thi triển đao pháp từ các vị trí khác nhau. 

Nếu là người khác thì chắc chắn không làm được nhưng Lâm Phi tu luyện thân pháp Tùy Phong, người như gió, tới lui vô ảnh, thi triển đao pháp tốt đến cực hạn. Trình Thiệu Văn phía dưới lập tức trúng chiêu.

“Gặp quỷ! đây không phải đao pháp Bôn Lôi, vì sao khi thi triển ra lại có ánh sáng trắng! Tên này ngươi rốt cục là ai? Tại sao lại thi triển đao pháp Bôn Lôi cổ quái như vậy!”

Lúc này, ý nghĩ bất an lại một lần nữa xông tới trong đầu Trình Thiệu Văn. 

Từng đao từng đao vừa rồi hạ xuống, cho dù có thể ngăn cản nhưng khi ánh sáng trắng kia hiện lên, ảnh hưởng của nó mang đến không phải đơn giản như vậy.

Trình Thiệu Văn có ngu chăng nữa cũng hiểu được cái tên tiểu tử áo đen này vì sao lại không ngừng chạy trốn.

Bản thân hắn ta đa bị lừa rồi. 

“Ngươi không có tư cách được biết, bởi vì ngươi sẽ lập tức xuống địa ngục.”

Lâm Phi lại di chuyển lần nữa, tốn nhiều thời gian như vậy, cuối cùng cũng có thể ra đòn sát thủ. Nếu không kịp thu thập đối phương, rất khó đảm bảo sẽ không bị phát hiện.

“Bôn Lưu Bất Tức!” 

“Nhất Đao Lưỡng Đoạn!”

Bạch quang chém tới, kèm theo đó là một đạo đao mang sắc bén nguy hiểm, khí tức sắc bén, còn chưa đến nơi, không khí phảng phất như bị một đao kia chém giết.

Huyền khí Cửu Chuyển bậc tám, Nhất Đao Lưỡng Đoạn. 

Trình Thiệu Văn lập tức cảm giác được một luồng khí tức bén nhọn đánh tới, khí tức bên trong đó có thể lấy đi tính mạng của mình, hai mắt đột nhiên chấn động, tràn ngập không thể tưởng tượng nổi.

“Ngươi… Làm sao có chiến kỹ…”

Đối mặt với một chiêu này, Trịnh Thiệu Văn bị dọa sợ hoàn toàn, cũng may hắn là đệ tử thiên tài của Đao Thần tông, đối mặt với cái chiến kỹ này, trong đầu hắn tràn đầy nghi hoặc, việc trước mắt là ngăn trở một chiêu này đã. 

“Liệt Diễn Chưởng Đao!”

Thúc dục Huyền khí Liệt Nhật trong cơ thể, trên tay trái xuất hiện lửa đỏ, chính là Huyền khí Liệt Nhật, bao vây lấy cánh tay. Đây là một chiêu vô cùng mạnh, mục đích muốn ngăn lại một chiêu kia.

“Chém!” 

Đáng tiếc, Trình Thiệu Văn lại không biết, bảo đao trên tay Lâm Phi chính là Hắc Sát đao, thần binh lợi khí, một khi đã vung lên thì sẽ khiến uy lực của đao mang tăng lên không ít.

“A a… Tay của ta!”

Đao mang sắc bén chém lên cánh tay trái, Huyền khí Liệt Nhật bị một kích đánh bại, cả cánh tay trái bị chém rời. Trình Thiệu Văn phát ra tiếng kêu thê thảm, mất đi cánh tay trái che chở, sao có thể trở thành đối thủ của Huyền khí bậc tám Nhất Đao Lưỡng Đoạn, trực tiếp bị một đao chém thành hai nửa, máu tươi bắn tung tóe. 

“Đây… Mới là thực lực chân chính của ngươi sao? Bản công tử thật hối hận… Vì sao lại mắc lừa, bị ngươi dẫn đến chỗ này….”

Lời vừa dứt, Trình Thiệu Văn nhắm mắt lại, tràn ngập không cam lòng, ngừng thở mà chết.
Bình Luận (0)
Comment